Chương 784: Ngoại thành thất thủ
Chương 784: Ngoại thành thất thủChương 784: Ngoại thành thất thủ
Chiến trận thành bắc vô cùng kịch liệt, từng chiếc thang công thành được dựng lên, quân Kim liều lĩnh leo lên thang, trên đầu gỗ lăn, đá tảng được ném xuống như mưa, vô số binh sĩ kêu lên thảm thiết té xuống từ thang.
Phía sau thang công thành, cung tiễn cũng hoạt động mạnh. Trong bóng đêm hầu như không thể xác định chính xác điểm bắn. Trên thành dưới thành tên bay ào ạt dệt lên một tấm lưới mưa tên khổng lồ.
Lúc này, Lý Diên Khánh ở nam thành, Từ Ninh giao sáu ngàn binh sĩ nam thành cho hắn chỉ huy, còn y tự mình thống lĩnh năm ngàn binh ở đông thành. Một vạn một ngàn binh sĩ này là nền tảng phản công của Lý Diên Khánh. Ngoài ra, một vạn chín ngàn quân tây bắc bọn họ không thể khống chế, đặc biệt là một vạn năm ngàn quân đang chiến đấu kịch liệt với quân Kim ở bắc thành, càng khó đảm bảo, có thể trở về bao nhiêu thì được bây nhiêu.
Lý Diên Khánh cũng không có tham chiến ở bắc thành, hắn cũng không có tác dụng nhiều trên thành. Thậm chính cũng không khác là mấy với bọn Trương Thanh, Từ Ninh..
Lý Diên Khánh cũng không am hiểu trực chiến, hắn am hiểu chuẩn bị chiến đấu, chỉ huy, dùng người. Đặc biệt là dùng người, hắn có thể phát huy tài hoa của mỗi người, cỗ vũ sĩ khí, để binh sĩ có thể dốc lòng chiến đấu, sắp xếp vị trí tướng lĩnh, để tướng lĩnh phát huy hoàn toàn ưu thế bản thân.
Hắn sắp xếp tất cả thỏa đáng, tự nhiên có các hãn tướng Lưu kỹ, Vương Quý, Ngưu Cao, Tào Mãnh, Dương Tái Hưng trực tiếp suất lĩnh quân đội tác chiến.
Sở dĩ Lý Diên Khánh biết ngoại thành nhất định sẽ bị công phá là bởi vì quân Tống thủ thành lần hai gần như không chuẩn bị một chút gì, đều tận dụng những gì tàn dư còn lại từ lần chiến đầu tiên. Không kiểm tra lại còn bao nhiêu máy ném đá, không chuẩn bị cẩn thận hậu cần tiếp viện, trong thời gian đình chiến còn không huấn luyện quân đội, tác chiến quân đội không có chương pháp, quân sĩ dựa bảo bản năng để chiến đấu với quân Kim. Trận chiến này sao có thể đánh thắng được? cho rằng quân Kim đánh thắng dễ vậy sao?
Lý Diên Khánh bất luận là bảo vệ Thái Nguyên hay là bảo vệ kinh thành lần đầu giành thắng lợi, đều là kết quả của sự hao tổn lượng lớn tâm huyết, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên thành công.
Lúc này, thành bắc truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ lờ mờ thấy nửa chiếc máy ném đá bắn vọt lên trời, sau đó là một tiếng nổ vang lên, hai chiếc máy ném đá bị nổ tan tành.
Trong lòng Lý Diên Khánh nhảy thót lên một cái, đây là do máy ném đá có sự cố, dẫn đến chấn thiên lôi không ném đi được, trực tiếp phát nổ trên thành. Hắn nhẹ lắc đầu, đây là chuyện trong dự liệu của hắn. Ngày trước khi ở Thái Nguyên, hắn cẩn thận như vậy mà vẫn để nổ một quả, huống hồ ở đây quân đội hầu như không nghĩ đến điểm này, nổ từ bên trong khẳng định không tránh khỏi.
Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị rút về nội thành.
Hắn vừa dứt lời, phía tây thành liên tiếp truyền đến những tiếng nổ mãnh liệt, một cột khói đen bốc lên mạnh mẽ. Lý Diên Khánh lập tức biến sắc:
- Không tốt!
