Chương 611: Vu oan hãm hại
Chương 611: Vu oan hãm hạiChương 611: Vu oan hãm hại
Mấy ngày nay, trước cửa phủ Chủng Sư Đạo đông như trẩy hội. Mặc dù Chủng Sư Đạo còn chưa khải hoàn trở về, nhưng các loại ‘thân bằng cố hữu’ mộ danh mà đến, gần như muốn đạp nát cánh cửa Chủng gia, khiến cháu trai Chủng Lâm của Chủng Sư Đạo buồn bực mất tập trung.
Những bằng hữu thân thích bắn đại bác cũng không tới này đều mang tới lễ vật. Không lấy người ta sẽ nói ngươi ngạo mạn, phong Vương thì không để ý tới bạn cũ. Nhưng nếu nhận lấy, những người này đều có ý đồ khác, thiên hạ nào có đạo lý tặng lễ không.
Chủng Lâm thực sự không chống đỡ được, dứt khoát rời khỏi Chủng phủ, để quản gia ứng đối, ghi lại tên và lễ vật, sau này rồi nói.
Lúc hoàng hôn, Chủng Lâm cưỡi ngựa trở về từ ngoài thành, chuẩn bị về Chủng phủ. Chủng Lâm tuổi chừng ba mươi, vốn là con trai của tộc đệ nhỏ tuổi nhất của Chủng Sư Đạo là Chủng Thừa Chí.
Chủng Thừa Chí bỏ mình trong chiến dịch Tây Hạ, để lại vợ góa con côi. Cuối cùng thê tử tái giá, con trai Chủng Lâm gần hai tuổi được Chủng Sư Đạo thu dưỡng. Chủng Sư Đạo coi gã như con ruột, cực kỳ yêu thương, dạy dỗ gã trưởng thành, lại đưa gã tới Thái Học đọc sách, cuối cùng làm quan văn, trước mắt làm quan Thừa Phụng Lang tòng bát phẩm.
Lần này Chủng Lâm không hộ tống Đại bá xuất chinh, bởi vì tháng trước gã vừa vặn sinh bệnh, cho nên vẫn luôn ở lại kinh thành.
Hai đứa con trai của Chủng Sư Đạo đều làm quan bên ngoài, lại thêm vợ già nhiều bệnh, chuyện trong phủ cơ bản đều do Chủng lâm phụ trách xử lý.
Không bao lâu, Chủng Lâm liền giục ngựa đi tới trước Trần Châu Môn. Hiện giờ đúng lúc hoàng hôn, đám tiểu thương buôn bán một ngày trong thành đang hối hả rời kinh thành về nhà.
Đám trẻ con đang bắn pháo trận ở cửa thành, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ bành bành. Chủng Lâm kéo chặt dây cương chậm rãi mà đi, chỉ sợ ngựa của mình chấn kinh.
Đúng lúc này, không biết một quả pháo từ đâu bay tới, vừa vặn nổ bên cạnh mắt ngựa của Chủng Lâm. Ánh lửa lóe lên, chiến mã chấn kinh, hi vang một tiếng, phóng về phía cửa thành.
Chủng Lâm kinh hãi, vội vàng hô lớn:
- Phía trước tránh ra, ngựa bị sợ hãi rồi!
Bách tính phía trước cửa thành đều vội vàng né ra hai bên, Chủng Lâm cố gắng kéo dây cương, rốt cuộc ổn định ngựa của mình. Nhưng lúc này, một nam tử bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ngựa, liền nghe rầm một tiếng, nam tử bị đụng ngã xuống đất.
Nam tử lập tức nằm xuống hô lớn:
- Ai nha! Ta bị đụng chết rồi.
Chủng Lâm khẽ giật mình, gã thấy rõ ràng, người này rõ ràng cố ý đụng vào, ngựa của gã cũng không hề đụng vào kẻ này. Bỗng nhiên năm sáu đại hán xông ra từ bên cạnh:
- Kiều Tam, ngươi lại đang lừa dối người khác, mở mắt chó của ngươi nhìn xem, đây chính là nha nội của Quảng Dương Quận Vương!
Nam tử lại nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm hô lớn:
- Ta sắp chết rồi, giết người rồi!
Bách tính lập tức vây đầy chung quanh. Lúc này, một người tiến tới nói với Chủng Lâm:
- Nha nội đi nhanh đi! Người này có tiếng vô lại, bị hắn cuốn lấy, tiền tổn thất là việc nhỏ, làm hỏng thanh danh của Quảng Dương Quận Vương mới là chuyện lớn.
Chủng Lâm nhất thời ngẩn ra, gã không nghĩ tới vì sao lại hủy thanh danh của Đại bá. Nhưng đối phương đã nói như vậy, gã cũng lo lắng, gã thấy rất rõ ràng, ngựa của mình căn bản không đụng vào người này, hiển nhiên là tên vô lại.
Chủng Lâm hừ một tiếng:
- Ta cũng không đụng vào ngươi, ngươi chơi xấu cũng không làm gì được!
