Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 670 - Chương 554: Có Phương Pháp Kiếm Tiền.

Chương 554: Có phương pháp kiếm tiền. Chương 554: Có phương pháp kiếm tiền.Chương 554: Có phương pháp kiếm tiền.

Lý Diên Khánh đương nhiên phải nghĩ biện pháp giải quyết khốn cảnh tài chính trước mắt. Biện pháp thực tế có thể dựa vào nhất chính là dùng tài nguyên đổi tài nguyên, dùng tài nguyên đất đai Huyện nha khống chế đổi lấy tiền tài trong tay các thương nhân, sau khi vượt qua khốn cảnh tài chính trước mắt, lại nghĩ biện pháp mở rộng nguồn thu nhập của quan phủ, đây mới là con đường giải quyết vấn đề nhanh gọn hiệu quả.

Các thương nhân đều cảm thấy hứng thú, mỗi người rướn cổ lên, nín thở, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Lý Diên Khánh cười nói:

- Không biết mọi người có cảm thấy giống ta, đó là mảnh đất ở miếu Thành Hoàng bỏ trống ở đó quá lãng phí. Mảnh đất diện tích sáu mươi mẫu, hoàn toàn có thể xây dựng một khu chợ. Ta định công khai bán mảnh đất này, lấy mỗi mẫu đất làm một phần, mọi người có thể bỏ vốn mua, quan phủ cũng giải quyết khốn cảnh tài chính, có tiền trả lại món nợ của mọi người. Ai có hứng thú báo danh ở Huyện nha trước, vài ngày sau công khai bán ra.

Trong phòng tiếp khách lập tức giống như ong vỡ tổ, mảnh đất ở miếu Thành Hoàng vừa vặn là nơi trung tâm nhất của huyện thành, có thể nói là khu vực phồn hoa nhất huyện Gia Ngư, ai không thèm muốn? Mọi người phán bao nhiêu năm rồi, Huyện Lệnh mới đến cuối cùng bán ra.

Dương Cúc lại giật mình kêu lên, Huyện Quân không hề thương lượng với y chút nào liền muốn bán mảnh đất kia. Mảnh đất kia cũng không thể bán được, nếu có thể bán đã sớm bán rồi. Gã vội vàng nhỏ giọng nói:

- Huyện Quân, muốn bán đất quan thì phải được trong Châu đồng ý mới được. Năm ngoái chúng ta đã xin Châu nha bán mảnh đất kia, kết quả bị bác bỏ.

- Vì sao lại bị bác bỏ?

- Bán đất quan cũng được, bán ruộng quan cũng được, nhất định phải có đủ lý do. Lúc ấy chúng ta dùng lý do bổ sung tiền công giải không đủ, nhưng Châu nha lại không đáp ứng.

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Đó là các ngươi không biết làm việc, ta vẫn lý do giống như vậy, Châu nha sẽ phê chuẩn, ngươi tin hay không?

Dương Cúc nghĩ lại cũng thấy đúng, năm ngoái Uông Huyện Lệnh vừa vặn hết nhiệm kỳ, hoặc lên chức hoặc đổi đi nơi khác. Ở thời khắc mấu chốt y cũng không muốn gây nhiều chuyện, cũng không tích cực trong chuyện bán đất, Châu nha không đồng ý bán đất y cũng không cố gắng. Nếu như Lý Huyện Quân có thể ra sức thực hiện, có lẽ còn có chút hi vọng. Lúc này, Dương Cúc lại đột nhiên nhớ tới Lý Diên Khánh vốn là Thị Ngự Sử, quan hệ rất rộng trong triều đình, có lẽ Tri Châu sẽ thực sự cho hắn thể diện này.

Nghĩ tới đây, gã vui vẻ gật đầu nói:

- Nếu như Châu nha thực sự đồng ý chúng ta bán đất, vậy sẽ giải quyết vấn đề lớn rồi.

Lúc này, ông chủ tiệm Nghiên Trà vội vàng không nhịn nổi hỏi:

- Xin hỏi Huyện Quân chuẩn bị bán bao nhiêu tiền một mẫu?

Lý Diên Khánh cười tủm tỉm nói:

- Đương nhiên là bán ra theo giá thị trường, vị trí tốt sẽ đắt hơn một chút, vị trí hơi kém thì rẻ hơn một chút. Nếu như một mảnh đất nhiều người đều cướp mua, vậy thì xem ai ra giá cao nhất. Buổi sáng ngày mai ở cổng Huyện nha sẽ dán thông báo cụ thể, mọi người tới xem là được. Có một điểm mọi người có thể yên tâm, lần bán đất này tuyệt đối công bằng, bản Huyện tuyệt đối không tiếp nhận ân tình của bất cứ người nào, chỉ nhận tiền!

