Chương 741: Đánh lén Tương Châu (trung)
Chương 741: Đánh lén Tương Châu (trung)Chương 741: Đánh lén Tương Châu (trung)
Một canh giờ sau, ba ngàn kỵ binh mang theo một phần lương thực và cỏ khô rời khỏi Huyện Thang Âm, dọc theo quan đạo chạy vội về hướng bắc.
Trên đầu thành, Tương Hoa phức tạp chăm chú nhìn kỵ binh quân Tống bắc thượng, một thủ hạ tâm phúc bên cạnh nhỏ giọng nói:
- Có cần thông báo Huyện An Dương không?
Tương Hoa lắc đầu:
- Họ đang hoài nghi ta rồi, nếu không cũng sẽ không rời đi vội vàng như thế. Nếu như tùy tiện thông báo Huyện An Dương, chỉ sợ chúng ta đều có nguy hiểm tới tính mạng.
- Chỉ sợ Kim binh sẽ thanh toán trên đầu chúng ta.
- Điều này lại không cần lo lắng, ta đã nói chuyện với họ, mục tiêu của họ không chỉ là Tương Châu, Kim binh không tìm tới đầu chúng ta.
Nói tới đây, Tương Hoa nhìn thoáng qua thủ hạ, thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi thực sự không yên lòng, có thể trực tiếp báo cáo Phủ Đại Danh sau khi họ rời khỏi Tương Châu, cũng có thể phòng ngừa nguy hiểm.
- Vẫn là Tưởng Đoàn Luyện nghĩ chu đáo.
Tương Hoa cười không nói, chắp tay nhìn về phương bắc. Thật ra gã cũng hi vọng Vương Quý có thể xử lý đám quân Tống đầu hàng Kim quốc ở Huyện An Dương. Nếu không, sớm muộn họ cũng sẽ đến cướp sạch Huyện Thang Âm.
…
Trước mắt thế cục Hà Bắc cực kỳ hỗn loạn, nguyên nhân chủ yếu là chủ lực Kim binh xuôi nam toàn bộ, cũng không hề khống chế hoàn toàn Hà Bắc. Mặc dù mỗi Châu đều có một số lượng trú quân nhất định, nhưng cũng không có nghĩa mỗi Huyện đều có trú quân. Điều này dẫn đến các loại thế lực xen kẽ nhau tại Hà Bắc, có binh sĩ Kim quốc chân chính, cũng có quân đội triều Tống đầu hàng Kim quốc, hiện giờ được xưng là Hán binh, còn có hơn chục thế lực kháng Kim.
Chẳng qua những thế lực kháng Kim này cũng không lớn, lại khá rải rác, nhiều thì mấy trăm người, ít thì hơn mười người, đều phân bố ở các Huyện tương đối xa xôi.
Quân đội mà Nhạc Phi dẫn đầu cũng là một trong các thế lực kháng Kim, quy mô thuộc về trung đẳng, ước chừng hơn ba trăm người, đều là hương binh Tương Châu. Bởi vì địa vị chiến lược của Tương Châu khá quan trọng, Kim binh đồn trú ba ngàn người tại Tương Châu. Nhạc Phi cũng không lưu lại Tương Châu, mà liên tục chiến đấu tiến đến vùng Phũ Dương Quan Từ Châu, Kim binh gần như không trú quân ở Từ Châu, lại ở trong núi cao rừng rậm, dễ dàng ẩn giấu.
Khoảng thời gian, trong lòng Nhạc Phi cũng hơi nóng vội. Gã biết chủ lực Kim binh đang tấn công kinh thành, gã cũng hi vọng có thể làm một vài chuyện ở Hà Bắc, ảnh hưởng tới hậu cần Kim binh.
Gã nghĩ tới chính là đường lương thảo của Kim binh. Con đường lương của Kim binh từ Phủ Đại Danh tới Tương Châu lại tới Huyện Lê Dương, sau khi vượt qua Hoàng Hà tại bến Bạch Mã lại tiếp tục xuôi nam. Ra tay ở Tương Châu thích hợp nhất, nhất muốn ra tay ở Tương Châu, đầu tiên phải nhổ cái đinh của Tương Châu.
Nhạc Phi cũng biết, dựa vào sức một mình gã không cách nào rung chuyển trú quân Tương Châu, tốt nhất là liên hợp các thế lực kháng Kim lại. Khoảng thời gia nnày, gã bận rộn liên hệ với mười mấy thế lực Kháng Kim ở Tây Lộ Hà Bắc, nhưng kết quả không hề lạc quan, phần lớn những thế lực kháng Kim này có lòng tự vệ rõ ràng, không đồng ý tác chiến với Kim binh.
