Chương 666: Sự kiện Bình Châu (hạ)
Chương 666: Sự kiện Bình Châu (hạ)Chương 666: Sự kiện Bình Châu (hạ)
Thượng tuần tháng chín, hành lang ngàn bước Diên Phúc Cung kinh thành, Tướng Quốc Vương Phủ và Cao Cầu dưới sự dẫn dắt của một hoạn quan bước nhanh vào thâm cung.
- Cao Thái Úy có chỗ không biết, từ mới đầu chúng ta nhắm ngay Bình Châu mà đi, trước đó đã đàm phán với Kim quốc ba lần, hi vọng Kim quốc có thể dựa theo ước định hai bên giao Bình Châu cho chúng ta. Nhưng từ đầu đến cuối Kim quốc đều không chịu đáp ứng, khó được lần binh biến Bình Châu này lại trả Bình Châu cho chúng ta, thái độ của quan gia là nhượng bộ thích hợp, cho Kim quốc đủ thể diện, chúng ta lấy lợi ích thực tế.
Kim quốc và triều Tống đã tiến hành đàm phán hai ngày rồi, hai vị chủ quan đàm phán của triều Tống là Cao Cầu và Vương Phủ. Chẳng qua trên lập trường đàm phán, Vương Phủ và Cao Cầu lại có cái nhìn khác biệt. Vương Phủ chủ trương nhượng bộ, mà Cao Cầu làm đại biểu quân đội, lại chủ trương cứng rắn. Ý kiến của hai người không thống nhất, lúc đàm phán mấu chốt, đành phải báo cáo Thiên tử, do Thiên tử định đoạt.
Trước đó Cao Cầu nhận được một phong thư của Lý Diên Khánh, ở trong thư Lý Diên Khánh chỉ ra Kim quốc cũng chưa chuẩn bị chiến tranh tốt, cái gọi tiến đánh triều Tống chỉ là phô trương thanh thế. Ở trong thư Lý Diên Khánh chủ trương dùng thái độ cứng rắn đối phó Kim quốc, tuyệt đối không thể giao Trương Giác cho Kim quốc, nếu không triều đình sẽ mất hết lòng người đất Yến.
Trên cơ bản Cao Cầu đồng ý thái độ của Lý Diên Khánh, y là đại lão quân đội, đương nhiên không muốn giao Trương Giác đã hàng Tống cho Kim quốc xử lý, điều này dù thế nào cũng là một loại sỉ nhục. Chẳng qua lập trường của Cao Cầu cũng không kiên định, ở mức độ rất lớn lập trường của y sẽ thay đổi theo thái độ của Thiên tử.
Dù sao Cao Cầu chỉ là chính khách mà không phải chính trị gia, ham muốn lợi ích cá nhân của y cao hơn nhiều lợi ích quốc gia. Trước tiền đề không nguy hại lợi ích cá nhân, suy tính lợi ích của Đại Tống không phải không được. Nếu như lợi ích cá nhân của y bị ảnh hưởng vì chọc giận Thiên tử, y sẽ không chút do dự thay đổi lập trường, cho dù Lý Diên Khánh viết một trăm phong thư cho y cũng vô dụng.
Hai người tới Liên Tâm Các nơi nghỉ mát trong cung, chờ giây lát ở cửa ra vào, hoạn quan đi ra nói:
- Mời hai vị Tướng công vào, quan gia đang chờ trong phòng!
Hai người đi vào Liên Tâm Các, một cỗ không khí mát mẻ lập tức ập vào mặt. Mặc dù hiện giờ đã qua trung thu, thế nhưng tiết xử thử vẫn khá nóng bức, nhưng cái nóng mùa hè đã nỏ mạnh hết đà rồi. Triệu Cát ở trong Liên Tâm Các một mùa hè, qua mấy ngày nữa y sẽ chuyển về Dưỡng Tâm Điện thường ở mùa thu.
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Hai người khom người thi lễ.
Triệu Cát ăn mặc đơn giản, trên người mặc một bộ áo vàng nhạt, đầu đội khăn vải. Y đang nhấm nháp một bát canh hạt sen nấm tuyết vô cùng ngon. Hai vị Tướng quốc hành lễ, y liền buông bát cười nói:
- Không cần đa lễ, ban thưởng ngồi!
Hai tên hoạn quan chuyển ghế tới, hai người ngồi xuống, Triệu Cát cười hỏi:
- Tình hình đàm phán thế nào?
Vương Phủ hạ thấp người nói:
- Đã sắp kết thúc, Bình Châu dùng biện pháp lấy lại, chúng ta dùng mười vạn lạng bạc mua lại Bình Châu, hai bên nhất trí đồng ý né tránh sự kiện phản hàng.
Triệu Cát gật đầu:
- Phươn án này có thể, trẫm đồng ý, ngoài ra còn chỗ khó nào?
