Chương 670: Thu mua vũ khí
Chương 670: Thu mua vũ khíChương 670: Thu mua vũ khí
- Đồng Tri, nghe nói Kiều Trọng An trở về rồi?
Lý Diên Khánh vừa đi vào đại trướng quân doanh, Mạc Tuấn liền cười tới đón.
- Là Lưu Phương nói cho người đúng không?
Lý Diên Khánh cười nói.
Lưu Phương là thần tài trong quân, mấy chục vạn quán quân phí tân binh đều nằm trong tay gã, mỏ bạc và mậu địch cũng do gã phụ trách, Lưu Phương đã gặp mặt với Kiều Trọng An rồi.
- Nghe Lưu Phương nói, lần này Kiều Trọng An trở về là có nhiệm vụ đặc biệt?
Lý Diên Khánh ngồi xuống:
- Thủ lĩnh tình báo Tây Hạ Lý Ấn mà chúng ta bắt được, trên thực tế là con trai của Lương An Bình, hắn muốn cứu con trở về, liền nhờ Kiều Trọng An về hoạt động.
- Vậy còn ý của Đồng Tri?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Tiên sinh không cảm thấy đây là một cơ hội hay sao?
Mạc Tuấn biết, Đồng Tri vẫn muốn đóng một cái đinh vào cao tầng Tây Hạ, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội, lần này Lương An Bình đi cầu hỗ trợ, khiến cho Đồng Tri thấy được cơ hội.
Mạc Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chỉ sợ hắn không có quyền lên tiếng quá lớn trong cao tầng Tây Hạ.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta đã hỏi Kiều Trọng An, mặc dù Lương An Bình là người Hán, nhưng hắn chủ quản hậu cần quân đội Tây Hạ, hành động quân sự quan trọng Lý Càn Thuận cũng sẽ nghe theo ý kiến của hắn. Mặc dù không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng ít ra hắn cũng trong vòng quyết sách.
Mạc Tuấn gật đầu:
- So với ngàn chim trong rừng, không bằng có một chim trong tay, đã có cơ hội này, chúng ta đương nhiên phải nắm lấy.
Lý Diên Khánh vung tay:
- Chuyện Kiều Trọng An tạm thời giao cho Lưu Phương đi làm, tiên sinh nói một chút chuyện thao luyện hương binh đi, tiến triển thế nào rồi?
Mặc dù trong tay Lý Diên Khánh hiện giờ có gần bốn vạn quân đội, nhưng cân nhắc đến một khi Kim binh xuôi nam, rất có thể Tây Hạ sẽ xuất binh kiềm chế, khi đó quân đội sẽ không đủ dùng. Hàn Thế Trung nghĩ được một biện pháp, cấp phụ cấp huấn luyện để các Châu huấn luyện hương binh, góp ít thành nhiều, lúc cần thiết, hương binh các Châu tập trung lại ít nhất cũng có mấy vạn quân đội.
Suy nghĩ này đã nhận được sự ủng hộ của Khang Vương Triệu Cấu, giao cho Mạc Tuấn ấn định phương án kỹ càng.
Mạc Tuấn gật đầu, lấy bản đồ ra trải lên bàn:
- Ti chức đã thương lượng với Chuyển Vận Sứ hai Lộ là Lưu Cáp. Lưu Cáp đáp ứng mỗi tháng phụ cấp cho hương binh một vạn năm ngàn thạch lương thực, sau đó quân Kinh triệu bỏ ra ba vạn quan tiền mỗi tháng, dùng phụ cấp tiêu chuẩn cho mỗi hương binh mỗi tháng một quan tiền và năm đấu gạo để huấn luyện ba vạn hương binh. Mặt khác Tần Phượng Lộ còn hai vạn hương binh, một khi quân Tây Hạ xuôi nam, năm vạn hương binh này có thể tập trung trong thời gian ngắn.
- Phụ cấp một quan tiền và năm đấu gạo có đủ không?
