Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 794 - Chương 665: Sự Kiện Bình Châu (Thượng).

Chương 665: Sự kiện Bình Châu (thượng). Chương 665: Sự kiện Bình Châu (thượng).Chương 665: Sự kiện Bình Châu (thượng).

Tháng tám Phủ Yến Sơn vẫn nóng không chịu nổi. Trên quan đạo ngoài thành Yến Sơn vắng tanh, không nhìn thấy một người đi đường, không khí dường như bị lửa thiêu thành chất lỏng hơi mò, chảy xuôi trong không gian. Mấy tên thương nhân đường xa ngồi trong một quán trà bên quan đạo, họ vừa uống trà lạnh, vừa phe phẩy quạt, nhưng vẫn nóng mồ hôi đầm đìa.

Lúc này, mấy tên kỵ binh chạy vội tới từ đằng xa, móng ngựa vung lên bụi vàng, tựa như ngọn lửa thiêu đốt. Trong nháy mắt mấy tên kỵ binh lao vụt qua quán trà, lưu lại bụi đất dày đặc.

- Chưởng quỹ, có chuyện gì vậy? Nửa canh giờ ngắn ngủi đã có ba nhóm nhân mã, Phủ Yến Sơn xảy ra chuyện gì lớn sao?

Mấy tên thương nhân vội vàng hỏi.

Chưởng quỹ mang theo ấm trà đi tới nói:

- Đoán chừng phía chuyện bên Bình Châu đi!

- Bình Châu xảy ra chuyện rồi sao?

Mấy tên thương nhân nhất thời nóng vội. Họ đang muốn tới Bình Châu, nếu như Bình Châu lại có lửa chiến, vậy coi như họ đi một chuyến tay không rồi.

- Chưởng quỹ mau nói đi, Bình Châu đã xảy ra chuyện gì?

- Mấy ngày trước ta nghe nói, Thủ tướng Bình Châu Trương Giác giết chết mười mấy tên Đại tướng Kim quốc, dùng Bình Châu hàng Tống. Hai ngày trước tướng quân Trương Lệnh Huy tự mình dẫn một vạn người đi tới Bình Châu, quân đội hùng vĩ nha!

- Như vậy thì không xong rồi, chẳng phải Tống Kim sẽ khai chiến sao?

Các thương nhân đề lo lắng.

- Không thể nào khai chiến! Tống Kim còn là minh hữu mà.

Chưởng quỹ coi thường:

- Lại nói Bình Châu vốn thuộc về Phủ Yến Sơn, Kim quốc lật lòng, hiện giờ tự chúng ta lấy về, người Kim có lời gì để nói?

Các thương nhân lại nói chuyện vài câu, liền tính tiền xuất phát, một đội lừa ngựa đi về phía Bình Châu.



Sự kiện Bình Châu cũng không phải đột nhiên xảy ra, một tháng trước thủ tướng Bình Châu đã bí mật phái người liên hệ với Quách Dược Sư, biểu thị đồng ý hiến Bình Châu về Tống.

Bình Châu trấn giữ Liêu Đông và Phủ Yến Sơn, địa vị chiến lược cực kỳ quan trọng, tương đương với vị trí Sơn Hải Quan hiện giờ. Nó vẫn thuộc về Nam Kinh Liêu quốc, trong minh ước trên biển đạt thành giữa hai nước Tống Kim, nói rõ Bình Châu hẳn là thuộc về Tống. Nhưng bởi vì thủ tướng Trương Giác của Bình Châu hàng Kim quốc, khiến cho Bình Châu thực tế bị Kim binh chiếm lĩnh.

Sau khi quân Tống cướp đoạt Phủ Yên Kinh, Kim quốc lại không chịu trả Bình Châu cho triều Tống. Cứ như vậy, trên thực tế quân của Kim quốc trú đóng trong cửa lớn đông bắc Phủ Yến Sơn, cửa lớn tiến vào Phủ Yến Sơn bị quân Kim nắm giữ.

Hai ngày nay Quách Dược Sư hỗn loạn trong lòng. Từ một tháng trước, Trương Giác biểu thị đồng ý mang theo Bình Châu hàng Tống, y lập tức báo cáo triều đình, triều đình hồi đáp y chính là mấy chữ: ‘Có thể tiếp nhận, xử lý cẩn thận’.

Đây cũng là ý kiến của Thiên tử, Bình Châu đã trở thành kim trong cổ, gai trên lưng của Đại Tống, hiện giờ có hi vọng thu hồi, sau khi triều đình bàn bạc lặp đi lặp lại, cuối cùng quyết định tiếp nhận Trương Giác đầu hàng.

