Chương 562: Thị sát chuẩn bị chiến đấu.
Chương 562: Thị sát chuẩn bị chiến đấu.Chương 562: Thị sát chuẩn bị chiến đấu.
Trải qua hai chiến dịch lớn và vô số trận chiến nhỏ, Lý Diên Khánh đã có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Hắn biết rõ đạo lý ‘Quan muốn giỏi phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới mình’, muốn tiêu diệt đám loạn phỉ này, không chỉ coi trọng đối phương trên phương diện chiến thuật, trong chuẩn bị chiến đấu cũng phải chuẩn bị đầy đủ, bao gồm huấn luyện binh sĩ, chuẩn bị vật tư, còn có lòng quân, sĩ khí, lòng dân đều cần gia tăng.
Mấy ngày nay Lý Diên Khánh cực kỳ bận rộn. Chu Binh trở về làm không ít chuyện giúp hắn, rất nhiều vụ án tranh chấp dân sự đều quăng cho Chu Bình xử lý. Chu Bình xử lý các loại tranh chấp tương đối lão luyện. Dương Cúc dáng vẻ quá thư sinh, Lý Diên Khánh tiếp tục để gã quản lý công việc bên trong Huyện nha, bao gồm các loại báo cáo tới Châu, thúc giục thuế phú, quản lý Huyện Học, thiết lập từ thiện các loại việc vặt. Lý Diên Khánh đặt phần lớn tinh lực vào việc chuẩn bị chiến đấu tiễu phỉ.
Buổi chiều ngày nọ, năm mươi chiến thuyền cỡ trung đã tới huyện Gia Ngư. Chiến thuyền lớn nhỏ đậu đầy bến tàu huyện Gia Ngư, khiến bến tàu cực kỳ chật chội. Các loại chiến thuyền đều có, thuyền tượng xa, thuyền mái chèo, thuyền gỗ hai mái chèo, thuyền đao ngư vân vân, màu sắc phức tạp, cũ mới khác nhau. Chẳng qua tất cả các thuyền đều không phải thuyền mới, thủy sư Đại Tống chọn một bộ phận thuyền cũ tham dự vây quét tàn quân Phương Tịch đưa cho hương binh địa phương.
Đương nhiên với thủy sư Đại Tống mà nói, loại giặc sông nhỏ bé như Hắc Tâm Long Vương này họ khinh thường ra tay, đó là chuyện của quan phủ địa phương. Triều đình cho phép địa phương xây dựng hương binh chính là vì tiêu diệt sơn phỉ thủy tặc cỡ nhỏ, chỉ có thế lực tạo phản động một chút là mấy chục vạn người tác chiến như Phương Tịch mới là kẻ địch mà Cấm Quân triều đình và thủy sư Đại Tống đối phó.
Cho nên, thủy sư Đại Tống đưa thuyền chiến tới Ngạc Châu đều là thuyền nhỏ, chỉ có một chiếc chiến thuyền ngàn thạch, là thuyền cũ được làm từ hai mươi năm trước. Chiến thuyền khác đều là thuyền chiến nhỏ trong khoảng ba trăm thạch tới năm trăm thạch, cũng cực kỳ cũ kỹ, ít nhất đều là thuyền tính bằng chục năm.
Cho dù thuyền chiến không tốt, nhưng Lý Diên Khánh vẫn tràn ngập phấn khởi leo lên thuyền cũ ngàn thạch này. Đây là một thuyền lâu ba tầng, mặc dù đã hơn hai mươi năm, nhưng vẫn kiên cố hơn thuyền dân bình thường nhiều, không sợ va chạm. Boong thuyền rộng lớn vuông vức, đường nối tinh mịn, hai bên ba tầng lầu đều có cửa sổ nhỏ, thuận lợi dùng tên nỏ xạ kích.
Lúc này, một thợ thuyền đi từ khoang thuyền phía dưới tới. Lý Diên Khánh hỏi:
- Chiếc thuyền này thế nào?
Thợ thuyền cười nói:
- Chiếc thuyền này chưa hề có bất kỳ vết tích chiến đấu nào, đoán chừng chỉ ngâm dưới nước hai mươi năm, từng đại tu hai lần, lần đại tu gần đây nhất khoảng một hai năm trước. Toàn bộ con thuyền phẩm chất không tồi, sơn lại một lớp là được rồi.
