Chương 603: Công chiếm Yên Kinh
Chương 603: Công chiếm Yên KinhChương 603: Công chiếm Yên Kinh
Một binh lính chạy tới như bay, vội vàng bẩm báo với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Thống Chế, tranh đoạt Phủ nha Yên Kinh quân ta thương vong hơn một nửa, Trương tướng quân bất hạnh bỏ mình, cầu viện quân khẩn cấp!
Lý Diên Khánh rỉ máu trong lòng, Doanh thứ tư phụ trách tiến đánh Phủ nha Yên Kinh, không nghĩ tới Thiên tướng Trương Văn Khiếu lại tử trận. Hắn quay đầu hô lên:
- Yến Thanh!
Yến Thanh vội chạy tới:
- Có ti chức!
- Ngươi dẫn theo Trinh Sát Doanh nhanh chóng đi chi viện Phủ nha!
- Ti chức tuân lệnh!
Yến Thanh vung tay lên:
- Xích Hậu Doanh đi theo ta!
Gã dẫn ba trăm binh sĩ Trinh Sát Doanh chạy tới Phủ nha.
Lúc này, lại một kỵ binh truyền tới cấp báo:
- Chiến đấu trên đường phố thành nam quân Tống thương vong thảm trọng, hai tên thuộc cấp bỏ mình, tướng quân Tào Tính thỉnh cầu chi viện!
Lý Diên Khánh biết nếu không phải tình thế nguye cấp Tào Tính tuyệt đối sẽ không cầu viện mình. Nhưng bản thân hắn cũng chỉ còn lại 1700 người, đối thủ lại có ba ngàn người, đã không cách nào chia binh chi viện. Hắn đành lấy một lệnh tiễn giao cho thân binh nói:
- Nhanh tới thành đông, để Vương Quý nhất định phải rút ra năm trăm người chi viện thành nam!
- Tuân lệnh!
Thân binh nhận lệnh tiễn giục ngựa chạy như bay.
Lòng Lý Diên Khánh nóng như lửa đốt, còn đánh tiếp như vậy, hữu quân của hắn sẽ phải thương vong hơn một nửa, không kịp chờ đợi viện quân, nhất định phải lập tức kết thúc trận chiến hoàng cung, dù cho Tiêu Thái hậu chạy trốn cũng không có cách nào.
Hắn quyết định thật nhanh hạ lệnh:
- Bắn ra Chấn Thiên Lôi, nổ tung cửa cung cho ta!
Một chiếc máy ném đá cỡ nhỏ được đẩy lên, chiếc máy ném đá này có thể bắn Chấn Thiên Lôi nặng sáu mươi cân ra ngoài năm mươi bước, chính là khoảng cách cửa cung.
Binh sĩ châm ngồi nổ, khi ngòi nổ cháy đến miệng, máy ném đá bỗng nhiên bắn ra, phóng Chấn Thiên Lôi đen nhánh về phía cửa cung. Tất cả binh sĩ quân Tống cùng nhau bịt tai nằm rạp trên mặt đất, nếu trong trăm bước mà không che lỗ tai, rất có thể sẽ bị nổ điếc.
Chấn Thiên Lôi bốc lên khói trắng rơi xuống cách cửa cung mười bước, ầm một tiếng, đập vỡ mấy mảnh đá. Dựa vào quán tính nó tiếp tục vòng qua cửa cung, ngay khi nó vừa đụng vào cửa cung, đột nhiên nổ tung.
Tiếng nổ kinh thiên động địa khiến toàn bộ thành Yên Kinh chấn động, cửa cung bị nổ nát. Hai bên cửa cung đều bị sụp đổ, hơn ba trăm tên binh sĩ Liêu quân canh giữ ở hai bên cửa cung đều bị đánh chết.
Lý Diên Khánh hô lớn một tiếng:
- Giết vào cung đi!
Một ngàn bảy trăm bin hsix quân Tống dưới sự dẫn đầu của Lý Diên Khánh đánh tới cửa lớn hoàng cung. Tiêu Phụng Tiên khàn giọng hô lớn:
- Chống đỡ cho ta, ngăn chặn cửa cung!
Một ngàn binh sĩ Cấm Vệ Quân phóng tới cửa cung, binh sĩ hai bên chém giết kịch liệt trước cửa cung. Quân Tống dưới sự dẫn đầu của hãn tướng Tào Mãnh cực kỳ dũng mãnh, nhưng binh sĩ quân Liêu cũng liều chết chống cự. Thi thể không ngừng chồng chất trên mặt đất, nhưng không ai chịu lui lại một bước.
