Chương 561: Vật phẩm bí mật.
Chương 561: Vật phẩm bí mật.Chương 561: Vật phẩm bí mật.
Lý Diên Khánh lại đi vào lều lớn ngồi xuống. Lưu Phương cười nói:
- Huyện Quân muốn xem danh sách không?
Lý Diên Khánh nhận lấy danh sách:
- Đã có bao nhiêu người trúng tuyển rồi?
- Một buổi sáng đã có ba mươi người, sau khi nhóm bơi lội này trở về ước chừng sẽ có thêm hai mươi mấy người.
- Khá tốt, tăng thêm mười mấy người Trương Hổ bỏ sót, một buổi sáng đã chiêu mộ được gần bảy mươi người. Bắt đầu từ buổi chiều người ở Châu Huyện khác sẽ tới báo danh, mấy ngày tiếp theo, hẳn là có thể chiêu mộ được bốn trăm người.
- Ta cảm thấy không có vấn đề.
Lý Diên Khánh nhìn danh sách một chút, phần lớn đều là con em huyện Gia Ngư. Hắn trầm tư chốc lát rồi nói:
- Lúc đăng ký phải nghiêm ngặt một chút, ta hoài nghi sẽ có thủ hạ của Hắc Tâm Long Vương trà trộn vào.
- Có sao?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Rất có khả năng, gióng trống khua chiêng tiễu phỉ như vậy, ta không tin Hắc Tâm Long Vương lại có thể không quan tâm.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn chạy tới từ trên mặt sông, cờ quan tam giác màu vàng nhạt cắm ở đầu thuyền, có người hô:
- Dường như có thuyền quan tới!
Lý Diên Khánh cũng nhìn thấy, một chiếc thuyền quan năm trăm thạch đang chạy nhanh tới từ phía xa. Hắn hơi kỳ quái trong lòng, liền đứng dậy đi tới bến tàu.
Không bao lâu, thuyền quan cập bờ bến tàu, một quan viên gầy còm đi xuống khỏi thuyền. Lý Diên Khánh lập tức vui mừng, chính là Huyện Úy Chu Bình tới kinh thành trở về.
- Ta nói là ai, hóa ra là Huyện Úy về nhà, đi đường vất vả rồi!
Chu Bình cũng không nghĩ tới lại gặp được Huyện Lệnh ở bến tàu, y nhìn chung quanh một chút, khó hiểu hỏi:
- Huyện Quân, đây là đang…
- Đang chiêu mộ thủy quân tiễu phỉ.
- Hả?
Chu Bình kinh ngạc:
- Sắp tiễu phỉ sao?
- Việc này nói rất dài dòng, là trong Châu khởi xướng, do chúng ta chủ đạo, sau này ta sẽ nói cho ngươi, kết quả đi kinh thành thế nào?
Chu Bình cười nói:
- Ta gặp được lệnh tôn Lý viên ngoại, rất nhiệt tình, hắn cho rằng một quan tiền thuê một mẫu đất quá ít, hắn nói ở huyện Thang Âm cũng trả hai quan tiền, bên này cũng giống như vậy.
- Cho hai quan tiền đương nhiên càng tốt hơn, ta cầu còn không được.
Lý Diên Khánh nhiệt tình chào mời Chu Bình:
- Chúng ta vào lều lớn kia, ngồi xuống uống ngụm trà rồi nói.
- Huyện Quân chờ một chút, một chuyện khác mà Huyện Quân phân phó ta cũng làm xong rồi.
Một nhiệm vụ quan trọng khác của Chu Bình khi vào kinh chuyến này là chuẩn bị một số lượng nguyên liệu hỏa khí thượng hạng, diêm tiêu hạt tròn, bột lưu huỳnh và bột than. Nhất là diêm tiêu hạt tròn, mặc dù cũng có thể mua được ở Ngạc Châu, nhưng chất lượng kém xa diêm tiêu mà Cục Hỏa Khí ở kinh thành sử dụng. Nếu có phương pháp sẽ có thể mua được nguyên liệu hỏa khí tốt nhất ở chợ đen kinh thành. Lý Diên Khánh vui mừng:
- Đều mang theo chứ?
- Đều ở trên thuyền, một ngàn cân diêm tiêu, lưu huynh và bột than mỗi loại đều ba trăm cân, mặt khác còn mang theo hai người tới.
- Là ai?
- Họ nói biết ngươi, là lệnh tôn đặc biệt tìm đến.
