Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 783 - Chương 654: Nhà Mới Kinh Triệu

Chương 654: Nhà mới Kinh Triệu Chương 654: Nhà mới Kinh TriệuChương 654: Nhà mới Kinh Triệu

Nhóm người Tào Uẩn ngồi thuyền tới, chỉ chuyển một lần thuyền khi chuyển từ Hoàng Hà sang Vị Hà, đổi từ tàu chở khách lớn ngàn thạch sang tàu chở khách cỡ trung năm trăm thạch. Sau khi tới bến tàu Vị Hà phủ Kinh Triệu, lại đổi xe ngựa tiến vào trong thành, sau đó giao các loại rương hành lý mang theo cho đám người Trương Ưng vận chuyển.

Sau đó Lý Diên Khánh mới biết được, đám người Trương Ưng thuê năm mươi chiếc xe lừa mới chất đủ hành lý, như này còn chưa bao gồm số sách bảo bối của Tào Uẩn, gần hai vạn thư tịch của nàng đặng vào thùng hàng chuyển đến Kinh Triệu sau.

- Phu quân, Kinh Triệu cũng không tệ, cảm thấy không kém hơn kinh thành bao nhiêu!

Tào Uẩn tràn ngập hứng khởi đánh giá đường phố, trong lòng nàng hiển nhiên cho rằng phủ Kinh Triệu hẳn là một huyện thành nhỏ lạc hậu.

Lý Diên Khánh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, khẽ cười nói:

- Đây là thời điểm Kinh Triệu nghèo túng, nếu nàng nhìn thấy phủ Kinh Triệu thời Đường, vậy nàng sẽ sợ hãi thán phục rồi.

Tào Uẩn bĩu môi:

- Không phải chính là Trường An sao? Chàng làm như ta chưa từng troogn thấy bản đồ bố cục Trương An vậy!

- Ngay cả loại bản đồ này nương tử cũng có sao?

- Ta thì không có, nhưng đã thấy ở chỗ tổ phụ, vật lạ lưu lạc từ cung đình lúc Đường mạt tới dân gian, bảo tồn một hai trăm năm rồi, tổ phụ bỏ ra năm ngàn quan tiền mới mua lại nó.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Thân thể lão gia tử thế nào?

- Cũng không tệ lắm, bệnh cũ đau tim chưa phát tác năm nay, Triệu Thái y nói chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thể hoạt động mạnh. Đúng rồi, lúc chúng ta xuất phát, hắn và đại bá đi thuyền tới Hàng Châu cùng cha.

Lý Diên Khánh biết chắc chắn lão gia tử đi xem mảnh đất Phượng Hoàng Sơn kia. Lúc đầu năm mảnh đất kia đã bị Tào gia dùng giá cao mua lại, chiếm diện tích khoảng ba ngàn mẫu, bao gồm cả tòa Phượng Hoàng Sơn.

Mua mảnh đất kia cũng không phải vì kiếm tiến, mà là một loại đầu tư chính trị. Một khi Đại Tống thực sự dời đô Hàng Châu, mảnh đất kia hẳn là chỗ của hoàng cung. Ngay cả lão gia tử mấy chục năm không rời kinh thành cũng ngồi thuyền xuôi nam, đủ thấy tầm quan trọng của chuyện đầu tư này.

- Phu quân, hai nước Tống Kim thực sự phải đánh nhau sao?

Tào Uẩn lo lắng hỏi thăm.

- Năm nay hẳn còn chưa đánh được, chắc chắn sẽ có mâu thuẫn, nhưng hai năm sau thì khó mà nói được.

Lý Diên Khánh biết dây dẫn nổ của chiến tranh Tống Kim, sự kiện Trương Giác Bình Châu sẽ bùng nổ trong hai tháng này. Đương nhiên, Kim quốc tiến đánh Tống quốc lúc nào, quan trọng vẫn phải nhìn tiến độ chiến tranh của Tây Hạ và Kim quốc.

