Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 928 - Chương 785: Lại Cầu Hòa Đàm

Chương 785: Lại cầu hòa đàm Chương 785: Lại cầu hòa đàmChương 785: Lại cầu hòa đàm

Chiến hỏa ngoại thành thiêu đốt trọn vẹn một đêm. Tiếng trống trận, tiếng la giết, tiếng kèn trầm vang, một đêm này cơ hồ bách tính đều không thể ngủ. Trời vừa sáng, tin tức ngoại thành thất thủ truyền khắp nội thành, nhất thời, dân chúng kinh thành cùng bá quan đều rơi vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng. Trong kinh thành, một lần nữa xuất hiện phong trào tranh nhau mua gạo, dầu, rượu, muối, trà…mọi người đổ xô tranh nhau mua vật tư sinh hoạt.

Không chỉ thế, vàng và bạc cũng trở thành vật phẩm được mọi người tìm kiếm. Trước mũi kiếm của quân Kim, vàng và bạc cũng có thể giữ được một mạng. Vàng đã không còn tung tích, còn bạc thì ngẫu nhiên vẫn còn đổi được ở chợ đen, nhưng giá cả thì đã lên trời. Ban đầu, một lượng bạc đổi được sáu đến tám quan tiền, hiện tại đã một lượng bạc đã lên đến ba mươi quan tiền.

Với cách đổi như vậy, châu báu đồ trang sức đáng tiền bị quét sạch. Khắp nơi trong nội thành đều là người đi đường vội vã, ai cũng trầm mặc ít nói, tâm sự nặng nề.

Nhưng cũng chỉ có một số ít người trầm mặc và trốn tránh, đa số dân chúng muốn đứng lên bảo vệ người nhà của mình. Khi trời vừa sáng, mấy vạn bách tính kinh thành tự phát đi đến bên cạnh tường thành, đội ngũ đông đảo, uy thế rợp trời. Đội quân cũng lôi kéo rất nhiều người dân ven đường đi qua cùng gia nhập vào, cầm đầu là mấy ông lão tóc trắng, bọn họ một lần nưa đến Chu tước môn ở nam thành. Lần trước, bọn họ đến là để khẩn cầu Lý Diên Khánh ở lại, còn lần này bọn họ là muốn bảo vệ gia viên của chính mình.

Trên cửa Chu Tước có cắm một cây cờ lớn, trên lá cờ có viết tám chữ lớn ‘ Bảo vệ quốc gia, thất phu hữu trách’. Chính lá cờ này đã thu hút mười mấy vạn bách tính đến, bọn họ cũng muốn tham gia chiến đấu với quân Kim, bảo vệ cha mẹ, vợ con của mình.

Lúc này, Lý Diên Khánh xuất hiện trên đầu tường thành, rất nhiều bách tính lập tức càng cảm thấy vui mừng, mừng rỡ hô lên:

- Là Lý Đô Thống!

Trong nháy máy, mười mấy vạn người hò reo mừng rõ, nhiều người còn kích động đến rơi nước mắt. Sự xuất hiện của Lý Diên Khánh làm cho bọn họ nhìn thấy hy vọng bảo vệ được thành trì.

Lý Diên Khánh vẫy tay, tiếng hoan hô của đám người dần bình ổn lại. Hắn hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:

- Sự tàn bạo của quân Kim mọi người đều đã nhìn thấy rồi. Bọn chúng muốn cượp phụ nữ của chúng ta, thê tử của chúng ta, con gái của chúng ta, muội muội của chúng ta. Chúng muốn cướp sạch tất cả mọi thứ trong thành của chúng ta, bao gồm cả một chút lương thực ít ỏi. Bọn chúng giết người già, cướp thanh niên trai tráng ép đi phương bắc làm nô lệ đời đời kiếp kiếp. Đây là vận mệnh của chúng ta. Những người chảy dòng máu nam nhân đại Tống hãy đứng lên, theo Lý Diên Khánh ta, cầm lấy đao thương, quyết một phen sống mái với quân Kim, bảo vệ gia viên của chúng ta, bảo vệ cha mẹ, vợ con của chúng ta.

Vô số người bị lời hiệu triệu của Lý Diên Khánh kích thích, nhiệt huyết sôi trào, hàng vạn thanh niên trai tráng vung tay hét lớn:

- Bảo vệ gia viên, bảo vệ cha mẹ, vợ con!