Lý Diên Khánh nhìn lại trên thuyền, thấy hai lão giả đi xuống khỏi thuyền, đều ngoài năm mươi tuổi, mặc áo vải xanh, đội khăn trùm đầu. Lý Diên Khánh cảm thấy hai người này trông rất quen mắt, một người trong đó cười nói:
- Lý Tham Quân không nhận ra chúng ta sao?
Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhớ được, hai tên công tượng hỏa dược trong quân Tây Bắc, chế tạo Chấn Thiên Lôi thay mình, vì sợ tiết lộ phối phương, hắn đuổi hai người họ rời khỏi quân doanh, chỉ là… vì sao họ lại ở chỗ phụ thân?
Lý Diên Khánh nhớ kỹ lời mình đã nói, nếu cuộc sống có khó khăn, có thể tới Bảo Nghiên Trai kinh thành tìm cha mình giúp đỡ, hẳn là như vậy.
- Các ngươi là Hách Đại Hách Nhị!
Hai người cười nói:
- Hóa ra Lý Tham Quân còn nhớ rõ huynh đệ chúng ta.
- Ta đương nhiên sẽ không quên, chỉ là tại sao các ngươi lại ở chỗ phụ thân ta?
- Chúng ta ở tại Thục Trung hai năm, đoán chừng ngọn gió qua rồi, liền về thăm nhà một chút, kết quả phát hiện chúng ta đã ‘bỏ mình’ trong chiến dịch Tây Hạ, thân phận không còn, hộ tịch công tượng cũng bị loại bỏ, tìm một số chuyện làm cũng không tiện. Chúng ta liền tới Bảo Nghiên Trai nghe ngóng Lý Tham Quân, vừa vặn gặp được lệnh tôn, hắn nói ngươi sắp thành hôn rồi, trước tiên sắp xếp chúng ta pha chế son phấn tại Bảo Nghiên Trai. Mấy ngày trước Chu Huyện Úy tới kinh thành mua nguyên liệu hỏa dược, là do chúng ta dẫn hắn tới chợ đen mua, sau đó liền đi cùng hắn.
- Thì ra là thế, hai vị tới thật trùng hợp, ta vừa vặn cần công tượng hỏa dược. Trước tiên ở lại đây, sau đó ta lại đàm phán với các ngươi, về phần thân phận cũng không cần lo lắng, làm người huyện Gia Ngư cũng không tệ.
Hách Đại Hách Nhi vui mừng, cùng khom người nói:
- Đa tạ Huyện Quân!
Lý Diên Khánh gọi một văn lại tới, để gã dẫn hai người tới dịch quán nghỉ ngơi trước. Văn lại đáp ứng, liền dẫn hai người vội vàng vào thành.
Lúc này Lý Diên Khánh mới mời Chu Bình tới lều lớn ngồi, có tùy tùng tiến đến dâng một ly trà. Chu Bình uống một ngụm trà, tiếp tục nói:
- Ta còn gặp được Đặng Trung Thừa Ngự Sử Đài tại kinh thành, đưa thư của Huyện Quân cho hắn. Hắn rất quan tâm tình hình của Huyện Quân tại huyện Gia Ngư.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, Đặng Ung quả thực đối đãi với mình không tệ, loại hậu ái này không có bất cứ liên quan nào tới Lương Sư Thành, chỉ là một trưởng giả dìu dắt hậu bối.
- Hắn để Huyện Quân bảo trọng bản thân, hắn để ta nói cho ngươi biết, Xu Mật Sứ tiền nhiệm Trịnh Cư Trung đã qua đời rồi.
Lý Diên Khánh giật mình:
- Vì sao?
Trịnh Cư Trung bị giáng chức thành Thông Phán Giản Châu, y chưa tới sáu mươi tuổi, thân thể luôn khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên qua đời?
- Đăng Trung Thừa nói rất hàm súc, nói hắn đi Giản Châu đột tử nửa đường, nguyên nhân không rõ. Ti chức đoán chừng là bị cừu gia làm hại, nếu không Đặng Trung Thừa sẽ không nhắc nhở Huyện Quân chú ý an toàn.
Lý Diên Khánh trầm mặc nửa ngày lại hỏi:
- Chuyện chúng ta cho thuê đất trồng hoa, Đặng Trung Thừa nói thế nào?
- Đặng Trung Thừa đặc biệt tới Hộ Bộ nghe ngóng chuyện này cho chúng ta. Hộ Bộ nói chỉ cần không bán ruộng quan, trồng cái gì do quan phủ tự mình quyết định. Nhưng Hộ Bộ không hi vọng ruộng quan trồng toàn bộ hoa, vẫn phải giữ một phần trồng lương thực. Đặng Trung Thừa cũng cho rằng như vậy ổn thỏa hơn một chút.