Ở phương diện này, tình báo của Lý Diên Khánh lại rất nhạy cảm. Qua đầu xuân, Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Hàn đem năm vạn quân giáp công Vân Châu, phải xem quân Tây Hạ có thể chống đỡ hay không. Nếu như không nhịn được, rất có thể Tây Hạ sẽ đầu hàng Kim quốc, trở thành nước phụ thuộc Kim quốc, khi đo Kim quốc sẽ quay đầu tấn công Tống quy mô lớn.

Vì thế, đầu tháng ba Lý Diên Khánh dâng tấu triều đình, hi vọng triều đình có thể ý thức dược tính nghiêm trọng của vấn đề, tạo áp lực với Kim quốc từ phía đông, giảm bớt áp lực thay Tây Hạ. Nhưng đề nghị của hắn lại bị Thái Kinh và Vương Phủ hiếm khi nhất trí bác bỏ, triều đình tuyệt đối không thể phá hỏng liên minh giữa hai nước Tống Kim.

Cho dù Xua Mật Sứ Cao Cầu vừa nhập Tướng có lòng giúp Lý Diên Khánh một tay, trực tiếp đưa tấu chương vào trong cung, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Tống Thiên tử Triệu Cát hoàn toàn nhất trí với ý kiến của Vương Phủ, cần bảo vệ hòa bình không dễ kiếm, tuyệt đối không thể phá hỏng minh ước, kéo ra chiến tranh giữa Tống Kim.

Kết quả này khiến Lý Diên Khánh hơi tiếc nuối, mắt thấy không giúp được Tây Hạ, hắn cũng chỉ có thể hi vọng Tây Hạ phát huy vượt xa bình thường, đứng vững trước sự tấn công sắc bén của Kim quốc.

- Phu lang, chiến tranh sẽ lan tới Kinh Triệu sao?

Đây cũng là lo lắng của Quách Tư Tư, hiện giờ nàng có một đứa con gái, ít nhiều cũng quan tâm tới chuyện lớn quốc gia.

- Tạm thời Kinh Triệu sẽ không có việc gì, chỉ cần giữ vững Đồng Quan và Bồ Tân Quan, họ sẽ không tấn công vào, trái lại Thái Nguyên rất nguy hiểm.

- Vậy còn phủ Đại Danh thì sao?

Hỗ Thanh Nhi vẫn không nói gì cũng không nhịn được hỏi.

Lý Diên Khánh vội vàng cắt đứt nghi vấn của các nàng:

- Chiến tranh chỉ là phán đoán của ta, có xảy ra hay không còn chưa biết được, ba người các ngươi đừng suy nghĩ nhiều.

Lúc nói chuyện, năm chiếc xe ngựa đã tới nhà quan mới, đang chậm rãi dừng lại trước cổng chính. Lần này Tào Kiều Kiều cùng kế mẫu Dương thị và muội muội Bảo nương của Lý Diên Khánh cũng đi theo mấy người Tào Uẩn tới.

Kiều Kiều muốn ở cùng một chỗ với a tỷ, lão gia tử lần đầu tiên đồng ý yêu cầu của nàng. Trái tim bà cô này trở nên tự do, cả ngày chuồn đi chơi, có lẽ chỉ a tỷ có thể bao bọc nàng. Về phần Dương thị và Bảo nương theo tới là do Lý Đại Khí sắp xếp.

Kim quốc và Tây Hạ bùng nổ chiến tranh, khiến kinh thành hơi sợ bóng sợ gió. Một số nhà giàu đã bắt đầu sơ tán người nhà về phía nam từng bước một. Lý Đại Khí cũng đang bắt tay chuyển dời Bảo Nghiên Trai, y chuẩn bị cuối năm hoặc đầu năm nay sẽ chuyển tổng bộ Bảo Nghiên Trai tới Hàng Châu, đưa vợ con tới chỗ con trai cũng là một loại tự vệ của Lý Đại Khí.

Ngoài ba người các nàng còn có gần hai mươi vú già, các nàng cũng muốn đi theo chủ mẫu tới Kinh Triệu. Dù sao Kinh Triệu cũng là địa phương lớn, chủ mẫu lại chịu bỏ tiền công gấp đôi, đủ hấp dẫn những vú già này đi theo.

