Chương 787: Ma quỷ rời lồng
Chương 787: Ma quỷ rời lồngChương 787: Ma quỷ rời lồng
Một con bồ câu đưa thư bay uỵch uỵch, rơi xuống tháp bồ câu trong nội thành, liền có người chạy tới, cẩn thận gỡ ống thư trên đùi bồ câu, lập tức chạy như bay.
Mười mấy đội ngũ báo danh vẫn sắp xếp hàng dài trước Chu Tước Môn, từ sáng sớm đến bây giờ, họ đã chiêu một hơn sáu vạn lính mới, binh sĩ mới được tuyển sẽ lập tức nhận được một chiếc giáp da mũ giáp, một cay trường mâu và một thanh chiến đao, đây là tám vạn bộ vũ khí cũ mà Quân Khí Giam tích lũy lại nhiều năm, hiện giờ lại được phát huy tác dụng.
Mười mấy binh sĩ đứng bên ngoài một căn nhà cách Chu Tước Môn chỉ mấy chục bước, căn nhà này vốn là một điểm thu thuế thiết lập bên cạnh Chu Tước Môn, hiện giờ biến thành quan nha lâm thời của Lý Diên Khánh.
Lúc này trên đại sảnh quan nha, Lý Diên Khánh đang bàn bạc với Tào Thịnh và Mạc Tuấn chuyện Điện Tiền Cấm Quân. Quân chính quy trong thành còn bốn vạn năm ngàn người, ngoại trừ hai vạn năm ngàn Tân Bắc Quân rút về từ ngoại thành ra, còn có hai vạn Điện Tiền Cấm Quân đóng ở nội thành, làm sao kéo hai vạn quân đội qua mới là điểm mấu chốt. Phan Nhạc đóng giữ thành đông trước mắt đã là người của họ, còn có Chu Lân ở thành tây cùng Chủ tướng Vương Đạo Tề tọa trấn thành bắc.
- Trước đó ta đã nói với lão Chu, hắn nói cân nhắc hai ngày cho ta câu trả lời chắc chắn. Hôm nay hắn trả lời chắc chắn, hắn đồng ý nghe theo chỉ huy của Đô Thống, chỉ là hắn có điều kiện nho nhỏ hi vọng Đô Thống có thể thỏa mãn.
Tào Thịnh và thủ tướng thành tây Chu Lân quan hệ cá nhân vô cùng tốt. Nếu như nói Phan Nhạc thành đông đầu nhập vào họ là vì báo đáp ân cứu mạng của Lý Diên Khánh, như vậy có thể thuyết phục Chu Lân thành tây đầu nhập hay không thì phải xem mặt mũi của Tào Thịnh.
Lý Diên Khánh hỏi:
- Hắn đưa ra điều kiện gì?
- Hắn hi vọng có thể nhận được năm mươi mẫu đến bên Tây Hồ Hàng Châu.
- Chỉ điều kiện này sao?
Lý Diên Khánh cười xác nhận hỏi.
Tào Thịnh gật đầu:
- Ta cũng không nghĩ tới hắn lại đưa ra điều kiện này.
Mạc Tuấn bên cạnh cười nói:
- Đây là một người thông minh, hắn đang biến tướng hiệu trung với Đô Thống!
Lý Diên Khánh đầu tiên giật mình, lập tức hiểu được, Lý Đại Khí phụ thân hắn là địa chủ lớn nhất vùng Tây Hồ, gã đưa ra điều kiện này hiển nhiên hiểu rất rõ bối cảnh của mình, không chỉ đi theo mình trong quan trường, trong buôn bán cũng muốn đi theo mình.
- Chu Lân này bối cảnh là gì?
- Phụ thân hắn chính là Đại đông chủ Thiên Bảo Các.
