Chương 601: Đánh lén Yên Kinh (trung)
Chương 601: Đánh lén Yên Kinh (trung)Chương 601: Đánh lén Yên Kinh (trung)
Trong lịch sử, quân Túng sử dụng đề nghị của Quách Dược Sư, đánh lén đắc thủ thành Yên Kinh, nhưng lại liên tục phạm phải hai sai lầm lớn, dẫn tới quân Liêu lật ngược thế cờ. Một là Đồng Quán hạ lệnh giết hết người Khiết Đan và người Hề trong thành, kết quả kích thích quân dân toàn thành phản kháng. Tiếp theo là viện quân của Lưu Quang Thế chưa tới kịp, dẫn tới mấy ngàn quân Tống trong thành chiến đấu đơn độc, bị diệt toàn quân sau khi đại quân Tiêu Cán trở về.
Lý Diên Khánh cũng không rõ đoạn lịch sử này lắm, bối cảnh và lịch sử lúc này cơ bản là giống nhau, nghĩ tới kế sách đánh lén hang ổ quân địch là hợp tình hợp lý.
Nhưng có thể giẫm lên vết xe đổ hay không, quan trọng ở chỗ Lý Diên Khánh có thể cướp lấy thành Yên Kinh và viện quân có thể tới kịp thời hay không.
Lý Diên Khánh dẫn một vạn quân đội sau một canh giờ liền rời khỏi đại doanh xuôi nam. Nhưng sau khi hắn xuôi nam mười dặm lại vòng về phía tây bắc, dùng phương thức quanh co chạy tới phía bắc thành Yên Kinh.
Cùng lúc đó, Chủng Sư Đạo để Tông Trạch dẫn một vạn quân đội đóng giữ đại doanh huyện Lương Hương, lão tự mình dẫn năm vạn đại quân xuất phát tới huyện Uyển Bình. Vương Uyên cùng Phó Đô Thống Trương Thúc Dạ dẫn một vạn tả quân xuất phát về phía đông bắc, thời gian ước định của họ với Lý Diên Khánh là hai canh giờ chạy tới cửa đông thành Yên Kinh.
Lúc canh một, sau khi hành quân cấp tốc tám mươi dặm, Lý Diên Khánh rốt cuộc tới bên ngoài cửa bắc thành Yên Kinh, một vạn quân đội tạm thời giấu mình trong rừng cây tươi tốt cách thành trì khoảng hai dặm.
Thành Tích Tân là xưng hô của Liêu quốc, đồng thời Liêu quốc cũng gọi nó là Nam Kinh. Sau khi kết thúc đàm phán Tống Liêu, Đại Tống đã chính thức đổi tên thành Tích Tân là thành Yên Kinh, đồng thời đổi phủ Tích Tân thành phủ Yên Kinh.
Đây là lần đầu Lý Diên Khánh tận mắt nhìn thấy thành Yên Kinh. Trên thực tế hắn đã làm đủ tài liệu ở huyện Phạm Dương, hiểu rất rõ thành Yên Kinh. Nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy, tường thành cao lớn vẫn khiến hắn rung động không nhỏ.
Thành Yên Kinh cũng không phải sử dụng bùn đất đắp thành giống như rất nhiều huyện thành nhỏ, mà sử dụng từng khối đá xanh xây thành, cực kỳ kiên cố cao lớn, đầu tường rộng chừng hai trượng năm thước, ba chiếc xe bò có thể chạy song song. Chu vi thành trì dài hơn bốn mươi dặm, bên ngoài có sông hộ thành rộng chừng hai trượng, cầu treo kéo cao cao trên sông hộ thành.
Nhưng mỗi cửa thành không hoàn toàn giống nhau, sở dĩ Lý Diên Khánh lựa chọn thành bắc, bởi vì trên thực tế cửa thành bắc là một phần của tường cung thành, không cao lớn và kiên cố giống như ba mặt tường thành khác.
Bên ngoài thành bắc là vườn thượng uyển của Hoàng đế Liêu quốc, do rừng rậm và bãi cỏ diện tích mấy chục dặm tạo thành. Tựa vào cửa thành bắc là trụ sở quân đội, chẳng qua hiện giờ quân đội đều đã phái ra, quân doanh trống không, nhưng vẫn có gần trăm người trông coi quân doanh.
