Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 675 - Chương 559: Công Tâm Là Thượng Sách.

Chương 559: Công tâm là thượng sách. Chương 559: Công tâm là thượng sách.Chương 559: Công tâm là thượng sách.

Trương Thuận quay đầu lạnh lùng nhìn Lý Diên Khánh, gã phát hiện mình rơi vào một cái bẫy, thế nhưng mình lại cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy này. Gã trầm mặc chốc lát rồi nói:

- Lý Huyện Quân cung kỵ có một không hai trong thiên hạ, đương nhiên là chế tạo riêng cho bản thân, Lý Huyện Quân có thể bắn trúng đương nhiên là hợp tình hợp lý.

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Vậy ngươi ra đề mục đi!

Trong mắt Trương Thuận lộ vẻ kinh ngạc, qua hồi lâu nói:

- Ngươi nói là thật?

- Đương nhiên chắc chắn!

Trương Thuận suy nghĩ cười nói:

- Vậy thì bắn tên trên thuyền, trong khoảng một trăm hai mươi bước đến một trăm năm mươi bước, cũng bắn dây thừng mười đồng tiền. Mặc kệ ngươi bắn dây thừng cũng được, bắn tiền cũng được, chỉ cần đồng tiền rơi xuống coi như ngươi thắng, rơi xuống nước hay trên thuyền không quan trọng.

Trương Hổ giận dữ:

- Huyện Quân nhà ta kính ngươi là tên hán tử, ngươi lại…

Lý Diên Khánh khoát tay ngăn gã lại:

- Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy!

Trong mắt Trương Hổ lộ vẻ xấu hổ. Gã biết mình hơi quá phận, chẳng qua gã rất muốn mở mang kiến thức tiễn thuật của Lý Diên Khánh một chút, gã liền nhắm mắt nói:

- Vậy ngươi thua thì thế nào?

- Ngươi muốn cái gì?

Lý Diên Khánh khẽ cười nói.

- Ta muốn cung Trấn Giang!

- Không có vấn đề, ta thua cây cung kia thuộc về ngươi, nhưng nếu ta thắng thì sao?

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Lý Diên Khánh chậm rãi nói:

- Ta muốn ngươi làm một chuyện thay ta.

Trương Thuận biết chuyện Lý Diên Khánh muốn mình làm tuyệt đối không đơn giản. Gã suy nghĩ nói:

- Ta không có khả năng quy hàng ngươi, cũng không có khả năng rửa tay chậu vàng!

Lý Diên Khánh cười nói:

- Ngươi cũng rất khôn khéo, hai chuyện này đúng là mục đích ta bày lôi đài hôm nay. Nhưng mà, ngươi đã không muốn ta cũng không miễn cưỡng, vậy ta sẽ để ngươi làm một chuyện tốt cho mọi người ở quê quán đi!

- Ngươi muốn ta làm gì?

Trương Thuận cắn môi hỏi.

- Xem ra ngươi chắc chắn biết rõ đáp án mới bằng lòng cuộc đánh cược này. Vậy được rồi! Ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu như ta thắng, ta yêu cầu ngươi liên thủ với ta tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương.

Trương Thuận ngẩn người. Lý Diên Khánh tiện tay nhặt một cây cung hai thạch, rút một mũi tên bình thường, giương cung bắn tên. Liền nghe bộp một tiếng, tên trúng giữa xà ngang, dây thừng thắt trên xà ngang đứt gãy, tiền rơi xuống đất.

Lý Diên Khánh thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi không muốn thì mời trở về đi! Lôi đài này ta sẽ rút đi.

Trương Thuận bắn ba mũi tên liên tục đều không bắn đứt dây thừng, Lý Diên Khánh tiện tay bắn một tên liền đứt dây thừng, kích thích Trương Thuận rất lớn. Gã cắn răng nói:

- Ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi thắng đề mục của ta, ta sẽ tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương thay ngươi.

- Không phải ngươi thay ta, mà là chúng ta cùng nhau liên thủ.

- Theo ý ngươi, ta muốn ra đề, xin chuẩn bị lên thuyền đi!

Trương Thuận quay người nhanh chóng đi tới bến tàu ở bờ sông. Trương Hổ căng thẳng, vừa muốn nhắc nhở Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh lại khẽ cười:

- Ngươi yên tâm đi! Ta nắm chắc trong lòng, ngươi gọi Thanh nhi tới đây.

