Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 790 - Chương 661: Thương Hội Kiều Thị

Chương 661: Thương hội Kiều thị Chương 661: Thương hội Kiều thịChương 661: Thương hội Kiều thị

- Biết một chút đại khái, quan nhân còn nhớ rõ Trương Cửu chứ!

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Ta nhớ được, thương nhân chuyên phụ trách vận chuyển hàng hóa.

- Trước đây không lâu hắn đưa hàng tại Đại Đồng. Một ngày trước khi ta tới Phủ Kinh Triệu, hắn mới trốn về từ phủ Phủ Đại Đồng, mang đến một số tin tức, hẳn là Tây Hạ sắp không chống đỡ nổi nữa.

- Có nghiêm trọng như vậy không, không phải Tây Hạ có Chấn Thiên Lôi sao?

- Có Chấn Thiên Lôi cũng vô dụng, Kim binh đã công phá Phủ Đại Đồng rồi, Lý Sát Ca dẫn hai vạn tàn binh rút về phía tây, bị tám vạn Kim binh đuổi kịp, vây quanh ở vùng dốc Bạch Đạo. Nghe nói hai nước Kim Hạ đang đàm phán, nhưng chỉ là nghe nói.

Dốc Bạch Đạo ở vùng Bạch Đăng Sơn, chỉ hai vạn người sao có thể ngăn cản được tám vạn Kim binh tấn công. Kim binh vây mà không công, rất có khả năng hi vọng có thể thông qua trận chiến này bức hàng Tây Hạ. Dù thế nào Lý Càn Thuận cũng sẽ không để Lý Sát Ca chết trong tay người Kim, quan trọng phải xem lương thực quân Tây Hạ bị vây còn có thể chống đỡ bao lâu.

Lý Diên Khánh thở dài trong lòng, lịch sử vẫn thúc đẩy theo quỹ tích vốn có, Tây Hạ đầu hàng Kim quốc đã trở thành kết cục đã định, thời gian còn lại cho mình quả thực không nhiều lắm.

Mặc dù đại cục khó định, nhưng trước mắt Lý Diên Khánh quan tâm nhất vẫn là tiểu cục, hắn nhất định phải có đủ tiền nuôi quân. Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Hiện giờ thương hội Kiều thị còn làm ăn với Bảo Nghiên Trai chứ?

Lý Diên Khánh biết, bảo hạp của Bảo Nghiên Trai rất được hoan nghênh tại Tây Hạ, vẫn luôn thông qua con đường thương hội Kiều thị này. Nếu như Lý Diên Khánh lấy được mối làm ăn này, như vậy chính là cướp chuyện làm ăn của thương hội Kiều thị. Hắn hi vọng có thể tìm được một phương án điều hòa, vừa mang đến lợi ích cho quân Kinh Triệu, lại có thể lợi dụng con đường tiêu thụ hàng hóa của thương hội Kiều thị tại Tây Hạ, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.

Kiều Trọng An cười khổ một tiếng nói:

- Vốn vẫn luôn do chúng ta làm, bắt đầu từ tháng ba năm nay, lệnh tôn đã ngừng cung hàng cho chúng ta.

- Vì sao?

Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi:

- Chẳng lẽ Bảo Nghiên Trai tìm được thương hội khác để hợp tác?

- Theo ta được biết thì không có, nhưng ta không biết vì sao lệnh tôn lại ngừng cung cấp hàng hóa. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể mua hàng từ Bảo Nghiên Trai Thái Nguyên và Kinh Triệu, nhưng số lượng quá ít, phía Tây Hạ bên kia đang thiếu hàng nghiêm trọng.

Lý Diên Khánh bỗng nhiên hiểu được, phụ thân muốn nhường cơ hội này cho mình! Cho nên mới ngừng hợp tác với thương hội Kiều thị.

- Một bảo hạp bán được bao nhiêu tiền tại Tây Hạ?

