Chương 660: Chiêu mộ nữ binh
Chương 660: Chiêu mộ nữ binhChương 660: Chiêu mộ nữ binh
Lúc hoàng hôn, Lý Diên Khánh trở về phủ của mình. Cách cửa phủ hơn trăm bước, hắn liền trông thấy từ xa một đám nữ tử trẻ tuổi tập trung trước cửa phủ, ước chừng ba bốn mươi người không ngừng líu ríu. Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, đây chắc chắn là thủ hạ của Thanh nhi tới từ kinh thành.
Lúc này, liền thấy Hỗ Thanh Nhi đi ra từ trong phủ. Nàng đã bỏ khôi giáp, đổi thành võ sĩ phục màu xanh. Nàng đi tới trên bậc thang, mấy chục nữ tử liền yên tĩnh lại, cùng nhìn qua Hỗ Thanh Nhi. Lý Diên Khánh thầm gật đầu, rõ ràng là nữ binh huấn luyện nghiêm chỉnh, họ vẫn giấu kín trong Bảo Nghiên Trai, mình lại không hề biết.
Lúc này Hỗ Thanh Nhi nhìn thấy Lý Diên Khánh, nàng vội vàng chạy tới:
- Đại ca, thủ hạ trước kia của ta, các nàng đều tới rồi!
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, cười nói:
- Đã sắp xếp chỗ ăn ngủ chưa?
- Các nàng vừa tới, còn chưa kịp sắp xếp.
Lý Diên Khánh quay đầu nói với Trương Ưng:
- Đi bao lại toàn bộ khách sạn Khúc Giang trong khu chợ, bao cả cơm nước mười ngày, hiện giờ hãy đi đi!
- Ti chức hiểu được!
Trương Ưng mang theo mấy tên thân binh cưỡi ngựa chạy đi như bay.
- Đại ca, ở khách sạn Khúc Giang có phải hơi xa hay không?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tạm thời, sau này ta sẽ thuê phòng bên cạnh cho thân binh trú doanh, tây viện trong phủ sẽ chừa ra cho nữ hộ vệ ở lại, những nữ binh khác có thể tiến vào quân doanh.
- Có cần hiện giờ lựa chọn ra nữ hộ vệ hay không?
- Chuyện này muội quyết định, chọn mười lăm nữ hộ vệ, nữ binh còn lại đều đảm nhiệm Đội Đầu, giúp đỡ muội chiêu mộ năm trăm nữ binh. Ta đã thông báo phía Mạc tiên sinh, hắn cũng sẽ phái người giúp đỡ, vật tư cần thiết hắn đều sẽ chuẩn bị kỹ càng.
Hỗ Thanh Nhi lập tức thở phào, có Mạc tiên sinh giúp đỡ thì tốt, nếu không nàng quả thực không biết bắt đầu từ đâu.
- Vậy ta dẫn các nàng đi nghỉ ngơi ăn cơm trước, sau đó ta sẽ bàn bạc với đại ca tình hình cụ thể.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Không phải bàn bạc, là báo cáo!
Khuôn mặt Hỗ Thanh Nhi đỏ lên, trợn mắt nhìn Lý Diên Khánh một cái, quay người rời đi. Nàng đi tới trước mặt đám nữ binh, vẫy tay nói:
- Mọi người đi theo ta, chúng ta đi ăn cơm trước!
Ba mươi lăm tên nữ binh nhanh chóng xếp hàng, đi theo Hỗ Thanh Nhi về phía khu chợ.
Lý Diên Khánh thấy mười mấy tên thân binh đều nhìn ngẩn người, liền cười ha ha nói:
- Về sau ở chung cho tốt, thê tử tương lai của các ngươi đang ở trong đó!
Đám thân binh lập tức cười ngượng ngùng. Tâm tình của Lý Diên Khánh rất tốt, bước nhanh vào trong phủ.
…
Hai ngày sau, các Huyện của Phủ Kinh Triệu đều dán thông báo chiêu mộ nữ binh. Trong thông báo viết rõ chức trách của nữ binh, cứu chữa và hộ lý thương binh, bổng lộc mỗi tháng tám quan, yêu cầu nữ tử chưa lập gia đình mười sáu tuổi trở lên, hai mươi tuổi trở xuống, ưu tiên nữ tử thể trạng cường tráng. Phàm là người được thu nhận đều nhận được hai mươi quan phí an gia, thời gian phục dịch là ba năm.
