Chương 646: Kiến giải độc đáo tại Tào phủ
Chương 646: Kiến giải độc đáo tại Tào phủChương 646: Kiến giải độc đáo tại Tào phủ
Lúc xế chiều, Lý Diên Khánh và thê tử tiến tới Tào phủ, đây là kế hoạch đã sớm ấn định. Lúc đầu kế hoạch buổi sáng là tới Bảo Nghiên Trai chào hỏi phụ thân, nhưng chuyện đứa trẻ của Tư Tư và Trịnh mập xuất hiện ngoài ý muốn kéo dài tới buổi trưa, Lý Diên Khánh đành phải đẩy chuyện gặp mặt phụ thân sang ngày mai. Dù sao cũng là phụ tử, chậm một ngày cũng không quan trọng.
Xế chiều tới thăm hỏi Tào phủ vốn chỉ là hoạt động mang tính lễ tiết, nhưng Trịnh mập đột nhiên đề xuất Cao Cầu muốn gặp mình, Lý Diên Khánh mới hiểu được, mục đích thực sự của Cao Cầu là Tào gia. Tào gia là dê đầu đàn của thế gia công huân, đây là chuyện tất cả mọi người không thể phủ nhận. Mặc dù Tào gia không có để tử làm trọng thần trong triều, nhưng sức ảnh hưởng của Tào gia tại triều đình vẫn rất lớn, hắn tới phủ Kinh Triệu đảm nhiệm Đồng Tri, không phải chính là Thiên tử nể mặt Tào gia hay sao?
- Phu quân, chuyện Tiểu Liên có cần nói một câu với lão gia tử hay không?
Dưới tình huống bình thường Tào Uẩn sẽ không quấy rầy trượng phu trầm tư, nhưng mắt thấy sắp tới Tào phủ, Tào Uẩn vẫn cảm thấy cần nhắc nhở trượng phu một chút. Chuyện thu dưỡng con cái cũng phải nói chuyện một chút, cũng không phải trưng cầu ý kiến của Tào gia, nhưng nói ra cũng là một loại tôn trọng đối với Tào gia.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được ý của thê tử, lông mày của hắn thoáng nhíu lại, nhưng lập tức giãn ra, cười nói:
- Không cần đặc biệt nhắc chuyện này với lão gia tử, lão gia tử lớn tuổi rồi, chúng ta cũng đừng để hắn quan tâm quá nhiều, nàng nói cho nhạc phụ nhạc mẫu một chút là được rồi, họ sẽ nói với lão gia tử.
Bởi vì Tiểu Liên là con gái, cho nên Lý Diên Khánh cảm thấy không cần thiết phải trịnh trọng như vậy. Nếu như là con trai thì khác, nhất định phải chân thành giải thích cho Tào gia.
- Ta đã biết rồi, chẳng qua đứa bé Tiểu Liên kia thực sự đáng yêu, ngay cả ta cũng rất thích, không cần phải nói tới Tư Tư.
Lý Diên Khánh cười:
- Đánh đàn hội họa chỉ là một loại yêu thích hứng thú, không thể trở thành nơi ký thác tình cảm, ký thác tình cảm của phụ nữ chỉ có con cái. Nhưng hiện giờ nàng chỉ thích mà thôi, còn chưa nói tới tình cảm, tình cảm giống như cất rượu vậy, thời gian càng dài, nó sẽ càng thuần. Tình cảm mẹ con của Tư Tư và Tiểu Liên cần thời gian lắng đọng, Uẩn nương, nàng hiểu ý ta không?
Tào Uẩn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ý của phu quân là nói, hiện giờ không nên quá coi trọng chuyện nhận nuôi Tiểu Liên? Để tránh Tư Tư quá ưa thích, đứa nhỏ sẽ trở thành gánh nặng, là như vậy sao?
- Có chút ý tứ này, nhưng không hoàn toàn đúng. Hiện giờ nàng vui mừng, chúng ta không thể giội nước lạnh. Ý của ta đó là, tốt nhất có thể giảm bớt gánh nặng cho nàng, ví dụ như tìm thêm mấy nhũ mẫu…
Tào Uẩn cười:
- Phu quân không hiểu cũng đừng xen vào linh tinh, nếu như Tư Tư không có gánh nặng gì, đứa nhỏ này sẽ trở thành một bức họa, thích thì nhìn một chút, không thích thì thu lại. Chính bởi vì đứa trẻ này không phải nàng sinh ra, cho nên nàng cần tự mình đi làm. Chàng cho rằng tính cảm mẹ con là tới thế nào, chỉ có thời gian còn không được, là tích lũy dần từ những chuyện nhỏ như đi tiểu, thay tã, cho bú, cho ăn. Ta nắm chắc trong lòng, chàng cũng đừng quan tâm.
Lý Diên Khánh vội vung tay:
- Được! Được! Coi như ta lắm miệng, ta không hỏi có được không.