Tất cả mọi người bật cười, vội vàng đứng dậy cáo từ. Tin tức nhanh chóng lan truyền, người người trong Huyện nha đều phấn chấn. Chỉ cần bán đất, Huyện nha sẽ có tiền, vấn đề lương bổng của họ cũng sẽ được giải quyết.

Lý Diên Khánh lại phái người tìm Huyện Thừa Dương Cúc và Huyện Úy Chu Bình tới, ba người bàn bạc chuyện bán đất cụ thể.

Chu Bình lăn lộn ở quan trường Ngạc Châu hai mươi mấy năm, y hiển nhiên hiểu rõ nên xử lý chuyện này thế nào. Y vuốt râu bình tĩnh nói:

- Năm ngoái ta cũng đã nói, sở dĩ Uông Tri Châu không phê chuẩn lời thỉnh cầu của chúng ta là vì sợ gánh trách nhiệm. Không riêng gì huyện Gia Ngư không đủ tiền công giải, huyện khác đều như thế, lỡ như Châu nha phê chuẩn huyện Gia Ngư, huyện khác cũng muốn bắt chước, vậy thì lớn chuyện rồi. Uông Tri Châu đương nhiên không gánh nổi trách nhiệm này, cho nên hắn chắc chắn sẽ không phê chuẩn. Ta đề nghị dứt khoát không thông báo tới Châu nha, trực tiếp bán đất, chờ khi gạo nấu thành cơm rồi, Uông Tri Châu cũng không có cách nào. Hắn sẽ không làm lớn chuyện gây phiền toái cho bản thân mình, cuối cùng chắc chắn không giải quyết được gì.

Lý Diên Khánh thầm gật đầu, Chu Bình này đúng là người thành tinh, nhìn vấn đề rất thấu triệt, mình quả thực coi thường y.

- Hóa ra Tri Châu cũng họ Uông, không biết hắn có quan hệ gì với uông Huyện Lệnh tiền nhiệm huyện chúng ta?

- Họ không có bất cứ quan hệ nào. Uông Tri Châu là người Huy Châu, Uông Huyện Lệnh lại là người phủ Khai Phong, mặc dù cùng họ, nhưng quan hệ của hai người lại không tốt lắm.

- Vì cái gì?

- Tri Châu là tiến sĩ năm Sùng Ninh thứ hai, Huyện Lệnh lại không phải xuất thân chính quy, cho nên…

Lý Diên Khánh cười:

- Ta hiểu rồi, không vào một cửa nhà, khó thành người một đường, đúng không?

- Đúng là như thế!

Lúc này, Dương Cúc bên cạnh lại lo lắng nói:

- Mặc dù bán đất có thể giải quyết nỗi lo nhất thời, nhưng về sau làm sao bây giờ? Không có một nguồn thu nhập lâu dài, vẫn không giải quyết được vấn đề căn bản.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Thật ra ta đã có phương án giải quyết vấn đề kiếm tiền lâu dài, quan trọng là cần phải giải quyết việc khẩn cấp trước mắt.

Dương Cúc và Chu Bình vui mừng:

- Huyện Quân có biện pháp gì hay?

Lý Diên Khánh khẽ cười nói:

- Chúng ta có một vạn hai ngàn mẫu ruộng công giải, thuế đất hàng năm chỉ có bốn ngàn quan thu nhập, quá thấp rồi. Nếu như thuế đất hàng năm có thu nhập một vạn quan, vậy chẳng phải giải quyết vấn đề rồi sao?

Dương Cúc và Chu Bình nhìn nhau. Chu Bình vội vàng nói:

- Chỉ sợ không được. Huyện Gia Ngư vốn là đất nhiều người ít, ruộng đất tốt rất rẻ, thu thuế đất cực thấp. Nếu như tăng cao thuế đất, chỉ sợ không có người nào chịu tới ruộng công giải trồng trọt.