Hắn nhìn ra chỗ khói đen bốc lên chính là Tân trịnh môn, tức là quân Kim đang phá cửa thành. Lý Diên Khánh hiểu ra hoàn toàn, công bắc thành chỉ là ngụy trang, quân Kim lợi dụng chấn thiên lôi thu được để nổ thành tây. Ai bảo quân Kim không biết dùng mưu chứ, cái kế sách này khác cao minh, lợi dụng suy nghĩ quân Kim sẽ tấn công thành bắc để không chú ý chỗ khác, cho nổ thành tây.
Lý Diên Khánh lập tức quyết định, ra lệnh:
- Phát hỏa tiễn, lui về nội thành!
Ba hỏa tiễn bay lên trời, đây chính là tín hiệu rút lui. Sáu ngàn quân Tống nhanh chóng rời khỏi nam thành, lui vào nội thành.
Cùng lúc đó, Từ Ninh ở đông thành cũng hạ lệnh rút lui. Lúc này, phía Tân trịnh môn lại liên tiếp truyền đến tiếng nổ rền, toàn bộ tường thành tân trịnh môn đã bị nổ sập, bụi đất bay mù mịt.
Phía thành tây truyền đến tiếng hét giết của mấy vạn người, ba vạn quân Kim mai phục bên ngoài đánh tới Tân trịnh môn, quân giữ thành thấy tình hình không ổn thì nhao nhao chạy xuống, rút lui vào nội thành.
Lúc này, thành bắc vẫn đang kịch chiến, quân Kim mấy lần muốn công lên thành nhưng đều bị quân Tống đuổi giết xuống. Hà Lật đứng dưới thành vung bảo kiếm hét lớn, y tóc tai bù xù, đôi mắt trừng đỏ ngầu, y mới năm mươi tuổi, xuất thân Trạng Nguyên, nhưng lúc này giống như một tướng quân đã thân kinh bách chiến chỉ huy quân Tống đánh trận. Đây là lần đầu y tiếp xúc chiến tranh, nhưng huyết tính từ trong xương tủy cũng bị chiến hỏa đốt lên.
- Liều mạng với quân địch, mười tám năm sáu mọi người lại là một hảo hán!
Nếu như không phải có một binh lính bên cạnh túm y lại, Hà Lật cũng sẽ xông vào giữa chiến trận.
Trương Thanh lúc này cũng vội vàng chạy đến. Thành tây bị nổ không lâu, y cũng nhìn thấy mệnh lệnh rút lui của Lý Diên Khánh, không còn thời gian cho bọn họ nữa.
- Hà Tướng Công, ngoại thành đã không thủ được nữa, mau lui về nội thành!
- Cút đi!
Hà Lật giận dữ hét lên:
- Có ta ở đây, quân Kim đừng hòng đánh được lên!
Nơi này tiếng hò hét giết chóc quá kịch liệt, Hà Lật không nghe được tiếng nổ ở thành tây. Đúng lúc này, phía thành tây lại truyền đến tiếng nổ ầm vang, tất cả binh sĩ thành bắc đều sợ ngây người.
- Rút lui! Rút về nội thành!
Trương Thanh hét lớn ra lệnh.
Hà Lật giật mình, sau đó lập tức nổi giận trách mắng:
- Không được lui! Ai cũng không được lui!
Đáng tiếc, không có ai nghe theo lệnh của y, thân binh Lý Diên Khánh sắp xếp trong quân lúc này phát huy tác dụng, bọn họ nhao nhao hô to:
- Ngoại thành không thủ được nữa, nhanh chóng rút về nội thành!
Bọn họ lại tiếp tục hét lớn:
- Nhổ dây dẫn nổ chấn thiên lôi, không được để lại cho quân Kim!
Các binh sĩ nhanh chóng nhổ dây dẫn nổ chấn thiên lôi ở đầu thành, dưới sự dẫn dắt của thân binh Lý Diên Khánh, binh sĩ như thủy triều rút xuống khỏi thành.
Trương Thanh đang gấp rút tổ chức binh sĩ rút lui, nói với mấy tên lính:
- Đưa Hà Tướng Công về nội thành, mặc kệ y có đồng ý hay không!