Lý Diên Khánh đợi mười mấy vạn dân chúng bình tĩnh lại mới tiếp tục nói:

- Chúng ta vẫn còn 4 vạn quân đội, còn có hơn vạn quả chấn thiên lôi, còn có tường thành kiên cố. Quan trọng hơn, chiếu cần vương đã truyền đi khắp thiên hạ, rất nhanh sẽ có hơn trăm vạn quân đội đuổi đến kinh thành. Chỉ cần chúng ta kiên trì trụ vững một tháng, quân Kim nhất định sẽ bị ép lui quân!

Lý Diên Khánh cổ vũ sĩ khí xong, lại cho bọn họ một viên thuốc an thần, tiếp đó là trực tiếp muốn chiêu mộ tám vạn dân quân. Hắn giao chuyện này cho Từ Ninh, Từ Ninh xuất thân là Giáo Đầu cấm quân, y rất có kinh nghiệm trong chiêu mộ binh lính và huấn luyện.

Dưới cổng Chu Tước nhanh chóng bày ra một cái bàn dài, mười mấy quan văn bắt đầu đăng ký. Lần chiêu mộ dân quân này không có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần là thanh niên trai tráng đều được tiếp nhận.

Lý Diên Khánh lại đi đến thành tây, tìm thấy Trương Thanh. Bốn phía tường thành của nội thành, Điện Tiền Ngự Lâm Quân phụ trách thành bắc và thành đông, mà hai vạn năm ngàn quân Tân Bắc rút lui về thì phụ trách tây thành và nam thành. Mặc dù không có bổ nhiệm chính thức, nhưng hiện tại trong thành đã loạn hết, không còn ai còn quản cái chuyên này, đây thực ra là một loại ngầm thừa nhận.

- Trương Tướng Quân, nghe nói hôm qua khi ngươi rút về gặp chút phiền toái?

Chuyện này Lý Diên Khánh đã biết từ tối hôm qua, chỉ là tối hôm qua hắn quá bận, nhất thời không hỏi đến, sáng hôm nay mới chạy tới.

Tối qua Trương Thanh vô cùng phẫn nội, nhưng qua một đêm, y cũng dần tỉnh táo lại. Loại cảm xúc muốn giết người lúc đầu đã biến mất, nhưng chuyện này đã làm cho y và Vương Đạo Tề kết thù oán.

- Thực ra cũng không có chuyện gì!

Trương Thanh bình tĩnh nói:

- Ta có thể hiểu được cách làm của y. Vốn dĩ chúng ta cũng không phải người cùng đường, y cũng không cần mạo hiểm vì ta. Xin Đô Thống yên tâm, chuyện này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng bây giờ ta sẽ không đi gây rắc rối cho y.

Lý Diên Khánh gật gật đầu, điều hắn cần chính là câu này của Trương Thanh. Hiện tại quân địch lớn đang ở trước mắt, bọn họ không được tạo mâu thuẫn nội bộ.

- Đô Thống cảm thấy lần này chúng ta nắm chắc được bao nhiêu phần giữ được kinh thành?

Trương Thanh trầm giọng hỏi.

Lý Diên khánh trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói:

- Nói thật, nhiều nhất chỉ có hai phần hy vọng.

Trương Thanh giống như vừa bước hụt vào khoảng không, nội tâm trầm xuống, một lúc lâu sau, y mới thấp giọng hỏi:

- Nhưng Từ Ninh nói với ta, ít nhất cũng có bốn phần hy vọng.

- Là bởi vì trước đó có quân đội cần vương, cho nên hy vọng mới lớn hơn một chút.

- Chẳng lẽ hiện tại không có quân đội cần vương sao?

- Có thì có, nhưng ít hơn so với trước rất nhiều. Hôm qua ta nhận được bồ câu đưa thư, Tông Trạch thống lĩnh năm vạn quân đường Kinh Đông đến Kinh Thành cần vương, nhưng lại gặp phải kỵ binh của Hoàn Nhan Tà Dã chặn lại, đội quân bị tổn thất mất gần nửa, không thể không lui về Vận Châu. Còn có Tây Hạ hình như đã đạt được thỏa hiệp gì đó với quân Kim, bắt đầu tiến công quy mô lớn vào đường Thiểm Tây, kiềm chế Tây quân. Đây vốn dĩ là hy vọng lớn nhất của chúng ta, hiện tại Tây quân không có cách nào cần vương, cho nên ta chỉ có thể nói cho ngươi, nhiều nhất chỉ có hai phần hy vọng.

Trương Thanh cắn mạnh môi:

- Nhưng dù sao vẫn có hy vọng.