- Vốn là vậy mà!
Tào Uẩn hé miệng cười một tiếng:
- Chàng là đàn ông, hẳn là suy nghĩ chuyện lớn, những chuyện nhỏ vụn vặt như nuôi trẻ con này chàng đừng quan tâm.
…
Xe bò chậm rãi dừng trước cửa Tào phủ, vợ chồng Tào Tuyển chờ ở cổng đã lâu, xe bò vừa dừng hẳn, hai vợ chồng tiến tới đón:
- Diên Khánh vừa mới trở về, nên nghỉ ngơi thêm vài ngày! Không cần đến vội vàng như vậy.
Vợ chồng Tào Uyển cực kỳ nhiệt tình, thậm chí hơi quá rõ ràng. Thực ra Lý Diên Khánh cũng hiểu được, địa vị cha mẹ vợ của mình tại Tào phủ không hề cao, nhất là bàn bạc chuyện lớn, cha vợ mình không có tư cách tham gia. Nhưng từ khi Tào Uẩn gả cho mình, địa vị của cha vợ tăng lên rõ ràng, việc lớn việc nhỏ đều có thể tham gia, họ đương nhiên sẽ coi trọng mình. Điểm này thể hiện cực kỳ rõ ràng trên người mẹ vợ, thái độ trước và sau khi mình làm Đồng Tri phủ Kinh Triệu là rất khác nhau.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Vốn phải tới chào hỏi một chút, trời lạnh như vậy để hai người chờ ngoài phủ, ta thực sự băn khoăn.
Nói xong, Lý Diên Khánh liền đưa lễ vật trong tay tới:
- Đây là một chút tâm ý của hai người, đều là đặc sản của Kinh Triệu và Thiểm Tây Lộ. Rượu hổ cốt của Lưu thị Kinh Triệu, lúc trời tối mỗi ngày nhạc phụ uống một chén nhỏ, rất tốt cho tăng cường xương cốt. Còn có da cáo trắng Khánh Châu, cũng rất nổi tiếng, hi vọng nhạc mẫu có thể thích.
Con rễ lại mang lễ vật từ phủ Kinh Triệu trở về, vợ chồng Tào Tuyển vui mừng không khép được miệng:
- Diên Khánh có tâm ý này là được rồi, thực ra không cần phiền toái như vậy!
Lúc này, Vương thị lại hỏi con gái:
- Bảo nhi đâu, sao không đi cùng?
- Bảo nhi đang ngủ ở nhà! Trời lạnh như vậy, con sợ nó đi ra ngoài cảm lạnh.
- Như vậy cũng đúng, hôm sau ta đi thăm nó một chút, các ngươi nhanh vào phủ, bên ngoài lạnh lẽo!
Lý Diên Khánh và thê tử tiến vào Tào phủ. Tào Tuyển cười nói với Lý Diên Khánh:
- Lão gia tử đang chờ ngươi đó! Chúng ta tới chỗ hắn ngồi một chút, sau đó chúng ta lại đi uống một chén.
- Được! Đi thăm lão gia tử trước.
Lý Diên Khánh để thê tử trở về viện trước, hắn thì theo cha vợ đi tới chỗ ở của Tào Bình.
Mặc dù Tào Bình đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng giọng nói vẫn lớn, cực kỳ rõ ràng, giơ tay nhấc chân đều có khí thế mạnh mẽ:
- Lúc tháng mười ta đặc biệt tới Hàng Châu một chuyến. Ta còn tưởng rằng Phương Tịch phá hủy Hàng Châu hầu như không còn lại gì, kết quả lại ngoài dự liệu của ta, Hàng Châu không tồi. Ta chuẩn bị mua một ngàn mẫu đất, Diên Khánh đưa ra chủ ý giúp ta đi!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Không phải tổ phụ đã mua một ngàn mẫu đất ở Lâm An sao? Mua thêm một ngàn mẫu đất cũng không cần ta quyết định chứ?
Tào Bình lắc đầu:
- Diên Khánh, nơi này không có người ngoài, ta nói thật với ngươi, một khi Kim quốc xâm nhập phía nam, từ Hà Bắc tới Trung Nguyên đều là một bình nguyên vô tận, căn bản không ngăn nổi gót sắt Kim binh, dời đô là chắc chắn, ta cân nhắc có lẽ dời đi Kinh Triệu. Nhưng nếu Kim binh phong tỏa tuyến Hàm Cốc Quan, vậy Kinh Triệu sẽ hoàn toàn mất liên hệ với Trung Nguyên và phương nam. Hoặc chuyển đi Ba Thục cũng không thực tế, dù sao còn có phương nam. Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, dời đô đi Giang Nam khả năng lớn nhất. Bởi vậy chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo, tìm sẵn đường lui. Lần trước ngươi đề nghị Hàng Châu, ta cảm thấy không tồi, nhưng Tô Châu cũng có khả năng, còn có vùng Kinh Tương, ngươi nói có cần đặt cả ba nơi không?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Kinh Tương không có khả năng!
