Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 845 - Chương 716: Trở Ngại Mấu Chốt

Chương 716: Trở ngại mấu chốt Chương 716: Trở ngại mấu chốtChương 716: Trở ngại mấu chốt

Ngay lập tức Đồng Quán nhận được tin tức Kim binh xâm lược phía nam quy mô lớn, nhưng đối với Đồng Quán mà nói, lão càng thêm chú ý tới động tĩnh của Thiên tử Triệu Cát. Đồng Quán biết môt khi Kim binh tấn công Tống quy mô lớn, quan gia tất nhiên sẽ rút lui về hướng nam, mà thời gian sẽ không quá lâu, có lẽ sẽ xuất phát trong vòng hai ngày này.

Vì vậy lão đặc biệt bỏ ra khoản tiền lớn mua chuộc người thân cận của quan gia, một khi quan gia có chút gió thổi cỏ lay, lão sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.

Bên trong phòng, mấy tên tân binh đang bận rộn giúp lão thu dọn thư phòng, cần đóng thùng thì đóng thùng, cần đóng gói thì đóng gói, sau đó là chờ tin tức quan gia, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất phát.

Đồng Quán chắp tay đi đi lại lại, kiên nhẫn chờ đợi tin tức của trong cung và triều đình, lão rất muốn biết hiện tại quan gia đang làm gì? Có lẽ cũng đang bận rộn thu dọn đồ đạc, quan viên triều đình thì sao nhỉ? Đồng Quán muốn biết Tri Chính Đường có cùng quan gia dời về nam, chuyển chính quyền tới phương nam hay không. Kẻ ham mê quyền lực như quan gia làm sao có thể giao Hoàng quyền cho Thái tử, cho dù là Giám Quốc cũng đừng mơ tưởng giành được quyền lợi chân chính.

Đang mải suy nghĩ, bên ngoài truyền tới một hồi tiếng bước chân chạy gấp gáp, ngay sau đó là giọng nói run rẩy của Đồng Diên Tự:

- Phụ thân! Phụ thân! Xảy ra chuyện lớn rồi.

Đồng Diên Tự không đợi thân binh bẩm báo, nhanh như gió xông vào thư phòng, thở hổn hển nói:

- Phụ thân, xảy ra chuyện lớn rồi!

Đồng Quán nhướng mày, bất mãn trách cứ:

- Ngươi cũng đã là người ngoài ba mươi rồi, sao ngươi vẫn hấp tấp như đứa trẻ con vậy hả, trời chưa sập xuống, bình tĩnh lại cho ta rồi từ từ nói!

- Vâng!

Đồng Diên Tự cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói:

- Con vừa nhận được tin, Thiên tử thoái vị rồi!

- Cái gì!

Đồng Quán cả kinh nhảy dựng lên, hét lớn:

- Tại sao ngươi không nói sớm!

Đồng Diên Tự lòng đầy ủy khuất, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Chẳng phải cha bảo con phải nói chậm rãi sao?

- Tên hỗn xược này!

Đồng Quán bị nói đến á khẩu, bỗng thẹn quá hóa giận,

- Ta muốn ngươi chết, ngươi có đi chết không, chuyện lớn như vậy có thể không gấp được sao?

- Hài nhi biết lỗi rồi!

- Đừng nói nhảm nữa!

Đồng Quán hung hăng trừng mắt liếc gã một cái nói:

- Mau nói, chuyện xảy ra khi nào?

- Hơn một canh giờ trước!

- Xảy ra một canh giờ trước, tại sao bây giờ mới truyền tin tới?

- Nghe nói cổng cung đã bị đóng, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài, Vương Trung không tìm được cơ hội báo tin.

Đồng Quán tim đập chân run, chắp tay đi đi lại lại, quan gia vậy mà thoái vị, quả thực không thể tưởng tượng được, y thế mà từ bỏ Hoàng quyền? Đồng Quán vừa run rẩy vừa lo lắng, run rẩy là tin tức này tới quá đột ngột, lão không chút chuẩn bị tâm lý, mà lo lắng là Thái tử cuối cùng đã lên ngôi, hắn sẽ buông tha cho mình sao?

Ngẫm nghĩ kỹ lại đều không thể nào, kẻ Thái tử muốn giết đầu tiên chính là Vương Phủ, người thứ hai chính là mình, tháng ngày tốt lành cuối cùng đã chấm dứt.

Đồng Quán thở dài một hơi, mặc dù Đồng Quán biết sẽ có ngày hôm nay nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như thế, khiến lão không có chút chuẩn bị.

- Quan gia khi nào sắp xếp Thái tử đăng cơ?

- Nghe nói quan gia đã chạy khỏi kinh thành rồi.