Nhạc Phi trú quân ở trấn Đại Thạch Sơn gần Phũ Khẩu Quan, đây là một trấn nhỏ khá vắng vẻ, hơn trăm gia đình, cơ bản đều là thợ săn. Bởi vì địa thế nơi này hiểm yếu, lưng tựa Thái Hành Sơn, phát hiện nguy hiểm có thể lập tức ẩn giấu vào trong Thái Hành Sơn, khoảng cách quan đạo cũng chỉ mười dặm, là một nơi lui có thể thủ.
Giữa trưa, Nhạc Phi vừa gặm bánh bao không nhân, vừa chú ý một tấm bản đồ trên tảng đá lớn. Đây là bản đồ Tương Châu, phía trên dùng bút đỏ vẽ đường tiếp tế hậu cần của Kim binh.
Trước mắt Nhạc Phi đảm nhiệm Phó Chỉ Huy Sứ Tương Châu, đây là chức quan cuối cùng triều đình phong cho gã. Chính vì gã có chức quan này, gã mới có quyền triệu tập các thế lực kháng Kim. Tiếc rằng quân Tống bị Kim binh đả kích thất bại thảm hại, uy tín tướng lĩnh quân Tống giảm mạnh. Lại thêm mấy chục vạn người tác chiến ở Hà Bắc, các loại Chỉ Huy Sứ nhiều vô số kể, Phó Chỉ Huy Sứ của Nhạc Phi đã không đáng giá. Huống chi, gã cũng không có bối cảnh hậu đài phía sau, các thế lực kháng Kim lờ gã đi cũng hợp tình hợp lý.
Lúc này Phó tướng Từ Khánh đi tới cười nói:
- Ngũ ca vẫn chưa từ bỏ ý định sao?
Nhạc Phi lắc đầu:
- Chỉ có một ngàn kỵ binh hộ vệ, cơ hội khó được!
- Nhưng cho dù là một ngàn kỵ binh, chúng ta cũng không phải đối thủ.
Ánh mắt Nhạc Phi ảm đạm, nếu như mấy thế lực kháng Kim khác có thể hưởng ứng sự triệu tập của mình mà đoàn kết lại, họ sẽ có cơ hội. Chỉ là mọi người chỉ lo lợi ích cá nhân, sợ chút xíu quân đội của mình bị người khác sát nhập thôn tính, kháng Kim như vậy không thành được đại sự!
Đúng lúc này, một tên lính chạy như bay tới, khom người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, Vương Thống Chế phái người tới.
Nhạc Phi khẽ giật mình:
- Vương Thống Chế nào?
Binh sĩ do dự một chút nói:
- Nói Vương Thống Chế là đồng hương của ngài, cùng đi học.
- Vương Quý!
Nhạc Phi lập tức mừng rỡ, Vương Quý lại tới rồi, gã liền nói:
- Nhanh để người tới đây.
Không bao lâu, một binh lính được dẫn tới, quỳ một chân xuống hành lễ:
- Tham kiến Nhạc Chỉ Huy Sứ.
- Không cần phải khách khí, xin đứng dậy nói chuyện.
Binh sĩ đứng dậy, đưa một phong thư cho Nhạc Phi:
- Đây là thư của Thống Chế nhà ta.
Nhạc Phi nhận thư nhìn kỹ một lần, đôi mắt dần dần sáng lên, gã vội vàng hỏi:
- Không biết hiện giờ Vương Thống Chế ở nơi nào?
- Trước mắt hắn đang ở Huyện Lâm Lự, hi vọng Nhạc Chỉ Huy Sứ có thể đi qua cùng bàn đại kế.
Nhạc Phi gật đầu, quay đầu nói với Từ Khánh:
- Tập kết huynh đệ, chúng ta lập tức xuất phát!
…
Huyện Lâm Lư là một tồn tại độc lập đặc biệt của Tương Châu. Dù là nhân khẩu, thương nghiệp, sản lượng lương thực, quy mô huyện thành, nó đều lạc hậu hơn bố Huyện khác, giống như một chi nhánh nghèo nhất trong gia tộc, vẫn bị người khác coi thường, không có địa vị gì ở Tương Châu.
Nhưng thời kỳ chiến tranh, nó lại trở thành một nơi may mắn được ông trời sủng ái. Cho tới giờ, nó là huyện thành duy nhất trong mười mấy Huyện chung quanh không bị Kim binh cướp sạch. Cũng bởi vì nó ở vùng núi, giao thông không tiện, lại thêm bản thân không có chất béo gì, nó mới may mắn trốn thoát một kiếp.
Vương Quý từng đảm nhiệm Đoàn Luyện Sứ Tương Châu, hết sức quen thuộc đối với Tương Châu. Gã dẫn quân đội đi đường nhỏ tiến vào chiếm giữ Huyện Lâm Lự.