Thế nhưng khi Trương Giác phát động chính biến, giao Bình Châu cho Đại Tống, Quách Dược Sư bỗng nhiên cảm thấy mình nhận một vật nóng bỏng tay vào người, y nhận Bình Châu, Kim quốc sẽ có thái độ gì?

Quách Dược Sư cũng không ngu xuẩn, y biết người Kim đang tập kết quy mô lớn ở Liêu Đông và Vân Châu, hiện giờ chỉ thiếu một cái cớ tấn công Tống, đúng lúc này Trương Giác đầu hàng, không phải vừa vặn cho Kim quốc mượn cớ sao?

- Khởi bẩm Đại Soái, Bình Châu có tin tức khẩn cấp!

Ngoài cửa có binh sĩ bẩm báo.

Quách Dược Sư vội vàng nói:

- Dẫn vào!

Lúc này, hai tên lính tiến vào, quỳ một chân xuống hành lễ:

- Tham kiến Đại Soái!

- Mau nói đi, Bình Châu xảy ra chuyện gì?

- Khởi bẩm Đại Soái, tướng quân Trương Lệnh Huy đã tiếp nhận phòng ngự Bình Châu, nhưng Kim binh lại có hành động khác thường!

Quách Dược Sư lập tức căng thẳng:

- Hành động gì?

- Hoàn Nhan Tông Hàn đã dẫn mười vạn đại quân gõ cửa Du Quan bên ngoài Bình Châu, yêu cầu chúng ta lập tức rút khỏi Bình Châu, giao thủ cấp Trương Giác cho Kim quốc, nếu không Kim quốc sẽ tấn công Tống.

Sắc mặt Quách Dược Sư cực kỳ tái nhợt, qua nửa ngày y phất tay:

- Ta đã biết rồi, lui ra đi!

Hai tên lính báo tin lui xuống, Quách Dược Sư cầm một quyển tình báo lên. Đây là tình báo Cư Dung Quan thu được một canh giờ trước, Cư Dung Quan vốn chỉ có ba ngàn Kim binh, nhưng trong một ngày ngắn ngủi đã tăng tới hơn một vạn người, đây là tín hiệu cực kỳ rõ ràng, Quách Dược Sư không thể coi thường.

Trầm tư thật lâu, Quách Dược Sư liền biết liên quan rất lớn, chỉ dựa vào bản thân là không giải quyết được, chuyện này nhất định phải báo lên triều đình. Nếu triều đình để y tiếp nhận Trương Giác đầu hàng, như vậy chuyện chùi đít đương nhiên cũng do triều đình giải quyết.

Hạ quyết tâm, Quách Dược Sư lập tức chuẩn bị hai tay, y phái một đội kỵ binh dùng tin khẩn tám trăm dặm đưa về kinh thành. Mặt khác y phái hai tên lính chạy tới đại doanh Kim binh đưa tin, hi vọng Chủ soái Kim binh có thể thư thả thời gian, chờ quyết định của triều đình.

Đại doanh Kim binh ở ngoài Du Quan phía bắc Bình Châu, mười vạn đại quân cũng không có rào doanh gì, từng đỉnh trướng lớn nhìn không thấy giới hạn, kéo dài hơn hai mươi dặm. Kim binh không phải tới giờ mới xuất hiện, nó vẫn luôn ở đó, chẳng qua trước đó nó ở gần Liễu Thành cách đó ba trăm dặm, khi Trương Giác binh biến, dùng Bình Thành đầu hàng triều Tống, Lang Chủ Kim quốc Hoàn Nhan Thịnh lập tức nhận được tin tức, y cực kỳ tức giận, lập tức ra lệnh Hoàn Nhan Tông Hàn tới Bình Thành, mạnh mẽ giải quyết việc này.

Tiến đánh triều Tống sớm trở thành quốc sách của Kim quốc. Khi Liêu quốc dùng thân thể cực kỳ suy nhược, lâm thời xây dựng bốn vạn quân già yếu đã đánh tan mấy chục vạn quân Tống, điều này khiến Kim quốc nhìn thấu triều Tống mục nát, loại con mồi giàu có lại mục nát, Kim quốc sao có thể không hướng tới?

Nhưng Kim quốc cũng biết, triều Tống không phải Liêu quốc, đối với một nước lớn nhân khẩu hơn mình mấy chục lần như vậy, họ cần thời gian chuẩn bị, họ cần thời gian hai ba năm hoàn toàn tiêu hóa Liêu quốc, biến quân đội Liêu quốc trở thành sức chiến đấu của Kim quốc.

