Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 798 - Chương 669: Xin Nhờ Hỗ Trợ

Chương 669: Xin nhờ hỗ trợ Chương 669: Xin nhờ hỗ trợChương 669: Xin nhờ hỗ trợ

Khoảng cách trận tuyết đầu mùa vẫn chưa tới nửa tháng, trận tuyết lớn thứ hai đã theo nhau tới rồi. Gió bấc gào thét, tuyết lớn tung hoành rơi ba ngày ba đêm mới dừng lại. Sau tuyết lớn, toàn bộ Thiểm Tây Lộ biến thành thế giới tuyết trắng mênh mông. Thành Kinh Triệu cũng bao phủ trong lớp áo bạc, cực kỳ xinh đẹp, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập tiếng cười sung sướng của đám trẻ.

- Tiểu Liên, tới chỗ cha này!

Trong viện, Lý Diên Khánh ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng vẫy tay với con gái. Tiểu Liên đã một tuổi rồi, vừa mới học được đi đường, có thể thấy cái bóng nhỏ bé tập đi của nàng ở khắp nơi trong viện. Có lẽ bởi vì sinh ở phương bắc, cô nhóc cũng không sợ lạnh, rất hứng thú với tuyết bên ngoài. Mặc dù mẫu thân kiên quyết không cho phép nàng đi đất chơi đùa trong tuyết, nhưng vẫn không lay chuyển được nàng, cho phép nàng chơi trốn tìm cùng cha trong hành lang.

Có lẽ bởi vì phụ thân yêu thương con gái hơn, mặc dù Tiểu Liên là dưỡng nữ, nhưng nhìn nàng lớn lên từng ngày, tình cảm từ dừ dung nhập vào mạch máu, Lý Diên Khánh cũng coi nàng trở thành cục cưng quý giá mà hắn yêu thương nhất.

Tiểu Liên trời sinh thích cười, ở đâu cũng có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của nàng. Nhưng lúc này nàng bị người tuyết trong viện hấp dẫn, đó là người tuyết mấy tên nha hoàn đắp, dùng vụn than gỗ làm mắt, mũi là một cây gỗ nhỏ vót nhọn, lại đội một chiếc mũ rộng vành, là một người tuyết béo ị, khó trách Tiểu Liên bị hấp dẫn.

- Cha…

Tiểu Liên chỉ vào người tuyết, trong miệng nói gì đó không rõ ràng, nhưng chữ cha lại cực kỳ rõ ràng. Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới ôm lấy con gái, nắm chặt bàn tay lạnh giá của nàng, đi vào trong viện, đặt con bên cạnh người tuyết.

Nhóc con sờ soạn người tuyết một chút, bỗng nhiên hiểu được cái gì, liền nắm một đống tuyết ném về phía người tuyết.

‘Đứa trẻ thực thông minh’! Lý Diên Khánh tán dương một tiếng ở trong lòng.

Lúc này, nhóc con hòa vào trong đất tuyết, vui vẻ lăn lộn, cười khanh khách giống như một con chim cánh cụt vui vẻ.

- Tiểu Liên!

Đằng sau vang lên một tiếng kinh hô. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Quách Tư Tư đứng trước cửa sổ trợn mắt há mồm nhìn hai cha con.

- Phu quân, tại sao lại để Tiểu Liên tới chỗ đất tuyết, nhanh ôm lấy nàng, sẽ bị lạnh!

Lý Diên Khánh vội vàng ôm lấy nhóc con từ trong đất tuyết lên, nhóc con giãy dụa muốn quay lại, Lý Diên Khánh vội ồm nàng về hành lang. Hai nha hoàn vội vàng tiến tới lau tuyết đọng trên người nàng. Lý Diên Khánh vội nặn một quả bóng tuyết đưa cho con gái, lúc này nhóc con mới yên tĩnh lại, bưng lấy bóng tuyết, khuôn mặt đỏ chói cười nở hoa.

- Tiểu Liên, đưa cho nương nhìn một chút!

Nhóc con lập tức bưng lấy quả bóng tuyết, lảo đảo chạy vào trong phòng. Vừa tới cửa, nàng liền bị mẫu thân vội vã chạy ra khỏi phòng ôm chặt lấy.

- Cái đồ đần này, bên ngoài lạnh lẽo nha!

Tư Tư nhìu mến hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái bảo bối.

- Nương, bóng bóng!

Nhóc con tặng quả bóng tuyết cho mẫu thân.

- Tiểu Liên, đưa bóng cho cha, chúng ta vào nhà, nương kể chuyện cho con.