Mạc Tuấn mỉm cười:
- Đây cũng không phải hương binh huấn luyện lâu dài của Đồng Tri, đây chỉ là hương binh huấn luyện bình thường, hương binh bên phía Hà Bắc Lộ phụ cấp huấn luyện mỗi tháng chỉ có ba trăm văn tiền. Tham gia huấn luyện hương binh còn có thể miễn tiền lao dịch, tin tưởng số phụ cấp này sẽ được rất nhiều người hoan nghênh.
Hương binh huấn luyện lâu dài của Lý Diên Khánh chỉ là hương binh trên danh nghĩa, trên thực tế chính là Cấm Quân mới tuyển, không phải một chuyện với hương binh mà Mạc Tuấn nói. Hương binh mà Mạc Tuấn nói là do các Châu tự tổ chức, dùng danh nghĩa quân nha lưu thủ Kinh Triệu, thống nhất danh sách hương binh và phụ cấp lương bổng tới các Châu, lại do quân Kinh Triệu điều lính tinh nhuệ xuống phụ trách huấn luyện. Mỗi tháng huấn luyện chừng mười ngày, nếu như chiến tránh bùng nổ, họ có thể nhanh chóng tập kết.
Lý Diên Khánh gật đầu lại hỏi:
- Có khó khăn gì không?
- Khó khăn chủ yếu là thiếu vũ khí, triều đình lại không muốn ủng hộ, đây đúng là vấn đề khó khăn.
Lý Diên Khánh chắp tay đi vài bước, chậm rãi nói:
- Chiến tranh với Tây Hạ nhiều năm như vậy, ta nghĩ trong dân gian hẳn là có rất nhiều vũ khí, chúng ta có thể bỏ ra một khoản tiền mua lại vũ khí từ dân gian, tin tưởng có thể thu mua được không ít áo giáp tốt. Còn có năm ngoái chúng ta tiêu diệt Hắc Đảng Hạng tạo phản, cũng thu được hơn một vạn tám ngàn bộ giáp da, ta nhớ được đặt trong kho hàng Khánh Châu. Lại có các quân biên cảnh cũng đào thải không ít khôi giáp cũ. Tập trung các loại tư nguyên này lại, có thể giải quyết vấn đề không đủ vũ khí.
Mạc Tuấn vui vẻ cười nói:
- Vẫn là Đồng Tri suy tính chu toàn, hiện giờ ti chức bắt đầu, cố gắng chuẩn bị hoàn tất trước khi năm mới đến!
…
Mạc Tuấn đã hứa hẹn chuẩn bị hoàn tất trước năm mới, sau khi được Lý Diên Khánh đồng ý phương án của mình, gã liền chấp hành phương án cố định với thế sét đánh. Trời vừa sáng hôm sau, các nơi ở Phủ Kinh Triệu bày mấy trăm quầy hàng, thu mua có thưởng vũ khí của dân gian.
Phải nói, Mạc Tuấn chọn thời cơ này cực kỳ tốt, cách năm mới không đến một tháng, mỗi nhà đang vội vàng mua đồ tết, cũng là thời điểm tiền trong tay căng nhất trong năm. Một số vật phẩm vô dụng lại không nỡ bỏ đi có thể đổi lấy tiền bạc nhu cầu cấp bách đương nhiên là lựa chọn tốt nhất. Trong lúc nhất thời, gần như mỗi nhà đều đang lục lọi đống vật phẩm cũ chồng chất trong nhà.
Bên bờ sông cách phủ trạch của Lý Diên Khánh không xa, cũng bày mấy chục chiếc bàn thu mua vũ khí. Nơi này là chỗ thu mua của Nữ Binh Doanh, mười mấy nữ binh ngồi trước bàn bận rộn phân biệt một đống giáp da đưa tới.
Các nàng trải qua huấn luyện đặc thù cũng có thể phân biệt đại khái vũ khí tốt xấu, chẳng qua kinh nghiệm còn chưa đủ, vẫn xuất hiện cá lọt lưới. Hỗ Thanh Nhi đang cầm một tấm thuẫn phê bình mấy tên nữ binh không làm việc cẩn thận.