Thiên Bảo Các là tiệm châu báu nổi tiếng kinh thành, mặc dù không phải lớn nhất, nhưng cũng có thể đi vào tốp năm. Lý Diên Khánh nở nụ cười, hắn suy nghĩ nói với Tào Thịnh:
- Ta đáp ứng điều kiện của hắn, không chỉ như thế, ta sẽ khiến Thiên Bảo Các trở thành tiệm châu báu lớn nhất Hàng Châu. Bất kỳ người nào đi theo ta, ta đều không để hắn chịu thiệt thòi, nhưng cũng muốn hắn nhớ kỹ, nếu như hắn có dị tâm, không chỉ hắn sẽ biến mất, Thiên Bảo Các cũng sẽ không tồn tại nữa.
Tào Thịnh thở dài trong lòng, thủ đoạn vừa đấm vừa xoa của Lý Diên Khánh trở nên thuần thục rồi, gã vội vàng đứng lên:
- Ta đã biết, hiện giờ ta sẽ đi tìm hắn.
Tào Thịnh vội vàng rời đi, lúc này Lý Diên Khánh mới quay đầu hỏi Mạc Tuấn:
- Phía Vương Đạo Tề thế nào?
Mạc Tuấn lắc đầu:
- Hắn nói hắn bận rộn nhiều việc, không có thời gian gặp mặt Đô Thống!
Lý Diên Khánh nở nụ cười lạnh, đây rõ ràng chính là cự tuyệt ý đồ hợp tác với mình rồi. Thực ra điều này cũng nằm trong dự liệu của hắn, lúc trước hắn cưới Tào Uẩn làm vợ đã kết tư oán không giải được với Vương Đạo Tề, chỉ là hắn không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt này Vương Đạo Tề còn không buông được mối hận cũ. Cũng được, đã rượu mời không uống vậy thì uống rượu phạt đi!
Mạc Tuấn nhìn ra sắc mặt của Lý Diên Khánh, gã vội vàng hỏi:
- Đô Thống dự định động tới hắn thế nào?
- Chờ thêm một chút, hiện giờ thời cơ chưa tới, chẳng qua tốt nhất ngươi làm một chuyện thay ta.
Lý Diên Khánh viết một cái tên lên giấy:
- Ngươi tìm tới hắn, hắn có yêu cầu gì, cứ việc nói!
Mạc Tuấn yên lặng gật đầu:
- Ta đã biết rồi!
Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, có bồ câu thư khẩn cấp đưa tới!
- Trình lên!
Một thân binh bước nhanh tới, đưa cho Lý Diên Khánh một ống thư trúc màu đỏ. Lý Diên Khánh vặn cái nắp ra, đổ ra một cuộn lụa mảnh bên trong, chậm rãi trải nó ra, khuôn mặt Lý Diên Khánh cũng dần nở nụ cười.
- Là Yến Thanh bọn họ à?
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Họ đã tìm được nguồn bệnh, bắt đầu hành động.
Mạc Tuấn khẽ thở dài:
- Kẻ giết người tự giết mình, thiên đạo tuần hoàn, cổ nhân thực sự không lừa ta!
Lúc này, một tên binh lính bẩm báo ở cửa ra vào:
- Khởi bẩm Đô Thống, có người bên ngoài tìm, nói là bạn cũ của Đô Thống ở Huyện Gia Ngư.
‘Huyện Gia Ngư? ’, Lý Diên Khánh nao nao, đây là ai chứ?
Hắn bước nhanh ra khỏi quân nha, thấy mười mấy hán tử cường tráng đứng bên ngoài, người dẫn đầu làn da ngăm đen, thân hình khôi ngô cao lớn. Gã quay đầu nhìn về phía Lý Diên Khánh, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén.
- Là ngươi?
Lý Diên Khánh lập tức nhận ra, là Trương Thuận bặt tin hồi lâu.
Trương Thuận bước nhanh tới, quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Tiểu dân Trương Thuận, bái kiến Lý Đô Thống!
Lý Diên Khánh vui mừng, vội vàng đỡ gã dậy:
- Nhiều năm không thấy, từ khi chia tay tới giờ Trương huynh vẫn khỏe chứ?
Trương Thuận gãi đầu một cái, ngại ngùng cười nói:
- Ta sống cũng tạm được, có thể nuôi sống một đám huynh đệ.