Nghe chuyện cũng là yêu thích của Tiểu Liên, nàng đưa bóng tuyết cho cha, trong miệng i a vài lời. Lý Diên Khánh nhận bóng tuyết, cười gật đầu:

- Cha biết rồi, cất kỹ bóng giúp con, sau đó cho con chơi!

Tư Tư trợn mắt nhìn trượng phu một cái, lúc này mới ôm con đi vào nhà.

Lúc này, Lý Diên Khánh thấy một nha hoàn thò đầu ở cửa nhìn vào.

- Chuyện gì?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Quan nhân, có khách bên ngoài, quản gia mời ngài đi qua!

- Là ai?

- Dường như là họ Kiều.

Lý Diên Khánh biết, chắc chắn là Kiều Trọng An tới rồi.

- Tư Tư, bên ngoài có khách, ta đi xã giao một chút.

- Đi thôi!

Tư Tư đang kể chuyện cho con, không muốn bị trượng phu ngắt lời.

Lý Diên Khánh bước nhanh tới tiền viện. Không bao lâu, hắn đi vào phòng khách, thấy Kiều Trọng An đang uống trà nóng trong phòng.

- Trọng An, trở về lúc nào?

Lý Diên Khánh đi tới cười hỏi.

- Vừa trở về hôm qua.

Kiều Trọng An vội vàng đứng lên hành lễ.

Lý Diên Khánh cười vung tay mời y ngồi xuống, hắn ngồi xuống hỏi:

- Tuyết lớn như thế, đường đi có bị chặn lại hay không?

- Cũng may vận may của ta tốt, vừa rời khỏi sơn cốc, tuyết lớn liền đến, chậm thêm một ngày chỉ sợ sẽ bị tuyết lớn nhốt ở nửa đường.

Kiều Trọng An vừa mới trở về từ Tây Hạ. Mặc dù sau khi Tây Hạ hàng Kim quốc, quan hệ với Đại Tống đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nhưng đối với một số thương nhân lớn triều Tống có lợi cho gia tăng tài lực Tây Hạ, Tây Hạ lại cực kỳ khoan dung, cho họ lệnh bài đặc thù, khiến họ có thể tùy tiện xuyên qua biên cảnh Tống Hạ, thương hội Kiều thị là một trong số đó.

Có nha hoàn tiến lên dâng trà, Lý Diên Khánh gẩy gẩy chậu than bên chân cười nói:

- Bảo hạp bán tại Tây Hạ thế nào?

- Hơi tăng giá, lam bảo hạp và bạch bảo hạp Trương Cổ Lão đều tăng năm quan tiền, nhưng hồng bảo hạp lại tăng kịch liệt, đã tăng tới một trăm hai mươi lạng bạc. Nhưng quái lạ chính là, lượng tiêu thụ mỗi tháng lại còn tăng cao.

Sách lược mạo hiểm tăng giá Hồng bảo hạp là Lý Diên Khánh quyết định, bởi vì quan hệ giữa Tống Hạ trở nên lạnh nhạt, thương nhân bình thường không cách nào qua biên cảnh, chỉ một số thương nhân lớn mới có lệnh bài đặc thù vận chuyển hàng hóa giữa hai nước. Thương hội Kiều thị bán son phấn Bảo Nghiên Trai trên thực tế đã lũng đoạn tại Tây Hạ, Lý Diên Khánh liền quyết định tăng giá tại Tây Hạ, bảo hạp cấp vừa và kém tăng giá rất ít, nhưng hồng bảo hạp cao cấp lại tăng ba mươi quan, mà phương thức kê giá lại biến thành bạc trắng, trên thực tế giá tăng thêm không chỉ ba mươi quan.

Đây là một quyết sách to gan của Lý Diên Khánh, dùng hồng bảo hạp đều là nữ nhân hào môn của Tây Hạ, họ không mẫn cảm với giá cả, thậm chí càng tăng giá càng được hoan nghênh. Trong trí nhớ của Lý Diên Khánh, mấy năm trước hồng bảo hạp từng bán được mỗi hộp hai trăm lạng bạc ròng, về sau khi chiến tranh kết thúc, rất nhiều thương nhân nhỏ tràn vào Tây Hạ, mới khiến giá cả hồng bảo hạp nhanh chóng bị ép xuống chín mươi quan mỗi hộp. Nhưng hiện giờ quan hệ Tống Hạ căng thẳng, sẽ có thời cơ tăng giá.

- Hiện giờ lượng tiêu thụ hồng bảo hạp mỗi tháng bao nhiêu?

