Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 871 - Chương 742: Đánh Lén Tương Châu (Hạ)

Chương 742: Đánh lén Tương Châu (hạ) Chương 742: Đánh lén Tương Châu (hạ)Chương 742: Đánh lén Tương Châu (hạ)

Từ khi kỵ binh quân Tống phá hủy kho lúa tạm thời của Kim binh ở bờ nam Hoàng Hà, Kim binh liền hủy bỏ trung chuyển, trực tiếp trưng dụng mấy vạn dân phu đưa lương thảo từ Phủ Đại Danh tới kinh thành. Con đường lương cơ bản dọc theo mương Vĩnh Tế xuôi nam, từ Phủ Đại Danh tiến vào Tương Châu, lại xuôi nam tiến vào Vệ Châu tới Huyện Lê Dương qua Hoàng Hà, bờ bên kia là bến Bạch Mã nổi danh.

Toàn bộ tuyến đường vận chuyển lương thảo ước chừng năm trăm dặm, tám vạn dân phu kéo mấy vạn xe lương thảo nối liền không dứt trên con đường lương. Ước chừng có một vạn kỵ binh phụ trách áp giải. Mặc dù kỵ binh không ít, nhưng vì lộ trình quá dài, phân phối mỗi dặm đường chỉ có hai mươi người, số người quả thực hơi ít. Quan trọng nhất là Kim binh không có khả năng phân bố đều như vậy, bởi vì phân bố không đều, chắc chắn sẽ xuất hiện một đoạn lộ trình rất dài không có binh sĩ hộ vệ.

Nhạc Phi nhìn trúng cơ hội này, nhưng gã cũng biết thực lực của mình có hạn, cho dù phá hủy một điểm đội lương, nhưng cũng không có tác dụng đối với đại cục. Nhưng nếu như có thể được mấy ngàn người cùng làm đại sự, chắc chắn ảnh hưởng tới Kim binh tiền tuyến tác chiến.

Chỉ tiếc không có người chịu cùng nâng cờ lớn với gã. Đúng lúc uể oải tình thế lại xoay chuyển, Vương Quý dẫn ba ngàn kỵ binh tới Tương Châu, khiến Nhạc Phi lại thấy được cơ hội.

Trong một rừng cây cách mương Vĩnh Tế khoảng hơn hai trăm bước, Nhạc Phi và Ngưu Cao dẫn hơn một ngàn ba trăm người ở trong rừng cây chăm chú nhìn đội xe lương thảo nối liền không dứt xa xa.

- Ngũ ca, ngươi khẳng định đoạn đường này không có Kim binh chứ?

Ngưu Cao nhỏ giọng hỏi.

Nhạc Phi cười nói:

- Đương nhiên sẽ có Kim binh, chỉ là Kim binh sẽ không nhiều, nhiều nhất hơn trăm người. Họ phần lớn là trăm người một đội, ta đã sớm phát hiện quy luật của họ.

Ngưu Cao lại nhìn mặt phía bắc một chút, hỏi:

- Nơi này cách Huyện An Dương bao xa?

- Đại khái khoảng năm mươi dặm.

- Có thể cách Huyện An Dương hơi xa quá hay không?

Ngưu Cao vẫn hơi lo lắng.

- Điều này không có cách nào, nơi này là nơi cách Huyện An Dương gần nhất. Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, kỵ binh Kim binh rất nhanh, họ cưỡi ngựa cầu cứu, thủ quân An Dương nhiều nhất một canh giờ là có thể chạy tới.

Nhạc Phi vừa dứt lời, một tên binh lính chỉ vào nơi xa hô:

- Kỵ binh quân địch đến rồi!

Nhạc Phi cũng nhìn thấy, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lại có ba trăm kỵ binh, quả thực nằm ngoài dự liệu của gã. Tình hình ba trăm kỵ binh không phải không có, nhưng rất hiếm khi đụng phải, không nghĩ tới hôm nay họ lại đụng phải.

Ngưu Cao lại hết sức kích động, gã chỉ ngại một trăm kỵ binh quá ít, không nghĩ tới lại có ba trăm kỵ binh, quả thực khiến gã mừng rỡ.