Trương Hổ chạy như bay, Lý Diên Khánh cởi áo quan, bên trong là quần áo cung kỵ màu trắng bó sát người. Chỉ chốc lát, Hỗ Thanh Nhi cưỡi ngựa của Lý Diên Khánh chạy tới, nàng cũng mặc một bộ đồ võ sĩ màu đen, eo buộc tiên nhận, trong tay cầm cung đồng tên sắt của Lý Diên Khánh.

- Đại ca, Trương Hổ nói huynh muốn bắn tên trong nước?

- Cho nên ta cần có người hộ giá, ở trên sông ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi.

Lý Diên Khánh cười nói.

Hỗ Thanh Nhi ở trong Lương Sơn Bạc luyện được kỹ năng bơi lội ngay cả Nguyễn Thị Tam Hùng cũng cam bái hạ phong. Mặc dù Lý Diên Khánh cũng biết bơi lội, nhưng vật lộn trong nước thì hắn không am hiểu, hắn nhất định phải có phòng bị, Hỗ Thanh Nhi chính là vệ sĩ tốt nhất của hắn.

Hỗ Thanh Nhi gật đầu:

- Ta phụ trách bảo vệ đại ca!

Lý Diên Khánh thắt một túi tên trên lưng, tay cầm cung Truy Phong, eo buộc một túi đả, để Thanh nhi mang theo cung đồng tên sắt. Hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, hắn nhất định phải cân nhắc tới tầm bắn một trăm hai mươi bước, chỉ cung đồng tên sắt mới có thể làm được, cung Truy Phong còn chưa được.

Lúc này, sương mù trên mặt sông đã hoàn toàn tan đi. Bầu trời sáng sủa, sóng biếc mênh mang. Dân chúng huyện Gia Ngư nghe nói Huyện Lệnh đánh cược với Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận, đều vội vàng chạy tới bờ sông xem cuộc chiến, đám người đứng đông nghịt hai bên bến tàu.

Đề mục của Trương Thuận đã đưa ra rồi, gã tự mình ngồi một chiếc thuyền buồm một cột nhỏ, buồm đã cởi đi, hai bên cột buồm đều thắt năm xâu tiền đồng.

Bắn tên trên thuyền khó hơn nhiều so với bắn tên trên đất bằng, một là thuyền không ngừng chòng chành, hơi giống cung kỵ, nhưng người tinh thông cung kỵ chưa hẳn có thể đứng vững trên thuyền.

Tiếp theo chính là hai bên đều đang di động, mục tiêu thay đổi trong chớp mắt, mà dây thừng cũng không đứng thẳng bất động, không ngừng lắc lư giống như chuông gió.

Còn một ảnh hưởng quan trọng khác, đó chính là gió sông. Lực ảnh hưởng của gió trên đất bằng không lớn, nhưng gió trên sông cực lớn, chắc chắn là một thử thách rất lớn đối với cung thủ.

- Lý Huyện Lệnh, hiện giờ có thể bắn cung bất cứ lúc nào!

Trương Thuận hô lớn cách một trăm hai mươi bước.

Đề mục Trương Thuận đưa ra có thể nói cực kỳ hà khắc, bắn tên trên sông thì thôi, thế nhưng còn phải bắn mười mũi tên, yêu cầu trúng cả mười mũi tên, trúng chín mũi cũng là thua, ngay cả bản thân Trương Thuận cũng không làm được, đây cũng là điều kiện hà khắc nhất mà gã có thể nghĩ ra.

Ánh mắt của đám thủ hạ Trương Thuận trên mười mấy chiếc thuyền con xa xa cực kỳ phức tạp. Họ chưa bao giờ thấy thủ lĩnh đánh cược như vậy với quan phủ, dường như không phải vì một cây cung, mà đánh cược thanh danh của mình.

Lý Diên Khánh đã ổn định hạ bàn, từ khi bắt đầu lên thuyền hắn đã không ngừng tìm kiếm cảm giác. Đối với cung thủ hàng đầu như hắn mà nói, đã không vì hoàn cảnh thay đổi mà phát huy thất thường. Cho dù hoàn cảnh chưa hề trải qua, chỉ cần thích ứng một chút, hắn cũng có thể phát huy bình thường. Hắn dùng tâm để bắn, chỉ cần ánh mắt khóa chặt mục tiêu, khi nhắm mắt cảm giác tốc độ gió và khoảng cách, hắn có thể nhanh chóng điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.

Trên thuyền nhỏ có tổng cộng ba người. Lý Diên Khánh đứng đầu thuyền, Hỗ Thanh Nhi ngồi trong thuyền, còn một người chèo thuyền ở phía đuôi. Hỗ Thanh Nhi hơi căng thẳng, nhưng nàng không dám quấy rầy huynh trưởng bắn tên, lực chú ý của nàng đều đặt trên mặt nước chung quanh, tay cầm tiên nhận, phòng ngừa thủ hạ của Trương Thuận đánh lén.

