Chương 653: Thái gia xảy ra chuyện
Chương 653: Thái gia xảy ra chuyệnChương 653: Thái gia xảy ra chuyện
Buổi chiều mùng sáu tháng giêng, một cỗ xe ngựa rộng rãi phi nước đại trên đường phố, mười mấy tên thị vệ hai bên cực kỳ lo lắng, rẽ vào cổng Thái phủ, tiến thẳng vào cửa lớn Thái phủ.
- Nhanh đi mời lang trung, nha nội bị rắn cắn!
Một thị vệ khàn giọng hô lớn.
‘Cái gì? Bị rắn cắn giữa mùa đông sao? ’. Quản gia không hiểu ra sao, nhưng khi y trông thấy toàn bộ khuôn mặt tiểu quan nhân trong xe ngựa biến thành màu đen, toàn thân run rẩy, y lập tức sợ hãi chân tay run rẩy, quay đầu chạy ra ngoài cửa phủ.
Một lát, một tên y sinh già mang theo hòm thuốc chạy theo quản gia vào cửa lớn. Lúc này, Thái Cương đã được mang ra khỏi xe ngựa rồi, nằm trên một chiếc cáng cứu thương, trên người đắp một chiếc chăn bông, mặc dù qua lớp chăn bông vẫn nhìn thấy được toàn thân gã đang run rẩy.
Thái Kinh cũng nghe hỏi chạy tới, lão được hai tên sai vặt đỡ lấy, kinh ngạc nhìn nhi tử trên cáng cứu thương, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ.
Y sinh già thở dài trong lòng, mặt đã đen như vậy rồi, đã rất khó cứu chữa. Lão ngồi xuống lật mí mắt Thái Cương, lắc đầu nói với quản gia:
- Con ngươi đã tán rồi, cho dù thần tiên đến cũng không cứu được.
Thái Kinh nghe được rõ ràng, mắt lão tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh. Tiểu nhi tử Thái Tu vội vàng đỡ lấy phụ thân hô lớn:
- Phụ thân! Phụ thân!
Y sinh già lại chạy tới ấn huyệt nhân trung của Thái Kinh. Thái Kinh chậm rãi tỉnh lại, lớn tiếng mà khóc:
- Còn hai mươi ngày sẽ làm Phò mã rồi, thế này để ta giải thích với quan gia thế nào?
Thái Tu vội vàng hành lễ:
- Văn Thái y, nghĩ một chút biện pháp đi! Ngũ ca ta sẽ lập tức làm Phò mã rồi.
Lão Thái y cười khổ lắc đầu. Mắt đã tán rồi, lão còn có thể cứu thế nào. Chẳng qua lão vẫn dùng kéo cắt bỏ ống quần, vết thương ở trên bàn chân, toàn bộ bắp chân đã sưng như chân hà mã, đen nhánh bóng loáng. Lão dùng dao găm vạch một chữ thập trên vết thương, khiến máu độc chậm rãi chảy ra.
- Rắn này quá độc rồi, là rắn gì cắn tổn thương nha nội?
Lông mày lão Thái y nhíu lại hỏi.
Một thị vệ nơm nớp lo sợ nói:
- Là rắn cạp nong!
Lão Thái y kinh hô một tiếng, bị rắn cạp nong cắn thương, quả thực không chữa được.
Thái Tu bên cạnh nhíu mày:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mùa đông sao lại có rắn?
- Lúc lên núi, Khang Vương điện hạ phát hiện một con rắn cạp nong đông cứng cuộn một chỗ ven đường, Khang Vương điện hạ liền nhắc nhở mọi người rắn này rất độc, để mọi người đừng đụng vào. Nhưng lúc xuống núi lại không thấy con rắn kia, lúc đầu mọi người không thèm để ý, về sau lên xe ngựa không bao lâu liền nghe thấy nha nội kêu thảm, hô to bị rắn cắn. Chúng ta lục soát toàn bộ toa xe, tìm được một con rắn cạp nong trong nệp êm phía sau lưng nha nội.
Trong lòng Thái Tu lập tức bất mãn, nổi giận đùng đùng hỏi:
- Lời này là có ý gì, ý là ngũ cả ta tự mình giấu rắn, tự làm tự chịu sao?
Mấy tên thị vệ cũng không dám lên tiếng, đây là chuyện rõ ràng, chẳng lẽ ngũ nha nội lại bị người khác hại?
Thái Tu quả thực hơi hoài nghi, dù sao cũng là mùa đông, rắn đều ẩn núp, sao lại xuất hiện một con rắn cạp nong cực độc trùng hợp như thế. Ngũ ca gã không phải người ngu xuẩn, sao lại có thể giấu một con rắn độc trong lòng.
Trầm tư một lát, gã lại hỏi:
- Chung quanh xe ngựa có người hộ vệ liên tục chứ?
- Có! Ba chiếc xe ngựa đều dừng dưới chân núi, có mười mấy huynh đệ trông chừng.