Lúc này, thợ thuyền lại bổ sung:
- Có lẽ Huyện Quân còn chưa nhìn ra, đây là một chiếc xa thuyền!
Lý Diên Khánh vừa mừng vừa sợ, hắn còn nói tại sao chỉ có một chiếc cột cờ lẻ loi, hóa ra là một chiếc xa thuyền:
- Sao có thể nhìn ra được?
- Huyện Quân đi hai bên nhìn xem thì biết, hai bên đều chứa mái chèo luân chuyển.
Lý Diên Khánh bước nhanh tới mép thuyền, vừa rồi bị cạnh thuyền chặn, ở trên bờ nhìn không ra, từ mạn thuyền nhìn xuống phía dưới liền thấy, phía dưới nước có một loạt ổ quay giống như máy xay gió, đường kính khoảng một mét năm mươi, tổng cộng có mười hai chiếc, một bên kia hẳn là có mười hai ổ quay đối ứng, hai ổ quay hai bên là một tổ, gọi là một xe, đây chính là xa thuyền mười hai xe, cần hai mươi tư người giẫm phía dưới, thuyền sẽ đi lại nhanh chóng trên mặt sông.
Xa thuyền là chiến thuyền động lực kiểu mới xuất hiện rất nhiều sau Bắc Tống, từ thuyền nhỏ tới thuyền cực kỳ lớn đều có. Trong số năm mươi con thuyền đưa tới lần này, ít nhất có mười lăm chiếc xa thuyền, chủ yếu là chiến thuyền cỡ trung bốn xe chiếm phần lớn.
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng, quay đầu lại hỏi Lưu Phương:
- Những chiếc thuyền này đưa tới thế nào?
- Là Uông Tri Châu phái hơn hai trăm người chèo htuyeenf đi Giang Ninh nhận thuyền!
- Những thuyền phu này đâu?
- Ti chức sắp xếp họ ăn cơm trong huyện, nếu như Huyện Quân muốn giữ họ lại, ti chức có thể nói chuyện với họ.
Người chèo thuyền đương nhiên là cần thiết, huyện Gia Ngư cũng có thể chiêu mộ một phần, nhưng số người không đủ, hắn quả thực cần giữ một bộ phận người chèo thuyền lại.
Lý Diên Khánh liền gật đầu:
- Nếu như họ đồng ý lưu lại, ta có thể đáp ứng mỗi tháng mười lăm quan tiền, dùng trước ba tháng.
- Để ti chức đi nói chuyện với họ!
Lý Diên Khánh lại vội vàng dặn dò gã:
- Quay về để họ lái thuyền tới doanh trại thủy quân đi, dừng trên bến tàu không ra thể thống gì.
- Ti chức hiểu được!
Lưu Phương mang theo hai tên nha dịch vội vàng đi vào thành.
Lý Diên Khánh tham quan thuyền một canh giờ, lúc này mới quay đầu tiến tới doanh trại thủy quân. Hôm nay hắn đặc biệt chừa ra nửa ngày để hiểu rõ tình hình chuẩn bị chiến đấu. Ngoại trừ thuyền ra, đương nhiên hắn còn cần hiểu tình hình huấn luyện thủy quân.
Đại doanh thủy quân là một doanh trại thủy quân giản dị xây dựng tạm thời, cách bến tàu hai dặm về phía đông. Nó lợi dụng một vịnh nước nhỏ nửa hình tròn mà xây thành. Vịnh nước rất phổ biến bên bờ Trường Giang, bình thường đều là hồ nước bên bờ sông nối liền với Trường Giang tạo thành một thể, giống như hồ Động Đình, hồ Bà Dương chính là hai vịnh nước lớn.
Huyện Gia Ngư có ba vịnh nước, nơi đặt doanh trại thủy quân là vịnh nước nhỏ nhất, vốn là hồ Sa Dương, bởi vì con người không ngừng xây đập tạo ruộng, khiến hồ Sa Dương ngày càng nhỏ, diện tích mặt nước hiện giờ chỉ còn lại hơn bảy trăm mẫu, nối liền thành một thể với Trường Giang. Đối với đại doanh thủy quân, nơi này quá nhỏ, mấy trăm con thuyền chen chúc nhau, nhưng đối với thủy quân địa phương chỉ có năm mươi chiến thuyền, như vậy là đủ rồi.