Tương Châu là mục tiêu đầu tiên của Vương Quý. Hai ngày này Vương Quý vẫn luôn cân nhắc kế sách đối địch. Tình hình trước mắt hơi nằm ngoài dự liệu của gã, gã vốn cho rằng Tương Châu chỉ có mấy trăm Kim binh, có thể đánh một trận tiêu diệt, nhưng không ngờ còn có hơn hai ngàn quân Tống đầu hàng Kim quốc, như vậy Kim binh cũng đủ giữ vững huyện thành An Dương, mà gã không mang theo vũ khí công thành.
Trận chiến này quả thực không dễ đánh.
Huyện lâm Lự cách trấn Đại Thạch Sơn mà Nhạc Phi đóng quân không xa, cách nhau chỉ khoảng hai trăm dặm. Nhưng nếu đi quan đạo sẽ phải vòng một vòng lớn, ít nhất phải đi năm trăm dặm. Nhạc Phi dẫn thủ hạ đi đường nhỏ, khoảng một ngày đêm sau liền tới Huyện Lâm Lự.
Sớm có binh sĩ chạy đi bẩm báo, Vương Quý và Ngưu Cao tự mình ra đón, ba người lâu ngày gặp lại, kích động ôm chầm lấy nhau.
- A Quý, đã thăng làm Thống Chế rồi, chúc mừng nha!
Vương Quý cười vung tay:
- Chỉ là quan phân công mà thôi, quan giai vẫn là chính lục phẩm. Chờ chiến thanh kết thúc rồi, ta sẽ bị đánh về nguyên hình!
- Sau khi chiến tranh kết thúc, hẳn là thăng quan mới đúng!
- Ngũ ca, ngươi thế nào?
- Một lời khó nói hết, chúng ta đi vào từ từ nói!
Ba người vừa đi vừa nói, nhanh chóng tiến vào huyện thành. Vương Quý dùng roi ngựa chỉ huyện thành, lại hỏi:
- Ta đã hỏi Tri Huyện, hắn nói chúng ta đóng quân Huyện Lâm Lự, Kim binh Huyện An Dương không có khả năng biết được, là như vậy phải không?
Nhạc Phi cười nói:
- Cái này phải xem ngươi tới Huyện Lâm Lư như thế nào. Nếu như đi quan đạo, chắc chắn đi qua Huyện An Dương. Nếu như đi đường nhỏ, vậy họ quả thực có thể không biết.
- Sẽ sơ sẩy như vậy sao?
- Không phải sơ sẩy.
Nhạc Phi thản nhiên nói:
- Là khinh thường, Kim binh căn bản không để chúng ta ở trong lòng, cho nên không quan trọng phái trinh sát tuần hành, họ không cần phải quan tâm sự tồn tại của chúng ta. Theo họ nghĩ, chúng ta chẳng qua chỉ là sâu kiến dưới chân mà thôi.
- Cho nên chúng ta tới rồi, Kim binh cũng sẽ không biết.
Nhạc Phi gật đầu:
- Hẳn là như vậy, trừ khi có người bán đứng các ngươi.
- Ngũ ca, ngươi cảm thấy Tương Hoa có bán đứng chúng ta không?
- Tương Hoa!
Nhạc Phi khẽ giật mình, ghìm chặt chiến mã:
- Các ngươi tới Huyện Thang Âm rồi?
- Nơi đó là đường phải qua, tung tích của ngươi cũng là hắn nói cho chúng ta biết. Ta cảm thấy hắn đã không bán ngươi, vậy hẳn sẽ không bán chúng ta.
Nhạc Phi trầm ngâm một chút nói:
- Khó mà nói, bán ta không có lợi ích gì quá lớn, nhưng các ngươi thì khác. Chẳng qua các ngươi đã bình an vô sự ở Huyện Lâm Lự, vậy ta đoán chừng hắn không có bán các ngươi. Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, tốt nhất phái người giám thị ở Huyện An Dương.
Vương Quý vội vàng phái mấy tên trinh sát chạy tới Huyện An Dương, giám thị mỗi hành động của Kim binh.
Nhạc Phi được mời tới miếu Thành Hoàng, đây là nơi ở tạm thời của quân đội. Bãi đất trống rộng lớn trước miếu Thành Hoang dễ dàng sử dụng thành nơi đóng quân, bản thân miếu Thành Hoàng liền trở thành quân nha.
- Tùy tiện ngồi đi!
Vương Quý cười mời Nhạc Phi ngồi xuống:
- Dù sao chúng ta không ở đây lâu dài, lười thu dọn.
Nhạc Phi ngồi xuống, trực tiếp hỏi:
- Các ngươi muốn đánh Huyện An Dương?
Vương Quý lắc đầu:
- Chúng ta không có hứng thú với thành trí, chỉ muốn tiêu diệt Kim binh Huyện An Dương.
Nhạc Phi mỉm cười:
- Quả nhiên không khác suy nghĩ của ta, nếu như vậy ta cũng có kế hoạch tuyệt diệu.
Vương Quý và Ngưu Cao nhìn nhau, cùng mừng lớn hỏi:
- Kế hoạch gì?