Lúc này, một binh lính chạy như bay tới, đưa một mũi tên thư cho Tiêu Phụng Tiên:
- Lại là tên thư do Kim binh phóng tới!
Tiêu Phụng Tiên vội vàng kéo mũi tên, mở thư tên ra, bên trong vẫn chỉ có một câu:
- Hơn vạn viện quân của quân Tống cách thành đông không tới ba mươi dặm!
Tiêu Phụng Tiên lạnh lẽo trong lòng, dường như trượt chân xuống hầm băng. Gã còn trông cậy vào viện quân của Tiêu Cán, không nghĩ tới viện quân của quân Tống lại tới trước một bước. Xem ra không thủ được kinh thành rồi, nhất định phải lập tức rút lui.
Lúc này gã ra lệnh:
- Mệnh lệnh tướng quân Gia Lauatj Bồ tử thủ Thịnh Thiên Môn cho ta, cho dù toàn quân chết trận, cũng phải chặn đứng quân Tống!
Gã quay người chạy vào trong cung, tới trước bậc thang Tử Dương Cung, Tiêu Phụng Tiên thấy Tiêu Thái hậu cực kỳ sợ hãi, gã vội vàng nói:
- Thái hậu nhất định phải rời khỏi thành Tích Tân, viện quân của quân Tống sắp giết tới kinh thành, kinh thành đã không giữ được rồi!
Tiêu Thái hậu run giọng nói:
- Kinh thành không gánh nổi, ai gia đi nơi nào?
- Thái hậu có thể nương tựa vào tiên đế, trước mắt hắn đang ở vùng Giáp Sơn, đang tích cực thu phục Tây Kinh, ti chức nguyện hộ vệ Thái hậu tiến tới.
Tiêu Thái hậu đã không có chủ ý, đành phải gật đầu nói:
- Để ai gia thu thập một chút, thông báo đại thần trong hoàng cung cùng nhau tới Giáp Sơn.
- Không còn kịp rồi, quân Tống đã công phá cửa cung, chẳng mấy chốc sẽ giết tới nơi này, hiện giờ chúng ta nhất định phải đi!
- Vậy cầm theo ngọc tỉ!
- Ngọc tỉ ở đâu?
Tiêu Phụng Tiên vội hỏi.
- Ở trong tay Lỗ Hàn Nhĩ Hoa, ai gia cũng không biết hiện giờ hắn ở nơi nào?
Lỗ Hàn Nhĩ Hoa là hoạn quan tâm phúc của Tiêu Thái hậ, vừa rồi tiếng nổ kinh thiên động địa của Chấn Thiên Lôi khiến gã sợ hãi hồn bay phách tán, trốn đi mất rồi.
Tiêu Phụng Tiên vội vàng ra lệnh đi tìm chung quanh, nhưng tìm vài vòng cũng không thấy người. Lúc này, cửa cung lại vang lên mấy tiếng nổ lớn, một tên lính chạy tới:
- Hỏa khí của quân Tống quá lợi hại, chúng ta sắp không cản nổi rồi.
Tiêu Phụng Tiên hận giậm chân một cái:
- Không kịp rồi, Thái hậu lên xe đi!
Tiêu Thái hậu cực kỳ sợ hãi trong lòng, hoàn toàn mất chủ kiến. Nàng cũng không để ý tìm lại ngọc tỉ, lập tức mang theo mấy tên cung nữ tâm phúc lên một cỗ xe tám ngựa kéo.
Tiêu Phụng Tiên lo lắng Kim binh ngoài thành chặn đường, chỉ lưu lại một ngàn binh sĩ kịch chiến với quân Tống, tự gã dẫn hai ngàn kỵ binh Cấm Vệ còn lại hộ vệ Tiêu Thái hậu xông ra Huyền Vũ Môn, bỏ chạy về phía Cổ Bắc Khẩu của Đàn Châu.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của gã, họ vừa xông ra khỏi Huyền Vũ Môn, ba trăm kỵ binh tiền tiêu Kim quốc lập tức giết ra khỏi rừng cây, la lớn bắn tên về phía kỵ binh quân Liêu, ý đồ chặn đường xa giá của Tiêu Thái hậu.
Tiêu Phụng Tiên vội ra lệnh với một thuộc cấp:
- Ngươi dẫn theo một ngàn kỵ binh nhất định phải ngăn người Nữ Chân lại, ta hộ vệ Thái hậu rời đi!
Thuộc cấp hô lớn một tiếng, dẫn một ngàn kỵ binh quân Liêu nghênh chiến, đánh nhau với ba trăm kỵ binh Kim quốc. Tiêu Phụng Tiên dẫn kỵ binh còn lại hộ vệ xe ngựa chạy vội về phía bắc dọc theo quan đạo.
