Chương 786: Uy hiếp cường thế
Chương 786: Uy hiếp cường thếChương 786: Uy hiếp cường thế
Cảnh Nam Trọng xông vào Ngự thư phòng giống hết một làn gió, vừa vào cửa y liền kích động vạn phần nói:
- Bệ hạ, tin tức tốt nha!
- Mời Cảnh Tướng công ngồi!
Trong thời gian cực ngắn Triệu Hoàn liền khôi phục thái độ bình thường. Cũng không phải gã hiểu được cái gì, mà là thân phận Đế vương khiến cho y không thể biểu lộ quá rõ sự mềm yếu của mình.
Lúc này Cảnh Nam Trọng mới phát hiện mình hơi thất lễ, y cảm tạ thi lễ, chậm rãi ngồi xuống.
- Cảnh Tướng công nói một chút, có chuyện tốt gì?
Hiện giờ Cảnh Nam Trọng đã thay thế Bạch Thì Trung trở thành đứng đầu bách quan, rất được Triệu Hoàn sủng hạnh và tín nhiệm. Y lại cực kỳ hiểu Triệu Hoàn, trước mặt Triệu Hoàn trước giờ y đều tốt khoe xấu che, khiến cho Triệu Hoàn hi vọng tin tức tốt rất ỷ lại vào vào y. Hiện giờ y trở thành Hữu Tướng, Triệu Hoàn càng tin tưởng không nghi ngờ với y.
Cảnh Nam Trọng mặt mũi tràn ngập nụ cười nịnh nọt nói:
- Bệ hạ, sứ giả Kim quốc tới rồi, là tới đưa thư do Thái Thượng Hoàng tự tay viết cho bệ hạ!
Triệu Hoàn trầm mặt xuống:
- Không phải đàm phán sao?
- Xin bệ hạ nghe vi thần nói tỉ mỉ, mặc dù đối phương không nói tới đàm phán, nhưng vi thần cảm giác được, đàm phán vẫn có thể tiến hành, đoán chừng đối phương muốn nhìn thấy thành ý của chúng ta.
- Thành ý gì?
- Đương nhiên là do chúng ta khẩn cầu đàm phán, họ sẽ không chủ động mở miệng về chuyện này.
Triệu Hoàn chắp tay đi hai bước, lại hỏi:
- Vừa rồi không phải ngươi nói có thư của phụ hoàng sao? Thư ở đâu?
- Bệ hạ, là lời nhắn.
- Nói thế nào?
Cảnh Nam Trọng hơi do dự một chút nói:
- Thái Thượng Hoàng yêu cầu bệ hạ đi thăm hắn một chút!
Triệu Hoàn lập tức sửng sốt, để mình tới Kim doanh, làm sao có thể? Sửng sốt một lát, gã hỏi:
- Nguyên thoại là nói thế nào?
- Nguyên thoại của Thái Thượng Hoàng vi thần không biết, nhưng nguyên thoại của sứ giả nói: Thái Thượng Hoàng quý quốc yêu cầu Hoàng đế quý quốc tới quân doanh thăm phụ thân.
Triệu Hoàn trầm mặt không nói một lời. Một lát, gã chuyển hướng chủ đề:
- Chuyện đàm phán có thể tiến hành, vì biểu lộ thành ý, sẽ do Cảnh Tướng công đại biểu trẫm tới Kim doanh thỉnh cầu khởi động lại đàm phán.
Khuôn mặt Cảnh Nam Trọng đắng đến mức có thể nhỏ nước, đây quả thực là mua dây buộc mình! Y mới chẳng muốn đi Kim doanh.
Đôi mắt Cảnh Nam Trọng xoay động, lại nói:
- Nhưng sứ giả nói, nhất định phải do Thân Vương trở lên tới quân doanh mới có thể biểu đạt thành ý của triều Tống.
- Vậy rất đơn giản, để Vận Vương đi! Để hắn thuận tiện thay trẫm thăm phụ hoàng. Quyết định như vậy đi, Cảnh Tướng công và Vận Vương cùng tới Kim doanh.
Triệu Hoàn nói như chém đinh chặt sắt, Cảnh Nam Trọng không thể làm gì, đành nói:
- Vậy mang theo một chút lễ vật, nghe nói Đô Nguyên Soái Hoàn Nhan Tà Dã của đối phương thích kim khí, tốt nhất chúng ta có thể mang nhiều một chút.
