Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 676 - Chương 560: Quyên Tiền Tiễu Phỉ.

Chương 560: Quyên tiền tiễu phỉ. Chương 560: Quyên tiền tiễu phỉ.Chương 560: Quyên tiền tiễu phỉ.

Tiễu phỉ hao tốn rất lớn, đây là nhận thức chung của mọi người. Đầu tiên chiêu mộ một đội thủy binh năm trăm người, không có thu nhập thấp nhất hai mươi quan tiền mỗi tháng, hán tử kỹ năng bơi lội giỏi trên Trường Giang sẽ không tùy tiện bưng chén cơm này, lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm. Nhất là mười năm trước tiễu phỉ đại bại, hơn sáu trăm hương binh chết, rất nhiều người còn ghi nhớ sâu sắc, trong lúc vô hình cũng nâng cao chi phí tiễu phỉ.

Cho dù tiền lương bổng thấp nhất hai mươi quan tiền, một tháng cũng cần chi tiêu một vạn quan tiền. Nếu như tiễu phỉ ba tháng thì cần chi tiêu ba vạn quan tiền, phí trợ cấp bỏ mình một người cần ba trăm quan, còn có trợ cấp tổn thương tàn tật vân vân.

Ngoài ra còn chi tiêu cho người chèo thuyền và dân phu, còn chi tiêu khôi giáp, chi tiêu binh khí cung tên, trống trận khí giới, lều vải cờ xí vân vân, chi tiêu cơm nước, chi tiêu thuyền, xây dựng trụ sở trên nước vân vân, không có mười vạn quan tiền mơ tưởng thành lập được đội thủy quân năm trăm người này.

Sau khi tiễu phỉ thành công nếu muốn duy trì đội thủy quân này, bổng lộc có thể giảm xuống một nửa, một tháng cũng cần năm ngàn quan. Nếu như triều đình gánh vác một nửa, mỗi tháng vẫn cần hai ngàn năm trăm quan tiền.

Cũng may lần tiễu phỉ này có triều đình ủng hộ, có thể tiết kiệm lương thực, thuyền và quân tư, nhưng chi tiêu phương diện khác chỉ có thể tự mình bỏ tiền, vậy ít nhất cũng cần năm vạn quan tiền, điều này cần phát động toàn bộ Ngạc Châu chi viện lần tiễu phỉ này.

Hiệu suất làm việc của Uông Bá Ngạn quả thực khá cao. Sau khi y trở về huyện Giang Hạ mấy ngày, đã bắt đầu gom góp lương bổng tiễu phỉ. Cùng lúc đó, bởi vì Binh Bộ và Xu Mật Viện của triều đình đồng ý thỉnh cầu tiễu phỉ của Uông Bá Ngạn, Chuyển Vận Ti Kinh Hồ Bắc Lộ đặc biệt chuyển xuống hai vạn thạch lương thực để Ngạc Châu sử dụng tiễu phỉ. Khi các huyện Giang Hạ, Bồ Kỳ, Hoàng Cương, Hàm Ninh, Vũ Xương quyên tiền, huyện Gia Ngư cũng bắt đầu thu thập tài chính tiễu phỉ tại các nhà giàu.

Trong sảnh tiếp khách Huyện nha, mười mấy đông chủ các cửa hàng lớn đến từ các thôn và huyện thành tập trung dưới một mái nhà. Đám nha dịch cực kỳ bận rộn, đều dâng một ly trà cho mỗi vị khách. Trong sảnh tiếp khách bàn luận ầm ĩ, mọi người đều biết nguyên nhân Huyện Lệnh mời họ tới đây là muốn họ quyên tiền tiễu phỉ.

Đương nhiên, mục tiêu tiễu phỉ không phải Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận, mà là Hắc Tâm Long Vương Đỗ Thắng. Mặc dù không nói rõ, nhưng mọi người biết rõ trong lòng. Mọi người cũng không quá tình nguyện đối với việc quyên số tiền kia, nguyên nhân rất đơn giản. Ngạc Châu hiện giờ đã không phải phạm vi thế lực của Hắc Tâm Long Vương, nếu như muốn quyên tiền, Nhạc Châu, Đầm Châu, phủ Giang Lăng càng nên quyên, còn có Phục Châu Giang bắc, phủ Hán Dương bọn họ sao không quyên tiền?

Chẳng qua Huyện Lệnh đã mời họ tới, họ không biểu hiện chút nào thì không thể nói nổi. Mọi người tính toán kỹ càng trong lòng mình, mình ít nhất có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?

Lúc này, Huyện Lệnh Lý Diên Khánh và Huyện Thừa Dương Cúc bước nhanh tới, mọi người cùng đứng dậy hành lễ.