- Ước chừng một ngàn hai trăm hộp.

Lý Diên Khánh gật đầu, họ bán cho thương hội Kiều thị với giá sáu mươi lạng bạc trắng, lợi nhuận đằng sau thương hội Kiều thị và đại lý Tây Hạ mỗi nhà một nửa. Nhưng với quân Kinh Triệu, mỗi tháng đã có thu nhập bảy vạn hai ngàn lạng bạc, còn có khoản thu nhập lớn của son phấn cấp vừa và thấp, ngoài ra còn có thu nhập mỗi tháng tám vạn lạng bạc từ mỏ bạc, quân phí dư thừa như thế đủ đảm bảo cho quân đội của Lý Diên Khánh.

Kiều Trọng An trầm ngâm một chút nói:

- Đám nhân viên tình báo Tây Hạ bị tóm hiện giờ vẫn còn chứ?

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Trước mắt còn đang giam giữ trong quân doanh.

- Thái độ của triều đình là gì?

- Triều đình không có thái độ gì, để chúng ta tự mình xử lý.

Lý Diên Khánh cười hỏi:

- Sao Kiều đông chủ lại quan tâm chuyện này?

- Đồng Tri, chuyện này rất quan trọng với ta.

Kiều Trọng An nhỏ giọng nói.

Thần sắc Lý Diên Khánh trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:

- Một tháng trước chúng ta báo cáo cho Xu Mật Viện, nhưng triều đình cũng không hứng thú đối với chuyện này, không có bất kỳ hồi đáp nào. Về sau chúng ta lại hỏi thăm Xu Mật Viện và Binh Bộ, Binh Bộ không có câu trả lời chắc chắn, Xu Mật Viện tỏ thái độ có thể tự mình xử lý, chuyện cùng loại sau này không cần báo cáo với triều đình.

- Vậy Đồng Tri dự định xử lý đám nhân viên tình báo này thế nào?

Lý Diên Khánh cảnh giác nhìn y một cái:

- Vì sao ngươi quan tâm chuyện này?

Kiều Trọng An cười khổ một tiếng:

- Lần này ta vội vã trở về, thực ra chính là vì chuyện này.

Lý Diên Khánh nhấp một hớp trà nóng, không nói gì, chờ Kiều Trọng An nói tiếp.

Kiều Trọng An có vẻ hơi căng thẳng, y nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói:

- Thực ra ta chủ yếu là quan tâm quan lớn tình báo Tây Hạ, hắn gọi là Lý Ấn đúng không?

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Đúng là cái tên này.

- Hắn có hai tên, Lý Ấn này là Lý Càn Thuận ban tên, trên thực tế hắn họ Lương, gọi là Lương Ấn.

- Họ Lương?

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Không phải hắn có quan hệ với Lương An Bình chứ?

Lương An Bình là cữu phụ của Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận, là huynh đệ của Lương Thái hậu, quan phong Lương Vương, là ngoại thích thực quyền của Tây Hạ. Sở dĩ Lý Diên Khánh đoán được người này, bởi vì đại diện của Bảo Nghiên Trai tại Tây Hạ chính là Lương An Bình.

Kiều Trọng An gật đầu:

- Lương Ấn chính là con trai độc nhất của Lương An Bình, là Phó chủ quản tình báo Tây Hạ. Hiện giờ Lương An Bình cực kỳ lo lắng, khẩn cầu Đồng Tri dù thế nào cũng xin giữ lại một mạng cho con trai hắn.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Ngươi về phủ có thể gửi thư chim ưng tới Tây Hạ, chuyển lời Lương An Bình, ta tạm thời không có dự định giết con của hắn, thời cơ chín muồi ta sẽ thả hắn lại Tây Hạ.

Kiều Trọng An nhận được lời xin nhờ thứ hai chính là không tiếc bất cứ giá nào đưa Lương Ấn trở về Tây Hạ, nhưng Kiều Trọng An hiểu được trong lòng, thủ đoạn cướp ngục là không thể thực hiện được, biện pháp duy nhất là cầu Lý Diên Khánh đặc xá. Nghe xong Lý Diên Khánh nói, Kiều Trọng An lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Không biết thời cơ chín muồi mà Đồng Tri nói là chỉ cái gì?

- Rất đơn giản, chính lấu khi Tống Kim bùng nổ chiến tranh Tây Hạ có thể tuân thủ nghiêm ngặt trung lập. Nếu như Tây Hạ có thể làm được điểm này, tất cả nhân viên tình báo ta đều sẽ có lễ đưa xuất cảnh.

Bình Luận (0)
Comment