Chương 573: Chú ý ngàn dặm.
Chương 573: Chú ý ngàn dặm.Chương 573: Chú ý ngàn dặm.
Bởi vì cùng chung kẻ địch mà trở thành minh hữu, lại bởi vì kẻ địch chung biến mất mà trở mặt thành thù, câu nói này dùng trên người Cao Cầu và Đồng Quán là không đâu thích hợp hơn. Lúc đầu Đồng Quán nắm giữ Cấm Quân ngoài kinh, Cao Cầu nắm giữ Cấm Quân trong kinh, cả hai cũng không mâu thuẫn. Nhưng khi chiến hỏa không ngừng ở các nơi, Cấm Quân kinh thành chuyển đi rất nhiều, quyền lực của Cao Cầu không ngừng giảm bớt, bên này lên bên kia xuống, quyền thế của Đồng Quán lại không ngừng tăng cường, hai người không thể tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn.
Nhất là Cao Cầu thông qua lôi kéo Lưu Diên Khánh thành công, vươn tay vào Tây quân, đây vốn là đào góc tường của Chủng Sư Đạo. Nhưng khi Chủng Sư Đạo bị giáng chức, Đồng Quán bắt đầu nắm giữ Tây quân, Đồng Quán đương nhiên cho rằng Cao Cầu đang hủy đài của mình. Chỉ là lúc ấy họ muốn cùng đối phó Chủng Sư Đạo và Phạm Trí Hư, cho nên quan hệ bên ngoài vẫn tương đối hòa hợp, mâu thuẫn chưa bộc phát.
Nhưng khi Phạm đảng bị giáng chức, Chủng Sư Đạo về quê dưỡng lão, mâu thuẫn của cả hai lại sắc bén lần nữa. Nhưng ngòi nổ bộc phát mẫu thuẫn lại là phân công không đều sau khi tiêu diệt Phương Tịch tạo phản. Hai lần đánh bại Phương Tịch đều là công lao của hãn tướng Tây Bắc của Lưu Diên Khánh, cũng bởi vì giám quân Đàm Chẩn cân đối đắc lực, buông tay để Lưu Diên Khánh hành động.
Nhưng tháng tám năm ngoái sau khi Phương Tịch bị xử tử ở kinh thành, do Đồng Quán thống nhất báo công luận thưởng. Đồng Quán nắm giữ tất cả công lao lớn lên người mình, lại cho công lao chỉ huy mặt trận cho Đại tướng tâm phúc Tân Hưng Tông của mình, hoàn toàn không để ý tới công lao của Lưu Diên Khánh, cũng không hề nhắc tới công lao của giám quân Đàm Chẩn. Điều này cùng lúc chọc giận Đàm Chẩn và Cao Cầu, hai người liên hợp vạch tội Đồng Quán lạm sát bình dân mạo nhận công lao, khiến vị trí Thái sư và Đồng Quán sớm định bị thất bại, tước vị Sở Quốc Công cũng không nhận được, chỉ phong Khai Phủ Nghi đồng tam ti.
Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, từ đây Cao Cầu và Đồng Quán trở thành đối thủ một mất một còn.
Hôm nay Cao Cầu tìm tới Lương Sư Thành, đương nhiên cũng có mục đích. Lương Sư Thành mời Cao Cầu ngồi xuống, cười tủm tỉm nói:
- Thái Úy nóng vội như vậy sao?
Buổi sáng Cao Cầu tìm tới Lương Sư Thành, y biết được kế hoạch Đồng Quán bố trí, chuẩn bị chia đại quân làm hai lộ quân đông tây, Lưu Diên Khánh thống soái quân tây lộ, Tân Hưng Tông thống soái quân đông lộ. Nhưng Đồng Quán lại tọa trấn quân tây lộ, y rất lo lắng tên này lại giá không quyền chỉ huy của Lưu Diên Khánh, cho nên y khẩn cầu Lương Sư Thành nói một câu cho Thiên tử, sắp xếp Lưu Diên Khánh tới đông lộ.
- Không phải ta nóng vội, hẳn là buổi chiều có Tri Chính nghị sự rồi, ta muốn biết kết quả.
Lương Sư Thành trầm ngâm một chút nói:
- Xế chiều hôm nay Trương Bang Xương cũng đề nghị chia quân ba đường, thăng thêm một đường là quân trung lộ, do Đồng Quán tự mình chỉ huy, ý nghĩ giống nhau, tách Đồng Quán và Lưu Diên Khánh ra. Nhưng Đồng Quán cho rằng chia binh quá nhiều không có lợi cho tập trung tiêu diệt chủ lực quân Liêu. Thiên tử đồng ý phương án của hắn, Thiên tử còn đặc biệt vạch ra do quân tây lộ làm chủ, người chức cao đảm nhiệm. Lưu Diên Khánh là Quan Quân Đại Tướng Quân chính tam phẩm, Tân hưng Tông chỉ là Trung Vũ Tướng Quân chính tứ phẩm, Lưu Diên Khánh đương nhiên phải ở tây lộ.