Lý Diên Khánh không chút hoang mang nói:

- Chỗ tốt của ruộng công giải chính là không cần giao thuế phú, mặc kệ ta trồng cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới mức thuế của bản huyện. Ta có thể để Bảo Nghiên Trai thuê một vạn hai ngàn mẫu đất để trồng hoa, lợi nhuận của hoa tốt hơn làm ruộng rất nhiều, vậy mỗi mẫu đất hàng năm thu một quan tiền thuế đất, một vạn hai ngàn mẫu đất chính là một vạn hai ngàn quan tiền. Có số tiền kia rồi, phụ cấp trà nước của hai vị, phụ cấp than củi của văn lại, còn có phụ cấp cơm nước của nha dịch và bộ khoái đều có thể tăng thêm rất nhiều. Chúng ta ký một tờ khế ước thuê mướn hai mươi năm, mua bán lâu dài không phải là được rồi sao?

Dương Cúc cười khổ một tiếng:

- Vấn đề Bảo Nghiên Trai có chịu thuê đất của chúng ta hay không. Họ có mấy tòa trang viên ở Giang Hạ, cho dù muốn thuê cũng đi thuê đất các huyện Giang Hạ chứ!

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Bảo Nghiên Trai tới hay không ở một câu nói của ta, nếu không nắm chắc ta sẽ không đưa ra phương án này.

Lý Diên Khánh cũng không muốn nói toạc quan hệ của mình và Bảo Nghiên Trai, hắn lại thương lượng chuyện đấu giá đất với hai người. Chuyện này hắn giao toàn quyền cho Chu Bình đi làm, khí chất thư sinh của Dương Cúc hơi nặng nề một chút, Chu Bình không chỉ là địa đầu xà, lại là người thành tinh, y sẽ làm thỏa đáng chuyện này.

Đương nhiên, Lý Diên Khánh còn một mặt khác cần cân nhắc. Hắn chiếm quân quyền của Chu Bình, vì trấn an y, tốt nhất là cho Chu Bình một chút chỗ tốt thích hợp. Cho nên bán những mảnh đất này thế nào, thao tác ra sao, để bản thân Chu Bình tự xem rồi xử lý. Nếu như Chu Bình muốn giữ một hai mảnh đất tốt cho người nhà của y, Lý Diên Khánh cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở.

Về phần hắn hứa hẹn sẽ công bằng công chính với thương nhân, đó cũng chỉ là thái độ mà thôi, sẽ không có người so đo, cũng không có ai lại cho là thật.



Đấu giá đất cũng không phải có thể hoàn thành ngay được, còn các loại chuẩn bị đo đạc phác họa, ít nhất phải mười ngày sau mới có thể tiến hành. Vì giải quyết việc cần kíp trước mắt, Lý Diên Khánh bỏ ra một ngàn quan tiền phát lương bổng một tháng trước, lương bổng một thangsk hoảng bảy trăm quan tiền, ba trăm quan khác làm tiền phụ cấp trà nước cho thuộc hạ, coi như phúc lợi của quan mới nhận chức.

Chuyện này hắn nói làm là làm, hắn bỏ ra ngân phiếu một ngàn quan tiền, đổi thành tiền đồng ở tiệm bạc. Một ngàn quan tiền đồng nhanh chóng chất trên bàn nhỏ trong viện, tất cả văn lại nha dịch bộ khoái nhận được tin tức đều vội vàng chạy tới.

Một trong tam nhũng của triều Tống chính là lại nhũng, mỗi Huyện nhiều thì một hai trăm người, ít thì năm ba chục người đều dựa vào lương bổng mà sống. Huyện Gia Ngư là huyện lớn, cũng có gần trăm người.

Thông thường mà nói, các nhân viên trong Huyện nha chia làm lại và dịch, lại là chỉ văn lại, bao gồm phụ tá và áp lục, thủ phân, thiếp ti.

Mà dịch chia nhỏ làm ba loại, một là nha dịch, giống như tạp chức, áp giải phạm nhân, cước lực vân vân. Loại thứ hai là bộ khoái, như là cung thủ, lan đầu, chuyên phó vân vân. Loại thứ ba là chấp sự chuyên nghiệp, bao gồm hương thư thủ, đấu tử, xúng tử, giản tử, đào tử, khố tử, dịch tử vân vân.

Còn có một số nhân viên đặc thù cũng cần dựa vào Huyện nuôi sống, chủ yếu là nhân viên Quan Học, Tiểu Học Đường quan phương và cơ quan từ thiện.

Mỗi tháng phải nuôi sống nhiều người như vậy, lương bổng cơ bản là bảy trăm quan tiền, còn cần các loại phụ cấp, cộng lại phải có hơn ngàn quan tiền.

