Chương 671: Xung quan nhất nộ
Chương 671: Xung quan nhất nộChương 671: Xung quan nhất nộ
Lúc xế chiều, Vương Quý và Thang Hoài đi tới phủ Lý Diên Khánh. Vương Quý nghe nói Lý Diên Khánh nhận được một bộ khôi giáp tốt, Thang Hoài thì nghe nói Lý Diên Khánh nhận được một cây câu liêm thương.
Ở mức độ nào đó thu mua binh khí cũ cũng là một quá trình đào bảo, một số binh khí đắt đỏ bị trăm họ không biết việc nhét loạn trong nhà, khi họ lấy ra đổi tiền ăn tết, giá trị của những binh khí này được thể hiện ra.
Khi bà lão kia cầm được năm trăm lạng bạc ròng, còn giống như nằm mơ, không thể tin được sự thật trước mắt, mấy món phế phẩm chồng già lưu lại có thể khiến bà ta có chỗ dựa lúc về già.
Ngoài Lý Diên Khánh, Hàn Thế Trung cũng dùng ba trăm quan tiền mua được một đôi kiếm hai tay hiếm thấy cùng một bộ cung hai thạch chế tác tinh xảo. Tào Tính cũng dùng một ngàn quan tiền mua lại một thanh bảo kiếm quý báu.
- Lão Lý, bộ khôi giáp này không tồi, ta mặc vào thực sự vừa người!
Vương Quý đã thay khôi giáp., đứng trước gương lớn hưng phấn miệng không khép lại được.
- Lại phối hợp với cây đao này xem!
Lý Diên Khánh ném cây chiến đao thu mua được cho gã.
- Không cần đao, ta không thiếu, nhanh cho lão Thang đi!
Vương Quý quay đầu thoáng nhìn qua Thang Hoài ngồi sau lưng gã.
- Đồ không cần thì cho ta sao!
Thang Hoài bĩu môi:
- Tiểu tử ngươi coi ta thành cái gì rồi?
- Được rồi, coi như ta không nói gì.
Thang Hoài không để ý tới gã, lại bày khuôn mặt tươi cười nói với Lý Diên Khánh:
- Lão Lý, nghe nói ngươi nhận được một thanh câu liêm thương?
- Được đó! Cái mũi trở nên linh như vậy từ khi nào thế?
Mặc dù không thèm ngó tới khuôn mặt dày của Thang Hoài, nhưng Lý Diên Khánh vẫn mang câu liêm thương tới cho Thang Hoài:
- Ngươi thử xem một chút!
Thang Hoài vui mừng, gã nhận lấy ước lượng, trọng lượng năm mươi cân vừa vặn với gã. Cán thương rất nhỏ, mặc dù chế tạo bằng sắt tấn, lại cực kỳ dẻo dai. Mũi thương dài chừng một thước ba tấc, hình lăng mảnh, cổ thương có một cây móc câu tinh tế duỗi ra, móc câu cũng sắc bén khác thường.
Thang Hoài nâng thương tới viện múa thử một vòng, cảm thấy cực kỳ thuận tay, dường như cây thương kia đặc biệt chế tạo cho gã, chỉ luyện một hồi liền cảm giác được người thương một thể.
- Lão Lý, cây thương này nhận chủ rồi, về sau sửa họ Thang.
Từng luyện thương, Thang Hoài không chút khách khí ôm thương vào lòng, dường như đã hòa thành một thể với gã.
- Hai người các ngươi, chút chỗ tốt của ta đều bị các ngươi cướp đi, tại sao các ngươi không tự đi đãi? Cảm tình là không muốn bỏ tiền đúng không?
Lý Diên Khánh trừng mắt nhìn hai người nói.
Vương Quý cười ha ha:
- Không phải lưu lại cho ngươi một cây đao sao?
- Ngươi nằm mơ đi, khôi giáp có thể lấy đi, thương thì lưu lại, đây chính là đồ sưu tập của ta.
- Lão Lý, lời này của ngươi là không tử tế rồi, ngươi dùng để cất giữ, nhưng lão Thang lại dùng để ra trận giết địch, một người vì mình, một người vì nước, lão Lý, ngươi làm hỏng đại nghĩa rồi!
Lý Diên Khánh hừ một tiếng, mặc dù hắn không hề tình nguyện, nhưng hắn cũng biết chỉ sợ mình không cầm đồ về được. Nhất là Thang Hoài cầm thương sắt xem phải xem trái, ánh mắt ái mộ kia còn thích hơn nương tử gã vừa cưới, căn bản không để ý mình nói cái gì. Vương Quý là loại hình đại nghĩa, gã càng không để trong lòng. Có thể thấy, nếu như hắn cưỡng ép cướp thương về, Thang Hoài nhất định sẽ tuyệt giao với mình.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải dứt bỏ vật yêu thích cho gã.
