Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 718 - Chương 602: Đánh Lén Yên Kinh (Hạ)

Chương 602: Đánh lén Yên Kinh (hạ) Chương 602: Đánh lén Yên Kinh (hạ)Chương 602: Đánh lén Yên Kinh (hạ)

- Ô –

Tiếng kèn trầm thấp thổi lên, đây là mệnh lệnh cánh phải tấn công. Tám ngàn đại quân xông ra từ rừng cây cách đó hơn một dặm, chạy về phía Hữu Dịch Môn. Hai ngàn binh sĩ chạy tới trước, ngồi xổm ngoài trăm bước bắn tên lên đầu tường. Họ đều sử dụng Thần Tí Nỏ, tầm bắn sát thương đạt tới một trăm năm mươi bước, mũi tên dày đặc bắn về phía đầu tường như bão tố, trong nháy mắt áp chế binh sĩ quân Liêu trên đầu thành.

Yến Thanh và mười tên thủ hạ gặp phải đầu tường tập kích, bị giết hơn bốn người, binh sĩ còn lại trốn dưới cầu treo. Họ mang thoe ba quả Chấn Thiên Lôi, đây là Chấn Thiên Lôi chuyên dụng phá thành, thể tích lớn gấp đôi Chấn Thiên Lôi ban đầu, nặng tới sáu mươi cân, lượng thuốc nổ bên trong cũng lớn hơn gấp đôi.

Họ đặt Chấn Thiên Lôi trên một khay gỗ chuyển qua sông hộ thành, nhưng bởi vì bốn binh sĩ bỏ mình, khiến cho một chiếc khay trong đó lật chìm, một quả Chấn Thiên Lôi chìm vào sông hộ thành, trong tay họ chỉ còn lại hai quả.

Yến Thanh cũng không biết hai quả Chấn Thiên Lôi có đủ hay không, nhưng gã cũng chỉ có thể đánh cược vận may một keo. Lúc này, mũi tên dày đặc của quân Tống áp chế quân phòng thủ trên đầu thành, Yến Thanh ra lệnh một tiếng, dẫn hai tên binh sĩ bò lên bờ, ôm Chấn Thiên Lôi chạy tới dưới cửa thành.

Giống như nổ vỡ cửa huyện thành Vĩnh Thanh, họ dùng một chiếc ghế gỗ cố định Chấn Thiên Lôi trên cửa lớn, chậm rãi kéo ngòi nổ của Chấn Thiên Lôi từ trong hồ nước, cẩn thận từng chút không để thân thể ướt sũng làm ướt ngòi nổ. Lúc này, một binh sĩ châm đuốc, Yến Thanh bỗng nhiên nói:

- Chờ một chút!

Gã rút chủy thủ trong giày ra, cắt hơn nửa đoạn ngòi nổ, ngòi nổ còn lại chỉ đủ để họ chạy xa tám bước. Rút ngắn thời gian nổ là vì phòng ngừa quân Liêu mở cửa thành dập ngòi nổ. Sắc mặt hai binh sĩ lập tức biến đổi, Yến Thanh nháy mắt về phía sông hộ thành, nhỏ giọng nói:

- Châm lửa!

Lúc này hai tên binh sĩ mới hiểu được, một tên binh sĩ dùng đuốc châm ngòi nổ, ngòi nổ bốc cháy xùy xùy. Yến Thanh và hai tên binh sĩ xoay người nhảy xuống sông, trốn dưới mặt cầu treo. Mấy tên binh sĩ phía dưới cầu treo đã cố định một quả Chấn Thiên Lôi khác dưới đáy cầu treo, mọi người hít một hơi thật dài, cùng lặn xuống nước.

Chỉ chốc lát, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ánh lửa bắn ra, khói đặc phóng lên trời, toàn bộ thành trì đều lắc lư, mặt đất cũng run rẩy. Sóng xung kích to lớn đánh chết tại chỗ mấy trăm binh sĩ quân Liêu trên đầu thành, hai ngàn quân Tống cách trăm bước cũng bị tiếng nổ to lớn chấn nhiếp, vội vàng che lỗ tai quỳ xuống đất.

Nhưng khói lửa còn chưa tan hết, lại một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới, một quả Chấn Thiên Lôi khác cố định dưới cầu treo nổ vang, sóng bạc bay lên không, mảnh gỗ vụn bay tán loạn khắp nơi. Quả Chấn Thiên Lôi này nổ nát cầu treo, hai dây xích sắt bay lên đầu tường, một mảnh vỡ cầu treo dài hơn một trượng bay xa vài chục bước.