Lý Diên Khánh cười vung tay mời mọi người ngồi xuống:

- Hôm nay mời các vị thân hào nông thôn tới đây, chủ yếu là vì chuyện tiễu phỉ. Mọi người cũng biết, nạn trộm cướp không ngừng là uy hiếp nghiêm trọng đối với vận tải đường thủy tại Trường Giang. Mọi người ra ngoài đều phải ngồi thuyền, ai cũng không muốn nửa đường gặp giặc sông. Cho nên đây là cùng một nhịp thở đối với lợi ích bản thân mọi người, tiễu phỉ triều đình là chính, bởi vậy mà thủy sư Đại Tống đặc biệt phái năm mươi chiếc chiến thuyền cho chúng ta, Chuyển Vận Ti Kinh Hồ Bắc Lộ cũng đặc biệt chuyển hai vạn thạch lương thực. Nhưng tiễu phỉ hao phí rất nhiều, một phần quân phí còn phải dựa vào địa phương. Ta vừa nhận được tin tức, Bảo Nghiên Trai Giang Hạ đã tỏ thái độ đồng ý bỏ ra năm ngàn quan tiền chi viện tiễu phỉ, trước mắt đây là khoản quyên giúp lớn nhất, ta hi vọng mọi người có tiền bỏ tiền có lực bỏ lực, cống hiến sức mọn của mình để tiễu phỉ.

Dương Cúc bên cạnh cũng nói tiếp với mọi người:

- Ta lại nói cho mọi người một tin tức. Phu nhân Huyện Quân chúng ta đã quyết định dùng danh nghĩa cá nhân quyên hai ngàn quan tiền, ta cũng quyết định quyên ra hai trăm quan tiền, đây là một chút giúp đỡ đối với việc tiễu phỉ.

Tiếng nghị luận lập tức vang lên trong đại sảnh. Lúc này, đông chủ quán rượu Hồng Vận Hạ Chấn đứng dậy nói:

- Huyện Quân, ta có thể hỏi một nghi vấn của chúng mọi người hay không?

Lý Diên Khánh khẽ cười nói:

- Mời Hạ đông chủ nói!

- Chúng ta tán thành quyên tiền tiễu phỉ, nhưng vì sao chỉ có Ngạc Châu quyên tiền. Ví dụ như huynh đệ của ta tại huyện Hán Dương đối diện Trường Giang, họ chưa từng nhắc tới chuyện quyên tiền tiễu phỉ. Còn có Ngạc Châu cũng là nơi Hắc Tâm Long Vương càn quấy ngang ngược nhất, vì sao Ngạc Châu không chịu quyên tiền? Tất cả mọi người cảm thấy không công bằng.

Trong đại sảnh chỉ thoáng an tĩnh lại, vô số đôi mắt nhìn về phía Lý Diên Khánh, đây đúng là vấn đề mọi người cùng quan tâm. Lý Diên Khánh gật đầu nói:

- Ta có thể hiểu được tâm tình của mọi người, nhưng mọi người có nghĩ tới không, vì sao mười năm trước lại tiễu phỉ thất bại, vì sao mười năm qua không tiến hành tiễu phỉ, là vì giặc sông lợi hại quá sao? Thực ra không phải, cũng bởi vì lòng của mọi người không đủ, đều sợ chịu thiệt thòi, đều không muốn ra sức. Mười năm trước là thuyền của hương binh Phục Châu bị đốt, Phục Châu rời khỏi chiến trường trước. Kết quả các Châu tranh nhau rời khỏi, bị Hắc Tâm Long Vương thừa cơ đánh lén, quan binh đại bại. Cho nên mười năm qua tất cả mọi người không muốn tiễu phỉ đầu tiên, khiến Hắc Tâm Long Vương ngang ngược tới nay. Lần này Ngạc Châu chủ động tiễu phỉ, những Châu Phủ khác sẽ có thái độ gì, chúng ta không cân nhắc. Họ ủng hộ chúng ta hoan nghênh, họ không biểu lộ thái độ chúng ta cũng không oán giận, nhưng chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình.

Lý Diên Khánh lại cười nói với Hạ Chấn:

- Nếu như Ngạc Châu chúng ta tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương, lần sau lúc ngươi tranh luận với huynh đệ của ngươi, ngươi có thể đường đường chính chính mà nói, ta bỏ tiền xử lý Hắc Tâm Long Vương, hỏi lại hắn làm cái gì? Cam đoan hắn sẽ á khẩu không trả lời được.