- Hồng bảo hạp một trăm quan, lam bảo hạp năm mươi quan, bạch bảo hạp Trương Cổ Lão ba mươi quan tiền.

Hồng bảo hạp tại kinh thành có giá năm mươi quan, lam bảo hạp hai mươi quan, bạch bảo hạp Trương Cổ Lão cũng chỉ mười quan. Nhưng đến Tây Hạ giá cả cũng không bùng nổ, điều này khiến Lý Diên Khánh hơi khó hiểu. Kiều Trọng An hiểu được nghi hoặc của Lý Diên Khánh, cười nói:

- Giá cả chỉ tăng gấp đôi, quả thực không bùng nổ, mà giá cả cha ngươi cho chúng ta cũng không rẻ, một chiếc hồng bảo hạp cần bảy mươi quan, trừ bỏ phí chuyên chở, chúng ta chỉ có thể kiếm được mười quan tiền.

- Vậy vì sao không trực tiếp mua hàng tại cửa hàng Thái Nguyên và Kinh Triệu? Trong tiệm chỉ cần mua năm mươi quan.

- Quan trọng ngay ở chỗ này, mua trong tiệm, mỗi lần chỉ được mua một hộp, số lượng quá ít. Nhu cầu phía Tây Hạ cực lớn, ngươi muốn mua hàng số lượng lớn, chỉ có thể chấp nhận giá cao. Nói thế này, nữ nhân Tây Hạ thích trang điểm đậm, nam nữ đều thích nước hoa, một bình nước hoa phụ nữ người Hán phải dùng hai tháng, nhưng người Tây Hạ nhiều nhất mười ngày nửa tháng sẽ sử dụng hết. Một hộp son phấn ba mươi lá, phụ nữ người Hán dùng một tháng, nhưng phụ nữ Tây Hạ chỉ dùng mười ngày. Họ trang điểm cực kỳ đậm, lượng tiêu hao rất lớn.

- Lượng tiêu thụ một tháng bao nhiêu?

- Đại khái khoảng tám ngàn hộp, trong đó bạch bảo hạp Trương Cổ Lão rẻ nhất tiêu thụ số lượng lớn nhất, một tháng có thể bán khoảng sáu ngàn hộp. Nhưng nữ nhân quý tộc và thượng tầng Tây Hạ đều chỉ nhận Bảo Nghiên Trai, lượng tiêu thụ hồng lam bảo hạp một tháng là khoảng hai ngàn hộp.

- Vậy chẳng phải những năm này thương hội các ngươi kiếm được tiền lớn.

- Kiếm lời được chút tiền nhỏ, nhưng hiện giờ vấn đề là không có hàng!

- Hàng không có vấn đề, về sau ta sẽ cung cấp, giá cả vẫn như vậy, hồng bảo hạp bảy mươi quan, lam bảo hạp ba mươi quan, bạch bảo hạp hai mươi lăm quan, trực tiếp giao hàng tại Kinh Triệu, các ngươi cũng bớt phí chuyên chở, thế nào? Có thể hợp tác không?

Kiều Trọng An vui mừng:

- Không có vấn đề, ngươi có bao nhiêu, ta nhập bấy nhiêu!

Lý Diên Khánh tính toán đại khái một chút, hắn có thể nhập hàng giá thấp từ Bảo Nghiên Trai, mỗi bảo hạp kiếm hai mươi quan tiền, như vậy chỉ riêng đồ trang điểm mỗi tháng hắn có thể kiếm được hai mươi vạn quan từ Tây Hạ, tương đương mười vạn lạng bạc, đây chính là tài lực cơ sở để sau này tăng cường quân bị.

Thương hội Kiều thị đã phiền não hai tháng vì Bảo Nghiên Trai ngừng cung cấp hàng hóa, không nghĩ tới lại chuyển hướng trong tay Lý Diên Khánh ở Phủ Kinh Triệu. Kiều Trọng An kích động xoa tay:

- Quan nhân xem lúc nào có thể cung cấp hàng hóa? Phía Tây Hạ bên kia thúc rất gấp.