Gã giục ngựa rời đi, trực tiếp đến cửa thành. Lúc này, năm sáu đại hán kia bỗng nhiên đổi mặt, hét lớn:
- Bọn ông là người nhà Quảng Dương Quận Vương, ngươi dám chọc nha nội nhà ta, xem chúng ta dạy dỗ tên khốn này thế nào!
Năm sáu đại hán cùng nhau tiến lên, quyền đấm cước đá, chiêu nào cũng khiến người ta mất mạng. Vô lại trên đất vốn được người ta bỏ tiền thuê đụng vào Chủng Lâm, nhưng gã có nằm mơ cũng chẳng ngờ, gã cuối cùng lại phải trả giá bằng tính mạng.
Lúc này, bỗng nhiên có người trong số đại hán rút chủy thủ đâm liền mấy dao mạnh mẽ vào ngực gã, vô lại kêu thảm một tiếng, lập tức khí tuyệt bỏ mình.
Bách tính chung quanh lập tức sợ hãi hô lớn:
- Giết người rồi!
Năm tên đại hán giận dữ hét với đám bách tính chung quanh:
- Bọn ông là người nhà Quảng Dương Quận Vương, giết một tiểu dân tính là cái gì, làm ông bực, ngay cả Hoàng đế ông cũng giết, có bản lĩnh đi cáo quan đi!
Năm tên đại hán đẩy mọi người ra, nghênh ngang rời đi.
Bách tính chung quanh lập tức giận dữ quát to:
- Nhanh đi báo quan, nha nội Chủng Sư Đạo thả gia đinh giết người!
Lúc này, Đồng Diên Tự lẩn trong đám người quan sát cười lạnh một tiếng. Đây chính là hiệu quả gã muốn, gã quay người rời khỏi cửa thành.
…
Chủng Lâm trở lại Chủng phủ, trong lòng gã vẫn hơi bất an. Mặc dù tên vô lại kia muốn lừa gạt gã, thế nhưng gã vừa rời đi, lỡ như tên vô lại kia tự tổn thương một tay, sau đó chạy tới tố cáo gã, gã cũng nói không rõ ràng.
Chủng Lâm càng nghĩ càng thấy không ổn, liền để quản gia đi Trần Châu Môn nhìn một chút. Nếu như tên vô lại kia còn đang gây sự, thì cho gã mấy lạng bạc để gã ngậm miệng.
Quản gia vội vàng rời đi, phủ Chủng Sư Đạo cách Trần Châu Môn không xa, không bao lâu quản gia liền cưỡi một con lừa chạy tới như bay, từ xa hô lớn:
- Tiểu quan nhân, không tốt rồi!
Chủng Lâm đứng trong cửa lớn chờ tin tức, trong lòng gã giật mình, vội vàng đi ra ngoài đón:
- Xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra mạng người rồi! Tên vô lại kia chết rồi.
Đầu Chủng Lâm ông lên một tiếng, chẳng lẽ thực sự bị ngựa của mình đụng chết? Gã vội hỏi:
- Chết như thế nào?
- Bị người khác giết chết, bị mấy đại hán giết chết, người ở cửa thành đều nói bị gia đinh Chủng gia ta giết chết.
Chủng Lâm lập tức ngẩn người, gã nhất thời không hiểu được có chuyện gì xảy ra?
Gã căn bản không nghĩ tới tên của đối phương không phải bắn lén về phía gã, mà là Đại bá Chủng Sư Đạo của gã.
Quản gia cũng gập, vội vàng hỏi:
- Tiểu quan nhân, hôm nay ngài mang theo ai đi ra?
Trong phủ của Chủng Sư Đạo quả thực có mười gia phó, nhưng không phải tùy tùng, đều là mã phu, người làm vườn, xa phu, phòng thu chi.
Chủng Lâm lắc đầu:
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngươi biết xưa nay ta không mang theo gia đinh, có lẽ là hiểu lầm.
Quản gia nghĩ lại cũng đúng, trước giờ tiểu quan nhân đều đi lại một mình, lại nói trong phủ cũng không có gia đinh để mang đi, đoán chừng là hiểu lầm. Y gật nhẹ đầu:
- Nếu không để xem lại đi! Đoán chừng là báo thù gì đó, hiểu lầm thành Chủng gia chúng ta rồi.
Mặc dù Chủng Lâm cảm thấy mình trong sạch vô tội, nhưng dù sao người chết rồi, gã cũng cảm thấy trĩu nặng trong lòng, dường như một tảng đá lớn đặt trong lòng gã. Gã đứng ở cổng do dự, chuyện này có nên đi nói một câu với quan phủ hay không, nhưng lỡ như căn bản cũng không có báo án thì sao? Gã chạy tới quan phủ, chẳng phải tự tìm lấy phiền phức sao?
Đang lúc khó mà quyết đoán, bỗng nhiên có người hỏi sau lưng:
- Nơi này có phải Chủng phủ hay không?