Tất cả mọi người bật cười. Dương Cúc lại nói:

- Lần này sau khi tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương, Ngạc Châu sẽ dựng một tấm bia ghi công tiễu phỉ tại Giang Hạ, phàm là người quyên ba trăm quan trở lên đều được khắc bia lưu danh, để hậu thế kính ngưỡng. Hạ đông chủ có thể để huynh đệ ngươi cùng nhìn xem.

- Vậy Trương Thuận thì sao bây giờ?

Bỗng nhiên có người hỏi.

Vấn đề này tương đối xấu hổ, nhưng tất cả mọi người muốn biết, Lý Diên Khánh chậm rãi nói:

- Ta cam đoan với mọi người, đã muốn tiễu phỉ, như vậy tiễu phỉ thành công đương nhiên bao gồm mặt sông Ngạc Châu. Nếu như Trương Thuận nguyện ý sửa chữa lỗi lầm, không còn làm ác, ta có thể cho hắn một cơ hội hoàn lương. Nếu như hắn không muốn hối cải, như vậy ta cũng sẽ không lương tay.

Có Lý Diên Khánh cam đoan, mọi người liền yên tâm. Lúc này, Hạ Chấn giơ tay nói:

- Quán rượu Hồng Vận quyên năm trăm quan!

- Lý Bảo Nhi Đại Vấn Hương quyên bốn trăm thạch lương thực, lại gánh chịu hai mươi người lao động một tháng.

- Tiệm bạc Hạ gia quyên ba trăm quan!

-

- Triệu Lễ Ngư Nhạc Hương quyên năm trăm thạch lương thực!



Mọi người mỗi người một câu, đều tỏ thái độ quyên tiền. Mạc Tuấn ở bên nhanh chóng ghi chép, trong thời gian một khắc ngắn ngủi, liền quyên được một vạn một ngàn quan tiền, sáu ngàn bốn trăm thạch lương thực và ba trăm năm mươi người lao động.

Đây chỉ là thân hào nông thôn huyện Gia Ngư quyên tiền, nếu như tăng thêm hai ngàn quan tiền của Tào Uẩn thê tử Lý Diên Khánh và số tiền nhỏ của dân chúng phía dưới, mục tiêu quyên được một năm ngàn quan tiền hoàn toàn có thể thực hiện.

Lý Diên Khánh mừng rỡ trong lòng, đứng dậy ôm quyền nói với mọi người:

- Cảm tạ mọi người ủng hộ tiễu phỉ, cũng xin mọi người có lòng tin đối với quan phủ. Lần tiễu phỉ này cũng không phải nhất thời tiến hành, dù cho tiễu phỉ thành công, hương binh địa phương tiễu phỉ vẫn sẽ tồn tại, do triều đình ủng hộ vận chuyển, bảo đảm Ngạc Châu chúng ta an bình.

Trong sảnh tiếp khách lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt…

Mặc dù trong lịch sử Uông Bá Ngạn được cho là gian thần, là một trong những nhân vật đại biểu cho phái thỏa hiệp nổi tiếng tại Nam Tống, nhưng không thể phủ nhận, năng lực cá nhân của y quả thực rất mạnh. Dưới sự hô hào và chạy vạy của y, các Châu vùng ven sông Kinh Hồ Bắc Lộ đều biểu thị đồng ý bỏ tiền bỏ lực tiễu phủ. Như vậy, có các Châu ủng hộ, cho dù kết thúc tiễu phỉ thì đám thủy quân ngày cũng có thể duy trì tồn tại lâu dài.

Trong nửa tháng ngắn ngủi, bao gồm Ngạc Châu, Hán Châu, Phục Châu, Nhạc Châu và phủ Giang Lăng thu được mười hai vạn quan tiền tiễu phỉ, sáu vạn thạch lương thực từ dân gian, do người phụ trách riêng quản lý số tiền lương kia.

Chủ quan các Châu Phủ đều nhất trí đồng ý, đại doanh tiễu phỉ thiết lập tại huyện Gia Ngư, bổ nhiệm Huyện Lệnh Gia Ngư Lý Diên Khánh đảm nhiệm chủ tướng tiễu phỉ lần này, để Lý Diên Khánh thống nhất chiêu mộ năm trăm thủy binh dũng mãnh, chỉ huy thống nhất, điều này thay đổi cục diện hương binh các Châu Phủ riêng biệt của mười năm trước.

Buổi sáng ngày đó, một lá cờ lớn màu đỏ được dựng lên trên đài tế sông bên ngoài huyện thành Gia Ngư, phía trên là hai chữ lớn ‘Mộ Dũng’ do Lý Diên Khánh tự thân viết. Một chiếc lều lớn chiêu mộ dựng lên bên cạnh đài tế sông, do Trương Hổ phụ trách tọa trấn, chiêu mộ năm trăm tên binh sĩ thủy quân.