Đúng lúc này, phía hoàng cung sau lưng lại liên tục vang lên tiếng nổ, khói đen bốc lên không trung, Tiêu Phụng Tiên thở dài một tiếng, nhất định là hoàng cung thất thủ rồi.
Khi hai mươi mấy quả Thiết Hỏa Lôi nổ tung trong đám binh sĩ quân Liêu, quân Liêu thương vong hơn ba trăm người, Chủ tướng Gia Luật Bồ bị nổ chết, binh sĩ quân Liêu tử thủ cung thành cuối cùng sụp đổ, chạy bốn phía. Lý Diên Khánh dẫn hơn một ngàn người giết vào hoàng cung Liêu quốc.
- Nhóm lửa Quan Thiên Lâu cho ta!
Lý Diên Khánh liền hạ lệnh.
Quan Thiên Lâu là tòa lầu cao nhất toàn bộ thành Yên Kinh, toàn thành đều có thể trông thấy nó. Quan Thiên Lâu bị cháy cũng là nói cho binh sĩ quân Liêu toàn thành, hoàng cung đã bị quân Tống chiếm rồi.
…
Khi hoàng cung thất thủ, sĩ khí của quân Liêu trong thành Yên Kinh bắt đầu tan rã, quân Tống cuối cùng chiếm được thượng phong. Lưu Kỹ lại dẫn năm trăm người từ hoàng cung chạy tới chi viện cuộc chiến tranh đoạt Phủ nha. Năm trăm binh sĩ quân Liêu tử thủ Phủ nha cuối cùng buông vũ khí đầu hàng.
Trận chiến Phủ nha thảm liệt kết thúc, giống như quân domino đổ xuống khối thứ hai, một ngàn binh sĩ chia binh hai đường, lại chi viện thành đông và thành nam.
Có năm trăm binh sĩ do Lưu Kỹ dẫn đầu giết tới từ sau lưng, sự chống của của quân Liêu như tuyết chảy băng tan, quân Tống nhanh chóng công chiếm cửa thành đông, chỉ còn sót lại mấy trăm binh sĩ quân Liêu vừa đánh vừa lui. Trận chiến tranh cướp thành đông thảm liệt khiến quân Liêu bỏ mình hơn một ngàn người, mà quân Tống cũng bỏ mình gần sáu trăm người.
- Viện quân của chúng ta tới rồi!
Có binh sĩ chỉ ngoài thành hô lớn.
Trong bóng đêm, liền thấy ba ngàn viện quân tiên phong do Vương Uyên dẫn đầu giết tới ngoài thành. Bảy ngàn người khác do Trương Thúc Dạ dẫn đầu cũng giết tới cách năm dặm, đang hối hả chạy tới thành đông.
- Lão tử thắng lợi rồi họ mới đến, phi!
Vương Quý tức giận trong lòng, nhổ một bãi nước miếng xuống đất. Ngưu Cao vội vàng khuyên gã:
- Kim binh cũng sắp giết tới rồi, họ đến vừa vặn thủ thành!
Vương Quý hừ mạnh một tiếng, nhảy lên đầu tường, tự tay cắm cờ lớn quân Tống lên đầu tường, cao giọng ra lệnh:
- Mở thành!
Thành đông là ủng thành, hai cửa lớn trong ngoài ầm ầm mở ra. Vương Uyên dẫn ba ngàn quân Tống kêu gào vọt vào thành Yên Kinh.
- Các huynh đệ, tới nhà kho với ta!
Vương Quý hô lớn một tiếng, dẫn hơn ngàn binh sĩ lao xuống đầu tường, chạy về phía nhà kho. Cuộc chiến tranh đoạt nhà kho cũng chưa kết thúc, Lý Diên Khánh lệnh Vương Quý lập tức tới chi viện.
Lúc này, Lưu Kỹ tới nghênh đón, thấy được Vương Uyên vừa tiến vào thành phía đối diện. Vương Uyên áy náy ôm quyền nói:
- Rất xin lỗi, chúng ta gặp phải trạm gác không cố định của Kim binh quấy rối, bị họ phá hủy hai cây cầu nổi quan trọng, làm chậm trễ một khoảng thời gian.
Lưu Kỹ thở dài một tiếng, nếu như viện quân có thể đến sớm nửa canh giờ, cũng không khiến Tiêu Thái hậu chạy thoát. Nhưng loại oán trách này gã không thể nói ra, chỉ có thể báo cáo chi tiết với Chủng Sư Đạo.