Vương Phủ do dự một chút nói:
- Đối phương nói, trong Kim quốc có không ít Liêu tướng lúc trước, nếu như Trương Giác phản bội chạy trốn không bị trường phạt, sẽ ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng tới Kim quốc. Kim quốc kiên trì muốn giao Trương Giác cho họ, nếu như không giao…
- Thế nào?
Triệu Cát lạnh lùng hỏi.
Vương Phủ nhìn thoáng qua Cao Cầu, Cao Cầu cắn chặt môi, không nói một lời. Vương Phủ thầm chửi một câu trong lòng, bất đắc dĩ đành tiếp tục nói:
- Kim quốc cho rằng triều Tống ta thu nhận Trương Giác đã phản bội minh ước trên biển, nếu như Đại Tống khăng khăng muốn xé bỏ minh ước, họ sẽ xuất động hai mươi vạn đại quân tấn công Đại Tống, chiến tranh sẽ xảy ra, phải xem triều Tống có thành ý né tránh chiến tranh hay không.
Qua nửa ngày Triệu Cát không lên tiếng, nếu như Kim quốc tấn công Tống quy mô lớn, đây chẳng phải nói rõ quốc sách liên Kim diệt Liêu của y lúc trước là sai lầm cực kỳ ngu xuẩn sao, trách nhiệm này y cũng không gánh nổi.
- Cái nhìn của Cao Thái Úy thì sao?
Triệu Cát liếc nhìn qua Cao Cầu hỏi.
Cao Cầu thận trọng nói:
- Chỉ sợ giao Trương Giác cho Kim quốc rồi, sẽ khiến quân dân Phủ Yến Sơn cảm thấy thất vọng.
- Cao Thái Úy quá lo lắng rồi!
Vương Phủ ở bên cười nói:
- Liêu quốc đã diệt vong một năm rồi, quân dân Phủ Yến Sơn đã sớm quen thân phận con dân Đại Tống. Quách Đồng Tri báo cáo đã nói điểm này, một Trương Giác không lật được sóng lớn. Lại nói, đối phương cũng tỏ thái độ, nếu như triều Tống có thể thỏa mãn thể diện của Kim quốc, phương án Bình Châu còn có thể mở rộng thích hợp.
Triệu Cát nhíu mày lại:
- Lời này có ý gì?
Phương án Bình Châu chính là lấy tiền chuộc thành, mở rộng thích hợp chính là có thể bán thêm nơi khác cho triều Tống, ám chỉ rõ ràng như vậy Triệu Cát sao lại nghe không hiểu.
Vương Phủ gật đầu:
- Ý của đối phương là chỉ Cư Dung Quan.
- Bao gồm cả Cư Dung Quan sao?
Triệu Cát lập tức mừng rỡ. Cư Dung Quan là cửa lớn phía bắc Phủ Yến Sơn, vẫn luôn bị Kim quốc khống chế trong tay, trở thành một tâm bệnh của Triệu Cát. Nếu như Kim quốc chịu trả Cư Dung Quan cho triều Tống, coi như dùng nhiều tiền một chút y cũng cam tâm tình nguyện.
Cao Càu bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Kim quốc đã mất Bình Châu rồi, chỉ sợ sẽ không tùy tiện nhường lại Cư Dung Quan!
Vương Phủ khinh thường bĩu môi, Cao Cầu này thực sự không rõ ràng, quan gia đã quan tâm tới mức độ này rồi, y lại còn muốn giội nước lạnh, đây không phải tự chuốc lấy nhục sao?
Quả nhiên, khi ánh mắt sắc bén của Triệu Cát trừng mắt với Cao Cầu, Cao Cầu hoàn toàn ngậm miệng. Dù sao Vương Phủ thao tác việc này, có liên quan gì với y?
Triệu Cát trầm ngâm một chút rồi nói:
- Mười vạn lạng bạc chuộc Bình Châu, trẫm đồng ý. Nếu như Kim quốc chịu nhường Cư Dung Quan, trẫm không chỉ cho điều kiện hậu đãi, Trương Giác cũng giao cho Kim quốc.
Cuối cùng Triệu Cát ấn định quan điểm cơ bản, hai bên Tống Kim tiến hành một ngày đàm phán, cuối cùng đạt thành nhất trí. Triều Tống đồng ý giao Trương Giác cho Kim quốc, để đáp lại, Kim quốc đồng ý dùng giá hai mươi vạn lạng bạc bán Bình Châu và Cư Dung Quan cho triều Tống, hai bên hoàn thành giao dịch dưới Cư Dung Quan.
