Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 846 - Chương 717: Tân Đế Đăng Cơ

Chương 717: Tân đế đăng cơ Chương 717: Tân đế đăng cơChương 717: Tân đế đăng cơ

Cửa xe mở ra, Đồng Quán bị hai tên lính áp giải xuống dưới, túi chùm trên đầu, rẻ trong miệng lão được bỏ ra, chỉ thấy mặt lão xám như tro, hai chân run rẩy đứng không vững.

Triệu Hoàn nhìn thoáng qua Đồng Quán, cười nói với Lý Diên Khánh:

- Để Phủ Doãn lao tâm rồi, nhưng hiện tại ta vẫn là Đông Cung, không được tùy ý vượt cấp, xin Phủ Doãn vẫn lấy Đông Cung để xưng hô!

Lý Diên Khánh gật đầu,

- Vi thần tuân chỉ!

Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh nói:

- Cởi trói cho hắn!

Hai tên lính tiến lên cởi trói cho Đồng Quán, Đồng Quán hơi duỗi cánh tay, tiến lên quỳ xuống,

- Vi thần khấu kiến Thái tử điện hạ!

Triệu Hoàn gật gật đầu,

- Đồng Thái Úy có biết vì sao ta mời ngươi đến Đông Cung không?

- Vi thần biết tội, vi thần nguyện toàn lực ủng hộ điện hạ đăng cơ, để chuộc tội lúc trước đã bất kính với điện hạ!

Đồng Quán chỉ tỏ ý ủng hộ Triệu Hoàn đăng cơ mà không chịu tỏ thái độ lão nguyện từ bỏ quân quyền, quả thực khiến Lý Cương cảm thất bất mãn trong lòng, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng như vậy. Y nhìn Lý Diên Khánh, Lý Diến Khánh nháy mắt ra hiệu, Lý Cương lúc này mới phát hiện Thái tử Triệu Hoàn trầm tư không nói, y đã biết Triệu Hoàn đã có chút động lòng.

Lý Cương khẩn trương trong lòng, Lý Diên Khánh dồn cả tâm sức mới bắt được Đồng Quán tới Đông Cung, nếu như thả lão thì đúng là thả hổ về rừng.

Lý Cương vội vàng tiến lên ghé vào tai Triệu Hoàn thấp giọng nói:

- Tên này không thể tin được, chi bằng chờ sau khi điện hạ đăng cơ rồi xử lý!

Triệu Hoàn dù sao cũng không phải là tên ngốc, gã cũng biết Đồng Quán không thể tin tưởng được, nhất là lúc này quân quyền nằm trong tay Đồng Quán, nhất định phải tước đoạt quân quyền của lão sau đó nghĩ tiếp, gã liền gật đầu nói với thị vệ:

- Trước tiên đưa Đồng Thái Úy tới cung khác nghỉ ngơi, để tiện chăm sóc, không được chậm trễ!

Mấy tên thị vệ trả lời một tiếng, tiến lên đỡ Đồng Quán dậy,

- Mời Thái Úy!

Đồng Quán bị binh sĩ ép đứng dậy, rời đi cùng bọn chúng một cách không can tâm, đi ngang qua trước mặt Lý Diên Khánh, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt hình viên đạn vô cùng ác độc nhìn chằm chằm vào Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng, chẳng thèm để ý nói:

- Đồng Diên Tự phá vòng vây thất bại, đã bị bắn chết tại chỗ!

Sắc mặt Đồng Quán bỗng chốc trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy, lập tức co quắp ngã lăn xuống đất, khóc rống lên, mấy tên thị vệ cưỡng chế lão đứng dậy rồi dẫn đi.

Lúc này, Triệu Hoàn khó hiểu hoi:

- Lý Phủ Doãn, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Diên Khánh đưa một chiếc kim bài điều binh cho Triệu Hoàn,

- Sau khi vi thần bắt Đồng Quán, Đồng Diên Tự cầm kim bài điều binh chạy tới quân doanh phía bắc chuẩn bị bao vây Đông Cung, kết quả bị thủ hạ của vi thần cản lại, hai bên chiến đấu kịch liệt, lúc Đồng Diên Tự phá vây thì bị giết.

Triệu Hoàn nhận kim bài điều binh, không nói nên lời. Ban đầu gã còn muốn thu nạp Đồng Quán để dùng thật, nhưng không ngờ Đồng Quán tuyệt nhiên lại như vậy, nghe được tin tức phụ hoàng thoái vị đã muốn điều động binh mã, khiến trong lòng Triệu Hoàn như nuốt phải ruồi vậy, thật buồn nôn.

Lúc này, Lý Diên Khánh tiến lên nói với Triệu Hoàn:

- Khởi bẩm điện hạ, vi thần vẫn kiêm nhiệm Đồng Tri Phủ Kinh Triệu như cũ, vào sáng ngày hôm kia, vi thần được biết Kim binh Phủ Yến Sơn có hành động khác thường, đã hạ lệnh cho ba vạn quân đội Kinh Triệu đóng ở Thiểm Huyện chạy tới kinh thành để chống lại Kim binh, chỉ sợ để lộ tin tức, có người sẽ nổi dậy sớm hơn, cho nên vi thần tạm thời không báo cáo, mong điện hạ thứ lỗi!