Lý Diên Khánh nhận nhi tử Bảo lang trong tay thê tử, nhi tử đã bảy tháng rồi, tính cách khá văn tĩnh. Nó vẫn còn sợ hãi phụ thân, nghiêng đầu qua một bên, mở miệng muốn khóc. Tào Uẩn vội vàng dỗ nó, nhóc con cuối cùng cũng để phụ thân ôm.

Nhưng nữ nhi A Liên lại rất hoạt bát, nàng vừa tròn mười tháng, đã hiểu một số chuyện, biết người trước mắt chính là cha nàng, khiến nàng cực kỳ vui vẻ. Lý Diên Khánh vừa ôm nàng vào lòng, nàng liền ôm cổ cha, hôn một cái lên mặt cha, chọc Lý Diên Khánh cười ha ha.

- Kiều Kiều, Bảo nương, chúng ta vào phủ đi!

Tào Kiều Kiều và Bảo nương cực kỳ hưng phấn, hai người họ dắt tay mở đường phía trước. Lý Diên Khánh ôm hai người con bước nhanh vào trong phủ.

Tào Uẩn tiến vào nhà, là bà chủ, nàng cần tìm hiểu đại khái kết cấu tòa nhà. Cho dù nghe nói tòa nhà chiếm diện tích mười lăm mẫu, năm mẫu trong đó là mặt nước, nhưng Tào Uẩn vẫn muốn nhìn tận mắt.

Tiến vào cửa lớn là một mặt tường xây kiểu bình phong, bên trái là phòng hạ nhân, bên phải là khu công năm như phòng bếp, hầm, nhà kho, chuồng gia súc vân vân, đều nằm ở khu vực này.

Vòng qua tường bình phong ở cổng, đi qua một cửa tròn sẽ là trung đình, chung quanh trung đình có một vòng vây hành lang, ở giữa là một gốc mai to khỏe, nhìn vỏ cây thô ráp, cây đại thụ này ít nhất đã trăm năm tuổi, chung quanh dùng đá xanh xây thành một chiếc đàn tròn, bảo vệ lấy cây đại thụ. Mặt đất thì bày đá cuội, dùng đá cuội xếp ra đồ án long phượng. Một bên có bàn ghế đá, dưới mái hiên hai bên trồng đầy cây sồi xanh, tường vi, nghênh xuân, mai vàng và các loại hoa.

Mai đỏ còn chưa nở nhưng đã có nụ, hai gốc mai vàng đang lúc nở rộ, mai vàng nhạt giống như đá quý, khiến toàn bộ đình viện tràn ngập một mùi thơm.

Mặt phía bắc trung đình là phòng khách chính, hai bên có phòng khách thường và phòng khách quý, ở góc phía đông là một chiếc cửa tròn, nối trực tiếp tới nhà sau. Hai bên trung đình hẳn là sau khi nhi tử thành gia sẽ sống một mình, nhưng hiện giờ một bên sắp xếp chỗ ở cho mẹ kế Dương thị, một bên đổi thành doanh trại thân binh.

Lý Diên Khánh suy tính rất chu toàn, cửa lớn nước sơn đen phía trước chỗ ở của mẹ kế Dương thị đã bị khóa lại, nhất định phải đi vào từ cửa hông phía nhà sau.

Tào Uẩn đi một vòng dọc theo bồn hòa cây cối, lại nhìn phòng khách chính một chút, đồ dùng trong nhà đều đã đủ rồi. Nàng lập tức tiến vào nhà sau từ cửa hông, trước mắt Tào Uẩn lập tức sáng bừng lên, một dòng sông nhỏ xuất hiện trước mắt nàng, sông nhỏ uốn lượn như rắn bò, xuyên qua của nhà sau, cuối cùng chảy vào một hồ nước rất nhỏ.

Ngoại hình hồ nước giống như một quả đào, hai bên trồng đầy liễu rủ, xây dựng các loại đình đài lầu các. Toàn bộ kiến trúc nhà sau đều xây dựng quanh hồ nước này, có chừng bốn căn viện, giữa các viện đều có cầu hành lang nối nhau, phía dưới cầu hành lang là sông nhỏ, sông nhỏ mở thêm bốn nhánh, từ bốn căn viện chảy vào trong hồ.