Tiền công giải triều đình trích cấp ít tới thảm thương, vẫn phải dựa vào mỗi Huyện tự nghĩ biện pháp giải quyết.

Trong viện, Lý Diên Khánh nhìn mọi người đông nghịt nói:

- Ta biết rất nhiều huynh đệ đều phải nuôi sống gia đình, ba tháng không có lương khiến mọi người chịu ủy khuất rồi. Hôm nay ta quyết định bán mảnh đất trước miếu Thành Hoàng đi, giải quyết tất cả nợ nần của Huyện nha, cũng giải quyết lương bổng của mọi người. Nhưng bán đất lấy tiền ít nhất phải mười ngày sau, nói không chừng rất nhiều huynh đệ đều đang nghèo rớt mùng tơi. Cho nên ta liền lấy ra một ngàn quan tiền trước, phát trước lương bổng nửa tháng cho mọi người, sau đó cho thêm mọi người nửa số lương bổng làm tiền trà nước, coi như một chút tâm ý của ta. Về sau kiếm tiền thành công, thu nhập trong huyện nhiều hơn, đãi ngộ của mọi người sẽ còn tăng cao. Tóm lại chỉ một câu, có Lý Diên Khánh ta ở đây, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị huynh đệ.

Trong viện lập tức hoan hô, mặc kệ là văn lại, bộ khoái hay là nha dịch, mỗi người đều cực kỳ kích động. Bởi vì họ không mang được tiền về nhà, mấy tháng này chịu đủ dày vò, người tâm ngoan thủ lạt đi dọa dẫm thương gia, người trung thực bổn phận thừa dịp ban đêm đi bán quán nhỏ, cuộc sống đều khó khăn. Lý Diên Khánh thương cảm tình hình bên dưới, lấy tiền của mình phát lương bổng cho họ, khiến họ sao có thể không cảm động. Ngày đầu nhận chức, Lý Diên Khánh liền thắng được lòng người của tất cả thuộc hạ.



Trong viện, Mạc Tuấn và Lưu Phương vẫn ngồi trước bàn tính toán phát tiền cho mọi người. Lý Diên Khánh trở về quan phòng của mình, quan phòng của Lý Diên Khánh ở hậu đường, vừa vặn ở phía cuối cùng trục trung tâm Huyện nha, là một viện tử nhỏ. Viện tử rất nhỏ, nhưng cũng có một ngọn núi giả, trồng hai gốc mai vàng, góc viện còn có một lùm trúc nhỏ.

Phía chính diện là ba gian phòng, ở giữa là quan phòng của Lý Diên Khánh, chiếm diện tích khoảng ba mươi mét vuông, bàn tủ đều đầy đủ mọi thứ. Gian bên trái là phòng văn thư, hẳn là có hai tên phụ tá tòng sự chỉnh lý văn thư thay hắn, hiện giờ còn chưa có người lựa chọn thích hợp.

Bên phải là phòng trà nước, hẳn là có một trà đồng nhỏ phụ trách chân chạy sắc trà cho họ, cùng loại với Ứng ca nhi ở Ngự Sử Đài lúc trước, trước mắt cũng chưa có người thích hợp. Hiện giờ Lý Diên Khánh muốn uống trà, còn phải để trà đồng của Huyện Thừa sắc thay.

Lý Diên Khánh đang ngồi trên đại sảnh xử lý một số bản án tích lũy lúc trước, đặt trong từng túi hồ sơ, có án dân sự cũng có án hình sự, từ từ có thể chia ra dân sự và hình sự, bình thường túi màu trắng là án dân sự, túi màu vàng thêm con dấu là án hình sự. So ra mà nói, án hình sự ít hơn nhiều, phần lớn là an tranh chấp dân sự. Trước khi hắn tới, Dương Cúc và Chu Bình đã xử lý xong các bản án đơn giản, còn lại đều là một số bản án tương đối khó giải quyết.

Lúc này, Chu Bình đi tới cửa cười nói:

- Có thể quấy rầy Huyện Quân một chút hay không?

Lý Diên Khánh đặt bút xuống cười nói:

- Mời vào!

Chu Bình đi tới, đưa một bản văn thư cho Lý Diên Khánh, nói:

- Đây là bản dự thảo bán đất mà ta vừa mới phác thảo, mời Huyện Quân xem qua!

Bình Luận (0)
Comment