Vì không đánh rắn động cỏ, quân đội của Lý Diên Khánh không tiến lên toàn tuyến, mà phái một số kỳ binh đánh lén cửa thành bắc, trọng trách đánh lén này đương nhiên rơi lên vai Yến Thanh.
Làm Ngu Hầu Xích Hậu Doanh, cướp đoạt cửa thành bắc là trách nhiệm mà gã không thể từ chối.
…
Bởi vì quân chủ lực của Chủng Sư Đạo đã bắc thượng từ huyện Lương Hương, thành Yên Kinh tăng cường phòng thủ, một vạn binh sĩ Liêu quân thì có tám ngàn người vùi đầu vào phòng thủ, trong đó Ngự Lâm Quân phòng thủ thành bắc hơn ba ngàn người, ba ngàn người chia làm ba ban, tuần tra đầu tường ban đêm cũng không dừng.
Cửa thành bắc lại gọi Huyền Vũ Môn, là một cửa lớn nặng nề chế tạo từ lá sắt và gỗ lớn, mười hai chốt cửa sắt, mỗi chiếc nặng tới hơn hai trăm cân, mỗi lần mở cửa thành đều cần dùng móc xích từ trên cổng thành treo chốt cửa lớn, cửa thành nặng nề có thể phòng ngự chùy công thành hạng nặng va chạm.
Hai bên cửa thành đều có một trạm gác cao, trên thực tế nó là một loại tháp canh cỡ lớn, mỗi trạm gác cao đều có mười hai binh sĩ giám thị bên ngoài.
Không bao lâu, một binh lính chạy tới như bay, bẩm báo với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Thống Chế, không biết vì sao, đầu tướng đèn đuốc sáng choang, thủ quân bên trên ít nhất có ba ngàn người đang tuần tra phòng thủ, ngoài cửa thành cũng có gần trăm binh sĩ đi tuần, Yến Ngu Hầu không cách nào tới gần cửa thành.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, có chuyện gì vậy? Tình báo hắn nhận được lúc trước đó là trực đêm tại thành bắc chỉ có mấy trăm người tuần tra, khá dễ khống chế, nhưng tình hình tối này lại hoàn toàn trái ngược, chẳng lẽ quân Liêu đã phát hiện tình hình?
Sở dĩ Lý Diên Khánh chọn tiến đánh Huyền Vũ Môn thành bắc, một nguyên nhân rất quan trọng đó chính là Huyền Vũ Môn thành bắc không có cầu treo, mà xây dựng một chiếc cầu đá vượt qua sông hộ thành, mặc khác đánh hạ Huyền Vũ Môn có thể trực tiếp khống chế hoàng cung.
Lần này hắn mang theo khinh binh tiến lên phía bắc, cũng không mang theo bất cứ vũ khí công thành nào, chỉ mang theo mười quả Chấn Thiên Lôi. Hắn muốn dùng Chấn Thiên Lôi nổ tung cửa thành, cửa thành bắc không có cầu treo chính là điểm công thành tốt nhất, không ngờ lại gặp phải tình huống ngày dự liệu.
- Hiện giờ là lúc nào rồi?
Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi.
- Đại khái vừa qua canh một!
Có binh sĩ phía sau trả lời.
Lý Diên Khánh và Vương Uyên hẹn trước thời gian là canh hai, Vương Uyên sẽ chạy tới chi viện hắn vào lúc canh hai, thời gian còn sớm.
Lúc này, Lưu Kỹ khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Không bằng đánh lén cửa phụ!
Huyền Vũ Môn là cửa chính thành bắc, hai bên trái phải còn có hai cửa phụ. Hữu Dịch Môn cách năm dặm về hướng đông, Tả Dịch Môn cách năm dặm về hướng tây. Độ dày của hai cửa phụ này thấp hơn Huyền Vũ Môn rất nhiều, nhưng nó có cầu treo, nó lại nằm bên ngoài cung thành, không giống đánh hạ Huyền Vũ Môn là có thể trực tiếp giết vào hoàng cung.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát liền nói với binh sĩ:
- Đi thông báo Yến Thanh, qua phía đông đánh lén Hữu Dịch Môn.