Nếu muốn điều Lưu Diên Khánh tới đông lộ, đầu tiên phải để Tân hưng Tông thăng làm nhị phẩm, hoặc hàng Lưu Diên Khánh xuống tóng tứ phẩm, Cao Thái Úy cảm thấy điều này có thể sao?
Khuôn mặt Cao Cầu lộ vẻ thất vọng, điều này nói rõ Lương Sư Thành căn bản không nhắc tới chuyện này với Thiên tử.
- Đã quyết định chưa?
Y ôm hi vọng cuối cùng hỏi.
Lương Sư Thành gật đầu:
- Ta rất xin lỗi!
Cao Cầu chậm rãi đứng dậy:
- Ta đã biết rồi, đa tạ Thái Phó!
Y lập tức quay người rời đi. Lúc này Lương Sư Thành lại nói:
- Xin Thái Úy yên tâm, Đồng Quán không dám dùng đại kế bắc phạt của Thiên tử để báo thù riêng.
Cao Cầu cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, bước nhanh rời khỏi quan phòng của Lương Sư Thành. Lương Sư Thành thở dài, yêu cầu của Cao Cầu lão căn bản không làm được, muốn trách thì trách chính Cao Cầu nhất định muốn tranh vị trí Đô Thống Chế quân chủ lực, tranh đến sảng khoái nhưng lại đến chỉ huy chủ lực tây lộ, chẳng lẽ Đồng Quán lại tới đông lộ ăn không ngồi chờ sao? Thực là chê cười.
Lúc này, Lương Sư Thành bỗng nhiên phiền lòng, mâu thuẫn của Đồng Quán và Lưu Diên Khánh rất có thể sẽ ảnh hưởng tới bắc phạt, chẳng lẽ lần bắc phạt này sẽ thất bại hay sao?
…
Thời gian trôi qua từng ngày trong đợi chờ, nhanh chóng tới tháng năm năm Tuyên Hòa thứ tư, đại quân bắc phạt triều Tống đã xuất chính hơn một tháng, tính toán từ nhật trình, đại quân hẳn là đã sớm tới biên giới Tống Liêu.
Lúc xế chiều, trà đồng chạy đến đưa báo chí Lý Diên Khánh muốn tới quan phòng:
- Huyện quân, đây là báo chí mới nhất.
- Nhanh cho ta!
Lý Diên Khánh nhận tới tờ báo liền lập tức trải lên bàn. Đầu đề trang đầu Triều Báo là một loạt tin tức sắc phong và chết bệnh. Vương tử Triệu Bính được phong làm Xương Quốc Công; Thái Tử Thái Bảo Thái Du được bổ nhiệm làm Tuyên Phủ Phó Sứ Hà Bắc Hà Đông; Tiết Độ Sứ Thường Đức Quân Đàm Chẩn được phong làm Thái Úy; Tự Bộc Vương Triệu Trọng Ngự tạ thế.
Lý Diên Khánh tìm khắp nơi trên tờ báo, cuối cùng tìm được một tin tức liên quan tới bắc phạt ở phía sau. Đồng Quán sai người cầm thủ dụ của Thiên tử yêu cầu Liêu quốc đầu hàng Đại Tống, triều Tống sẽ che chở cho quý tộc Liêu quốc. Nhưng chiêu hàng bị Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Thuần cự tuyệt, Liêu quốc phái Da Luật Đại Thạch và Tiêu Cán chiêu mộ lâm thời bốn vạn quân đội mệt mỏi chuẩn bị nghênh chiến hai mươi lăm vạn đại quân Đại Tống. Cuối bài báo bình luận: ‘Dù lấy trứng chọi đá, nhưng càng biểu hiện bi tráng’.
Lý Diên Khánh lại tìm nửa ngày trên Triều Báo, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được tin tức liên quan tới bắc phạt. Hắn liền ném Triều Báo qua một bên, lại mở Tiểu Báo, chuẩn bị tìm kiếm tin tức bắc phạt trên Tiểu Báo.
Hiện giờ Lý Diên Khánh rất itn tưởng tin tức của Tiểu Báo, tháng trước Tiểu Báo tiến hành phân tích bắc phạt, cơ bản tương xứng với tình hình thực tế. Ví dụ như đội hình chủ tướng bắc phạt, Vận Vương Triệu Giai làm chủ soái, Đồng Quán làm Tuyên Phủ Chế Trí Sử, Lưu Diên Khánh và Tân Hưng Tông làm Đô Thống Chế hai đường đông tây, thống soái mười lăm vạn đại quân bắc phạt, hai lộ Hà Bắc điều động mười vạn Cấm Quân, sương quân phối hợp tác chiến, sau đó chứng minh suy đoán của họ hoàn toàn chính xác.