Nói tới đây, Chu Bình lại nói:
- Bảo Nghiên Trai đã chịu thuê với giá hai quan tiền, vậy thì cứ cho thuê một nửa, một nửa tiếp tục trồng lúa, Huyện Quân cảm thấy thế nào?
- Như vậy cũng được, vậy khế ước cho thuê đâu?
Chu Bình lấy ra ba phần khế ước, cười khổ nói:
- Lý viên ngoại đã ký tên đồng ý trên khế ước, cò mồi đứng giữa cũng ấn tên rồi, đồng ruộng và tiền thuê tùy chúng ta điền. Huyện Quân đóng quan ấn lên sau đó giao hai phần cho trang viên Giang Hạ là được rồi, họ sẽ đưa trở về, sau đó trồng hoa cụ thể thế nào, phía trang viên Giang Hạ sẽ nhanh chóng sắp xếp. Về phần tiền thuê, có thể đưa chúng ta bất cứ lúc nào.
Lý Diên Khánh nhìn khế ước một chút, liền đứng dậy cười nói:
- Được rồi! Chúng ta dỡ hàng trước, chuyển hơn một ngàn cân nguyên liệu về huyện thành rồi nói!
…
Hắc Tâm Long Vương vốn là một tên đồ tể huyện Ba Lăng Nhạc Châu, thường dùng heo chết bệnh bán thịt cho quán rượu, liền nhận được danh hiệu Đỗ Hắc Tâm. Dần dà mọi người đã quên tên thật của gã, đều gọi sau lưng gã là Đỗ Hắc Tâm. Mười lăm năm trước bởi vì gã tranh chấp bán thịt giết chết chưởng quỹ quán rượu mà trốn vào hồ Động Đình, gia nhập một đôi giặc sông nhỏ, gã nhanh chóng lấy được quyền lãnh đạo đám giặc sông này.
Trải qua hơn chục năm phát triển, đội giặc sông này dần trở thành giặc sông lớn nhất vùng trung du Trường Giang, có mấy trăm thủ hạ, hơn ba trăm con thuyền. Đỗ Hắc Tâm liền đặt cho mình danh hiệu Hắc Tâm Long Vương, dẫn thủ hạ giết người cướp của, phụ nữ, làm ác rất nhiều.
Nhất là mười năm trước, gã dẫn quân đánh bại quân đội tiễu phỉ do năm Châu một Phủ của Kinh Hồ Bắc Lộ liên hợp, khiến cho danh tiếng của gã càng nổi. Bách tính bên bờ Trường Giang nhắc tới Hắc Tâm Long Vương, không ai không lạnh mình, ban đêm trẻ con khóc nỉ non không ngừng, người lớn sẽ hù dọa: ‘Khóc nữa Hắc Tâm Long Vương đến rồi! ’, đứa trẻ sợ hãi không dám khóc đêm.
Đỗ Hắc Tâm không cho phép giặc sông khác xuất hiện, giặc sông vùng trung du Trường Giang hoặc đầu hàng gã, hoặc bị gã tiêu diệt, khiến cho đám phỉ đạt tới tám trăm người, có được gần năm trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, trở thành mối họa lớn trên Trường Giang.
Nhưng bắt đầu từ mùa xuân năm trước, Đỗ Hắc Tâm gặp phải đối thủ, vùng Ngạc Châu xuất hiện Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận, chỉ có mười mấy thủ hạ, bảy tám con thuyền nhanh, lại xuất quỷ nhập thần, sức chiến đấu cực mạnh. Đỗ Hắc Tâm trước sau dẫn hơn trăm con thuyền tới mặt sông Ngạc Châu tiêu diệt, lại đại bại trong tay Trương Thuận hai lần. Từ đó, Đỗ Hắc Tâm không dám tiến tới mặt sông Ngạc Châu, ngâm cho phép Trương Thuận độc chiếm mặt sông Ngạc Châu.
Tây Sơn Động Đình Hồ, nơi này là hang hổ của Đỗ Hắc Tâm. Tây Sơn là một phần đảo Quân Sơn hồ Động Định, vốn là nơi danh thắng ngắm cảnh, hiện giờ lại bị giặc sông hoành hành. Cư dân trên đảo liên tục chạy trốn, quan phủ cũng không dám quản lý, Đỗ Hắc Tâm liền đổi tên đảo Quân Sơn thành đảo Tiêu Dao. Ở trên đảo ngoài quân doanh, gia quyến đám giặc ra, còn có không ít thiếu nữ trẻ tuổi và rất nhiều tài phú chúng đánh cướp được.