Đồng Quán giận tím mặt, không thể nhịn tiếp được nữa, hung hăng vung một cái tát vào mặt Đồng Diên Tự, chửi ầm lên:

- Hỗn xược! Chuyện quan trọng như vậy ta không hỏi thì ngươi không nói sao? Ngươi muốn ta bị thiên đao vạn quả mới cam tâm sao?

Đồng Diên Tự bị đánh đến choáng váng, bụm mặt nơm nớp lo sợ nói:

- Hài nhi là muốn nói!

- Tên khốn nhà ngươi này!

Đồng Quán giận giữ, rút kiếm định chém con, nhưng cuối cùng bẻ tay, hung hăng chém xuống bàn, sải bước ra ngoài thư phòng,

- Chuẩn bị ngựa, tới quân doanh!

Đồng Diên Tự cũng biết mình sai, vào thời khắc mấu chốt này, trễ một bước là có đại họa sát thân, bắt buộc phải vào quân doanh, có quân đội bảo vệ mới có thể cân nhắc những chuyện khác.

Gã vội vàng đuổi theo phụ thân thấp giọng nói:

- Phụ thân, hài nhi biết sai rồi!

- Ngươi cũng biết mình sai à!

Đồng Quán hung hăng nhìn gã chằm chằm:

- Thái tử sắp đăng cơ, trước tiên sẽ phải làm thịt ta, lúc này ngươi vẫn còn định giấu diếm không chịu nói, ta thật hoài nghi đầu óc ngươi có phải từng bị chó gặm rồi hay không?

Đồng Diên Tự không dám lên tiếng, hồi lâu, gã bỗng thấp giọng nói:

- Phụ thân, đây là cơ hội!

Đồng Quán híp mắt lại, lão làm sao không hiểu ý tứ của nhi tử, quan gia đã chạy, trong tay mình có ba vạn quân đội, như vậy ai làm hoàng đế chẳng phải do mình định đoạt hay sao? Lão làm sao để Triệu Hoàn đăng cơ giết mình.

Lúc này, thân binh dắt ngựa tới, Đồng Quán tung mình lên ngựa, nói với Đồng Diên Tự:

- Ngươi lập tức đi gặp Vương Phủ, hỏi qua ý của y, nói cho y biết lần này ta muốn hợp táccùng y.

- Hài nhi tuân mệnh!

Đồng Quán thúc ngựa mang theo mười mấy tên thân binh chạy ra phía cửa phủ, nhưng vừa chạy tới trước cửa phủ, bỗng mở trừng mắt, chỉ nhìn thấy trước cửa phủ xuất hiện mười mấy tên binh sĩ, giương cung bắn tên, mũi tên lạnh lùng nhắm vào lão.

Không đợi lão kịp phản ứng, chỉ nghe lệnh một tiếng,

- Bắn!

Mấy chục mũi tên cùng bắn ra, nhưng là bắn ngựa không bắn người, chỉ thấy một loạt ngựa ngã xuống, thân binh nhao nhao rơi xuống đất, ngựa chiến của Đồng Quán cũng bị một mũi tên xuyên thủng đầu, hí vang, ngã xuống đất mà chết, làm Đồng Quán ngã tung xuống đất. Xác ngựa trùng điệp đè lên người lão, mười mấy tên binh sĩ nhất loạt tiến lên, thân binh Đồng Quán định rút đao chống cự, nhưng đều bị một trận mưa đao chém chết, Đồng Quan bị đè xuống trói lại.

Lúc này, Lý Diên Khánh từ bên ngoài bước vào, đi tới trước mặt Đồng Quán cười nói:

- Đồng Thái Úy hẳn là muốn tới quân doanh hả?

- Lý Diên Khánh, ngươi là tên sói mắt trắng vong ân bội nghĩa!

Đồng Quán giận dữ hét lên tuyệt vọng.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Thực ra ta đang giúp ngươi, ngộ nhỡ ngươi cùng Vương Phủ làm chuyện ngu xuẩn, thì sẽ để tiếng xấu muôn đời!

- Phi!

Đồng Quán hung hăng nhổ toẹt một cái,

- Ngươi có gan thì giết ta đi!

Ánh mắt Lý Diên Khánh trở nên lạnh lùng, hừ một tiếng nói:

- Ngươi tạm thời có thể không chết, nhưng Đồng Diên Tự nên đền mạng cho Chủng Lâm rồi!

Đồng Quán hoảng hốt,

- Lý Diên Khánh, ngươi–—

Không đợi Đồng Quán nói tiếp, một tên binh lính vội dùng rẻ bịt miệng lão lại, chụp một túi đen lên đầu, mấy tên binh lính lôi lão đi, áp giải lên một cỗ xe ngựa.

Lý Diên Khánh tung mình lên ngựa ra lệnh:

- Tới Đông Cung!