- Cung nỏ chuẩn bị!

Ngưu Cao nhỏ giọng quát lên.

Một ngàn kỵ binh giơ Thần Tí Nỏ lên, phạm vi sát thước của Thần Tí Nỏ ở trong hai trăm bước, nhưng thủ hạ của Nhạc Phi lại sử dụng cung tên bình thường, tầm bắn sát thương nhiều nhất chỉ có trăm bước, họ chỉ có thể trơ mắt chờ cơ hội.

Kỵ binh ngày càng gần, nhanh như chớp chạy qua đối diện họ. Lúc này, Ngưu Cao hô lớn một tiếng:

- Bắn!

Một ngàn mũi tên bỗng nhiên bắn ra, tên nỏ dày đặc như châu chấu vọt tới kỵ binh quân địch. Ba trăm kỵ binh người Kim không kịp đề phòng, tên nỏ dày đặc bắn vào trong đám người, một mảng người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm vang lên liên miên. Nhạc Phi hô lớn một tiếng:

- Giết!

Gã dẫn ba trăm binh sĩ giết ra đầu tiên. Sau đó Ngưu Cao dẫn kỵ binh giết ra mạnh mẽ, càn quét tới quân địch. Kim binh đại loạn một hồi, liền chạy trốn. Thủ hạ của Nhạc Phi cũng bắn một lượt tên, bắn ngã mười mấy tên kỵ binh chuẩn bị phá vây.

Kim binh thương vong hơn trăm người, trận cước đã loạn, một Thiên phu trưởng dẫn đầu hô:

- Có quân địch phục kích đội lương thảo, nhanh tới Huyện An Dương cầu viện!

Mấy tên kỵ binh quay đầu ngựa lại, chạy vội về phía Huyện An Dương. Hai trăm kỵ binh còn lại chiến đấu, lại bị quân Tống giết hơn năm mươi người, Thiên phủ trưởng thấy sắp bị quân Tống vây quanh, gã hô lớn một tiếng:

- Phá vây với ta!

Gã dẫn quân phá vây mặt phía nam. Mặt phía nam đúng là Nhạc Phi và thủ hạ của gã. Nhạc Phi thấy một Đại tướng Kim quốc tay cầm lang nha bổng vọt tới. Gã cười lạnh một tiếng, trường thương nghênh đón. Không chờ địch tướng kịp phản ứng, liền đâm nhanh một thương về phía đối diện. Một thương này tốc độ quá nhanh, trong lòng Thiên phu trưởng Kim binh có vài phần coi thường bởi vì giáp da đơn sơ của Nhạc Phi, chờ lúc gã hiểu được không đúng đã không còn kịp rồi.

Một thương đâm xuyên qua lồng ngực, Thiên phu trưởng hô lớn một tiếng, đứt hơi bỏ mình tại chỗ. Nhạc Phi khẽ đảo cổ tay, đánh Thiên phu trưởng rơi xuống ngựa, duỗi tay liền bắt lấy dây cương chiến mã của đối phương. Đây là một thớt bạch mã cực kỳ khỏe mạnh, bốn chân thon dài cường tráng, cao lớn uy vũ, toàn thân không có một sợi lông tạp, khiến Nhạc Phi cực kỳ yêu thích.

Lúc này, Ngưu Cao dẫn kỵ binh xông tới giết, vây quanh hơn một trăm Kim binh. Kim binh liều chết phá vây, hai bên chém giết kịch liệt.

Lúc này, mấy ngàn dân phu vận chuyển xe lương đã sớm sợ hãi chạy bốn phía, bỏ lại hơn ngàn chiếc xe lương thảo. Mặc đội lương thảo nối liền không dứt, chẳng qua đây chỉ là nói theo lộ trình dài năm trăm dặm, trên thực tế xe lương vẫn xuôi nam theo từng nhóm. Nhóm lương thảo này có khoảng một ngàn bốn trăm chiếc xe, cơ bản đều là xe lừa. Mỗi chiếc xe hai con lừa kéo, mỗi chiếc xe chất bảy tám chục thạch lương thực.