Quân doanh của Đỗ Hắc Tâm ở trên một ngọn núi nhỏ của Tây Sơn, chiếm diện tích hơn trăm mẫu. Doanh trại dựng từ gỗ đá, Đỗ Hắc Tâm và tám trăm giặc sông trú đóng ở nơi này. Mặt khác cách quân doanh khoảng hai dặm liền khởi công xây dựng một trấn Tiêu Dao, cư dân trên trấn gần như đều là gia quyến giặc sông. Trên trấn cũng có thương nghiệp, các loại cửa hàng chỉ có vài loại, quán rượu, quán đánh bạc, thanh lâu và tiệm tạp hóa, chừng bảy tám nhà, đều là chỗ tầm hoan vui vẻ của đám giặc sông.
Lúc này trong Tụ Nghĩa Đường ở quân doanh, Đỗ Hắc Tâm mặt mũi tràn ngập phẫn nộ. Khoảng thời gian này, Tri Châu Ngạc Châu Uông Bá Ngạn phát động hô hào tiễu phỉ, các Châu Huyện bên bờ Trường Giang huyên náo ồn ào. Đỗ Hắc Tâm đương nhiên nghe được tin tức, tin tức này khiến gã giận dữ trong lòng, sát cơ chợt hiện.
Gã nện mạnh nắm đấm lớn bằng chiếc bát con lên bàn, Đỗ Hắc Tâm giận không kìm được nói:
- Lão tử cho họ mặt mũi, chưa từng cướp thuyền quan, họ lại muốn đáp lại ta như vậy, muốn tới tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương ta. Rất được, lão tử hi vọng tối nay họ tới, để họ chìm hết xuống hồ làm thức ăn cho con rùa.
Đỗ Hắc Tâm tuổi chừng năm mươi, dáng người cực kỳ hùng tráng, làn da ngăm đen, lông đen cánh tay và ngực dày đặc, râu tóc rối tung, nhìn không giống Hắc Long Vương, trái lại giống một con lợn rừng màu đen.
Quân sư của gã ngồi bên cạnh, gọi là Dương Triệu Nho, người huyện Ba Lăng Nhạc Châu, là cử nhân tới Châu thi nhiều lần không trúng. Thực ra gã không phải cử nhân, nhưng tự khoe cử nhân, tất cả mọi người gọi gã là Dương cử nhân, bộ dạng hào hoa, lại tâm ngoan thủ lạt. Gã có chút quan hệ thân thích với Đỗ Hắc Tâm, Đỗ Hắc Tâm cần một quân sư, liền dùng giá cao mời Dương Triệu Nho đến làm quân sư cho mình. Không động vào thuyền quan là do Dương Triệu Nho đề nghị, không làm thương hại lợi ích của quan viên, quan viên đương nhiên không có động lực tiễu phỉ.
- Trại chủ cần gì tức giận, họ muốn vây quét chúng ta là một chuyện, có thể thành công hay không lại là một chuyện. Mười năm trước lúc chúng ta còn yếu đã có thể đánh bại bọn họ, hiện giờ chúng ta binh cường mã tráng, tướng sĩ nghe lệnh, lại còn e ngại họ sao?
- Tuy rằng nói như vậy, nhưng nghe được tin tức này lão tử đã nổi nóng rồi. Vả lại quan binh tới chắc chắc ảnh hưởng cuộc sống trên đảo Tiêu Dao.
- Nếu như Trại chủ lo lắng chuyện này, ta có một kế, khiến họ cuối cùng chỉ có thể nhìn sông mà than thở.
Gã xích lại gần Đỗ Hắc Tâm nhỏ giọng nói vài câu. Đỗ Hắc Tâm liên tục gật đầu:
- Nói như vậy, cần phái người tới huyện Gia Ngư một chuyến, tìm hiểu tình huống.
- Ti chức đang có ý này, chờ lúc họ chiêu binh, sắp xếp một thủ hạ tâm phúc huyện Gia Ngư tiến vào quân đội, như vậy cơ hội của chúng ta sẽ tới rồi.
- Ta cũng nghĩ tới một người, hắn vốn là người chèo thuyền huyện Gia Ngư, hắn thích hợp nhất. Đồng thời lại sắp xếp một đội thám tử hoạt động gần huyện Gia Ngư, có thể truyền lại tin tức bất cứ lúc nào.