Sở dĩ tiến đánh Hữu Dịch Môn phía đông, bởi vì quân đội Vương Uyên chạy tới tiếp ứng từ hướng đông, cho nên quân Tống nhất định phải đánh hạ cửa thành đông trước. Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh Dương Tái Hưng dẫn hai ngàn người lưu lại bên ngoài Huyền Vũ Môn, một khi hoàng cung bị công phá, Tiêu Thái Hậu rất có thể sẽ bỏ thành chạy trốn, khả năng đi Huyền Vũ Môn là lớn nhất, Dương Tái Hưng có thể dẫn quân phục kích ngoài thành.
Lý Diên Khánh tự mình dẫn tám ngàn người di chuyển quân đội tới Hữu Dịch Môn.
Chủ tướng trong thành hiện giờ gọi là Tiêu Phụng Tiên, gã là cháu trai của Tiêu Thái Hậu, đồng thời cũng là Nam Xu Mật Viện Sử của Liêu quốc. Hôm nay Tiêu Phụng Tiên quả thực nhận được một tình báo ngoài ý muốn, lúc xế chiều, trinh sát tuần hành phát hiện một đội kỵ binh Kim quốc mấy trăm người xuất hiện ngoài Huyền Vũ Môn.
Tình báo này khiến Tiêu Phụng Tiên cực kỳ sợ hãi. Kim binh lại xuất hiện bên ngoài kinh thành, nhưng Cư Dung Quan còn trong tay quân Liêu, vậy chỉ có một khả năng, đó chính là Lô Long Tắc phía đông thất thủ, hoặc là Đại tướng Trương Giác trấn thủ Bình Châu đầu hàng Kim quốc, Kim binh mới có thể xuôi nam từ Liêu Đông, lao thẳng tới Yên Kinh.
Tiêu Phụng Tiên không biết có bao nhiêu Kim binh xuôi nam, gã chỉ sợ Kim binh thừa dịp ban đêm tập kích thành trì, cho nên mới mệnh lệnh toàn quân lên thành phòng ngự. Không nghĩ tới trời xui đất khiến, một vạn quân đội của Lý Diên Khánh vừa vặn muốn đánh lén thành Yên Kinh vào ban đêm.
Trên đầu thành, Tiêu Phụng Tiên eo đeo chiến kiếm, ánh mắt ngưng trọng chăm chú nhìn rừng cây đen nhánh ngoài thành. Vừa rồi có binh sĩ phát hiện tại rừng cây xa xa có chim đêm sợ hãi bay lên, điều này khiến Tiêu Phụng Tiên cực kỳ cảnh giác, gã hiểu được rất có thể Kim binh sẽ đánh lén thành Yên Kinh vào đêm nay.
Lúc này, một binh lính chạy tới như bay, trong tay cầm một phong thư tên:
- Khởi bẩm Đô Giam, dưới thành có kỵ binh người Kim phóng tới một phong thư!
- Kim binh?
Tiêu Phụng Tiên khẽ giật mình, Kim binh lại đưa thư tên tới cho gã. Gã nhận thư tên, rút thư cài trên mũi tên mở ra, trong đó chỉ có một hàng chữ, ‘Ngoài thành bắc có một vạn quân Tống, sẽ dạ tập thành Tích Tân! ’.
Tiêu Phụng Tiên lập tức giật mình kêu lên, ngoài thành lại có một vạn quân Tống, chẳng lẽ chim đêm sợ hãi bay lên vừa rồi không phải Kim binh, mà là quân Tống?
- Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, tất cả quân đội lên thành phòng ngự!
Tiêu Phụng Tiên vội vàng hạ lệnh phòng ngự khẩn cấp, tiếng cảnh báo gõ vang dồn dập trên đầu thành, quanh quẩn trong toàn thành.
Lúc này, Lý Diên Khánh di chuyển quân đội tới Hữu Dịch Môn, quân phòng thủ nơi này rõ ràng ít hơn nhiều, đầu tường lại không có đuốc, khiến dưới thành tối đen, rất có lợi cho trinh sát hành động.
Lý Diên Khánh mắt thấy mười người Yến Thanh đã biến mất trong sông hộ thành. Lúc này, trên thành bỗng nhiên vang lên tiếng báo động gấp rút, khiến Lý Diên Khánh thầm kinh hãi, hiển nhiên trong thành đã phát hiện điều khác thường, gọi tỉnh toàn bộ binh sĩ đang ngủ say, điều này có nghĩa họ đang đứng trước một trận chiến chính diện.