- Có một tia hy vọng, ngươi đừng quên bên ngoài ta còn có năm vạn quân đội tinh nhuệ. Nếu như họ trực tiếp đánh vào Đại Danh phủ hoặc Yến Kinh, thì sẽ thế nào?

- Ý Đô Thống là vây Ngụy cứu Triệu?

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Lúc đầu quân Kinh Triệu đã muốn tới phủ Khai Phong. Nhưng ta thay đổi ý định, để bọn chúng qua sông Hà Bắc, quét sạch quân Kim ở Hà Bắc. Ta không tin Hoàn Nhan Tà Dã sẽ thực sự thờ. Huống hồ…

Lý Diên Khánh cười cười, không hề tiếp tục nói.

Trương Thanh không hiểu lắm, thực ra không chỉ có mỗi hai phần hy vọng, chỉ là Đô Thống nói chuyện khá bảo thủ. Hơn nữa, trên tay Đô Thống còn nắm đòn sát thủ chưa nói ra, nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng của Trương Thanh cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Lý Diên Khánh vỗ vỗ bả vai y, cười nói:

- Quân Kim nghĩ rằng chúng ta chỉ là cừu non đợi làm thịt, chúng sẽ không lập tức đánh hạ nội thành mà còn chơi trò đàm phán với chúng ta. Đáng tiếc, lần này bọn chúng đã lầm, ta phải nắm chắc cơ hội này để huấn luyện binh sĩ và dân quân. Phải cho quân Kim biết, chúng ta không phải là cừu non, chúng ta cũng là một con sói.

- Nhưng chỉ e Quan gia và phía triều đình không cùng một lòng với chúng ta…

Trương Thanh lo lắng hỏi.

Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:

- Có đồng lòng hay không không quan trọng. Đây là một bàn cờ, sự tồn tại của bọn họ là tất yếu, nếu không ai sẽ chơi trò đàm phán với quân Kim.

Tin tức ngoại thành thất thủ làm cho Triệu Hoàn suy sụp hoàn toàn. Lúc trước, vì yêu cầu muốn cung nữ của quân Kim làm cho y vô cùng phẫn nộ, khiến y trở thành phe chủ chiến, biếm truất Bạch Thì Trung cực lực cầu hòa.

Nhưng Triệu Hoàn nằm mơ cũng không ngờ, chỉ trong một canh giờ ngắn ngủ, ngoại thành đã bị quân Kim công hãm, làm cho y bị chấn động mạnh mẽ, cũng làm cho y tin rằng không thể chiến thắng quân Kim.

Đặc biệt là người cho y ôm hy vọng lớn nhất là Hà Lật đã tự vẫn bỏ mình, dường như bức tường vững chắc mà Triệu Hoàn dựa vào đã sụp đổ. Hà Lật đã chết, vậy còn y thì sao?

Sự sợ hãi bao phủ lên y, khiến y một ngày một đêm không ngủ được, cũng không ăn uống gì.

Lúc này, một thái giám lặng lẽ đi vào Ngự thư phòng, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, Cảnh Tướng Công có chuyện gấp cần cầu kiến, ông ta nói có liên quan đến chuyện đàm phán.

Triệu Hoàn đang định phất tay không gặp, nhưng miệng thái giám phát ra hai chữ “đàm phán”, giống như một lưỡi câu móc y lại. Y giống như một người lữ khách đang khát nước đi trong sa mạc tìm được một vũng nước sạch, đứng phật người lên:

- Mau để y vào!

Hoạn quan chạy như bay, Triệu Hoàn đập tay vỗ trán, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Trời không tuyệt đường ta!

Lúc này, một thái giám già vội vàng thu thập ngự thư phòng, kéo màn cửa sổ ra, một tia sáng chiếu vào, Triệu Hoàn cảm thấy trước mặt là ánh sáng chói lòa, y ngây người một lúc mới nói:

- Hiện tại là lúc nào?

Lão thái giám vừa đặt bình trà trên ngự án, vừa nhỏ giọng nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, hiện tại là giữa trưa.

- Ồ!

Triệu Hoàn nhẹ giọng đáp, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, trầm ngâm một lát, y nói với lão thái giám;

- Đi nói với Tào Tổng Quản. Kiểm lại trong cung có bao nhiêu cung nữ, bao gồm cả Dịch Đình cung và Đông cung!

- Vâng!

Lão thái giám quay người rời đi, lúc này tiểu thái giám đứng ở cửa nói:

- Bệ hạ, Cảnh Tướng Công đến rồi!

- Truyền vào!

Bình Luận (0)
Comment