Trên danh nghĩa là dùng để cứu chữa và hộ lý thương binh, nhưng Lý Diên Khánh còn cân nhắc sâu sắc hơn. Hắn muốn huấn luyện một nhóm mật thám nữ, chui vào thành trì quân địch thu thập tình báo trong thời gian chiến tranh, nữ nhân đảm nhiệm mật thám có ưu thế hơn là nam nhân.
Lần chiêu mộ nữ binh này do Mạc Tuấn tự mình phụ trách, Hỗ Thanh Nhi dẫn ba mươi tên nữ binh giúp đỡ, thiết lập ba điểm chiêu mộ ở Phủ Kinh Triệu. Chiêu mộ nữ binh nhanh chóng dẫn tới chấn động tại các nơi của Phủ Kinh Triệu.
Bởi vì chiến tranh trăm năm giữa Đại Tống và Tây Hạ, khiến cho các nơi ở Tây Bắc phổ biến nữ nhiều nam ít, rất nhiều nữ nhi gia cảnh bần hàn cả đời khó mà xuất giá, điều này khiến tiền thuê lao động nữ ở các Huyện của Phủ Kinh Triệu và Thiểm Tây Lộ rẻ hơn kinh thành rất nhiều. Ví dụ như nha hoàn đầu bếp nữ tiền công mỗi tháng chỉ cần ba quan tiền, mà ở kinh thành ít nhất năm quan.
Thông báo viết rõ bổng lộc mỗi tháng của nữ binh là tám quan tiên, điều này có lực hấp dẫn rất lớn đối với người bần hàn, lại thêm chức vụ ghi rõ, Tây quân cũng không có truyền thống doanh kỹ. Buổi sáng ngày đầu tiên đã có không ít người từ các nơi của Phủ Kinh Triệu nối liền không dứt mang theo nữ nhi tới báo danh.
Điểm báo danh của Phủ Kinh Triệu nằm ở thành bắc, là một viện lớn chiếm diện tích năm mẫu. Bốn tên lính đứng ở cửa, không cho phép người lạ đi vào. Bảy tám chiếc bàn bày ngoài cửa, mấy tên quan văn phụ trách đăng ký.
Đầu tiên là báo danh, hỏi đáp quê quán, địa chỉ, tuổi tác, cưới hỏi, năng khiếu các loại tình huống cơ bản, sau đó nữ tử cầm một tấm bảng gỗ vào trong tiền viện tham gia cuộc thi.
Cuộc thi do mười tên nữ binh phụ trách, thi cũng tương đối đơn giản, chính là cử tạ, múa côn, chạy; chủ yếu xem thể chất, độ linh hoạt, năng khiếu. Bình thường mà nói, người có thể chất gầy yếu cơ bản không có hi vọng, mà tiểu nương cả ngày leo cây thi chạy xuống sông giống như tiểu tử ở nhà lại dễ được tuyển, nếu như nữ tử thuộc thế gia luyện võ lại được hoan nghênh nhất.
Buổi sáng ngày đầu tiên, điểm báo danh thành Kinh Triệu chọn được năm mươi hai người, hoàn toàn vượt qua dự kiến của Hỗ Thanh Nhi.
Giữa trưa Lý Diên Khánh đi tới điểm báo danh thị sát. Chủ quan phụ trách báo danh là Hộ Tào Áp Ti, tên là Hàn Thành. Gã thấy Đồng Tri tới liền vội vàng đứng lên hành lễ:
- Tham kiến Đồng Tri!
- Hàn Áp Ti, tình hình chiêu mộ thế nào rồi?
- Hồi bẩm Đồng Tri, cũng không tệ lắm, đã chọn được năm mươi hai người, cứ ba người lại có một người trúng tuyển.
Lúc này, một tiểu nương tử trẻ tuổi dáng người khỏe đẹp cân đối vọt ra từ trong nội viện, kích động hô:
- Cha, con được trúng tuyển rồi!