Mặc dù cách làm này của Lý Diên Khánh lúc bình thường sẽ tuyệt đối tối kỵ, nhưng vào thời điểm này lại là một tin tức cứu mạng, lập tức khiến Triệu Hoàn vui mừng đến run rẩy,

- Lý Phủ Doãn, chuyện này…Chuyện này là thật sao?

- Vi thần không dám giấu diếm điện hạ, quan gia hẳn là cũng có ý nghĩ này, cho nên mới bảo lưu lại chức vụ Đồng Tri Phủ Kinh Triệu của vi thần, để vi thần có thể thuận lợi điều Tây Quân vào kinh thành.

Lúc này, Triệu Hoàn mừng rỡ như điên, đâu còn để ý tới vài chi tiết không thích đáng của Lý Diên Khánh, ngay trước lúc Lý Diên Khánh tới, gã vừa mới nhận được tin tức, Cao Cầu đã dẫn ba vạn Cấm Quân đuổi theo phụ hoàng. Như vậy, quân đội trong kinh thành chỉ còn lại ba vạn sương quân và ba vạn quân đội Tân Bắc. Sương quân không có tác dụng lớn, mà số quân đội Tân Bắc thì quá ít, cộng thêm một vạn Ngự Tiền Cấm Quân của Hoàng Cung cũng không đủ, nếu như ba vạn Tây Quân của Lý Diên Khánh kéo tới kịp thời, thì việc giữ vững kinh thành sẽ có hi vọng, sao có thể không khiến Triệu Hoàn nửa mừng nửa lo.

- Điện hạ, việc cấp bách là phải thu lại quân quyền sương quân, phòng quân đội xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Triệu Hoàn nhìn kim bài trong tay, đưa kim bài cho Lý Diên Khánh,

- Chuyện này trẫm giao cho ngươi.

- Điện hạ, nếu như Đồng Quán vẫn còn, chỉ sợ chỉ dựa vào kim bài thôi thì chưa được, bắt buộc phải cắt đứt ý đồ của hắn.

Triệu Hoàn đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh là muốn mình giết chết Đồng Quán! Chỉ là Triệu Hoàn có chút do dự, dù sao cũng là trọng thần, Lý Diên Khánh lại nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoàn chậm rãi nói:

- Điện hạ, muốn ngồi vững vị trí này thì không được mềm lòng!

Triệu Hoàn chợt bừng tỉnh, sát cơ bừng lên, lạnh lùng nói:

- Ta đã biết phải làm thế nào!

Gã giao phó vài câu cho tên thị vệ tâm phúc bên cạnh, thị vệ lập tức đi ngay, Triệu Hoàn quyết định diệt trừ Đồng Quán, đó chính là vấn đề của một ly rượu.

Đúng lúc này, thị vệ đứng gác trên cao hét lớn:

- Điện Hạ, bên ngoài có rất nhiều đại thần đi tới!

Triệu Hoàn nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh gật gật đầu,

- Đồng Quán ở trong tay chúng ta, ba vạn sương quân tạm thời sẽ không có động tĩnh gì!

- Mở cửa cung!

Cửa cung từ từ mở ra, mấy trăm quan triều do Thái Kinh dẫn đầu đi vào Đông Cung, Thái Kinh dẫn đầu quỳ xuống trước, đám người cũng cùng nhau quỳ xuống, Thái Kinh cao giọng nói:

- Tiên Đế đã ra chiếu thư thoái vị, chúng thần cung nghênh bệ hạ đăng cơ!

- Cung nghênh bệ hạ đăng cơ!

Triệu Hoàn gật gật đầu, giơ chiếu thư thoái vị trên tay lên, cao giọng nói:

- Phụ Hoàng sức khỏe có vấn đề, không thể tiếp tục gánh vác quốc sự, đã đem xã tắc giao phó cho ta, ta tài hèn đức mọn, thực sự không đảm đương nổi phần trọng trách này, nhưng hiện tại đối mặt với kẻ thù, ta cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, tạm thời đăng cơ ổn định toàn cục, đợi sau khi bình định được thế cục, ta nhất định sẽ bẩm phụ hoàng, mời phụ hoàng lập Minh Quân khác!

Theo lý, Triệu Hoàn phải từ chối ba lần mới miễn cưỡng chấp nhận đăng cơ, nhưng hiện tại Triệu Hoàn không nắm giữ thế cục, bên ngoài có quá nhiều biến cố, y cũng sợ đêm dài lắm mộng nên chỉ khiêm tốn một chút liền đồng ý lên ngôi, chỉ cần danh phận đã định ra, rất nhiều phần tử sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chúng thần vui mừng, Thái Kinh cao giọng hô:

- Khẩn cầu bệ hạ vào điện đăng cơ!

Triệu Hoàn gật nhẹ đầu,

- Thuận theo ý các ái khanh vậy!

Trong tháng mười hai năm Tuyên Hòa thứ sáu, vào lúc Kim Binh xuôi nam Triệu Cát đã hốt hoảng thoái vị, Thái tử Triệu Hoàn cuối cùng đã leo lên Hoàng Vị mà gã mong chờ từ lâu, gã tôn phụ hoàng Triệu Cát đã xuôi về nam là Thái Thượng Hoàng, tôn phong mẹ đẻ Huệ Cung Hoàng Hậu Vương Hậu và Hoàng Hậu Trịnh Thị của hiện tại là Hoàng Thái Hậu, đồng thời sắc phong Thái Tử Phi Chu Thị là Hoàng Hậu.

Nhằm ổn định thế cục, Triệu Cát cũng không tiến hành điều chỉnh quy mô lớn đối với bách quan, chỉ miễn đi tước vị Vương Phủ và Thái Du Tướng Quốc, đổi phong là Đồ Long Các Đại Học Sĩ, đồng thời phong Lý Cương và Tôn Phó là Phó Xạ Tả Hữu, Tri Chính Sự, nhập Tri Chính Đường, lại phong Lý Diên Khánh là Đặc Tiến, Thiêm Xu Mật Viện Sự, đảm nhiệm Đại Nguyên Soái Binh Mã Đông Kinh.

…….

Ban đêm, bên một dòng sông nhỏ cách phía bắc kinh thành ngoài mười năm dặm, hơn một trăm binh sĩ đang khẩn trương vớt vật phẩm trên sông, nước trên sông bị khuấy tung, đáy sông đọng đầy bùn nhão, khiến nước sông kết băng không dày, kỳ thực đây cũng là điều bình thường, khu vực trung nguyên đóng băng sẽ không quá dày, mà nước Hoàng Hà được chảy xuống từ vùng núi cao, bản thân đã mang theo khí lạnh, một khi đóng băng sẽ rất dày và rắn chắc.

Yến Thanh ngồi trên một tảng đá lớn, híp mắt nhìn chằm chằm xuống đồ vật đang dần dần nhô khỏi mặt nước, ánh trăng chiếu rọi xuống làn tuyết trắng, đêm có thể nhìn thấy rất rõ, là một chiếc hòm, chừng năm thước vuông, nặng đến ba bốn trăm cân.

- Ra rồi! Ra rồi!

Các binh sĩ hô lên.

Yến Thanh nhổ sợi cỏ trong miệng, bước nhanh tới, một chiếc hòm lớn nhô lên từ dưới nước, Yến Thanh khoát tay,

- Đội thứ nhất ở lại, những người khác đi cảnh giới xung quanh!

Các binh sĩ nhanh chóng tản đi, lúc này Yến Thanh mới ra lệnh cho mấy tên lính dùng gậy sắt mở hòm ra, bên trong là một một chiếc hòm bọc sắt lớn, bên trên còn có khóa đồng, Yến Thanh phá khóa, mở nắp hòm, vật phẩm bên trong được quấn chặt lại bằng mấy lớp vải dầu, lúc này gã cũng không đủ kiên nhẫn để lột từng lớp vải, gã tiện tay rút kiếm ra, khoét một lỗ lớn trên vải dầu, dùng sức xé ra, một mảng tia sáng vàng óng chói lóa khiến đám người không mở nổi mắt.

- Là vàng!

Đám người hô lên.

Yến Thanh nhấc một cục vàng óng ánh lên, ít nhất nặng mười cân, Yến Thanh nhanh chóng tính toán, chiếc hòm này có khoảng chừng ba mươi cục, vậy tức là ba trăm cân, năm ngàn lượng vàng.

Yến Thanh lại hỏi mấy tên thợ lặn:

- Phía dưới còn có bao nhiêu chiếc hòm lớn như thế này?

- Bẩm Tướng Quân, phía dưới có chừng mười ba chiếc thuyền đắm, bên trong mỗi thuyền chứa bốn hòm, như vậy tính ra khoảng chừng năm mươi hòm.

Đương nhiên không thể tất cả đều là vàng, nhưng ít nhất có bốn mươi hòm, đó chính là hai mươi vạn lượng vàng đó! Đây chính là kho báu trong cổ tích sao? Yến Thanh quả thực có chút kích động.

Lúc này, một tên binh lính chạy nhanh tới,

- Khởi bẩm Tướng Quân, thám tử Phủ Đại Danh đã về, nói có việc gấp cần bẩm báo.

Yến Thanh gật gật đầu,

- Đưa hắn tới đi!

Thoáng chốc, một tên lính bị dẫn lên, một chân quỳ xuống bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Yến Thống Lĩnh, Kim binh Phủ Đại Danh đang tập kết binh lực, có dấu hiệu xuôi nam!

Bình Luận (0)
Comment