- Có thể, trẫm chuẩn bị một trăm kiện kim khí, ngươi có thể mang đi làm lễ vật.
- Đa tạ bệ hạ!
Cảnh Nam Trọng thầm thở dài, y chỉ có thể trông cậy vào một trăm kiện kim khí có thể lấy lòng Hoàn Nhan Tà Dã, khiến mình có thể thuận lợi trở về.
…
Kim binh đánh tới ngoại thành liền đình chỉ tấn công nội thành, sau khi trời sáng chuyện đầu tiên họ làm là dở bỏ tường thành và chỗ ở ngoại thành. Đương nhiên không phải họ ra tay, thanh niên trai tráng họ chộp tới từ các nơi và bách tính ngoại thành chưa kịp rút lui trở thành sức lao động hủy thành của Kim binh.
Kim binh cưỡi trên chiến mã, dùng roi da quật lao công, thỉnh thoảng hung ác rốt lớn. Lao công dùng gỗ lớn xô đụng, dùng dây thừng kéo, từng bức tường cao bị dẹp đi, hồ nước bị bùn đất lấp đầy, xà nhà và gạch đá đều bị chở đi, từng mảng đất trống bị san bằng. Khi một đội quan viên triều Tống đi qua ngoại thành, cả tòa ngoại thành bụi đất tung bay, đường phố phồn hoa ngày xưa đã là một vùng phế tích.
Vận Vương Triệu Giai ngồi trên một chiếc xe bò, yên lặng nhìn từng căn nhà đổ xuống. Hoàng huynh muốn đưa gã tới Kim doanh đoàn tụ cùng phụ hoàng, gã không hề có chút mâu thuẫn, không chút do dự đáp ứng. Với gã mà nói, trong hoàng cung cũng là cầm tù, ít nhất đi theo bên người phụ hoàng gã còn có thể tiếp tục sống.
- Tại sao họ lại muốn phá hủy thành?
Triệu Giai rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Cảnh Nam Trọng đi theo bên cạnh xe trâu thở dài:
- Hẳn là cần một mảnh đất bằng để trú quân!
‘Trú quân? ’, Triệu Giai lập tức phản ứng:
- Cảnh Tướng công ý là nói, Kim binh cũng không có kế hoạch lập tức tiến đánh nội thành sao?
- Hẳn là như vậy, cho nên đàm phán mới có hi vọng.
Triệu Giai thở dài yếu ớt:
- Vậy không biết chúng ta phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào, họ mới bằng lòng lui binh?
Thực chất Triệu Giai cũng là phái thỏa hiệp, gã chỉ để ý cần phải bỏ cái giá lớn cỡ nào?
Đội ngũ đi qua Phong Khâu Môn đã bị hủy thành một vùng phế tích, đi không tới một dặm, một đội kỵ binh Nữ Chân ba trăm người liền nghênh đón họ, xếp hàng hai bên giám thị họ đi tới quân doanh. Không bao lâu, đội ngũ đàm phán liền tới đại doanh Kim binh, có binh sĩ vào bẩm báo. Không bao lâu, một tướng lĩnh Kim binh đi ra nói:
- Họ đi theo ta!
Đám người được đưa tới trước mấy đại trướng vắng vẻ, tướng lĩnh Kim binh nói:
- Các ngươi nghỉ ngơi ở đây trước, lúc nào Đô Nguyên Soái rảnh rỗi, đương nhiên sẽ tiếp kiến các ngươi.
Triệu Giai vội vàng nói:
- Ta là Thân Vương Đại Tống, chuyên tới gặp mặt Thái Thượng Hoàng, có thể dẫ ta đi gặp phụ thân hay không?
Tướng lĩnh Kim binh kia nhìn gã một cái:
- Xin mời đi theo ta!
Triệu Giai đi theo tướng lĩnh tới chỗ Triệu Cát bị cầm tù, sau khi gã bị lục soát người nghiêm ngặt, lúc này Kim binh mới thả cho gã đi vào. Triệu Giai đi qua cửa hàng rào, thấy phụ hoàng đang ngồi phơi nắng trước một đỉnh đại trướng. Mũi gã lập tức chua xót, chạy đến phía trước quỳ dưới mặt đất gào khóc.
Triệu Cát nhìn thấy con trai yêu mến nhất, không khỏi vừa mừng vừa sợ, kích động trong lòng, cũng không nhịn được ôm gã khóc lớn.