Nhưng nước hồ và sông nhỏ lúc này đều đã kết một lớp băng thật dày, chỉ thấy Tào Kiều Kiều và Lý Bảo Nghiên đang trượt băng trên đó, tiếng cười vang vọng toàn bộ nhà sau.

- Đại tỷ mau tới đây!

Hỗ Thanh Nhi bên hồ đang hưng phấn gọi Tào Uẩn. Tào Uẩn đi qua cầu đá nhỏ, đi tới bên người Hỗ Thanh Nhi, cười hỏi:

- Ngươi chạy thật nhanh, phát hiện cái gì?

Hỗ Thanh Nhi chỉ vào một tấm bia đá cười nói:

- Ở đây có tấm bia đá, hóa ra nơi này gọi là Đào Hồ!

Tào Uẩn thấy hai chữ Đào Hồ lớn khắc trên bia đá, không khỏi lắc đầu:

- Gọi Đào Hồ không bằng gọi Tâm Hồ!

Trong mắt Hỗ Thanh Nhi lóe lên ánh sáng lạ:

- Sao ta không nghĩ tới, quả đào không phải cũng giống hình tim sao? Sau này ta nói cho đại ca một chút, sửa tên lại.

Lúc này, Tào Kiều Kiều trong hồ hô:

- Đại thư nương, nơi này còn có một cái đình!

Cái đình đương nhiên nằm giữa hồ, một chiếc cầu đá thật dài nối từ đình đến bờ, hai tiểu nương đã bò lên đình, đang nhảy nhót trong đình.

Tào Uẩn không thèm để ý các nàng, vội vàng đi tới viện của mẹ kế Dương thị. Thật ra căn viện của Dương thị chính là viện đông trung đình, chỉ là cửa lớn trung đình đã khóa lại, cần đi vào từ nội trạch.

Nội trạch giống như trung đình, bên tường đều có một hành lang thật dài, trên hành lang có mái hiên, hành lang này nối chỗ ở của mọi người lại. Cánh cửa đầu tiên bên trái chính là căn viện của Dương thị, trong viện có bảy tám gian phòng, mẫu nữ Dương thị và bốn nha hoàn ở đó.

Dương thị đang ở trong phòng sắp xếp một số vật phẩm mang theo bên người, hành lý của nàng cũng ở phía sau, tạm thời chưa chuyển tới.

- Kế nương!

Tào Uẩn vào viện hô một tiếng, Dương thị vội vàng đi ra ngoài.

Dương thị trên danh nghĩa là mẹ chồng của Tào Uẩn, nhưng lại không hoàn toàn như vậy, cho nên đều rất khách khí với nhau.

Tào Uẩn cười nói:

- Nhìn xem trong phòng còn thiếu đồ gì, quan nhân để ta viết danh sách cho hắn.

Dương thị quay đầu nhìn một chút cười nói:

- Vật dụng để ở cơ bản đều có rồi, một số đồ đặc thù ta cũng mang đến, cơ bản không thiếu gì cả. Dù sao cách đó không xa chính là khu chợ, rất tiện mua đồ. Sau đó ta chuẩn bị đi dạo chơi cùng Thanh nhi, chắc chắn Kiều Kiều và Bảo nương cũng muốn đi theo, Uẩn nương có muốn đi cùng với chúng ta không?

Tào Uẩn là danh môn khuê tú, Dương thị càng thêm kính trọng nàng, gần như không có quan hệ riêng. Mà Tư Tư làm người thanh cao cao ngạo, quan hệ với Dương thị khá lạnh nhạt. Trái lại Dương thị và Thanh nhi đều xuất thân bần hàn, rất dễ thân cận, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.

Tào Uẩn cười nói:

- Có thể ta còn phải sắp xếp chỗ ở cho vú già, hôm nay không có thời gian, để hôm nào cùng đi!

- Cũng đúng, hôm nay ngươi bận rộn nhất, ta sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi đi làm việc trước đi! Bên này ta cần gì sẽ nói với ngươi.

- Vậy ta đi trước.

Hai người khách khí vài câu, Tào Uẩn liền rời khỏi đông viện, bước nhanh tới mấy viện nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment