Chương 718: Một trận sợ hãi
Chương 718: Một trận sợ hãiChương 718: Một trận sợ hãi
Yến Thanh cùng thủ hạ của gã không phải là quân doanh trinh sát bình thường, bọn họ là quân doanh tình báo, trực thuộc Ty Tình Báo, khiến bọn họ có được quyền tự quyết cao hơn, Yến Thanh đương nhiên biết hiện thời kinh thành cần nhất chính là thời gian, Kim binh Phủ Đại Danh này đang đánh lén, nếu bọn chúng thực sự đánh tới kinh thành, cho dù không hạ được kinh thành cũng sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch phòng ngự của kinh thành.
Yến Thanh lập tức đưa ra quyết định, tiến về phía bắc chặn đánh đội Kim binh chuẩn bị xuôi nam đánh lén.
Yến Thanh đương nhiên sẽ không nhất thời nông nổi mà không biết lượng sức, trong lòng gã hiểu rõ chứ! Đội Kim binh Phủ Đại Danh xuôi nam đánh úp có khoảng tám ngàn người, mà toàn là kỵ binh, thủ hạ của gã chỉ hơn trăm người, một lần tấn công của đối phương là toàn quân bị diệt, gã chỉ có thể phô trương thanh thế, nhẹ nhàng làm chậm tiến trình của đối phương, thực sự đối phó với đội quân này thì phải dựa vào Chủ Soái.
Yến Thanh lập tức viết một mẩu thư, lệnh thủ hạ cấp tốc đưa tới kinh thành.
Lúc trời gần sáng, trên đỉnh mấy ngọn núi gần bên bờ nam Hoàng Hà đồng loạt lửa cháy hừng hực, mấy ngọn núi khói đặc cuồn cuộn, dần dần nối liền một mảnh, ngọn lửa chiếu rọi trong làn khói đen dài hơn mười dặm, khói đen che khuất bầu trời, thanh thế cực kỳ hùng vĩ.
Lúc này, một đội năm ngàn kỵ binh Kim quốc vừa mới đến bờ bắc Hoàng Hà của Bạch Mã Độ, đây là con đường gần nhất tới Biện Lương, phía trước nữa là mặt băng Hoàng Hà rộng chừng hơn mười dặm.
- Có gì đó không đúng!
Chủ Tướng Kim Binh là một Vạn Phu Trưởng, tên là Hoàn Nhan Độc, là cháu họ xa của Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã, cầm một cây Lang Nha Bổng, võ nghệ vô cùng cao cường, lần này phụng mệnh Hoàn Nhan Tà Dã dẫn một vạn Kỵ Binh vòng qua phòng ngự quân Tống, đánh úp Phủ Đại Danh.
Có lẽ là đánh úp Phủ Đại Danh rất dễ dàng, gã nảy ra dã tâm càng lớn hơn, quyết định đánh úp Đô Thành Biện Lương của Đại Tống.
Gã xuất phát từ chiều hôm qua, chạy một đêm mới tới được bờ bắc Hoàng Hà, không ngờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngọn lửa hừng hực cháy bên bờ nam Hoàng Hà, Hoàn Nhan Độc nhìn một lúc, ngoảnh đầu hỏi:
- Trần Tri Huyện, chuyện này là thế nào?
Phía sau gã là một nam tử ngoài bốn mươi, tên Trần Lân, vốn là Tri Huyện Phủ Hà Gian Huyện Bạch Thủy, sau khi Kim Binh đánh tới y lập tức đầu hàng, bởi vì y rất hiểu tình hình Quận Hà Gian, lần này y là người dẫn đường cho một vạn Kim Binh làm tiên phong xuôi về nam. Trần Lâu dẫn đầu Kim Binh đi vòng qua tuyến phòng ngự quân Tống, đánh úp thành công Phủ Đại Doanh về tay, khiến Hoàn Nhan Độc có chút coi trọng y.
Hàn Nhan Độc không biết nói tiếng Hán, có người phiên dịch lại, Trần Lâu cũng đang chăm chú nhìn ngọn lửa lớn phía xa, gãi đầu hồi lâu nói:
- Nếu muốn phục kích chúng ta, chắc cũng không cần phải phô trương thế này, có lẽ là cháy rừng, hay phái người đi kiểm tra xem sao.
Hoàn Nhan Độc gật đầu, quay đầu ra lệnh:
- Đại quân nghỉ ngơi tại chỗ!
Gã lập tức phái một đội Kỵ Binh gồm năm người chạy về phía bên kia bờ Hoàng Hà, nhưng lúc đội tuần trinh sát đi chưa bao lâu, trên mặt sông truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ mặt băng Hoàng Hà gần như rung chuyển, chỉ thấy một làn khói đen bùng lên.
- Chấn Thiên Lôi!
Hoàng Nhan Độc kinh hoàng đến toát mồ hôi hột, gã bỗng hiểu ra, khói đen bờ bên kia không phải là cháy rừng gì cả, chính là kẻ địch.
Lần này Hoàn Nhan Độc muốn đánh úp Biện Kinh chính là chủ ý của bản thân gã, căn bản không nhận được sự phê chuẩn của cấp trên, vốn định đánh hạ Tống Đô lập được công lớn, bây giờ một trận đại hỏa cùng một viên Chấn Thiên Lôi bỗng khiến gã tỉnh táo lại, nếu quân Tống đã biết gã tới, vậy thì còn đánh lén gì nữa?
Nhưng để gã cứ như vậy mà lầm lũi lui về, Hoàn Nhan Độc lại không cam tâm, gã đành cho quân đóng quân tại chỗ, chờ tin tức đội tuần tra thám thính. Giữa trưa, đội thám tử vẫn chưa về, lúc này, một đội kỵ binh Kim quốc từ phía bắc chạy tới, kỵ binh dẫn đầu cầm một lệnh tiễn trên tay, hô lớn:
- Quân lệnh Đô Nguyên Soái!
Hoàn Nhan Độc liền vội vàng tiến lên nghe lệnh, binh sĩ cầm đầu đưa lệnh tiễn cho gã, nói:
- Đô nguyện Soái lệnh tướng quân lập tức rút về Phủ Đại Danh, không được phép tự tiện xuôi nam!
Hoàn Nhan Độc giật nảy mình,
- Đô Nguyên Soái đã tới Phủ Đại Danh rồi sao?
- Đã tới rồi, nghe nói Tướng quân tự tiện dẫn quân xuôi nam, Đô Nguyên Soái vô cùng tức giận, chỉ sợ sẽ trách phạt, xin Tướng quân chuẩn bị tâm lý.
Hoàn Nhan Độc ngây người hồi lâu, không khỏi thở dài, chau mày ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, toàn quân quay về Phủ Đại Danh!
…..
Kim binh thất bại trở về quả thực nằm ngoài dự kiến của Yến Thanh, gã chỉ muốn làm chậm lại tốc độ tấn công của Kim Binh, cố gắng cho quân đội giữ thành tranh thủ thời gian, mà không nghĩ Kim Binh lại rút lui.
Yến Thanh đương nhiên sẽ không cho rằng mình đã làm quân địch kinh sợ thối lui, một mồi lửa và một viên Chấn Thiên Lôi chưa hẳn hù dọa được Kim binh, bên trong ắt có ẩn tình.
Lúc này, Yến Thanh quyết đoán, phái một người đưa tin tới kinh thành, bản thân gã thì dẫn hơn một trăm người qua sông Hoàng Hà, theo đuôi Kim Binh chạy về hướng Phủ Đại Danh.
…..
Trời sáng, Lý Diên Khánh nhận được tin báo của Yến Thanh, một đội kỵ binh Kim quốc khoảng năm ngàn người chuẩn bị đánh úp kinh thành, điều này cũng khiến Lý Diên Khánh cũng hơi lo lắng, ba vạn tinh binh của hắn đã đến, thay cho ba vạn sương quân trở thành chủ lực phòng ngự kinh thành.
Hai ngày này Lý Diên Khánh đang gấp rut bố trí các loại phòng ngự, trước đây hắn thực hiện tích nhiều chi ít, chuẩn bị được một lượng lớn, cho nên bố trí phòng ngự cũng trở nên vô cùng nhanh chóng và thuận lợi.
Lúc thư cấp tốc của Yến Thanh được chuyển tới, Lý Diên Khánh đang ở trên tường thành giám sát quân chặt cậy đại thụ ngoài thành, loại việc này đương nhiên là do sương quân làm, chỉ vẻn vẹn hai ngày, mười mấy vạn gốc đại thụ bên ngoài thành đã bị chặt gần như không còn, cuối cùng chỉ còn lại mấy nghìn gốc đại thụ bên ngoài thành đông.
Lý Diên Khánh sắc mặt âm trầm xem hết thư báo của Yến Thanh, trầm tư nói:
- Mau đi mời Chủng Đô Thống và Diên Đô Thống đến đây, nói ta có chuyện quan trọng thương nghị!
Phòng ngự kinh thành không chỉ là phòng ngự về quân sự, nó liên quan đến rất nhiều thứ, chỉ là trong đám người mười mấy vạn người ngoài thành dời đô là một chuyện cực kỳ rườm rà, quan phủ phải đăng ký quyền sở hữu tài sản ruộng đất, phải sắp xếp chỗ ở, phải bình ổn giá cả hàng hóa, phải duy trì trật tự, phải tiêu trừ lời đồn vân vân, chỉ dựa vào một mình Lý Diên Khánh căn bản là không thực tế.
Các sự vụ phòng ngự chuẩn bị chiến đấu vẫn do Quân Nghị Đường phụ trách, chỉ là Quân Nghị Đường đổi tên thành Quân Chính Phòng Ngự Đường, Lý Diên Khánh cũng là một trong những thành viên chủ yếu, phụ trách quân sự nhưng phụ trách quân sự cũng không phải chỉ mình hắn.
Trên thực tế, Triệu Hoàn cũng không giao tất cả quân quyền cho Lý Diên Khánh, bất kỳ Hoàng Đế nào cũng không thể nào giao quân quyền cho một người nắm giữ, trên danh nghĩa Lý Diên Khánh là Nguyên Soái ba quân, nhưng đồng thời thống nhất quản lý cả quân Kinh Triệu, thực quyền của hắn vẫn nằm ở quân Kinh Triệu. Mặt khác, Đồng Tri Phủ Khai Phong Diên Bình Trọng nắm trong tay ba vạn sương quân, Triệu Hoàn phong gã làm Phó Đô Đốc Thống, Chủng Sư Trung được dùng tới lần nữa, nắm giữ ba vạn quân Tân Bắc, cũng đảm nhiệm chức Phó Đô Thống.
Còn nông phu chiêu mộ thì do Từ Tông Trạch phụ trách, gã cũng được bổ nhiệm làm Phó Đô Đốc Thống.
Hệ thống quân sự phòng ngự của kinh thành chính là do bốn người Đô Thống một trưởng ba phó này phụ trách, chia ra mỗi người quản lý một bộ phận quân đội, Thiên Tử thống nhất phụ trách, cũng có nghĩa là, Triệu Hoàn mới chính là Binh Mã Đông Kinh Đại Nguyên Soái đúng nghĩa.
Rất nhanh, Diêu Bình Trọng và Chủng Sư Trung vội vàng chạy tới, Chủng Sư Trung cười từ xa nói:
- Diên Khánh, lại có phương án gì mới vậy?
Chủng Sư Trung tuy là trưởng bối, nhưng lão đối với sự trưởng thành nhanh chóng của đệ tử huynh trưởng lại trở thành niềm vui mừng sâu sắc với Đại Tống, hơn nữa để Chủng Soái nhanh chóng nắm giữ ba vạn Quân Tân Bắc, Lý Diên Khánh không tiếc giao trăm tên thân vệ trong Quân Tân Bắc cho Chủng Sư Trung. Có được trăm binh sĩ trung thành trong quân, Chủng Sư Trung nhanh chóng nắm giữ được đại quyền Quân Tân Bắc, cho dù trong lòng Đổng Bình có chút không phục cũng không làm gì được.
Chính là tầng quan hệ đặc thù này, khiến Lý Diên Khánh nhanh chóng kết đồng minh với Chủng Sư Trung, làm cho các loại phương án phòng ngự của Lý Diên Khánh nhanh chóng được thực hiện, đương nhiên, cũng từng bước biên giới hóa quân đội vùng ven.
Mặc dù biên giới hóa quân đội vùng ven khiến Diêu Bình Trọng có chút bất mãn đối với Lý Diên Khánh, nhưng cho y thực quyền nắm giữ ba vạn quân đội vùng ven cũng là do Lý Diên Khánh đề nghị, chính là dưới sự hỗ trợ của Thiên tử Triệu Hoàn, Diêu Bình Trọng đã thu phục được Vương Tử Vũ và Dương Khả Thế, đuổi được Phí Hoằng, cuối cùng uy hiếp dỡ bỏ ba vạn sương quân, khiến Diêu Bình Trọng vô cùng cảm động đối với Lý Diên Khánh, đồng thời đối với Lý Diên Khánh ít nhất ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường được, hai người vẫn còn nể mặt nhau.
Lý Diên Khánh thấy hai người đến thì đưa thư Yến Thanh cho bọn họ,
- Các ngươi xem qua phong thư này, có thể sẽ gặp phiền phức!
Hai người đọc thư xong đều kinh hãi, năm ngàn kỵ binh người Kim muốn đánh úp kinh thành, đây là mối phiền toán lớn, Chủng Sư Trung nhướng mày,
- Ta thì không lo vấn đề thành trì, kỵ binh đánh tới không mang theo vũ khí công thành, đối mặt với tường cao kinh thành cũng vô ích, nhưng điểm mấu chốt là ngoài thành có rất nhiều dân chúng đều chưa vào thành, một khi người Kim đánh tới, tất nhiên sẽ có vô số bách tính bị tàn sát thảm thương, ta kiến nghị kéo quân đội ra ngoài, dù sao đối phương cũng chỉ có năm ngàn kỵ binh.
Lý Diên Khánh nhìn Diêu Bình Trọng,
- Ý kiến của Diêu Đô Thống thì sao?