Trên cửa bắc thành Yên Kinh, hơn ba trăm tên lính võ trang đầy đủ tay cầm trường mâu chăm chú nhìn mấy ngàn bách tính dưới thành. Trời vừa sáng, đã có vô số bách tính thành Yên Kinh tổ chức tự phát, chạy tới cửa thành bắc, vây cửa thành chật như nêm cối. Ngoại trừ cửa thành bắc, bốn cửa thành khác cũng bị hàng ngàn hàng vạn bách tính Yên Kinh vây quanh, quần tình sục sôi, hô to khẩu hiệu.
Không biết là ai tiết lộ toàn bộ phương án thỏa hiệp của triều đình với Kim quốc ra ngoài, giao Trương Giác một lòng hiến Bình Châu cho triều Tống để người Kim xử trí, lập tức chọc giận mấy chục vạn bách tính Phủ Yến Sơn. Trương Giác vốn rất có uy vọng ở Phủ Yến Sơn, triều đình mềm yếu và kỳ thị với dân chúng cũ của Liêu quốc khiến bách tính Phủ Yến Sơn phải chịu sỉ nhục to lớn.
Hôm nay chính là thời gian giao nhận Trương Giác, mấy vạn bách tính thành Yên Kinh không còn cách nào chịu đựng, ồn ào vọt tới cửa thành kháng nghị cướp người.
Lúc này, có người hô to một tiếng:
- Tới rồi!
Chỉ thấy hai đội kỵ binh áp giải một cỗ xe chở tù chậm rãi đi tới cửa thành, nam tử trung niên ánh mắt hờ hững mặc áo tù màu trắng ngồi trong xe tù, chính là Đô Đốc Bình Châu Kim quốc Trương Giác mang theo Bình Châu đầu hàng Đại Tống.
Có nằm mơ Trương Giác cũng chẳng ngờ mình lại bị triều Tống bán, triều Tống lại còn tin tưởng người Kim sẽ bán Cư Dung Quan cho họ. Thiên hạ còn có triều đình ngu xuẩn như vậy, chỉ có thể nói ánh mắt của y bị mù. Trương Giác y cảm thấy không phải hủy trong tay triều Tống, mà hủy trong tay sự ngu xuẩn của mình, bi thương muốn chết, Trương Giác chấp nhận rồi.
Khi xe tù của Trương Giác chạy tới gần cửa thành, hơn vạn dân chúng sôi trào, la to, tạo thành bức tường người chặn ở cửa thành. Vô số dân chúng bao vây xe chở tù và mấy trăm kỵ binh. Quách Dược Sư áp giải hai mươi vạn lạng bạc trắng phía xa, giận dữ ra lệnh:
- Nhanh chóng điều ba ngàn quân đội, loạn côn đánh tan điêu dân cho ta!
Không bao lâu, ba ngàn binh sĩ Thường Thắng Quân sát khí đằng đằng chạy tới thành bắc, mỗi người cầm một cây côn lớn trong tay, họ xông lên phía trước vung gậy đánh xuống hơn vạn bách tính. Cửa thành lập tức đại loạn, bách tính chạy tứ tung, tiếng la khóc vang trời.
Lúc này, cửa thành chậm rãi mở ra, đội ngũ áp giải xe chở tù và bạc trắng rời khỏi thành trì, đi về phía Cư Dung Quan cách trăm dặm.
…
Cư Dung Quan cách thành Yến Sơn hơn trăm dặm về phía tây bắc, quan ải hình thế hiểm yếu, đông liền Lư Long Kiệt Thạch, tây thuộc Thái Hành Sơn Thường Sơn, là chỗ hiểm trong thiên hạ, từ xưa là vùng giao tranh của binh gia.
Cư Dung Quan có hai cửa quan nam bắc, nam xưng Nam Khẩu, bắc xưng Cư Dung Quan, nhưng bên ngoài, hai cửa quan này đều gọi chung là Cư Dung Quan.
Ban đêm, trên Cư Dung Quan đèn đuốc sáng trưng, Hoàn Nhan Tông Hàn chắp tay đứng trên quan ải, lạnh lùng chăm chú nhìn một đội quân Tống dần đến gần, bên trong quân Tống có một cỗ xe chở tù, tù nhân trong xe chính là phản tướng Trương Giác.
- Tình hình thành Yên Kinh thế nào?
Hoàn Nhan Tông Hàn quay đầu hỏi Lương Phương Bình bên cạnh.
Lương Phương Bình vội vàng cười nịnh:
- Hồi bẩm Đại Soái, người của chúng ta đã nâng lên sự phẫn nộ cho dân chúng Phủ Yến Sơn thành công, triều Tống đã mất hết lòng dân rồi!
- Lời này quá cường điệu rồi, lòng dân mất hết thì chưa đến nỗi, chỉ có thể nói mất điểm trong lòng dân mà thôi.