Kim binh dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cuối cùng bị quân Tống dùng ưu thế binh lực tiêu diệt toàn bộ. Quân Tống lập tức dỡ lừa lại, tập trung tất cả xe lương, vẩy dầu hỏa, xe lương nhanh chóng dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Con lừa là chiến lợi phẩm, đương nhiên không dễ dàng từ bỏ. Nhạc Phi liền để Phó tướng Từ Khánh dẫn thủ hạ vội vàng đưa gần ba ngàn con lừa đi trước một bước. Gã và Ngưu cao dẫn một ngàn kỵ binh đi đường vòng về phía Huyện An Dương nhanh như chớp.



Khi thủ quân An Dương biết được xe lương bị quân Tống chặn đường, Thiên phu trưởng dẫn đầu cả kinh đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Đô Nguyên Soái luôn truy trách nhiệm nghiêm khắc, xe lương bị cướp trong cảnh nội Tương Châu, một khi Đô Nguyên Soái truy cứu trách nhiệm, gã không có động tác nào, sợ rằng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Thiên phu trưởng lòng nóng như lửa đốt, lập tức dẫn năm trăm Kim binh cùng hai ngàn quân Hán rời khỏi Huyện An Dương đánh về phía đông nam.

Quân Hán cũng chính là quân Tống đầu hàng Kim binh, thủ lĩnh gọi là Tống Qua, là một Chỉ Huy Sứ Cấm Quân. Lúc Kim binh xuôi nam lần đầu, gã dẫn hai ngàn binh sĩ đầu hàng Hoàn Nhan Tông Vọng, được phong làm Nha tướng, dẫn hai ngàn binh sĩ trấn thủ Tương Châu giúp Kim binh.

Đội quân Tống đầu hàng Kim quốc này cơ bản chưa thay đổi khôi giáp, chỉ là quấn một vòng da dê chung quanh mũ giáp, khiến mũ giáp biến thành màu trắng. Địa vị quân hán khá thấp, không chỉ kém xa người Nữ Chân, cũng không sánh bằng người tộc Bột Hải, thậm chí ngay cả tộc Khiết Đan và tộc Hề cũng không bằng, thuộc về binh sĩ địa vị thấp nhất, đương nhiên không có chiến mã để cưỡi, chỉ chạy theo phía sau kỵ binh người Kim.

Thiên phu trưởng lòng nóng như lửa đốt, dẫn kỵ binh phi nước đại dọc theo quan đạo, thời gian dần trôi qua bỏ lại quân Hán ngày càng xa.

Lúc xuyên qua một mảng rừng đào, liền nghe tiếng mõ vang lên hai bên, sau đó mũi tên dày đặc giống như gió lốc mưa rào phóng tới từ hai bên. Năm trăm Kim binh lập tức người ngã ngựa đổ, Thiên phu trưởng dẫn đầu lập tức bị mấy chục mũi tên đâm thủng thân thể, mất mạng tại chỗ.

- Giết!

Vương Quý nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn hai ngàn kỵ binh giết ra từ trong rừng. Kim binh nghênh chiến trong lúc bối rối, mặc dù họ tác chiến dũng mạnh, nhưng dù sao số lượng quân Tống gấp mấy lần họ, không tới một khắc đồng hồ, năm trăm kỵ binh liền bị quân Tống chém giết hầu như không còn.

Lúc này, một Thiên tướng chỉ vào quân Hán chạy tới từ xa, nói:

- Những người kia hẳn là quân Tống đầu hàng Kim binh, họ không có ngựa, bỏ lại đằng sau!

Mấy tên tướng lĩnh cùng nhìn lại Vương Quý, Vương Quý cắn răng chậm rãi nói:

- Đầu hàng dị tộc, giết không có gì đáng tiếc, giết cho ta, một tên cũng không để lại!

Hai ngàn kỵ binh nổi giận gầm lên một tiếng, giục ngựa phô thiên cái địa đánh tới quân Hán phía sau.

Ngay khi Vương Quý dẫn bộ chúng bao vây tiêu diệt quân Hán Kim binh, Nhạc Phi và Ngưu Cao đã dẫn một ngàn kỵ binh tới An Dương, trực tiếp giết vào huyện thành đã không có thủ quân.

Bình Luận (0)
Comment