Lúc này, Lý Diên Khánh hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn mười xâu tiền đồng trên cột buồm. Hắn còn đang chờ đợi, chờ trạng thái tương đối ổn định xuất hiện, tần suất chập trùng của thuyền ổn định, tốc độ gió ổn định, khoảng cách mục tiêu ổn định.

Lúc này, hắn bỗng nhiên rút một mùi tên từ sau lưng, kéo cung như trăng tròn, bắn ra một tên. Nhưng hắn không ngừng lại, tiếp tục rút một mũi tên, lại bắn ra. Hắn nắm lấy cơ hội Trương Thuận không vung thuyền, một hơi bắn ra bảy mũi tên.

Bảy mũi tên bắn ra liên tiếp, vừa nhanh vừa độc, mũi sau chuẩn hơn mũi trước, đóng một loạt chỉnh tề vào cột buồm, từng chuỗi tiền đồng rơi xuống thuyền. Trương Thuận giật nảy cả mình, gã vội vung thuyền, mũi tên dừng lại, Lý Diên Khánh liệu địch trước, sau khi bắn ra bảy mũi tên liền dừng lại kịp thời.

Trên bờ quá xa, không nhìn ra manh mối gì, nhưng mỗi tên thủ hạ của Trương Thuận lại trợn mắt há mồm. Bảy mũi tên bắn ra, bảy xâu tiền đồng rơi xuống theo thứ tự. Qua nửa ngày, họ cùng lúc vỗ tay khen hay, đây quả thực là thần tiễn mà họ chưa từng thấy qua.

Trong lòng Trương Thuận thẹn quá hóa giận, gã biết vừa rồi mình thoáng đứng im không động, liền bị Lý Diên Khánh nắm lấy cơ hội. Gã vẫn coi thường đối phương, nếu muốn thắng được trận đánh cược này, gã chỉ có thể khiến thuyền di chuyển không ngừng.

Lúc này hai thuyền cách nhau hơn một trăm ba mươi bước, Lý Diên Khánh cao giọng hô:

- Trương Thuận, trước đó ngươi nói, chỉ cần ta bắn rơi tiền đồng, mặc kệ trên thuyền hay dưới nước đều tính toán, là như vậy phải không?

- Đúng vậy!

- Vậy mũi tên thứ tám của ta tới rồi!

Lý Diên Khánh buông cung Truy Phong tới, nhặt cung đồng tên sắt, cao giọng hô:

- Để ngươi mở mang kiến thức một chút cung đồng tên sắt của ta!

Hắn rút một mũi tên sắt, bỗng nhiên kéo cung, bắn ra một tên cực kỳ mạnh mẽ. Liền nghe rắc một tiếng, cột buồm to bằng cổ tay bị hắn bắn đứt, ba quan tiền đồng cuối cùng treo trên cán cùng rơi xuống nước.

Bách tính trên bờ rốt cuộc thấy rõ cảnh này, lập tức hoan hô như sấm. Tiếng chiêng trống vang lớn, Trương Thuận ngơ ngác nhìn cột buồm đứt gãy, gã không khỏi hãi nhiên thán phục. Gã rốt cuộc hiểu được Lý Diên Khánh muốn thu phục mình, nếu gã muốn diệt trừ mình, tên này bắn tới, coi như mình dùng tấm thuẫn cũng bị bắn thủng, phải chết không nghi ngờ.

Trương Thuận thở dài, cao giọng nói:

- Lý Huyện Quân, ngươi thắng rồi, Trương Thuận ta thua tâm phục khẩu phục. Khi nào ngươi chuẩn bị xuất phát, chỉ cần liên tục bắn ba mũi hỏa tiễn trên sông, ta sẽ tới trợ chiến, cáo từ!

Gã lại nói với đám thủ hạ:

- Chúng ta đi thôi!

Mười mấy chiếc thuyền con rời đi, nhanh chóng biến mất trên mặt sông. Hỗ Thanh Nhi cau mày nói:

- Đại ca cứ thả họ đi như vậy sao? Lỡ như hắn nói không giữ lời, hoặc phái hai chiếc thuyền nhỏ trợ chiến, cũng không tính trái với điều ước.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, nhưng đây là một viên hãn tướng trên nước, không làm việc cho ta thì quá đáng tiếc. Kiên nhân một chút, ta sớm muộn sẽ khiến hắn đi theo ta giống như Trương Hổ.

Bình Luận (0)
Comment