- Tấm thuẫn này nhìn bên ngoài rất trơn bóng, giống như chưa từng sử dụng, nhưng tấm thuẫn không thể chỉ nhìn bằng mắt, còn nhất định phải dùng tay sờ. Tự các ngươi sờ mặt sau tấm thuẫn, bên trong tấm thuẫn này đã vỡ tan, một mũi tên có thể xuyên thủng nó.
Mấy nữ binh sờ tấm thuẫn, cũng đỏ mặt, có thể cảm thấy vết rách rõ ràng. Hỗ Thanh Nhi lại hỏi:
- Tấm thuẫn này thu mua bao nhiêu tiền?
Thủ lĩnh nữ binh Chu Phượng đỏ mặt nói:
- Tính mới tám thành, thu mua với giá bốn trăm văn.
- Bài học này phải nhớ kỹ, tấm thuẫn này chỉ có thể sử dụng huấn luyện hương binh, không thể dùng trên chiến trường. Tiền là vấn đề nhỏ, nếu binh sĩ mất mạng trên chiến trường vì nó, vậy thì ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này, một bà lão mang theo một cái bao lớn đi tới, sợ hãi hỏi thăm:
- Ta có bộ khôi giáp, nơi này có thu mua hay không?
- Đại nương, nhận khôi giáp!
Bà lão đặt cái bao lên bàn:
- Đây là ông lão nhà tôi lưu lại, năm ngoái hắn bệnh qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình bà lão tôi, mắt thấy qua tết, trong nhà cũng không có tiền, các ngươi nhìn xem bộ này có thể đáng giá bao nhiêu?
Một nữ binh mở bao ra, lập tức kinh hô một tiếng. Mấy tên nũ binh đều xông tới, bên trong bao là một bộ Chu Tất Sơn Tự Giáp màu đỏ, đây là giáp tướng soái số một của Đại Tống, tác phẩm đỉnh phong trong chế tạo khôi giáp từ trước đến này. Hỗ Thanh Nhi đi tới phía trước, đôi mắt cũng xuất hiện dị sắc, một bộ áo giáp chế tác thực tinh xảo.
- Chống nó lên!
Các nữ binh mang đến một bộ móc chuyên chống đỡ giáp, một bộ khôi giáp chỉ có thể chống lên hoàn chỉnh mới nhìn ra tốt xấu. Đây là một bộ Chu Tất Sơn Tự Giáp, bảo tồn cực kỳ tốt, giáp ngực, giáp thân và đầu thú bảo vệ bụng đều hoàn chỉnh không thiếu sót, dây buộc cũng cực kỳ rắn chắc, không có dấu hiệu hư hỏng lâu năm, nhìn ra được chủ nhân của nó rất giỏi về bảo dưỡng.
- Đại nương, nó còn một chiếc mũ giáp chứ!
Hỗ Thanh Nhi cười nói.
Chu Tất Sơn Tự Giáp bình thường gồm mũ chiến Phượng Sí làm nguyên bộ, sẽ không chỉ có một bộ khôi giáp. Bà lão liên tục gật đầu:
- Còn có mũ giáp, còn một thanh đao, ta muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Nghe bà lão muốn giữ lại làm kỷ niệm, Hỗ Thanh Nhi cũng chỉ có thể bỏ qua. Lúc này, bà lão lại hỏi:
- Cô nương, ngươi nói cho ta, bộ giáp này trị giá bao nhiêu tiền?
- Nếu như chỉ bộ giáp này, chúng ta có thể trả cho ngươi mười lạng bạc, nhưng nếu đưa cho chúng ta cả nón trụ và đao, đó chính là khôi giáp hoàn chỉnh, ta có thể trả cho ngươi hai mươi lạng bạc.
Chu Tất Sơn Tự Giáp của Đại Tống vốn không nhiều, nếu như là một bộ khôi giáp mới tinh, giá trị ít nhất trăm quan. Nhưng đây là khôi giáp mua lại, chắc chắn không thể thanh toán theo giá gốc, chẳng qua hai mươi lạng bạc đã là giá cao nhất trong lần thu mua vũ khí này.