Cửa hồ vào Trường Giang dài chừng một dặm, những ngày này mấy trăm dân phu đóng mấy ngàn cây cọc gỗ thành hai hàng xuống chỗ cửa hồ, chỉ lưu lại một cửa lớn để thuyền ra vào vịnh nước. Hai bên cửa lớn đều xây dựng một tòa tháp canh chân cao làm bằng gỗ, dùng để giám thị mặt sông.
Cọc gỗ đóng rất dày đặc, cho dù thuyền nhỏ tam bản cũng rất khó chui vào từ khe hở, nhưng quỷ nước lại có thể chui vào. Lý Diên Khánh đặc biệt hạ lệnh quấn đầy lưới đánh cá trên cọc gỗ, chỉ cần không lưu ý, quỷ nước sẽ bị lưới đánh cá cuốn mất mạng.
Không chỉ như thế, trong vịnh nước còn có thuyền tuần tra qua lại canh gác ngày đêm. Cho dù quỷ nước quân địch may mắn chui vào quân doanh, cũng sẽ bị thuyền trinh sát tuần tra phát hiện kịp thời.
Đại doanh thủy quân thiết lập bên bờ, dựng lên một trăm hai mươi tòa lều lớn, chung quanh dùng rào doanh vây quanh toàn bộ vịnh nước nửa hình tròn. Mặc dù đại doanh rất nhỏ, nhưng bố trí hoàn toàn tương tự với quân doanh bình thường, không hề ăn bớt nguyên vật liệu, đây gọi là ‘chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ’.
Đương nhiên, hiện giờ thuyền vừa đến huyện Gia Ngư, thủy quân còn chưa bắt đầu sử dụng toàn bộ, chỉ có năm trăm tên thủy quân vừa chiêu mộ vào ở. Một khi thuyền vào đại doanh, như vậy huấn luyện trên mặt sông cũng mở ra trang mới.
Lý Diên Khánh tiến vào đại doanh từ cửa doanh trên bờ, đại doanh trên bờ rất lớn, có hai mảnh đất trống có thể huấn luyện. Lúc này Trương Hổ đang dẫn theo năm trên tên binh sĩ thủy quân mới bày trận luyện thương pháp. Hai trăm hương binh trong thành Lý Diên Khánh để Trương Báo thống lĩnh, Dương Quang ba lăng nhăng, không thích hợp thống soái binh lính.
Thực ra Trương Hổ cũng không thích hợp làm Đô Đầu thủy quân, gã gần như không biết bơi. Chẳng qua Trương Hổ huấn luyện binh sĩ không tệ lắm, rất có bài bản, có thể huấn luyện được một đội quân có thể chiến đấu trong thời gian ngắn.
Đại tướng nắm giữ thủy quân thích hợp nhất trong lòng Lý Diên Khánh lại là Trương Thuận. Nhưng hiện giờ thời cơ chưa thành thục, hắn chỉ có thể tạm tìm một người thay thế trước, đáng tiếc nhất thời không có người lựa chọn thích hợp. Hắn muốn xem có thể chọn ra hai tên binh sĩ có uy tín, có năng lực trong số năm trăm thủy quân đảm nhiệm Tả Hữu Đô Đốc hay không.
- Giết!
Năm trăm binh sĩ cùng phát ra tiếng la giết chỉnh tề, dưới chân đạp mạnh bốc lên bụi đất, khí thế cực kỳ hùng vĩ.
Lý Diên Khánh thấy Trương Hổ và đám lính huấn luyện say sưa, liền không tới quấy rầy, mà đi vào một tòa đại trướng gần quân doanh nhất.
Đây là một tòa doanh trướng lớn, lớn gấp đôi các doanh trướng khác. Đi vào đại trướng, thấy bên trong chất đầy các loại dụng cụ, thùng gỗ, bình gốm và chậu gỗ lớn, bên trong chứa đầy nguyên liệu chế tạo thuốc nổ, diêm tiêu, lưu huynh và bột gỗ. Đây là công xương thuốc nổ tạm thời, Chấn Thiên Lôi mà Lý Diên Khánh cần dùng để tiễu phỉ được sản xuất ở nơi này.
Ở giữa là một chiếc bàn dài lớn, Hách Đại và Hách Nhị đang ngồi hai đầu bàn chăm chú cuốn ngòi nổ. Lý Diên Khánh đi tới, lấy một vỏ xác bằng gang của Chấn Thiên Lôi trong chậu gỗ ra, cười hỏi:
- Vỏ sắt này có phải hơi nặng một chút hay không?