Xe ngựa chuyển động, nhanh chóng chạy về hướng Hoàng Cung…

Đồng Diên Tự chỉ muộn hơn Đồng Quán một bước, lúc Đồng Quán bị thủ hạ Lý Diên Khánh chặn lại trước cổng chính, Đồng Diên Tự ở phía sau lưng bức tường, chỉ cách phụ thân gã một trượng.

Lúc gã phát hiện ra tình thế không ổn cũng không lao ra cứu phụ thân, mà quay đầu chạy. Trong lòng gã biết rõ, hiện tại gã không cứu nổi phụ thân, chỉ có quân đội mới có thể cứu được phụ thân về, kéo ba vạn quân đội tới, còn không thả phụ thân thì cũng đừng ai hòng làm Hoàng Đế.

Đồng Diên Tự một mình phi nước đại, gã không dám đi cửa hông, mà chạy về hướng một chiếc cửa nhỏ vô cùng bí ẩn phía sau nhà, bên ngoài là một con hẻm nhỏ, nhưng là con hẻm cụt, chỉ cần băng mình qua tường viện là sẽ không ai tìm đươc gã nữa.

Chỉ trong chốc lát, Đồng Diên Tự đã chạy tới trước cửa sau, gã không chút do dự, kéo cửa lên chạy vào trong hẻm, nhưng chưa chạy được hai bước đã ngây người, chỉ nhìn thấy trước mặt có hai mươi mấy tên binh sĩ đang dương cung nhắm về phía gã, một tướng lĩnh khôi ngô ra lệnh một tiếng, tên bắn loạn xạ, Đồng Diên Tự còn chưa kịp phản ứng đã bị chết dưới làn mưa tên.

……

Cánh cổng lớn Đông Cung đóng chặt, mấy trăm tên thị vệ mặc áo giáp đội nón trụ, tay cầm trường mâu cung tiễn gác giáo chờ đợi, trên bậc thềm của Cần Chính Điện, Thái tử Triệu Hoàn cùng Lý Cương, Ngô Mẫn, Tôn Phó và mấy tên cốt cán của Quân Nghị Đường đang lo lắng chờ đợi tin tức của Lý Diên Khánh.

Lúc này Triệu Hoàn vừa kích động vừa lo lắng, đồng thời trong lòng thật nặng nề, kích động vì cuối cùng gã đã lấy được chiếu thư thoái vị của phụ hoàng, mình có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi.

Mà lo lắng là vì gã biết rõ hiện tại vô cùng nguy hiểm, phụ hoàng đã tháo chạy, vứt lại một cục diện rối rắm cho mình, mà bản thân trong tay căn bản không có quân đội, cho dù Cao Cầu trung lập, vậy Đồng Quán thì sao? Ba vạn quân đội của Đồng Quán đang khống chế kinh thành, một khi Đồng Quán dẫn đại quân tiến vào cấm thành, vậy thì mình sẽ không còn gì cả.

Nghĩ tới chuyện phụ hoàng tháo chạy, lại nghĩ tới tiên phong Kim binh đã đánh tới bờ bắc Hoàng Hà, đang đánh tới kinh thành, loạn trong giặc ngoài, Triệu Hoàn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có thể giúp mình giải trừ mối lo chẳng còn mấy người, đương nhiên Lý Diên Khánh là một người, hiện tại người mà mình có thể trông cậy vào cũng chỉ có Lý Diên Khánh mà thôi.

Đúng lúc này, có thị vệ trên đỉnh lầu hét lớn:

- Điện ha, Lý Phủ Doãn đã trở về!

Triệu Hoàn vui mừng quá đỗi, vội vàng bước xuống bậc thang, ra lệnh hai bên thét,

- Mau mở cửa cung!

Cửa cung KÍTTT… Mở ra, chỉ thấy Lý Diên Khánh dẫn đầu hai trăm binh sĩ cùng một cỗ xe ngựa tiến vào Đông Cung, Lý Diên Khánh thấy Triệu Hoàn đích thân tới đón, vội vàng tung mình xuống ngựa, quỳ xuống hành đại lễ,

- Vi thần Lý Diên Khánh, tham kiến Hoàng Đế bệ hạ, chúc bệ hạ van tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trong lòng Triệu Hoàng vô cùng cảm động, đây là đại thần đầu tiên gọi mình là Hoàng Đế, gã vội vàng tiến lên đỡ Lý Diên Khánh dậy:

- Lý Phủ Doãn không cần đa lễ, mau đứng lên đi!

- Tạ ơn bệ hạ!

Lý Diên Khánh đứng lên, Triệu Hoàn lại lo lắng hỏi thăm:

- Đồng Quán…. Đã bắt được chưa?

- Bệ hạ yên tâm, vi thần sẽ không để bệ hạ thất vọng!

Lý Diên Khánh vung tay lên,

- Mang người tới đi!

Bình Luận (0)
Comment