Chờ khói lửa dần tan đi, đã không thấy bóng dáng cầu treo, nửa đoạn cưới cửa thành đã bị nổ bay, chỉ còn lại nửa khúc trên treo trên đầu thành, trong vòng trăm bước chung quanh không nhìn thấy một binh sĩ quân Liêu.

Lý Diên Khánh hô lớn một tiếng:

- Tấn công!

Tiếng trống trận gõ vang, tám ngàn binh sĩ quân Tống kêu gào phóng tới cửa thành. Mười mấy tên trinh sát của Yến Thanh bò từ trong nước lên bờ, dựng mười mấy tấm ván gỗ rộng đã bố trí trước, một ngàn binh sĩ dưới sự dẫn đầu của Vương Quý giết vào thành Yên Kinh.



Sau khi chiếm lĩnh Bình Châu, Kim binh chỉ dừng một đêm, ba vạn kỵ binh Kim quốc lập tức cấp tốc xuôi nam tiến về phía tây dưới sự dẫn dắt của Hoàn Nhan Tông Bật, ngựa không dừng vó thẳng tới thành Yên Kinh.

Từ Lô Long Tắc đến thành Yên Kinh cách nhau khoảng hơn bốn trăm dặm, cùng lúc Lý Diên Khánh dạ tập thành Yên Kinh, ba vạn thiết kỵ Kim binh đã giết tới Lộ Huyện cách thành Yên Kinh hơn bảy mươi dặm. Đại quân chạy một ngày, cũng cực kỳ mệt mỏi, Hoàn Nhan Tông Bật liền hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng sớm ngày mai lại tiến công thành Yên Kinh.

Hoàn Nhan Tông Bật dẫn ba vạn kỵ binh, cũng không có vũ khí công thành tương ứng, cho dù giết tới thành Yên Kinh cũng vô dụng, gã còn cần chờ một đội Kim binh khác xuôi nam phối hợp, đó chính là năm vạn Kim binh do Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đầu chuẩn bị xuôi nam từ Cư Dung Quan, đội Kim binh này mang theo rất nhiều vũ khí công thành, có thể công hạ thành Yên Kinh.

Trên vùng quê mênh mông vô bờ phía tây Lộ Huyện, ba vạn kỵ binh mặc giáp bọc chăn lông nằm ngủ trên mặt đất, chiến mã gặm cỏ xanh bên cạnh họ. Ở giữa vùng quê có một chiếc lều nhỏ, Hoàn Nhan Tông bật đang đứng trong lều tay cầm ngọn đèn tìm đọc bản đồ.

Hoàn Nhan Tông Bật lại tên Ngột Thuật, nói cách khác Kim Ngột Thuật nổi tiếng trong Nhạc tiểu thuyết là con trai thứ tư của Kim Thái Tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả, danh tướng Kim quốc, năm nay khoảng ba mươi tuổi, mặt đen râu quai nón, dáng người hùng vĩ, võ nghệ cực kỳ cao cường, khi hai mươi tuổi đã dẫn quân tác chiến với quân Liêu, nhiều lần đánh bại quân Liêu, lập được chiến công hiển hách cho Kim quốc.

Mặc dù Hoàn Nhan Tông Bật nhận được thư của Đồng Quán mới xuất binh xuôi nam, nhưng gã cũng biết quân Tống mặt đông do Chủng Sư Đạo suất lĩnh đang tác chiến với Tiêu Cán, điều này khiến gã hơi do dự.

Sau lưng Hoàn Nhan Tông Bật còn hai viên đại tướng, một người là Phó Đô Thống Hoàn Nhan Tập Cổ Nãi, một người khác là Liêu tướng hàng Kim đồng thời cũng dẫn đường Kim binh công Liêu Gia Luật Dư Đổ. Gia Luật Dư Đổ vốn là Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân của Liêu quốc, quốc cữu của Liêu Đế Da Luật Diên Hi, sau khi thất bại trong khi tham dự cuộc tranh đấu giữa cao tầng Liêu quốc, gã đầu hàng Kim triều. Gã rõ như lòng bàn tay nội tình Liêu quốc, được Kim Đế Hoàn Nhan A Cốt Đả bổ nhiệm làm tiên phong công Liêu.

Gia Luật Dư Đổ nhìn thấy Tông Bật hơi do dự, liền nhỏ giọng hỏi:

- Đô Thống đang lo lắng cái gì?

Hoàn Nhan Tông Bật thở dài:

- Lần xuôi nam tiến đánh Yên Kinh này quả thực hơi vội vàng, không xin chỉ thị của phụ vương, ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đại cục.