Lại ví dụ như Tiểu Báo phát hiện Tây quân trấn áp Phương Tịch tạo phản khải hoàn trở về vừa vặn chính là mười lăm vạn, số người giống hệt đại quân bắc phạt, họ liền suy đoán lần bắc phạt này lấy Tây quân làm chủ.
Tiểu Báo lại phân tích Tây quân có hai chi, một chi là quân Hà Sóc trú đóng ở vùng hà Tây và Thiểm Tây Lộ, một chi khác chính là quân Hà Đông do Chủng Sư Đạo thống soái, chủ tướng quân Hà Đông hiện giờ là Diêu Bình Trọng, Phó tướng là Chủng Sư Trung. Diêu Bình Trọng và Chủng Sư Trung đều không xuất hiện trong đội hình bắc phạt, nói rõ quân Hà Đông không xuất chiến, mà do quân Hà Sóc đảm nhiệm chủ lực.
Lý Diên Khánh rất đồng ý phân tích của Tiểu Báo, hắn nhớ kỹ Chủng Sư Đạo từng nói với mình, quân Hà Sóc chỉ có một đội quân tinh nhuệ, đó chính là năm vạn quân đội thủ hạ của Lưu Pháp. Khi Lưu Pháp bất hạnh bỏ mình, hai vạn tinh nhuệ còn lại của lão đều bị Đồng Quán đưa tang tại Tây Hạ.
Quân Hà Sóc hiện giờ đều là lính mới chiêu mộ sau cuộc chiến Tây Hạ, đánh trận với đảm thủ hạ ô hợp của Phương Tịch còn có thể, nhưng thực sự gặp phải quân Liêu hung hãn thiện chiến, thắng bại thực khó nói.
Lý Diên Khánh lại tìm được nội dung mình muốn ở chuyên mục bắc phạt bản Tiểu Báo thứ hai, ‘Khi tướng lĩnh cao tầng của quân bắc phạt lộ ra, tình trạng chuẩn bị chiến đấu của Hà Bắc và kết quả giám sát của Quân Giám Sở đầu năm ngoái không có bất kỳ thay đổi nào, cao tầng quân đội ai thán, ‘Quân Giám Sở giải tán, không ai chú ý việc này’, tình trạng quân bị thiếu thốn nghiêm trọng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, quân lương vận chuyển chậm chạp, dẫn tới quân bắc phạt thiếu lương, quân tốt ăn không thể chắc bụng, khôi giáp không thể che thân, sĩ khí xuống thấp… ’
Tin tức này khiến Lý Diên Khánh giật nảy cả mình, chẳng lẽ hơn một năm Hà Bắc chuẩn bị chiến đấu không có bất kỳ cải thiện nào sao?
Lý Diên Khánh nhớ tới lúc ấy triều đình phái Tướng Quốc Bạch Thì Trung tới Hà Bắc xét xử Chuyện Vận Sứ Lương Phương Bình, kết quả Lương Phương Bình trốn tới Kim quốc. Bạch Thì Trung bởi vậy mà bị Vương Phủ vạch tội
Lúc này, Dương Cúc và Chu Bình cũng nghe hỏi đi vào phòng. Dương Cúc vội hỏi:
- Tình hình bắc phạt thế nào?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Liêu quốc cự tuyệt chiêu hàng, dùng Da Luật Đại Thạch và Tiêu Cán làm Đại tướng, lâm thời mộ binh bốn vạn nghênh chiến quân Tống.
Chu Bình nhướng mày:
- Chỉ bốn vạn người, còn chiêu mộ lâm thời, quân Tống có hai mươi lăm vạn đại quân, đây không phải lấy trứng chọi đá sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Triều Báo cũng nói như vậy, nhưng Da Luật Đại Thạch là danh tướng Liêu quốc, nhất là Da Luật Đại Thạch là tiến sĩ duy nhất của người Khiết Đan, văn võ song toàn, chỉ sợ ai binh tất thắng!
- Thế nhưng binh lực hai nước chênh lệch quá lớn, huống hồ phía sau Liêu quốc còn có Kim binh nhìn chằm chằm, Liêu quốc gặp địch hai mặt, dù là Bạch Khởi tái thế chỉ sợ cũng vô lực cứu vãn.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Các ngươi vẫn không hiểu rõ người Nữ Chân! Người Nữ Chân gian trá không giữ lời, thời điểm hai quân Tống Liêu giao chiến, họ tuyệt đối sẽ không tấn công Liêu quốc, họ muốn dùng Liêu quân làm đá mài đao, thử trình độ sắc bén của cây đao quân Tống này. Chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ khiến tất cả mọi người rớt tròng mắt.
Dương Cúc và Chu Bình nhìn nhau, cùng nói:
- Huyện quân quá bi quan rồi!
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Vậy thì chúng ta cứ rửa mắt chờ đợi đi!