Phụ thân của nàng là một nông dân trung niên thật thà, đang đờ đẫn ngồi xổm ở bờ ruộng góc đường. Từ quần áo đầy vết vá của hai người có thể thấy được gia cảnh bần hàn của họ. Nam tử trung niên nghe nói con gái đã trúng tuyển, lập tức kích động đứng dậy. Mẫu thân y bị bệnh liệt giường, chỉ chờ hai mươi quan tiền phí an gia của con gái trị bệnh cứu người.
- Khuê nữ à! Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Lý Diên Khánh thấy y gấp đến độ đi vòng quanh, liền cười nói:
- Đã tuyển chọn rồi, thì có thể ghi danh chính thức.
- Được! Được!
Nam tử trung niên vội vàng mang theo con gái đi tới trước bàn, hỏi quan đăng ký một câu. Họ nói một câu, nhanh chóng hoàn thành đăng ký, đè dấu tay xuống. Lý Diên Khánh nhìn đơn đăng ký của tiểu nương một chút, Chu Phượng, mười sáu tuổi, người Huyện Lâm Đồng Phủ Kinh Triệu.
Lúc này, một tên lính đặt một giỏ liễu nhỏ lên bàn, Lý Diên Khánh nhận một ngân phiếu hai mươi quan trong tay Hàn Thành, đưa cho nam tử trung niên nói:
- Đây là hai mươi quan phí an gia của con gái ngươi, đi bất cứ một tiệm bạc nào trong thành cũng có thể đổi thành tiền mặt. Từ giờ trở đi, nàng chính là một thành viên của quân Kinh Triệu, dựa theo quy củ quân đội, hôm nay nàng phải tiến vào quân doanh huấn luyện, cứ mười ngày nghỉ ngơi một ngày, ngươi có thể tới thăm con gái hoặc viết thư cũng được.
- Vậy thì xin tướng quân chiếu cố tiểu nữ nhiều hơn.
Nam tử trung niên lại dặn dò con gái vài câu, quay người rời đi. Lý Diên Khánh lại đưa giỏ liễu cho tiểu nương:
- Đây là quân phục của ngươi và hai tấm da dê!
Tiểu nương thấy trong giỏ có hai tấm da dê, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng hô:
- Cha, chờ một chút!
Nam tử vừa đi chục bước, lại dừng bước. Tiểu nương chạy tới giao da dê cho phụ thân:
- Hai tấm da dê này cho tổ mẫu!
Một tên lính bên cạnh không nhịn được nhắc nhở nàng:
- Tiểu cô nương, hai tấm da dê này là quân thảm của ngươi, ban đêm đi ngủ lạnh phải lót dưới thân, nếu không sẽ cảm lạnh.
Qua nửa ngày tiểu nương nhỏ giọng nói:
- Tổ mẫu bị bệnh, nàng sợ lạnh ban đêm.
Nàng cắn môi dưới, vẫn kín đáo đưa hai tấm da dê cho phụ thân mang về cho tổ mẫu. Lý Diên Khánh thấy phụ thân nàng tập tễnh rời đi, lúc này mới lắc đầu nói với binh sĩ:
- Coi như nàng hiếu tâm, lại cho nàng thêm một phần!
Binh sĩ lại lấy hai tấm da dê tặng cho tiểu nương. Tiểu nương khom người với Lý Diên Khánh một cái:
- Tạ ơn tướng quân!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Đi thôi! Huấn luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày lập công được thưởng.
- A!
Tiểu nương vui vẻ gật đầu, cùng mấy tiểu nương trúng tuyển khác đi theo binh sĩ đi qua cửa hông bên trong. Sau khi các nàng thay đổi trang phục thống nhất sẽ là nhóm nữ binh đầu tiên đi theo Thiên tướng Hỗ Tam Nương tới quân doanh.
Hôm nay Lý Diên Khánh cũng không phải chuyên môn tới thị sát chiêu mộ nữ binh, ngoài ra hắn còn một sắp xếp quan trọng. Rời khỏi điểm chiêu mộ nữ binh, Lý Diên Khánh mang theo mấy tên thân binh đi tới thương hội Kiều thị thành bắc.
Thương hội Kiều thị là một trong những thương hội lớn nhất Tây Bắc, buôn bán da lông và dầu trơn làm chủ. Mỡ trâu Bảo Nghiên Trai mua từ Tây Hạ và Tây Vực đều qua tay thương hội Kiều thị.