Gia Luật Dư Đổ cười nói:

- Nhưng mệnh lệnh Đô Thống tùy thời xuất kích Yên Kinh lại là ý chỉ của Hoàng thượng. Hoàng thượng đã quyết định tiến đánh Yên Kinh, vậy thì không tồn tại cách nói ảnh hưởng đại cục. Lại nói có Đồng Quán gửi thư yêu cầu chúng ta lấy Yên Kinh, vậy chúng ta xuất binh cũng danh chính ngôn thuận, Nguyên Soái không cần quá lo lắng.

Hoàn Nhan Tập Cổ Nãi bên cạnh khinh thường hừ một tiếng:

- Kim quốc chúng ta hùng binh tung hoành thiên hạ, chớ nói có Đồng Quán gửi thư, cho dù Đồng Quán không gửi thư, chúng ta cướp đoạt Yên Kinh thì thế nào? Ta thấy Tống triều chỉ là một căn nhà được dựng lên bằng gỗ mục nát, bên ngoài hùng vĩ, kỳ thực không chịu nổi một kích. Mấy chục vạn đại quân lại bị mấy vạn tân binh Liêu quốc chiêu mộ đánh tan, quả thực chính là một đám dê béo chờ làm thịt. Chỉ bằng ba vạn thiết kỵ trong tay Nguyên Soái cũng đủ tung hoành Tống triều, cướp hết tài sản của Trung Nguyên.

Gia Luật Dư Đổ lắc đầu:

- Cũng không thể nói như vậy, Tống triều vẫn còn có một số quân đội thiện chiến. Quân đội của Chủng Sư Đạo tác chiến với Tây Hạ nhiều năm, mấy năm trước liên tục đánh bại tinh nhuệ của Tây Hạ, ép Tây Hạ phải xưng thần với Tống triều, chúng ta không thể quá mức chủ quan!

Đúng lúc này, có binh sĩ bẩm báo ngoài trướng:

- Khởi bẩm Đô Thống, có tiền tiêu ngoài trướng đưa tới tình báo khẩn cấp!

Hoàn Nhan Tông Bật vội vàng ra lệnh:

- Để hắn tiến vào!

Một lát, mành lều vén lên, một binh sĩ bước nhanh vào, quỳ một gối xuống nói:

- Khởi bẩm Đô Thống, chúng ta phát hiện có quân Tống đánh lén Yên Kinh!

Hoàn Nhan Tông Bật giật mình, vội hỏi:

- Có bao nhiêu quân đội?

- Ước chừng một vạn người, giấu trong rừng cây ngoài thành bắc.

- Quân Liêu đầu tường có phát hiện không?

Hoàn Nhan Tông Bật vội hỏi.

- Mới đầu không phát hiện, nhưng Bách phu trưởng của chúng ta đã bắn tên nhắc nhở quân Liêu đầu tường, họ bắt đầu có chuẩn bị.

Hoàn Nhan Tông Bật hơi lo lắng trong lòng, nếu như quân Tống đánh hạ Yên Kinh, vậy thì sẽ rắc rối rồi, phụ vương bắt buộc phải lấy thành Yên Kinh. Gã vốn tưởng rằng quân Tống còn đang giằng co với Tiêu Cán, không nghĩ tới lại xuất kỳ binh đánh lén Yên Kinh.

- Đô Thống, chúng ta nhất định phải tới Yên Kinh trong đêm, nếu Yên Kinh có sai lầm, chúng ta không cách nào giải thích với Lang Chủ!

Hoàn Nhan Tập Cổ ở bên vội la lên.

Hoàn Nhan Tông Bật lòng loạn như ma, gã đương nhiên biết hậu quả nghiêm trọng khi quân Tống cướp đoạt Yên Kinh. Gã lập tức cắn răng nói:

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả binh sĩ đình chỉ nghỉ ngơi, lập tức lên ngựa xuất phát!



Trong thành Yên Kinh, một vạn quân Tống đang chiến đấu kịch liệt với quân Liêu trên đường phố nội thành. Quân Liêu cực kỳ ương ngạnh, huyết chiến đến cùng với quân Tống, chiến đấu cực kỳ thảm liệt, hai bên đều thương vong thảm trọng. Mấy khu giao chiến trong thành dấy lên lửa lớn, cư dân trong thành sợ hãi hồn bay phách tán, dìu già dắt trẻ trốn xuống hầm cầu sinh. Nhà nào trong thành Yên Kinh đều có hầm, dùng để chứa lương thực và rau muối, đồng thời cũng để ẩn núp khi chiến loạn.

Trong một khu giao chiến quan trọng gần cửa thành đông, Vương Quý và Ngưu Cao dẫn hai ngàn binh sĩ kịch chiến với một ngàn năm trên binh sĩ quân Liêu ở cửa thành đông. Quân Liêu dùng tường thành và nhà dân dưới thành làm yểm hộ bắn tên về phía quân Tống. Quân Tống thì lấy nhà dân làm yểm hộ, từng bước tiến tới gần tường thành.

Tên bay tứ tung trên đường phố, binh sĩ hai bên bỏ mình nằm đầy trên mặt đất. Quân Tống đã có hơn một trăm người bỏ mình, cơ bản đều bị loạn tiễn bắn chết. Quân Liêu thương vong cũng không kém bao nhiêu, nguyên nhân chủ yếu là quân Tống đột nhiên iết tới, một phần binh sĩ không kịp rút lui bị quân Tống giết chết.

Hữu quân của Lý Diên Khánh từng huấn luyện chiến đấu trên phố ban đêm trong huyện Phạm Dương, mặc dù chỉ huấn luyện hai đêm, nhưng trợ giúp rất nhiều cho lần đánh lén đêm nay, ít nhất hai đội quân của Vương Quý và Ngưu Cao phối hợp rất bài bản.

Quân đội của Vương Quý tay cầm thuẫn và trường mâu, từng bước tới gần tường thành. Binh sĩ của Ngưu Cao ở phía sau dùng Thần Tí Nỏ bắn tên lên đầu thành, yểm hộ cho quân đội của Vương Quý tiến lên.

Một khắc sau, quân đội của Vương Quý cuối cùng giết tới dưới thành. Vương Quý hét lớn một tiếng, giục ngựa xông lên đường, tay cầm đại đao dẫn đầu xông lên đầu tường. Hơn ngàn binh sĩ đằng sau cùng kêu hò, xông lên đầu tường theo. Thiên phu trưởng quân Liêu thấy tình thế nguy cấp, hô lớn một tiếng, dẫn quân vọt tới, chiến đấu với quân Tống.

Lúc này, Ngưu Cao thấy Vương Quý đã xông lên đầu tường, cũng hô lớn:

- Lên thành theo ta!

Gã cũng dẫn một ngàn binh sĩ của mình đeo Thần Tí Nỏ lên lưng, tay cầm chiến đao và tấm thuẫn xông tới. Mấy trăm binh sĩ quân Liêu dưới thành xông ra từ trong ngõ nhỏ, cản quân đội của Ngưu Cao lại. Hai quân kịch chiến trên dưới tường thành, giết tới mãu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.

Cũng không phải tất cả cuộc chiến trên đường phố đều do quân Tống chiếm ưu thế, thế lực hai bên ngang nhau, mà quân Tống còn biểu hiện yếu thế hơn, nhất là chiến đấu tại Phủ Nha Yên Kinh và đường phố thành nam, quân Tống thương vong cực kỳ thảm thiết.

Quan trọng nhất là tiến công hoàng thành, Lý Diên Khánh tự mình dẫn hai ngàn quân đội tiến đánh hoàng thành. Trong hoàng thành, Tiêu Phụng Tiên cũng dẫn ba ngàn quân đội chống cự kiên quyết. Mặt khác, gã còn phải phân ra năm trăm binh sĩ giữ vững Huyền Vũ Môn phía bắc, phòng ngừa quân Tống công phá Huyền Vũ Môn giết tới từ sau lưng.

Cuộc chiến công phòng của hai bên đều lấy tên làm chủ, quân Liêu tập trung ở đầu tường hoàng thành, bắn tên về phía quân Tống bên ngoài. Quân Tống cũng dựa vào phủ Tần Vương bên ngoài mấy chục bước đối xạ kịch liệt với quân Liêu.

Mặc dù quân Tống mang theo một chiếc máy ném đá cỡ nhỏ, nhưng Lý Diên Khánh không vội ném Chấn Thiên Lôi vào trong hoàng thành. Còn nửa canh giờ nữa mới đến lúc canh hai, hắn cần kéo dài tới lúc viện quân tới, sau đó ngăn chặn Huyền Vũ Môn, phòng ngừa quý tộc Liêu quốc chạy trốn.

Cho dù Lý Diên Khánh rất muốn chia binh đi mai phục ngoài thành, nhưng binh lực của hắn thực sự không đủ, các khu vực chiến đấu trên đường phố trong thành đều cực kỳ kịch liệt, căn bản không phái được quân đội ra khỏi thành, biện pháp duy nhất chính là kéo dài thời gian, chờ viện quân tới.

Thật ra Tiêu Phụng Tiên cũng đang kéo dài thời gian, gã đã phái người cầu viện khẩn cấp tới Tiêu Cán ở huyện Uyển Bình. Tính toán thời gian, hai vạn kỵ binh của Tiêu Cán có thể chạy về kinh thành vào canh năm.

Hai bên đều đang chờ đợi viện quân, chỉ xem viện quân của ai tới trước một bước.

Bình Luận (0)
Comment