Nói lời này, thủ lĩnh thị vệ không nắm chắc trong lòng. Gã biết đám khốn kia sẽ không thành thật ngồi bên cạnh xe ngựa, tám chín phần tập trung một chỗ đánh bạc uống rượu, sao có thể nhìn chằm chằm xe ngựa. Nhưng lời này gã không dám nói, nói ra không chỉ nhóm người không may, sự kiện nha nội trúng độc sẽ biến thành mưu sát, họ đều không thoát khỏi liên quan.
Lúc này, tiếng khóc vang lên bên cạnh. Thái Tu thầm kêu không ổn, chỉ thấy phụ thân nhào lên người ngũ ca khóc lớn, mấy thị thiếp của ngũ ca đều khóc lóc giàn dụa.
Lão Thái y lắc đầu với gã, thở dài nói:
- Máu độc công tâm rồi, ta đã hết sức, bắt đầu chuẩn bị hậu sự đi!
Thái Tu giống như bị sét đánh, còn hai mươi ngày ngũ ca sẽ làm Phò mã rồi, thời khắc quan trọng thế này lại chết, có ý nghĩa thế nào với Thái gia?
…
Năm mới vừa qua, sự kiện chuẩn Phò mã bị rắn cắn chết truyền khắp triều chính. Mặc dù không thể tưởng tượng được chuyện bị rắn cắn vào mùa đông, nhưng không sánh bằng lời đồn mồm năm miệng mười, nói ngũ nha nội Thái gia có sở thích thu thập rắn độc, nhặt được một con rắn cất vào trong lòng, kết quả rắn độc tỉnh lại cắn một phát liền chết.
Phiên bản này lan truyền phổ biến nhất, mặc dù giải thích sự bất thường vì sao có rắn giữa mùa đông, nhưng vẫn khiến quan gia Triệu Cát cực kỳ tức giận, hạ chỉ lệnh phủ Khai Phong, Đại Lý Tự và Hình Bộ liên hợp tra rõ việc này.
Cơ cấu chấp pháp của ba nhà điều tra chuyện này hơn một tháng, cuối cũng nhận được một kết luận nguyên nhân cái chết không rõ ràng. Đây chính là chỗ cao minh của Mạc Tuấn, không quan tâm chuyện kỳ quặc thế nào, nhưng Thái Kinh chết bởi miệng rắn độc, về phần rắn độc xuất hiện thế nào căn bản không tra được.
Mặc dù có người muốn tới chợ đen tra, nhưng lúc đám người buôn rắn độc nghe Thái nha nội bị rắn độc cắn chết, lập tức trốn không thấy bóng dáng tăm hơi.
Cho dù rất nhiều người đều nghĩ có lẽ đối thủ cạnh tranh Phò mã của Thái Cương gây ra, nhưng đối thủ cạnh tranh Phò mã là ai? Mọi người đều không nghĩ ra, chuyện này dần bị người ta quên đi sau ba tháng.
Bởi vì Triệu Phúc Kim đã hoàn thành khâu sính lễ, trên danh nghĩa nàng đã là vị hôn thê của Thái Cương, không thể lập tức tái giá, nhất định phải thủ tiết một năm, sau đó lại thay đổi rể tốt.
Thời gian nhoáng cái đến tháng năm, thời tiết cũng hơi nóng lên. Đặc điểm lớn nhất của phủ Kinh Triệu là lạnh đến nhanh, nóng đến nahnh, qua tháng chín đã có hơi lạnh, mà vừa qua tháng năm trời đã bắt đầu nóng, điển hình xuân thu ngắn, đông hạ dài.
Những ngày này Lý Diên Khánh cũng cực kỳ bận rộn, hắn một mình ở Kinh Triệu, vốn luôn ở trong quân doanh, nhưng vợ con sắp tới, hắn nhất định phải sắp xếp quan nha.
Lý Diên Khánh vốn đã có một quan nha chiếm diến tích năm mẫu, nhưng vì để Vương Quý nạp thiếp thuận lợi, hắn tặng quan nha này cho Vương Quý. Mặc dù Thang Viên Nhi cực kỳ bất mãn chuyện trượng phu tự tiện nạp thiếp, nhưng xem mặt mũi nhà quan năm mẫu và trượng phu thăng quan, nàng cũng đành để tiểu thiếp của Vương Quý vào cửa.
Thang Viên Nhi cũng không ngốc, nàng biết Vương gia cực kỳ coi trọng nối dõi tông đường, phụ mẫu Vương Quý cũng đặc biệt chạy tới Thái Nguyên hỏi thăm nhị tức phụ và tôn tử. Nếu nàng tiếp tục bày tư thế cứng rắn, chắc chắn sẽ hoàn toàn đắc tội Vương gia, hơn nữa còn đắc tội Lý Diên Khánh, đây chính là người lãnh đạo trực tiếp của trượng phu. Cho nên sau vài đêm thu thập Vương Quý, nàng rốt cuộc nới lỏng miệng.
Người nhà Vương Quý và Lưu Kỹ đều chuyển tới Kinh Triệu đầu tháng tư, sớm hơn gia quyến của Lý Diên Khánh một tháng. Chẳng qua nhà quan của phủ Kinh Triệu còn không ít, chỉ là vấn đề diện tích lớn nhỏ và vị trí. Thông Phán Mã Thiện tự mình chọn lựa năm tòa nhà cho Lý Diên Khánh, cuối cùng mới quyết định nhà quan trướng.