Gã vội vàng nói:
- Hiện giờ chiến đấu trên phố trong thành còn chưa hoàn toàn kết thúc, nhất là thành nam và thành tây còn đang kịch chiến, xin tướng quân lập tức chia binh đi chi viện!
Vương Uyên gật đầu, quay đầu ra lệnh:
- Tần tướng quân, ngươi dẫn theo một ngàn năm trăm người đi chi viện thành nam, huynh đệ còn lại đi theo ta tới thành đông!
Ba ngàn viện quân chia binh hai đường, chạy tới thành nam và thành tây…
Lúc này, Lý Diên Khánh đã kết thúc tiêu diệt toàn bộ hoàng cung, ngoài mấy trăm binh sĩ chạy trốn từ Huyền Vũ Môn, binh sĩ còn lại đầu hàng toàn bộ, hơn ngàn cung nữ và hoạn quan đều bị tập trung đến điện Tử Dương trông coi, mười mấy tên quý tộc đại thần Liêu quốc cũng bị binh sĩ điều tra ra, giam giữ trong Tàng Thư Lâu.
Lý Diên Khánh đi vào trong kho hoàng cung bị quân đội khống chế nghiêm mật, nội khố gồm hai phần trên mặt đất và dưới mặt đất, chiếm diện tích chừng mấy chục mẫu. Lý Diên Khánh quả thực bị chấn kinh, từng rương lớn chồng chất như núi, còn chưa tới nhà kho dưới mặt đất, chỉ riêng nhà kho trên mặt đất đã khiến người ta chấn động không gì sánh nổi.
Đại nội tổng quản quản lý nội khố lấy lòng nói với Lý Diên Khánh:
- Nơi này chỉ riêng bạc trắng đã có mười lăm triệu lạng, còn có tám triệu lạng vàng cùng vô số kỳ trân dị thảo, tích lũy mấy trăm năm của Liêu quốc ít nhất có bốn thành ở đây.
- Vì sao tài phú đều ở chỗ này?
- Tướng quân có chỗ không biết, Kim binh không ngừng tiến sát, khiến cho Liêu quốc không ngừng di chuyển tài phú. Nơi này là thành Nam Kinh của Liêu quốc, vốn liên tục vận chuyển phân nửa tài phú từ Thượng Kinh Đông Kinh và Trung Kinh, về sau bị Gia Luật Diên Hi mang đi một phần, còn lại đều ở nơi này, toàn bộ tài phú của Liêu quốc còn lại đều ở trong nội khố này.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, hiện giờ hắn đã biết rõ, đây mới là nguyên nhân căn bản Kim quốc nhất định phải cướp đoạt thành Yên Kinh.
Lúc này, Trương Ưng thần bí chạy tới, đưa một hộp ngọc cho Lý Diên Khánh:
- Chúng ta phát hiện một hoạn quan trốn tránh trong giếng cạn tại hậu cung, lục soát được cái này trên người hắn.
- Đây là cái gì?
- Thống Chế mở ra thì biết!
Lý Diên Khánh nhận hộp ngọc hơi nặng, mở ra từ bên trong. Bên trong đúng là ba chiếc ngọc tỉ, bên cạnh mỗi chiếc ngọc tỉ đều có một khối minh bai hoàng kim, phía trên có khắc tiếng Khiết Đan và tiếng Hán. Một chiếc là ngọc tỉ Hoàng đế của Gia Luật Thuần, một chiếc là ngọc tỉ Thái hậu của Tiêu Thái hậu, còn một chiếc ngọc tỉ lớn nhất quả thực khiến Lý Diên Khánh vừa mừng vừa sợ, lại là ngọc tỉ truyền quốc của Liêu quốc.
Hắn nhặt ngọc tỉ lên, chính diện là tám chữ lớn bằng tiếng Khiết Đan. Mặc dù hắn không biết tiếng Khiết Đan, nhưng biết nội dung bên trong ngọc tỉ truyền quốc của Khiết Đan, hẳn là ‘Thụ mệnh vu thiên, truyền quốc vĩnh thế’.
Lý Diên Khánh vui mừng, hắn còn tưởng rằng ngọc tỉ truyền quốc của Liêu quốc nằm trong tay Gia Luật Diên Hi, không nghĩ tới nó ở thành Yên Kinh, Tiêu Thái hậu chạy trốn vội vàng, thế nào lại bỏ sót nó.
Có chiếc ngọc tỉ truyền quốc này, hoàn toàn có thể đền bù tiếc nuối Tiêu Thái hậu chạy trốn.