Nhưng lần chiêu mộ này chủ yếu nhắm vào bách tính Ngạc Châu. Công văn triều đình phê duyệt viết rõ ràng, tổ chức thủy quân địa phương năm trăm người tại hương dũng Ngạc Châu, biên chế của nhánh thủy quân này thuộc về một phần của hương binh Ngạc Châu, đương nhiên không cho phép xây dựng quân đội khác.

Nếu như thanh niên trai tráng các Châu Huyện khác đến báo danh, cũng không phải không được, nhưng đội thủy quân này vẫn lấy thanh niên trai tráng Ngạc Châu làm chủ.

Trước khi chiêu mộ, Lý Diên Khánh đã chọn lựa ra một trăm tên hương binh tố chất vô cùng tốt trong số hương binh huyện Gia Ngư, họ sẽ trở thành nhóm thủy quân Ngạc Châu đầu tiên.

Tới lúc gần giữa trưa, Lý Diên Khánh đi tới điểm chiêu mộ ngoài thành bắc, thấy một hàng dài trước lều lớn, chừng hơn trăm người. Lần chiêu một thủy quân này đưa ra lương bổng thời gian chiến tranh là hai mươi quan cùng với mười quan tuần tra mặt sông mỗi tháng, đối với dân chúng Ngạc Châu bình thường mỗi tháng chỉ có thu nhập năm sáu quan mà nói vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.

Mặc dù tiễu phỉ tương đối nguy hiểm, nhưng nếu bất hạnh bỏ mình, người nhà có thể nhận được ba trăm quan tiền trợ cấp. Mặt khác giết chết một tên thủy tặc có thể nhận được ban thưởng hai mươi quan. Có trọng thưởng tất có dũng phu, thanh niên trai tráng chạy tới báo danh nối liền không dứt.

Phụ tá Lưu Phương ngồi trong lều lớn, gã là quan văn chủ sự, bên cạnh còn có Binh Tào Áp Lục và hai gã văn lại khác phụ trách đăng ký. Trương Hổ mang theo mười mấy tên lính phụ trách kiểm tra thể trạng.

Kiểm tra thể trạng chia làm ba bước, một là nhìn, yêu cầu thân hình cao lớn khôi ngô, thể trạng cường tráng, ưu tiên hương binh. Tiếp theo là nâng tạ, nhất định phải nâng tạ đá năm mươi cân qua đầu ba lần. Bước thứ ba là bơi cũng là bước kiểm tra quan trọng nhất, nhất định có thể bơi qua Trường Giang. Thông qua cả ba bước có thể trúng tuyển làm thủy quân, có thể được lập tức dự chi hai mươi quan lương bổng.

Lúc này, Trương Hổ ra lệnh một tiếng, ba mươi tên thanh niên trai tráng mình trần chạy tới Trường Giang. Lý Diên Khánh đi tới cười hỏi:

- Có thể bơi không tới bờ bên kia, nửa đường không còn thể lực chống đỡ hay không?

Trương Hổ thi lễ bẩm báo:

- Không cần bơi qua bờ bên kia, ở giữa Trường Giang có một chiếc thuyền nhỏ tiếp ứng, họ nhận lấy một tấm bảng, lại bơi về là được rồi. Ngoài ra còn có hai chiếc thuyền nhỏ đi theo, không còn thể lực có thể lập tức cầu cứu.

- Sắp xếp như vậy tương đối chu toàn, có người nào qua cửa nâng tạ hay không?

Lý Diên Khánh liếc nhìn tạ đá hỏi.

- Nâng tạ đều qua cửa, trước đó thẩm tra thân thể, phù hợp yêu cầu mới có thể nâng ta, bình thường dáng người khôi ngô đều có thể nâng được tạ đá.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Cũng không nhất định phải dáng người khôi ngô, bơi lội là đứng đầu. Nếu như có thể bơi tại Trường Giang hai vòng vừa đi vừa về, ta cảm thấy nhỏ gầy một chút cũng không quan trọng. Nhiều khi, người nhỏ gầy có thể dễ dàng đánh lén thuyền địch hơn.

- Ti chức hiểu được, sẽ tăng thêm ưu tiên bơi lội, trước đó có mười người bơi lội rất tốt, nhưng dáng người không hợp, ti chức đều có đăng ký, hiện giờ phái người tìm họ trở về.

- Như vậy là đúng rồi, tranh thủ thời gian phái người đi tìm trở về!

Trương Hổ không dám thất lễ, lập tức sắp xếp thủ hạ đi tìm người.


Bình Luận (0)
Comment