- Lão Thang, nói với ngươi một chuyện!
Lý Diên Khánh gõ bàn một cái rồi nói.
- Chuyện gì, ngươi nói đi?
Thang Hoài mới được thương báu, tâm tình rất tốt, Lý Diên Khánh nói gì gã cũng có thể tiếp nhận.
- Là thế này, năm sau các Châu của Thiểm Tây Lộ sẽ chiêu mộ ba vạn hương binh, ta hơi lo lắng các Châu cầm lương bổng phụ cấp lại không làm việc. Ta muốn để ngươi mang một đội quân tới các Châu tuần sát, đốc xúc các Châu chiêu mộ hương binh.
Thang Hoài gật đầu:
- Không có vấn đề, ta đi là được.
- Ta còn chưa nói hết!
Lý Diên Khánh tiếp tục nói:
- Ngươi dùng hai tháng đi một vòng qua các Châu, sau đó cùng Khang Vương điện hạ tới Tần Phượng Lộ một chuyến, triệu tập hai vạn hương binh Tần Phượng Lộ lại tập huấn một tháng, chuyện này liên quan trọng đại, ta sẽ giao cho ngươi.
Thang Hoài yên lặng gật đầu, gã cảm nhận được một loại áp lực nặng nề trên vai.
Lúc này, Vương Quý bên cạnh cười xùy một tiếng. Lý Diên Khánh quay đầu lườm gã một cái:
- Ngươi cười cái gì?
- Lão Lý, buổi chiều Thang ca sẽ xuất phát sao?
- Ta vừa nói năm sau mới đi!
Lý Diên Khánh nghệt mặt ra nói.
Vương Quý vẫn cười đùa tí tửng nói:
- Vậy năm mới này Thang ca đừng nghĩ sống tốt rồi.
Lý Diên Khánh cũng hiểu được mình quá mức nghiêm túc, bố trí nhiệm vụ này cho Thang Hoài trước hai mươi mấy ngày. Hắn không nhịn được bật cười nói:
- Đi thôi! Cùng đi uống một chén.
Ba người tới quán rượu Khúc Giang, trong khu chợ vẫn đầu người như lũ, náo nhiệt khác thường. Họ ngồi xuống trước cửa sổ lầu hai, Lý Diên Khánh gọi hai bình rượu, mấy món nhắm. Hiện giờ không phải thời kỳ chiến tranh, quân đội cho phép uống chút rượu, nhưng không cho phép uống say mèm. Chẳng qua coi như uống say xử phạt cũng không quá nặng, đánh ba mươi quân côn, cấm túc một tháng.
- Lão Lý, chúng ta liều mạng chuẩn bị chiến đấu ở Phủ Kinh Triệu, ngươi nói triều đình có biết không?
Vương Quý uống một chén rượu hỏi.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ngươi cảm thấy Dương Tự Chu và Mã Thiện không có việc gì làm, có thể viết báo cáo cho triều đình hay sao?
- Viết báo cáo cho triều đình thì không, viết thư mật báo cho chủ tử của họ thì chắc chắn có.
Thang Hoài ở bên khinh thường bĩu môi nói.
- Lão Thang nói đúng, không nói người khác, ngay cả Khang Vương điện hạ cũng sẽ báo cáo Thiên tử mỗi tháng, mỗi hành động của chúng ta tại Phủ Kinh Triệu đều không giấu được phía trên, chỉ là khá lạ thường mà thôi.
Vương Quý không hiểu câu nói sau cùng của Lý Diên Khánh:
- Lão Lý, cái gì gọi là lạ thường?
- Chính là ở tư không ở công, chuyện chúng ta làm ở Phủ Kinh Triệu, Thái Kinh cũng được, Vương Phủ cũng được, Cao Cầu cũng được, thậm chí quan gia, mỗi người họ đều rõ ràng, nhưng triều đình lại hoàn toàn không biết, mỗi người đều có tâm tư của mình, lạnh lùng nhìn chúng ta! Chỉ là không nghĩ ra họ đang suy nghĩ cái gì, cho nên ta mới nói là lạ thường.
- Nói hay lắm!
Vương Quý và Thang Hoài cùng khen ngợi.
Thang Hoài trầm tư một chút lại hỏi:
- Ta cũng đồng ý phân tích của ngươi, chỉ là ta không biết rõ, nếu như quan gia biết rõ chúng ta đang làm gì, hắn lại không can thiệp, ngươi nói đây là vì sao?