Chủng Lâm quay đầu lại, sau lưng là mấy tên bộ khoái, gã gật đầu:
- Nơi này là Chủng phủ, các ngươi có chuyện gì?
- Tại hạ bộ khoái phủ Khai Phong Tưởng Toàn, chúng ta tìm Chủng Lâm, phủ Khai Phong có vụ án mạng liên quan tới hắn.
Trong đầu Chủng Lâm ông lên một tiếng, gã không nghĩ tới chuyện này tới nhanh như vậy, lúc này mới chưa tới nửa canh giờ mà!
- Ta chính là Chủng Lâm.
Nghe nói đối phương chính là Chủng Lâm, mấy tên bộ khoái lập tức tách ra, tạo thế vây quanh, tay cũng đặt trên chuôi đao. Bộ Đầu dẫn đầu lạnh lùng nói:
- Có người tố cáo ngươi, nói ngươi phái gia nô giết ngươi, xin đi theo chúng ta một chuyến!
Chủng Lâm lập tức giận dữ quát:
- Ta cưỡi ngựa đụng vào người khác là không sai, nhưng ta phái gia nô giết người lúc nào, các ngươi nói ra cho rõ ràng!
- Chúng ta không rõ ràng tình tiết vụ án cụ thể, nhưng Trương Thiếu Doãn để chúng ta đi tìm Chủng quan nhân, có lẽ chỉ là hỏi thăm một chút, không có ý gì khác.
Những bộ khoái này cực kỳ láu cá, đối phương là con cháu của Chủng Sư Đạo, không phải bách tính phổ thông, đương nhiên không có khả năng cưỡng ép bắt gã. Mọi người đều nói xen vào:
- Đã là Chủng quan nhân cho rằng mình không phái gia nô giết người, vậy càng phải đi nói rõ ràng, nếu bị người khác vu cáo thì được không bằng mất.
Chủng Lâm gật đầu:
- Ta muốn đi phủ Khai Phong nói rõ, là trách nhiệm của ta ta sẽ thừa nhận, không phải trách nhiệm của ta cũng đừng hòng đặt lên đầu Chủng Lâm ta.
Đến giờ Chủng Lâm còn chưa hiểu được gã đã chui vào mưu kế của người khác, có người đang chờ gã tới phủ Khai Phong đây!
…
Hai ngày này Lương Sư Thành hơi bận rộn, Thiên tử Triệu Cát khen ngợi quân đông lộ bắc phạt, quyết định cử hành một nghi thức khải hoàn long trọng, liền giao cho Lương Sư Thành toàn quyền phụ trách. Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, các loại công việc chất thành một đống, Lương Sư Thành loay hoay chân không chạm đất.
Buổi sáng, Lương Sư Thành vừa đi tới Hoàng Nghi Môn, nhìn thấy Phủ Doãn Khai Phong Vương Đỉnh. Vương Đỉnh đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong là kết quả trao đổi lợi ích giữa Lương Sư Thành và Vương Phủ trong vụ án Phạm đảng.
Vương Đỉnh đương nhiên là một con cờ quan trọng của Lương Sư Thành, trước khi Lý Diên Khánh công phá thành Yên Kinh, tầm quan trọng của Lý Diên Khánh trong lòng Lương Sư Thành còn kém Vương Đỉnh rất xa, hiện giờ coi như hắn là người đang nổi bật, nhiều lắm cũng chỉ cùng một đẳng cấp với Vương Đỉnh, có thể thấy Lương Sư Thành coi trọng Vương Đỉnh thế nào.
- Hữu Tắc, có chuyện gì?
Vương Đỉnh vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói:
- Có chuyện ta muốn báo với Thái Phó trước một chút.
- Ồ! Tới quan phòng nói chuyện!
Lương Sư Thành chưa từng tránh né trước mặt người ngoài rằng Vương Đỉnh là người của lão, đây là bí mật công khai, ngay cả Thiên tử Triệu Cát cũng biết. Thế lực của Lương Sư Thành không chỉ Ngự Sử Đài, ngay cả phủ Khai Phong cũng nằm trong phạm vi thế lực của lão.
Đương nhiên, chỉ cần Lương Sư Thành ngoan ngoãn nghe lời mình, giúp mình đối kháng tập đoàn quan văn, Triệu Cát sẽ không quá để ý phạm vi thế lực này. Dưới bầu trời đều là vương thổ, thiên hạ đều là của Triệu Cát y, một câu của y có thể xử tử Lương Sư Thành, phạm vi thế lực này có nghĩa lý gì?
Vương Đỉnh theo Lương Sư Thành đi vào quan phòng, Lương Sư Thành khoát tay nói:
- Ngồi đi!
- Hạ quan báo cáo với Thái Phó trước!
Lương Sư Thành gật đầu ngồi xuống hỏi:
- Nói đi! Chuyện gì?
- Là thế này, hôm qua phủ Khai Phong xảy ra một vụ án, có thể liên quan tới Chủng Sư Đạo.