- Đại Soái, ti chức cũng không nói qua. Người Hán Phủ Yến Sơn đã làm con dân Liêu quốc trăm năm, Liêu quốc dù diệt rồi nhưng họ vẫn hoài niệm cố quốc, trong lòng thống hận triều Tống diệt Liêu quốc. Sự kiện Trương Giác gây ra tổn thương cực lớn cho tôn nghiêm của họ, khiến cừu hận trong lòng họ bị kích thích, đây không phải ngày một ngày hai có thể bình phục, cần cố gắng mấy đời người. Triều Tống lại không nhìn vào điểm này, phạm vào một sai lầm cực kỳ ngu xuẩn. Chỉ cần chúng ta đánh hạ Phủ Yến Sơn, tập trung tế tự tướng sĩ Liêu quốc bỏ mình, sẽ có thể thu hết lòng dân Phủ Yến Sơn, khiến Phủ Yến Sơn trở thành hậu thuẫn kiên cố cho Kim quốc xuôi nam diệt Tống.
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu hài lòng, dù nhân phẩm của Lương Phương Bình này chẳng ra sao cả, nhưng y quả thực rất có kiến giải, quan viên Nữ Chân bình thường kém xa tít tắp, người này cũng là một phụ tá rất tốt.
- Ngươi nói rất đúng, ánh mắt triều Tống thiển cận, quân thần vô năng, triều đình mục nát, đây là lễ vật ông trời ban cho chúng ta, nếu chúng ta không lấy, chắc chắn sẽ bị ông trời khiển trách!
- Đại Soái cao kiến, chẳng qua triều Tống vẫn có mấy nhân vật lợi hại không thể khinh thường!
- Ai?
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn y một cái.
- Ví dụ như Chủng Sư Đạo, lại ví dụ như Đồng Tri Phủ Kinh Triệu Lý Diên Khánh.
- Chủng Sư Đạo đã sắp xuống mồ rồi, không đáng để lo. Về phần Lý Diên Khánh, ta nhớ không nhầm, hắn hẳn là cừu nhân của ngươi đúng không?
- Không sai, huynh đệ của ti chức đều chết trong tay hắn.
Lương Phương Bình nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hắn quả thực có chút bản sự, có thể đánh lén đắc thủ Yên Kinh. Cũng có thể nói, lão Lang Chủ mất trong tay hắn. Nhưng Đại Tống mục nát đã lâu rồi, một kích tất sập, dựa vào một mình hắn khó xốc lại đại cục. Chớ nói một mình Lý Diên Khánh hắn, mười Lý Diên Khánh cũng không đáng để lo.
- Đại Soái cao kiến, chiều hướng phát triển, không phải một Lý Diên Khánh có thể ngăn cản!
Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu:
- Sau khi diệt triều Tống, ta sẽ giao Lý Diên Khánh cho ngươi xử trí.
Lương Phương Bình vui mừng:
- Đa tạ Đại Soái!
Lúc này, quân Tống áp giải xe bạc và xe chở tù chậm rãi đi tới dưới quan ải, Tống tướng dẫn đầu hô lớn:
- Tống tướng Triệu Vinh phụng lệnh tới đây giao nhận phạm nhân và xe bạc!
Lúc này, cửa quan mở ra, một đội kỵ binh Nữ Chân chạy vội ra. Quân Tống buông xe bạc và xe chở tù, vội vàng lui về phía sau. Dựa theo ước định trước đó, sau khi Kim quốc tiếp thu hai mươi vạn lạng bạc trắng và tu phạm Trương Giác, sẽ rút quân nhường Cư Dung Quan trong vòng một canh giờ.
Người Nữ Chân bắt đầu kiểm kê bạc trắng, năm ngàn lạng bạc trắng một xe, tổng cộng bốn mươi xe. Kiểm kê hoàn tất, Kim binh hô lên trên vài tiếng, cửa đã đóng lại mở ra lần nữa, kỵ binh Nữ Chân áp giải xe bạc và xe chở tù đi vào trong quan. Trương Giác chợt cười to nói:
- Triều Tống ngu xuẩn! Các ngươi cho rằng Kim quốc sẽ thực sự giao Cư Dung Quan cho các ngươi sao?
Đại tướng quân Tống phụ trách giao nhận khẽ giật mình. Lúc này, cửa đóng lại ầm ầm, trên đầu thành bỗng nhiên xuất hiện hơn vạn Kim binh, giương cung bạt kiếm, nhắm ngay quân Tống dưới thành. Hoàn Nhan Tông Hàn lạnh lùng hạ lệnh:
- Bắn tên!
Hơn vạn mũi tên cùng bắn trên đầu thành, mấy trăm binh sĩ quân Tống né tránh không kịp liên tục trúng tên ngã xuống đất, toàn bộ bị bắn giết dưới Cư Dung Quan. Ở xa, đặc sứ triều đình Lữ Di Hạo đến giao nhận Cư Dung Quan lập tức sợ ngây người.