Kế hoạch tấn công Tống đã chế định, nhưng vẫn cần thời gian chuẩn bị. Tại thời gian mấu chốt này Bình Châu xảy ra chuyện, mặc dù Kim quốc muốn mạnh mẽ giải quyết, nhưng cũng không muốn bùng nổ chiến tranh, vấn đề khó giải quyết này được giao cho Hoàn Nhan Tông Hàn.

Trong đại trướng da dê, Hoàn Nhan Tông Hàn chắp tay đứng trước một tấm bản đồ to lớn. Đây là bản đồ toàn bộ Phủ Yến Sơn, phía trên đánh dấu rõ ràng thành trì, nhân khẩu và tình hình trú quân của quân Tống.

Một nam tử trung niên ăn mặc kiểu người Tống đứng bên cạnh Hoàn Nhan Tông Hàn, y mang nụ cười nịnh nọt trên mặt, hơi khom người, chờ đợi Hoàn Nhan Tông Hàn hỏi ý.

- Lương tiên sinh, làm như vậy chẳng phải quá nguy hiểm sao?

Hoàn Nhan Tông Hàn chậm rãi hỏi.

Nam tử trung niên họ Lương chính là Chuyển Vận Sứ Lương Phương Bình của Hà Bắc hai Lộ trước đây. Bởi vì thời điểm nhà kho thâm hụt nghiêm trọng bị truy bắt mà bỏ chạy vào đêm trước, y đi thuyền chạy trốn tới Liêu Đông đầu hàng Kim quốc. Y được Kim quốc rất coi trọng, chỉ riêng nô lệ người Hán đã thưởng cho y mấy trăm người. Trước mắt y đảm nhiệm Tham Mưu theo quân, đồng thời cũng là phụ tá đứng đầu của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Lương Phương Bình cười nói:

- Ti chức hiểu rất rõ quân thần triều Tống, những người này nhát như chuột, nhưng lại ham hư danh. Có thể bán Bình Châu cho họ, thỏa mãn lòng hư vinh của họ, nhưng nhất định cần đầu Trương Giác. Chỉ cần Trương Giác vừa chết, triều Tống sẽ mất hết lòng người Phủ Yến Sơn, bao gồm Quách Dược Sư cũng sẽ thỏ chết hổ buồn, chờ bước tiếp theo đánh triều Tống, Đại Soái lại dụ hàng Quách Dược Sư sẽ làm ít công to.

Hoàn Nhan Tông Hàn chắp tay đi vài bước, gã tán thành kế mà Lương Phương Bình hiến, chỉ cần họ không chế Cư Dung Quan, coi như trả Bình Châu lại cho triều Tống cũng không sao. Nhưng quan trọng phải xuất binh Cư Dung Quan gây áp lực cho triều Tống, gã cảm thấy điều này quá nguy hiểm, một khi dẫn tới đại chiến Tống Kim, họ còn chưa chuẩn bị kỹ càng, điều này không phù hợp với quốc sách của Kim quốc.

Lương Phương Bình cười nói:

- Hậu quả chính trị của đại chiến Tống Kim, Quách Dược Sư cũng không gánh nổi, Đại Soái cứ việc xuất binh, chỉ cần không đánh Yến Thành, Quách Dược Sư tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đại Soái xuất binh gây áp lực, đồng thời lại phái người đi đàm phán với triều Tống, một tay cứng một tay mềm, ti chức tin tưởng triều Tống chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đưa đầu Trương Giác trở về.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu:

- Được rồi! Cứ nghe lời tiên sinh, chuyện Bình Châu ta đi nói cho Lang Chủ, cũng coi như tê liệt quân Tống.



Mười ngày sau, một đội thiết kỵ Kim quốc vạn người giết tới Cư Dung Quan, lao thẳng tới Huyện Xương Bình. Thủ tướng thành Xương Bình bỏ thành mà chạy, Kim binh lập tức chiếm lĩnh huyện thành, xua đuổi mấy ngàn dân chúng trong thành tới Yến thành. Kim binh lập tức phóng hỏa thiêu hủy Huyện Xương Bình, thế lửa bốc lên trời, cách mấy chục dặm có thể thấy được.

Quân phòng thủ mười lăm tòa quan ải vội vàng cầu viện khẩn cấp với Quách Dược Sư, cùng lúc đó, đặc sứ Kim quốc đã tới Phủ Yến Sơn.

Bình Luận (0)
Comment