Nửa ngày, Triệu Giai hỏi:
- Phụ hoàng bị Kim binh ngược đãi không?
Triệu Cát lắc đầu:
- Ngược đãi thì không có, chỉ là không có tự do. Chẳng qua, tại sao ngươi tới thăm ta, không phải hoàng huynh của ngươi sao?
- Hoàng huynh nói phụ hoàng chỉ tên để nhi thần tới đây làm bạn.
- Khốn kiếp!
Triệu Cát lập tức tái xanh mặt. Hôm nay y mới rốt cuộc thấy rõ bộ mặt ti tiện của trưởng tử, lại muốn mượn tay người Kim diệt trừ huynh đệ. Y rất rõ ràng trong lòng, chỉ cần tiến vào Kim doanh, thì mơ tưởng ra ngoài nữa.
Lúc này Triệu Cát chậm rãi cười lạnh, trưởng tử cho rằng đưa huynh đệ tới Kim doanh, gã có thể trốn thoát khỏi vận mệnh bị Kim binh cầm tù hay sao?
…
Lúc này Hoàn Nhan Tà Dã đang đi cùng mười mấy tên tướng lĩnh, thị sát ngoại thành Đông Kinh. Mặc dù còn chưa thể đánh hạ nội thành, nhưng cũng coi như chiếm lĩnh một bộ phận đô thành triều Tống.
Nhìn qua cảnh hoang tàn và một đống phế tích trong nội thành, tưởng tượng tới sự phồn hoa của chúng lúc trước, Hoàn Nhan Tà Dã cũng không nhịn được khẽ thở dài:
- Hủy đi như vậy quả thực hơi đáng tiếc!
Hoàn Nhan Tông Vọng ở bên cạnh thận trọng nói:
- Nhưng nếu như không dỡ bỏ, chúng ta không cách nào trú binh!
- Ta đương nhiên biết!
Hoàn Nhan Tà Dã trừng mắt liếc gã một cái:
- Mệnh lệnh này là ta hạ xuống, chẳng lẽ ta lại không rõ. Ta chỉ hơi cảm khái mà thôi, cũng không có nói làm sai điều gì?
- Ti chức hiểu được!
Hoàn Nhan Tà Dã hừ một tiếng, lại quay đầu hỏi:
- Sứ giá người Tống tới Kim doanh chưa?
Một thân binh vội vàng nói:
- Hồi bẩm Đô Nguyên Soái, phía đại doanh truyền tới tin tức, đã đến đại doanh rồi, là một Tướng quốc và một Thân Vương, dựa theo phân phó của Đô Nguyên Soái, đã dẫn họ tới trướng.
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu:
- Trước tiên phơi họ mấy ngày rồi nói!
- Tuân lệnh!
Thân binh đáp lại một tiếng, vội vàng rời đi.
- Nguyên Soái, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng nhỏ giọng hỏi.
- Dùng máy ném đá ném dầu hỏa vào trong nội thành, châm lửa tạo áp lực cho ta!
- Có muốn đưa ra điều kiện với sứ giả triều Tống trước rồi mới châm lửa hay không?
Hoàn Nhan Tà Dã trầm tư một lát, liền gật đầu:
- Có thể!
Y lập tức quay đầu ra lệnh:
- Về doanh!
Hơn ngàn kỵ binh vây quanh Hoàn Nhan Tà dã, quay trở về quân doanh.
…
Cảnh Nam Trọng lo lắng giống như kiến bò chảo nóng, chắp tay đi lại trong đại trướng. Áp lực trong lòng Cảnh Nam Trọng cực lớn, y biết rõ, lần này Kim quốc chắc chắn đưa ra cái giá trên trời, chỉ không biết triều Tống có thể chịu đựng nổi không?
Y khẽ thở dài, nếu như lần trước quan gia chịu đáp ứng điều kiện của Kim binh, ngoại thành còn chưa bị công phá, có lẽ sẽ không bị động giống như hiện giờ, đáng tiếc thế gian không có bán thuốc hối hận.
Lúc này, một tướng lĩnh Kim binh xuất hiện trước cửa đại trướng, lạnh lùng nói:
- Đô Nguyên Soái nhà ta trở về rồi, ngươi đi theo ta!