Nhưng Lý Diên Khánh kỳ quái trong lòng, họ có vấn đề ở chỗ nào, lại khiến cho quân địch phát hiện? Chẳng lẽ Vương Uyên dẫn viện quân tiến lên phía bắc, bị thám tử quân Liêu phát hiện sao? Hay là lúc đại quân của mình di chuyển trong rừng cây kinh động tới chim đêm vừa rồi, khiến quân phòng thủ đầu tường cảnh giác.
Chẳng lẽ là…
Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới sự kiện Đại Soái nói cho mình trước khi đi, chẳng lẽ Kim binh đã xuôi nam sao?
Đúng lúc này, Trương Báo chạy tới như bay, nhỏ giọng nói với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Thống Chê, trinh sát bên ngoài phát hiện một đội Kim binh.
Tin tức này cũng không khiến Lý Diên Khánh cảm thấy ngạc nhiên, quả nhiên có Kim binh, xem ra Kim binh thực sự xuôi nam rồi. Hắn vội vàng hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Ước chừng khoảng ba trăm người, đều là kỵ binh, cách Huyền Vũ Môn ba dặm, cách Dương tướng quân chỉ một dặm.
Ba trăm người chỉ là một đội thăm dò, không phải chủ lực của Kim binh. Lý Diên Khánh thoáng buông lỏng, vội vàng hỏi:
- Dương tướng quân biết không?
- Dương tướng quân biết rồi, hắn đã phái trinh sát giám thị đội kỵ binh này.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Lại đi tìm hiểu tin tức đi.
Trương Báo quay người chạy như bay, Lưu Kỹ bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Tình hình dường như không ổn!
- Vì sao nói như vậy?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
- Kim binh và Liêu quân đều có một đặc điểm chung, quân tiền tiêu và đại quân đằng sau tỷ lệ bình thường là một phần trăm, ba trăm kỵ binh này hiển nhiên chỉ là tiền tiêu, như vậy rất có thể Kim binh đằng sau là ba vạn quân đội, nói rõ Kim binh đã cách thành Yên Kinh không xa.
Lưu Kỹ lo lắng không phải không có đạo lý, lúc trước họ vội vàng tiến lên phía bắc, cũng bởi vì sứ giả Kim quốc thông báo triều đình, họ cũng sẽ xuất binh cùng tiến đánh thành Yên Kinh. Thiên tử Triệu Cát chỉ sợ Kim binh vượt lên trước, mới thay đổi kế hoạch ra lệnh cho họ lập tức bắc thượng.
Sở dĩ Chủng Sư Đạo tiếp nhận phương án của hắn, cũng bởi vì Kim binh đã cướp đoạt Lô Long Tắc Bình Châu, đại quân có thể xuôi nam bất cứ lúc nào, cho nên mới để hắn nhất thiết phải công phá thành Yên Kinh đêm nay. Nhưng hết lần này tới lần khác tiền tiêu Kim binh cũng xuất hiện bên ngoài thành bắc, trong lúc nhất thời, thế cục thành Yên Kinh bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Lý Diên Khánh cân nhắc lợi hại, cuối cùng rút một mũi lệnh tiễn giao cho một thân binh nói:
- Nhanh chóng để Dương tướng quân chạy tới tập trung với chúng ta, không cần mai phục ngoài thành nữa!
Lý Diên Khánh không biết bên ngoài có bao nhiêu Kim binh, hắn lo lắng binh lực ngoài thành quá ít, một khi xảy ra ác chiến với Kim binh, chỉ sợ quân đội của Dương Tái Hưng chịu nhiều thua thiệt.
Thân binh cầm lệnh tiễn chạy đi như bay. Đúng lúc này, ánh lửa bỗng bùng lên tại đầu tường Hữu Dịch Môn, có quân Liêu hô lớn, sau đó vô số mũi tên bắn xuống dưới thành. Lý Diên Khánh lập tức hiểu được đám người Yến Thanh bị phát hiện rồi, hắn liền ra lệnh:
- Đại quân tiến lên, bắn tên lên đầu thành!