Dứt lời, Trương Thanh lao nhanh xuống thành. Mấy tên lính vội vàng đỡ Hà Lật xuống, lại bị y đột nhiên dùng sức tránh thoát, một tên lính vội la lên:
- Bên thành tây đã thất thủ. Nơi này cũng thủ không được, Tướng Công nhanh rời đi thôi!
Hà Lật đau thương cười một tiếng:
- Ngoại thành thất thủ, ta làm sao còn ăn nói được với quan gia? Ăn nói thế nào với bách tính Biện Kinh? Ta thề tồn tại cùng với ngoại thành, sao nói đến chuyện rút lui!
Hà Lật thở dài một tiếng:
- Thôi đi. Tội thần thiên cổ để Hà Lật ta gánh chịu đi!
Y lui mạnh về sau hai bước, giơ kiếm một vòng cắt cổ tự vẫn. Mấy tên lính không kịp ngăn cản, bị dọa cho trợn mắt. Lúc này, bên cạnh có binh sĩ hô lớn:
- Quân Kim giết tới thành rồi!
Quân Tống rút đi tạo cơ hội cho quân Kim công thành, mấy chục quân Kim theo thang công thành giết lên đến đầu thành. Mấy tên binh lính thấy tình thế nguy cấp, đành đỡ Hà Lật Tướng Công xuống thành. Trên đường đi Hà Lật liền tắt thở.
Lúc này, ngoại thành có mấy chỗ bốc cháy, là do quân Tống đốt nhà dân ngăn cản quân Kim truy sát.
Cửa Chu tước ở phía nam và cửa Tào ở phía đông nhanh chóng đóng lại. Quân sĩ rút lui nhanh chóng chạy lên thành bắt đầu tiến hành phòng ngự. Cửa Trịnh ở phía đông và cửa Tào ở phía bắc không đóng, một lượng lớn binh sĩ và bách tính đang nhanh chóng chạy vào thành.
Cửa Tào phía bắc do ba ngàn quân trấn giữ. Lúc này, Điện Tiền Phó Đô chỉ huy sứ Vương Đạo Tề đứng trên thành, y nhìn thấy bên ngoại thành phía xa đột nhiên có lửa bốc cháy, liền biết quân Kim đã giết đến ngoại thành.
Sắc mặt lập tức trở lên trắng bệch, nhìn quân Tống đang liều mạng chạy vào cửa Tào, y bỗng nhiên ra lệnh:
- Đóng cửa thành!
Cửa thành kít một tiếng bắt đầu khép lại. Những binh sĩ chạy đến đây đều hét lên, nhưng binh sĩ trên thành không có giải thích bất cứ điều gì, cửa thành khép lại rầm.
Binh sĩ không vào được thành đứng phía dưới phẫn nộ quát mắng. Lúc này, Trương Thanh cưỡi ngựa chạy tới, y nhìn thấy cửa thành đang đóng lại từ xa, không khỏi giận tím mặt.
Y xông lên hét lớn:
- Ai trấn thủ trên thành, còn không mau mở cửa thành cho ta!
Vương Đạo Tề không ngờ Trương Thanh còn bên ngoài, y do dự một lát, lập tức hạ lệnh:
- Không được mở lại cửa thành, ai dám tự tiện mở, chém!
Y quay người xuống thành, Trương Thanh rống lên một lúc, nhưng cửa thành đều không mở. Lúc này, một tên lính không nhin được nói:
- Là Vương chỉ huy hạ lệnh không cho mở cửa. Trương tướng quân vào thành từ chỗ khác đi!
Lúc này, tiếng la hét càng ngày càng gần. Trương Thanh nén lửa giận trong lòng, hét lớn một tiếng:
- Theo ta!
Y dẫn hơn ba ngàn tàn quân chạy đến đông thành. Lúc này, binh lính ngoài đông thành đều đã rút lui vào nội thành. Chủ tướng Phan Nhạc đã hạ lệnh đóng cửa thành, bỗng nhiên có binh lĩnh hô tôi:
- Bên ngoài còn có quân Tống!
Phan Nhạc nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy mấy ngàn quân tống đang chạy từ phía bắc đến, đại tướng cưỡi ngựa cầm đầu chính là Trương Thanh.
Phan Nhạc giật nảy mình, vội vàng hô:
- Nhanh chóng mở cửa thành!
Cửa thành vừa đóng lại mở ra lần nữa, Trương Thanh dẫn binh lính chạy vọt vào trong thành.