Thang Hoài chỉ chính là dùng phương thức phụ cấp huấn luyện hương binh của Lý Diên Khánh, đây chính là chuyện phạm húy. Hiện giờ công khai thu mua vũ khí cũ, quan gia lại không can thiệp, quả thực khiến Thang Hoài không hiểu nổi. Vương Quý cũng hiểu được, gã cũng nhìn Lý Diên Khánh, hi vọng Lý Diên Khánh có thể đưa ra một đáp án.
Lý Diên Khánh bưng chén rượu lên mỉm cười nói:
- Nếu như ta nói thực ra quan gia cũng cảm thấy uy hiếp của Kim quốc, các ngươi có tin không?
Vương Quý và Thang Hoài nhìn nhau, cùng lắc đầu. Nếu như ngay cả Thiên tử cũng cảm giác được uy hiếp của Kim quốc, vậy triều Tống đã sớm chuẩn bị chiến đấu quy mô lớn rồi, phía Hà Bắc cũng không chỉ bố trí sương quân, ngay cả Cấm Quân cũng không có.
- Thật ra quan gia cũng không ngốc, từ chuyện Tây Hạ đầu hàng Kim quốc, hắn cũng hiểu được Kim quốc không có ý tốt. Chỉ là quốc sách liên Kim diệt Liêu này sai lầm quá lớn, một khi Kim quốc thực sự xâm nhập phía nam, hắn sẽ phải hạ chiếu kể tội bản thân, các ngươi hiểu ý của ta chứ?
Có một số lời không thể nói quá rõ, nhất là chiếu kể tội bản thân mà Lý Diên Khánh nói, cũng đã nói đến thực chất.
Thang Hoài trầm tư chốc lát rồi nói:
- Diên Khánh nói đúng, ta đoán chừng đây là nguyên nhân quan gia đặt Khang Vương ở Kinh Triệu, ngầm đồng ý chúng ta chuẩn bị chiến đấu, nhưng lại không yên lòng, để con trai tới nhìn xem chúng ta.
Ba người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, liền nghe có người hô lớn:
- Quân đội đập nhạc phường rồi! Quân đội đập nhạc phường rồi!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, vươn đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy đám người xem náo nhiệt chật ních trước một tòa nhà lớn nơi xa, mười mấy binh sĩ đang ôm một khúc gỗ húc cửa lớn, một tướng lĩnh dáng người khôi ngô mặt mũi tràn ngập lửa giận bên cạnh, bảo kiếm đã rút khỏi vỏ, chính là Thống Lĩnh Hàn Thế Trung.
Lý Diên Khánh nhướng mày, Hàn Thế Trung đang làm cái gì vậy?
Lúc này, Vương Quý bỗng nhiên vỗ trán một cái:
- Ta biết rồi, nhất định là Lương Hồng Ngọc!
Lý Diên Khánh lập tức cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ Lương Hồng Ngọc đi theo Hàn Thế Trung là ở Kinh Triệu?
- Đi! Chúng ta cũng đi xem một chút.
Lý Diên Khánh vén màn, mang theo Vương Quý và Thang Hoài bước nhanh tới nhạc phường.
Về sau Lý Diên Khánh mới từ từ hiểu rõ, Lương Hồng Ngọc chỉ là nghệ danh, giống như Lý Sư Sư và Tô Tiểu Tiểu, ở kinh thành đã có hai Lý Sư Sư, còn Mã Sư Sư, Hàn Hồng Ngọc, Trương Hồng Ngọc vân vân. Chẳng qua loại nghệ danh này đều là nhạc kỹ, phần lớn bán nghệ không bán thân. Nói các nàng xuất thân tương đối thấp cũng không phải chỉ các nàng đã từng bán thân thể, mà chỉ địa vị hộ tịch của các nàng tương đối thấp, thuộc về kỹ nữ. Kết cục của các nàng cũng sẽ không quá tốt, bình thường đều gả cho đại hộ làm thiếp, cho dù làm chính thê cũng là gả cho loại người như nhạc sư.
Đúng lúc này, cửa lớn vỡ tan ầm ầm, Hàn Thế Trung giục ngựa vọt vào, mười mấy thân binh cũng xông vào nhạc phường. Ba người Lý Diên Khánh tới chậm một bước, Vương Quý và Thang Hoài tức giận giậm chân một cái, vọt vào theo.
Lý Diên Khánh không chút hoang mang, kéo một tên sai vặt trong nhạc phường ra hỏi:
- Vị tướng quân vừa rồi tại sao lại muốn tấn công nhạc phường?