- Ngày mai ta sẽ tìm cước đệ chữ vàng đưa thư tới kinh thành. Mặt khác, Bảo Nghiên Trai ở Phủ Kinh Triệu còn mấy trăm hàng tồn, có thể giao toàn bộ cho các ngươi, Thái Nguyên bên kia cũng vậy. Ta cam đoan mười ngay sau, một vạn bảo hạp đưa tới Bảo Nghiên Trai Phủ Kinh Triệu, tự ngươi sắp xếp người đưa hàng tới Tây Hạ.

Lúc này Kiều Trọng An cũng hiểu được, Bảo Nghiên Trai ngừng cung cấp hàng cho mình, chính là muốn chuyển sự hợp tác cho Lý Diên Khánh. Y vội vàng ôm quyền nói:

- Thương hội Kiều thị nhất định sẽ ứng phó toàn lực, cam đoan nguồn tiêu thụ, không để Lý Đồng Tri thất vọng!

Lý Diên Khánh gật đầu cười nói:

- Thao tác cụ thể thế nào, ta sẽ sắp xếp Lưu Tham Quân đến phụ trách, ngày mai hắn sẽ tới thăm Nhị đông chủ. Mặt khác, ta còn một việc, ta muốn thỉnh giáo Nhị đông chủ một chút.

- Không dám! Lý Đồng Tri có việc cứ nói.

- Ta nhớ được thương hội Kiều thị làm ăn da lông, là thương nhân da lông lớn nhất khu vực Tây Bắc, đúng không?

- Làm ăn da lông bắt đầu từ thời đại phụ thân của ta.

- Là thế này, trong tay quân Kinh Triệu có hai mươi vạn tấm da dê thượng hạng, không biết có thể nhờ thương hội Kiều thị bán giúp hay không?

Kiều Trọng An giật nảy mình, dĩ nhiên có tới hai mươi vạn tấm, lượng tiêu thụ hai năm nay của họ cũng chỉ như vậy. Chẳng qua Kiều Trọng An biết đạo lý, đây là điều kiện Lý Diên Khánh đưa ra, nếu như y không đáp ứng, hoặc đưa giá không có thành ý, vậy chuyện làm ăn với Bảo Nghiên Trai cũng đừng nghĩ làm tiếp. Bảo Nghiên Trai ngừng cung cấp hàng hai tháng, nhưng thị trường Tây Hạ không thiếu hàng nghiêm trọng lắm, vẫn có hồng bảo hạp để bán, nói rõ Bảo Nghiên Trai còn con đường khác.

Y không ôm đùi Lý Diên Khánh chặt một chút, chỉ sợ chuyện làm ăn với Bảo Nghiên Trai cũng không tới lượt mình.

Y hơi cân nhắc một chút, nói với Lý Diên Khánh:

- Mặc dù hơi nhiều hàng, chẳng qua ta có thể tìm thêm mấy thương hội chia sẻ, có thể tiêu thụ hết trước cuối năm nay. Chẳng qua hiện giờ là múa ế hàng da dê, trên thị trường một tấm da dê giá cả chỉ hai quan tiền, đến mùa đông sẽ tăng tới ba quan tiền. Như vậy đi! Ta dùng giá ca hai quan tiền thu mua, tổng cộng bốn mươi quan tiền. Ta có thể chia ra hai lần, đưa toàn bộ cho Đồng Tri trong một tháng, coi như thành ý của tôi đi!