Bà lão vốn chỉ muốn bán được mấy trăm văn tiền ăn tết, không nghĩ tới có thể bán được hai mươi lạng bạc, tiền dưỡng lão của mình có rồi, bà lão luôn miệng nói:
- Ta cho ngươi mũ giáp, trong nhà còn một thanh thương lớn, rất nặng nề, cũng đưa cho các ngươi đi!
Hỗ Thanh Nhi lập tức ra lệnh:
- Chu Phượng, ngươi dẫn hai người đi mang nón trụ và thương sắt tới đây giúp đại nương!
- Tuân lệnh!
Chu Phượng cùng hai tên nữ binh dắt một chiếc xe lừa mang theo bà lão tới nhà cầm khôi giáp. Lúc này Lý Diên Khánh đi ra từ trong phủ, đi tới điểm thu mua, Lý Diên Khánh nhìn các loại vũ khí trong giỏ trúc cười nói:
- Làm ăn khá khẩm mà!
- Đại ca, huynh nhìn thứ này!
Hỗ Thanh Nhi mở Sơn Tự Giáp ra, ánh mắt Lý Diên Khánh sáng lên:
- Chu Tất Sơn Tự Giáp của Phi Long Vệ, đồ tốt nha!
- Đạ ca, ta cảm thấy thân hình của huynh dường như phù hợp với bộ Sơn Tự Giáp này.
- Ta đã có hai bộ Sơn Tự Giáp rồi, cũng không cần nữa, cho A Quý đi! Hắn vẫn muốn có một bộ khôi giáp thượng hạng.
Lý Diên Khánh lại cười hỏi:
- Chỉ có áo giáp sao? Mũ chiến Phượng Sí đâu?
- Về nhà lấy rồi, đại ca, giá thu mua cao nhất chỉ hai mươi lạng bạc, dường như hơi ít.
Hỗ Thanh Nhi hơi bất an.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Chỉ riêng tiền công chế tạo bộ khôi giáp này đã không chỉ hai mươi quan, Quân Khí Giám yết giá một trăm mười quan tiền.
Lúc này, Chu Phượng dẫn theo bà lão trở về, trên xe lừa có một chiếc mũ chiến Phượng Sí, một thanh chiến đao, một cây thương lớn.
- Tướng quân, chúng ta cầm về rồi.
Hỗ Thanh Nhi nhận mũ chiến nhìn một chút, bảo tồn cực kỳ hoàn mỹ giống như áo giáp, một chút đồng xanh cũng không có, lau sạch sẽ, dưới ánh nắng rạng rỡ như tia chớp.
Chiến đao cũng là kiểu đao tiêu chuẩn của tướng soái, cực kỳ sắc bén, đoán chừng trượng phu của bà lão là một viên Tống tướng.
Lúc này, Lý Diên Khánh lại bị cây thương lớn hấp dẫn. Hắn đi tới trước xe lừa, nắm lấy cây thương sắt toàn thân đen nhánh này. Nó là một cây câu liêm thương toàn thân bằng thép, dài một trượng, nặng chừng năm mươi cân, dùng sắt tốt chế tạo, toàn thân đen nhánh mũi thương cực kỳ sắc bén. Lý Diên Khánh lập tức nhìn trúng cây câu liêm thương bằng thép ròng này, đây cũng không phải binh khí phổ thông, mà là một vật sưu tập quý giá.
- Đại nương, bộ khôi giáp và cây đao này, ta trả ngươi năm mươi lạng bạc!
- Quá tạ ơn cô nương, không nghĩ tới ông lão nhà tôi lưu bảo bối lại cho tôi!
Bà lão vui mừng không khép được miệng.
- Bà lão, bảo bối trượng phu lưu lại cho bà ở nơi này!
Lý Diên Khánh quơ trường thương cười nói:
- Chiếc thương này cá nhân ta muốn, trả cho ngươi năm trăm lạng bạc!
Bà lão lập tức sợ ngây người, cây thương sắt thô kệch bà ta dùng làm xà ngang lại trị giá năm trăm lạng bạc ròng, qua hồi lâu bà ta nói:
- Quan nhân, ngài đùa ta sao?
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Năm trăm lạng bạc ròng là ta còn chiếm tiện nghi đấy, đây chính là bảo vận trấn gia của trượng phu ngươi đó!