Tào Nghiễm bên cạnh cười nói:
- Diên Khánh nói như vậy là võ đoán! Kinh Tương còn là ta đề nghị đấy!
- Kinh Tương đơn giản chính là Tương Phàn hoặc Giang Hạ. Tương Phàn là yếu địa chiến lược, phía đông là Đồng Bách Sơn, phía tây là Kinh Sơn, Tương Phàn vừa vặn ở vào vị trí chiến lược xuôi nam, là vùng giao tranh của binh gia từ trước tới nay, chiến tranh sẽ rất nhiều, đô thành sẽ không có khả năng ở nơi này. Mà Giang Hạ quá ít nhân khẩu, giao thông không thuận tiện. Ta làm Huyện Lệnh tại Gia Ngư hai năm, rất rõ ràng điểm này. Mà Giang Nam xưa nay giàu có, nhân khẩu đông đảo, dù là nông nghiệp hay tác phường thủ công đều cực kỳ phồn thịnh. Cho nên trong lịch sử chính quyền phương bắc dời về phương nam, đều sẽ lựa chọn Giang Nam. Thực ra ta cảm thấy Giang Ninh là lựa chọn rất tốt…
- Không có khả năng!
Tào Bình vung tay:
- Triều đình có không tốt, cũng sẽ không chọn cố đô Nam Đường, đây không phải là đánh vào mặt mình sao?
- Cho nên chỉ còn lại Tô Hàng!
Lý Diên Khánh cười nói:
- SỞ dĩ ta không cân nhắc tới Tô Châu, chủ yếu là vì cân nhắc vấn đề giao thông và vận chuyển lương thực. Địa thế của Tô Châu không tồi, lưng tựa Thái Hồ, lại có mương Thông Tế thông suốt, thương nghiệp cũng cực kỳ phồn hoa. Nhưng nhược điểm lớn nhất của Tô Châu chính là không gần biển. Mà Hàng Châu không chỉ có tất cả ưu điểm của Tô Châu, quan trọng hơn nó nằm ven biển, mặc kệ vận chuyển lương thực đường thủ hoặc liên hệ với các vùng Tuyền Châu Quảng Châu, cùng với mậu dịch hải ngoại, đều tiện lơn hơn Tô Châu rất nhiều. Cho nên ta dám chắc chắn, nếu như tương lai triều đình cân nhắc dời đô, chắc chắn sẽ chọn Hàng Châu.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đang suy nghĩ lời Lý Diên Khánh nói. Lý Diên Khánh đương nhiên cũng biết trong lịch sử Nam Tống định đô Lâm An tuyệt đối không phải đầu óc nóng lên, mà luôn cân nhắc châm chước, không giống với cách nghĩ của bản thân.
- Được! Diên Khánh đã cho rằng như vậy, vậy trọng điểm tổ chức Tào gia chúng ta liền đặt ở huyện Tiền Đường Hàng Châu!
Tào Bình nhất ngôn cửu đỉnh, lập tức định ra phương hướng. Ngừng một chút, Tào Bình lại hỏi:
- Diên Khánh lại cho đề nghị, mua mảnh nào tại Hàng Châu là tốt nhất?
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát nói:
- Thông thường mà nói, xung quanh Tây Hà là tốt nhất, mặt phía bắc đều là đất đai bằng phẳng, thương nghiệp rất phát đạt. Nhưng ta đề nghị Tào gia mua Phượng Hoàng Sơn mặt phía nam.
Tào Nghiễm nhướng mày:
- Diên Khánh, chúng ta cũng mời cao nhân xem qua phong thủy, vùng Phượng Hoàng Sơn vương khí tràn ngập, là lựa chọn hàng đầu để xây dựng cung điện. Nếu quả thực dời đô Lâm An, chọn Phượng Hoàng Sơn xây dựng cung điện, vậy chúng ta mua Phượng Hoàng Sơn chẳng phải là không khôn ngoan sao?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Nếu như là Bảo Nghiên Trai, ta tuyệt đối không đề nghị mua Phượng Hoàng Sơn, một giới thương nhân mà thôi! Đất đai nói lấy là lấy, cho ngươi nhiều nhất vài đồng tiền trinh làm đền bù. Nhưng Phượng Hoàng Sơn của Tào gia, triều đình có thể nói lấy là lấy sao?
Tào Nghiễm vỗ trán một cái:
- Ta hiểu được rồi, vẫn là Diên Khánh cao minh!
Ý khen ngợi trong mắt Tào Bình càng thêm dày đặc, lão nói với mấy người con trai:
- Tất cả các ngươi đi xuống đi, ta nói chuyện riêng với Diên Khánh một chút.