Nhà quan ở cách Khúc Giang không xa, khu vực Khúc Giang nổi tiếng Kinh Triệu cách khoảng hai trăm bước. Chẳng qua nơi này lấy tĩnh trong ồn, lại cực kỳ yên tĩnh, căn bản không nghe được tiếng ồn áo của khu chợ.
Lý Diên Khánh nhìn trúng nhà quan này chủ yếu là thích phong cảnh của nó, bên cạnh Khúc Giang phần lớn tòa nhà dựa vào sông tăng thêm phong cảnh. Nhà quan này cũng không ngoại lệ, chiếm diện tích chừng mười lăm mẫu, chỉ riêng diện tích mặt nước đã năm mẫu, trong phủ trạch cầu nhỏ nước chảy, tụ lại thành một mặt hồ nhỏ, trên hồ sóng nước lấp loáng, lại có đình đài lầu các, hoa đình thủy tạ. Chẳng qua lúc này trời đất vẫn tràn ngập băng tuyết, lại có một phong cảnh khác. Nếu không phải Mã Thiện ở bên cạnh, Lý Diên Khánh sẽ nhảy lên mặt băng trượt một vòng rồi nói.
- Đồng Tri, thực sự quyết định sao?
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Chọn tòa nhà này đi! Cái khác ta lười đi xem, chẳng qua mười lăm mẫu có phải hơi lớn một chút?
Lý Diên Khánh lo lắng, Mã Thiện lại từ chối cho ý kiến:
- Làm quan địa phương tốt ở chỗ này, nhà quan có thể rộng lớn một chút. Thật ra mười lăm mẫu cũng không lớn, tòa nhà của vị Phủ Nha kia là hai mươi mẫu nha!
‘Vị Phủ Nha kia’ chính là chỉ Tri Phủ Dương Tự Chu. Hai người này đấu hơn một năm, cuối cùng ai cũng không làm gì được ai, vẫn cùng làm việc một chỗ. Hiện giờ Mã Thiện lười nhắc tới Dương Tri Phủ, trước mặt Lý Diên Khánh phần lớn dùng ‘Vị Phủ Nha kia’ để thay thế.
- Lão Mã, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cần gì phải như vậy? Cuối cùng làm ồn bản thân không vui. Cho dù biểu hiện mặt ngoài cũng được, không cần không đội trời chung như thế!
Lý Diên Khánh thuyết phục Mã Thiện.
- Ta thực ra muốn bớt lo một chút, nhưng vị kia thì sao? Trước giờ chưa từng cho ta sắc mặt tốt, có chuyện gì đều để Tòng sự của hắn tới nói. Bản thân ta người ta kính ta một thước ta nhường người ta một trượng, người ta lấn ta một dặm ta trả người mười dặm, trước giờ ân oán rõ ràng!
Lý Diên Khánh buồn cười trong lòng, hắn cũng không muốn dài dòng chuyện này. Hai người là cừu nhân trong quan trường, khuyên cũng không có ý nghĩa, để họ tiếp tục đấu nữa, cũng không có chỗ gì xấu với mình.
- Lần này tìm nhà quan thực sự vất vả Mã huynh rồi!
- Đâu có! Đâu có! Tiện tay mà thôi. Đúng rồi, chừng nào đệ muội tới?
- Có lẽ trong vòng hai ngày này.
- À! Trong phòng còn thiếu không ít thứ, để ta mua thêm đi!
Lý Diên Khánh vội từ chối nhã nhặn:
- Ta xin tâm lĩnh ý tốt của Mã huynh, chuyện này đã nhờ phu nhân của Vương Thống Lĩnh, đoán chừng nàng đã mua tàm tạm rồi.
Mã Thiện cười ha ha:
- Đã như vậy, ta sẽ không hỏi tới, còn gì cần cứ mở miệng, ta nhất định làm cho ổn thỏa.
Thật ra Lý Diên Khánh vẫn rất thích Mã Thiện. Con người Mã Thiện tuy rằng năng lực bình thường, nhưng rất nghĩa khí, nếu như lọt vào mắt y, y sẽ đối xử với ngươi từ tâm can. Nếu để y phản cảm, y sẽ không chút do dự xuống đao với ngươi. Lý Diên Khánh cũng không muốn đắc tội y, thuận tiện vuốt lông y là được, loại địa đầu xà này, còn rất nhiều chỗ cần y.
Lý Diên Khánh lại cảm thấy phải đề phòng Dương Tự Chu một chút, người kia quá âm hiểm, mặt ngoài khách khí, nhưng nếu như hắn có điểm yếu rơi vào tay y, y cũng sẽ chọc ra không chút do dự. Đối với loại người này, biện pháp tốt nhất chính là kính nhi viễn chi.
Mùng mười tháng năm, người nhà Lý Diên Khánh rốt cuộc tới phủ Kinh Triệu.