Giá tiền này cũng không tệ lắm, trước đó Lý Diên Khánh liên lạc hai thương nhân da lông, họ chỉ chịu thu mua giá một quan tiền, tiền còn chia hai lần trả, điều này khiến Lý Diên Khánh cực kỳ khó chịu trong lòng. Lúc đầu hắn muốn dùng hai mươi vạn tấm da dệ này làm thế chấp, mượn ba mươi vạn quan tiền của Bảo Nghiên Trai. Hiện giờ đã có con đường thương hội Kiều thị, hắn không cần thiết làm phiền Bảo Nghiên Trai nữa.

- Vậy chúng ta một lời quyết định!

- Một lời quyết định!

Lý Diên Khánh đứng dậy nói:

- Vậy ta liền cáo từ, chuyện Bảo Nghiên Trai và da dê sau này, đều do Lưu Tham Quân toàn quyền phụ trách, ngày mai các ngươi tiếp tục thương lượng.

Kiều Trọng An đứng dậy tiễn Lý Diên Khánh ra ngoài. Lúc này Lý Diên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Lúc trước ta có bốn thủ hạ đi theo thương hội Kiều thị tại Tây Hạ, hiện giờ họ thế nào?

- Về sau họ đều lần lượt trở về Phủ Thái Nguyên, còn lại một mình Ngụy Anh, hắn cực kỳ tài giỏi, hiện giờ đang làm quản sự của thương hội Kiều thị tại Phủ Hưng Khánh, chỉ là đã nhiều năm không có quân đội liên hệ với hắn, ta đoán chừng quân đội đã quên hắn rồi.

Lý Diên Khánh giao mấy người họ cho Chủng Sư Trung, hiện giờ Chủng Sư Trung cũng bị triều đình giá không, họ quả thực bị quân đội quên lãng rồi.

- Chuyện này ta đã biết rồi, xin Nhị đông chủ dừng bước!

Lý Diên Khánh vội ôm quyền thi lễ, vội vàng rời đi.

Một trăm năm mươi nữ binh chiêu mộ ngày hôm nay xếp hàng tiến vào quân doanh, quân doanh gần như sôi trào. Hai vạn binh sĩ vội vàng chạy từ doanh trại của mình tới quan sát từ xa. Binh sĩ huấn luyện trên diễn võ trường càng thêm lộn xộn, rất nhiều người ngơ ngác đứng đó, há to miệng, mắt lồi ra, một trăm năm mươi nữ binh yểu điệu lại đi ngang qua bọn họ.

Chủ quan huấn luyện hôm nay là Ngưu Cao, gã thấy mười mấy tên binh sĩ không nghe khẩu lệnh ngây người bất động. Ngưu Cao quay đầu nhìn thấy một đội nữ binh, gã lập tức giận dữ, vung roi đánh xuống những binh lính này:

- Đám chó đực phát xuân các ngươi, chưa từng thấy nữ nhân sao? Cút ra đây cho ta, mỗi người chạy hai mươi vòng trên diễn võ trường, thiếu một vòng lão tử lấy mạng hắn!

Một đám binh sĩ sợ hãi mặt như màu đất, chạy hai mươi vòng, sẽ chết người nha! Nhưng không người nào dám trái lệnh, cò kè mặc cả chỉ sợ sẽ biến thành năm mươi vòng. Hơn mười người đánh phải cúi đầu bắt đầu chạy quanh diễn võ trường.

Ngưu Cao lại mắng to:

- Những người khác tiếp tục huấn luyện, ai còn dám nhìn nữ nhân, lão tử móc mắt hắn ra!

Nữ Binh Doanh đã được xây dựng hoàn thành, ở góc tây bắc đại doanh, dựa vào Tình Báo Ti, chiếm diện tích khoảng trăm mẫu, do gần trăm tòa đại trướng tạo thành. Thực ra nó chỉ là một phần của đại doanh, chỉ dùng rào doanh ngăn cách độc lập, tổng cộng có hai cửa doanh, một cửa doanh ở trong quân doanh, có nữ binh đứng gác, không có lệnh bài đặc thù, dù chủ tướng Lý Diên Khánh cũng không cho tiến vào Nữ Binh Doanh. Lệnh bài đặc thù do Mạc Tuấn nắm giữ, bình thường chỉ quân y mới có tư cách nhận lệnh bài đặc thù tiến vào Nữ Binh Doanh.