Cảnh Nam Trọng vui mừng, y còn cho rằng mình sẽ bị kéo thêm mấy ngày, không nghĩ tới có thể nhìn thấy Hoàn Nhan Tà Dã nhanh như vậy. Y chuẩn bị một chút, bước nhanh khỏi đại trướng, lại hỏi:
- Thân Vương đi tới cùng ta, có cần…
- Hắn không cần đi, ở lại cùng Thái Thượng Hoàng của các ngươi!
Tướng lĩnh Kim binh quay người rời đi. Cảnh Nam Trọng có rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng hiện giờ y chỉ có thể nghẹn trong lòng, thành thật đi tới đại trướng Nguyên Soái.
Chờ giây lát trước cửa đại trướng Nguyên Soái, một binh lính đi ra nói:
- Nguyên Soái lệnh ngươi đi vào!
Tim Cảnh Nam Trọng đập kịch liệt, y vừa đi vào đại trướng, liền cảm thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương ập tới trước mặt. Trong đại trướng có mười mấy đại tướng mặc giáp mang trụ, tay cầm chiến đao, đằng đằng sát khí. Hoàn Nhan Tà Dã khoác giáp lưới hoàng kim trên người, ngồi ở vị trí cao căm tức nhìn Cảnh Nam Trọng.
Thấy Cảnh Nam Trọng tiến vào, Hoàn Nhan Tà Dã bỗng nhiên vỗ bàn một cái, một tiếng ầm thực lớn, Hoàn Nhan Tà Dã giận dữ hét:
- Các ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta?
Hoàn Nhan Tà Dã tức giận khiến Cảnh Nam Trọng sụp đổ, chân y mềm nhũn, quỳ bịch xuống đất, bờ môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Hoàn Nhan Tà Dã đi tới trước mặt y, hung ác nói:
- Muốn đàm phán cũng được, để Triệu Hoàn tự mình tới đàm phán với ta, đây là cơ hội cuối cùng ta cho các ngươi, nếu như hắn không đến, chờ sau khi ta giết vào nội thành gà chó không tha!
- Vâng! Vâng!
Cảnh Nam Trọng sợ hãi toàn thân run rẩy, ngoại trừ đáp ứng, y không dám nói bất cứ câu nào.
Lúc này, Hoàn Nhan Tông Vọng tiến tới khuyên nhủ:
- Đô Nguyên Soái, dù sao cũng là quốc quân tới đàm phán, không bảo hộ an toàn, chỉ sợ hắn không dám đi.
Sắc mặt Hoàn Nhan Tà Dã thoáng buông lỏng một chút, lúc này mới nói với Cảnh Nam Trọng:
- Kim quốc chưa từng nghĩ tới chiếm đoạt triều Tống, chúng ta cũng không có nhiều nhân khẩu như vậy. Chúng ta chỉ muốn lấy Hoàng Hà làm ranh giới, năm bắc chia nhau trị, hàng năm lại hưởng thụ tiền cống các ngươi cung cấp. Nói cho Hoàng đế các ngươi biết, ta là Hoàng thái đệ của Kim quốc, có thể đại biểu Kim quốc. Phía triều Tống nhất định phải do hắn tự mình tới đàm phán, ta có thể cam đoan sự an toàn của hắn. Nếu không đại quân ta tấn công vào thành, hắn cũng không chạy thoát khỏi bàn tay ta, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, ngươi rõ chưa?
- Ngươi không rõ?
Hoàn Nhan Tà Dã dùng ngón tay thô to chọc vào trán Cảnh Nam Trọng, ghé vào lỗ tai y cười gằn nói:
- Nếu để Kim binh giết vào thành, ngoại trừ Triệu Hoàn chó gà không tha, những quan viên các ngươi cùng vợ con mẹ già của các ngươi một người cũng không sống được, ngươi tự suy nghĩ một chút đi!
Cảnh Nam Trọng cúi đầu xuống rất thấp, run rẩy nói:
- Ta hiểu được!
Hiện giờ y mới thực sự hiểu.
Hoàn Nhan Tà Dã lại thay đổi sắc mặt, lông mày nhướn lên cười nói:
- Mặt khác hai nước cũng cần phải thông gia, rất nhiều đại tướng chỗ ta còn chưa có thê thất, nghe nói trong hoàng cung rất nhiều Đế cơ, nhất là Mậu Đức Đế cơ khiến ta ngưỡng mộ đã lâu, tin tưởng ngươi biết nên làm thế nào.