Cửa hàng chính của thương hội Kiều thị nằm ở Phủ Thái Nguyên, cửa hàng Phủ Kinh Triệu cũng là căn cơ của thương hội. Lý Diên Khánh và thương hội Kiều thị đã liên hệ từ thời kỳ chiến tranh Tống Hạ mấy năm trước, thương hội Kiều thị giúp họ thu được không ít tình báo quan trọng, khi đó Lý Diên Khánh vẫn là Tham Quân Tình Báo Ti quân Hà Đông.
Lý Diên Khánh đi vào thương hội, một quản sự ra đón:
- Xin hỏi quan nhân có chuyện gì?
- Ta là bằng hữu của huynh đệ Kiều thị đông chủ các ngươi, không biết họ có ở Phủ Kinh Triệu hay không?
Trực giác nói cho Lý Diên Khánh biết, huynh đệ Kiều thị hẳn là ở Phủ Kinh Triệu. Hai nước Kim Hạ giao chiến ở Vân Châu, uy hiếp trực tiếp tới sự an toàn của Thái Nguyên. Làm thương nhân bản tính xu lợi trách hại, khả năng huynh đệ Kiều thị rời khỏi Thái Nguyên là cực lớn, hoặc tránh tới kinh thành, hoặc né qua Kinh Triệu, so sánh ra, khả năng tới Kinh Triệu lớn hơn một chút.
Quân sư vội vàng cười nói:
- Rất khéo, Nhị đông chủ nhà ta vừa tới Phủ Kinh Triệu maaysa ngày trước, hiện đang ở trong thương hội, hiện giờ ta đi bẩm báo, xin hỏi quan nhân là?
- Ngươi cứ nói là Lý Diên Khánh Đồng Tri Phủ Kinh Triệu tới chơi!
Quản sự lập tức giật nảy mình:
- Hóa ra là Lý Đồng Tri, vừa rồi tiểu nhân lạnh nhạt!
- Không cần khách khí, nhanh đi thông báo, ta chờ ở đây một lát.
- Xin Đồng Tri vào phòng khách ngồi tạm một lát, ta sẽ đi bẩm báo.
Lý Diên Khánh gật đầu, liền đi theo một tùy tùng đi vào phòng khách ngồi xuống. Hắn vừa ngồi xuống, liền nghe một tiếng cười cởi mở truyền đến:
- Lý Đồng Tri, nhiều năm không thấy!
Liền thấy lão Nhị Kiều Trọng An trong huynh đệ Kiều thị xuất hiện phía dưới, Lý Diên Khánh đứng dậy khẽ cười nói:
- Từ khi chia tay đến giờ Kiều đông chủ không có vấn đề gì chứ?
Kiều Trọng An đi tới cười nói:
- Ta tới Bảo Nghiên Trai mấy lần đều muốn bái thăm quan nhân, nhưng lệnh tôn nói ngươi ở huyện Gia Ngư, cho nên vẫn không có cơ hội.
- Đa tạ Nhị đông chủ còn nhớ rõ ta, cuối năm ngoái ta tới Kinh Triệu, đến giờ còn chưa tới nửa năm.
- Thì ra là thế, khó trách ta không biết, mời quan nhân ngồi!
Hai người ngồi xuống, một thị nữ dâng trà cho họ. Lý Diên Khánh nâng chén trà lên cười hỏi:
- Tình hình Thái Nguyên thế nào?
Kiều Trọng An lắc đầu, thở dài nói:
- Kim binh tranh đoạt Vân Châu với Tây Hạ, đã đánh một tháng rồi. Nghe nói tình hình chiến đấu cực kỳ thảm liệt, rất nhiều bách tính Vân Châu trốn đến Thái Nguyên, Thái Nguyên thần hồn nát thần tính. Ta và đại ca chuẩn bị chuyển cửa hàng chính tới Phủ Kinh Triệu, không nghĩ tới quân sự của Phủ Kinh Triệu lại nằm trong tay Lý Đồng Tri!
Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà, lại hỏi:
- Tình hình chiến đấu cụ thể của Vân Châu, Nhị đông chủ biết được bao nhiêu?