Một cửa khác mở ra bên ngoài, xây dựng trạm gác bên cạnh cửa lớn, cũng do nữ binh đứng gác. Chẳng qua cửa lớn bên ngoài còn chưa hoàn toàn xây xong, nhóm nữ binh đầu tiên mới đi xuyên qua quân doanh, dẫn tới ánh mắt của vô số binh sĩ.

Mặc dù bổng lộc của nữ binh thấp hơn nam binh, nhưng đãi ngộ phục lợi cũng không tệ lắm, cơm nước còn tốt hơn nam binh, mỗi người lại có hai bộ quân phục mềm, cùng một thanh chiến đao, một bộ cung tên, một tấm thuẫn và một cây chủy thủ. Mặt khác, mỗi người còn một quân thảm và hai tấm da dê, sau khi thời tiết rét lạnh còn có trang phục mùa đông và chăn đệm.

Các nữ binh không ra chiến trường, nhưng vẫn phải tiến hành huấn luyện, chủ yếu là trận hình, đao pháp và cung bộ.

Trên giáo trường nhỏ trống trải của Nữ Binh Doanh, một trăm năm mươi tân binh xếp hàng xong, do Thiên tướng Nữ Binh Doanh Hỗ Thanh Nhi tiến hành phát biểu.

Tên của Hỗ Thanh Nhi trong quân đội là Hỗ Tam Nương, ánh mắt nàng sắc bén chăm chú nhìn những nữ binh này, tuổi đều khoảng mười sáu mười bảy, mỗi người tinh thần phấn chấn, trên mặt tràn ngập vẻ thanh tú.

- Ta gọi Hỗ Thanh Nhi, các ngươi cũng có thể gọi ta là Tam Nương. Từ hôm nay trở đi, ta chính là Chủ tướng của các ngươi, cũng là Chủ tướng Nữ Binh Doanh. Hết thảy Nữ Binh Doanh có hơn năm trăm người, các ngươi là nhóm đầu tiên. Có thể mọi người sẽ có nghi vấn, chiêu mộ nữ binh làm cái gì? Quả thực, tại Tây quân không có truyền thống nữ binh, nhưng truyền thống không có nữ binh sẽ được phá vỡ từ ngày hôm nay. Nữ binh lại gọi y hộ binh, chức trách chủ yếu là cứu giúp cũng như hộ lý thương binh. Mặt khác, một số nữ binh ưu tú còn có thể tiến vào Tình Báo Doanh. Nhưng mặc kệ là y hộ binh hay tình báo binh, đều là thủ hạ của ta, nghe chỉ huy của ta, chấp hành quân lệnh nghiêm ngặt. Huấn luyện sẽ bắt đầu từ ngày mai, tiếp theo bắt đầu phân đội, sau đó có thể trở về đại doanh của mình nghỉ ngơi, có khó khăn nói với Đội Đầu của mình, ta sẽ giải quyết giúp, tiếp theo mời từng Đội Đầu đọc tên ra khỏi hàng.

Đội Đầu của Nữ Binh Doanh đều do bộ hạ cũ của Hỗ Thanh Nhi đảm nhiệm, hôm nay một trăm năm mươi người chia làm ba đội, năm mươi người một đội, Chính Phó Đội Đầu đều có một người, mỗi đội lại chia thành mười hỏa, mỗi hỏa mười người, có một Áp Đội phụ trách.

Sau tên Chính Phó Đội Đầu chạy vội ra, một Đội Đầu hô lớn:

- Nhìn quân bài trong tay các ngươi, mặt sau viết chữ nhất chính là đội thứ nhất, mời đi ra!

Bình Luận (0)
Comment