- Mau mời vào! Chúng ta đi vào nói chuyện.
Lý Diên Khánh nhiệt tình kéo Trương Thuận vào cửa, lại sắp xếp thủ hạ của Trương Thuận ăn cơm.
- Sao Trương huynh lại ở kinh thành?
- Tiểu dân thực sự không đảm đương nổi, Đô Thống cứ gọi ta Ngũ Lang là được rồi. Tối hôm qua ta vừa rút vào từ ngoại thành.
Lý Diên Khánh cũng không già mồm, thân phận của Trương Thuận và hắn quả thực cách quá xa, cũng chưa nói tới giao tình thâm hậu gì, xưng một tiếng Trương huynh chỉ là khách khí, nếu thực sự xưng huynh gọi đệ, đó là không tôn trọng thủ hạ của mình.
- Ngũ Lang vẫn ở kinh thành sao?
- Cũng không phải, mấy năm này vẫn luôn kiếm miếng cơm trên Hoàng Hà, gần đây nghe nói giá bạc kinh thành bùng nổ, cho nên mang theo mấy ngàn lạng bạc tới kinh thành đổi tiền, không ngờ vừa vặn Kim binh đột kích, nhất thời bị vây ở kinh thành.
- Ha ha! Ngũ Lang muốn ta để ngươi rời khỏi thành sao ?
Trương Thuận lắc đầu, trong mắt lóe ra vẻ cừu hận:
- Huynh đệ của ta đều đi theo ta nhiều năm, tình như tay chân. Lần này Kim binh đột kích, năm huynh đệ của ta chết đi, mối hận này ta nuốt không trôi. Ta muốn gia nhập quân Tống, báo thù rửa hận cho huynh đệ đã chết.
Lý Diên Khánh biết sở dĩ Trương Thuận không báo danh tham gia dân binh, mà trực tiếp tìm tới mình, là muốn lợi dụng quan hệ với mình vớt được một quan nửa chức, đây là chuyện bình thường, cũng không có gì đáng trách. Huống hồ Trương Thuận cũng là người có bản lĩnh, để gã làm dân binh quả thực hơi khuất tài.
Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói:
- Vậy đi theo ta làm Phó tướng, chờ ngươi lập được công lao, ta sẽ bổ nhiệm ngươi làm Thiên tướng!
Trương Thuận vui mừng, vội quỳ một chân xuống nói:
- Trương Thuận nguyện ý ra sức trâu ngựa vì Đô Thống!
…
Sau khi Kim binh tiến hành đồ sát quân Tống ở phía đông nam Huyện Trung Mưu, bởi vì Kim binh không có thói quen dọn dẹp chiến trường, lại thêm chiến trường quá mức tanh máu, qua một thời gian dài Huyện Trung Mưu mới bắt đầu tổ chức dân phu đi thiêu hủy thi thể. Nhưng trong khoảng thời gian này, ôn dịch bắt đầu xuất hiện ở Huyện Trung Mưu, thế tới lại hung mãnh, sau khi nhiễm bệnh trong vòng ba ngày sẽ thổ tả tử vong, trong mấy ngày ngắn ngủi đã có mấy ngàn người lây nhiễm, chết hơn trăm người.
Thực ra loại ôn dịch này chính là dịch tả, dọn dẹp chiến trường sau khi đại chiến quá trễ, chắc chắn sẽ bùng nổ dịch bệnh, tính truyền nhiễm cực kỳ mạnh mẽ, ở thời đại này căn bản không có thuốc nào cứu được, nhưng nếu như bản thân phòng hộ hoặc cách ly tốt, vẫn có thể dự phòng.
Huyện Trung Mưu lập tức xuất hiện khủng hoảng, bách tính bắt đầu bỏ thành chạy trốn, người bị lây ôn dịch đều bị ném vào trong huyện thành, nhanh chóng chết đi. Chỉ thời gian một ngày, Huyện Trung Mưu liền trở thành một tòa thành không.
Vào đêm, một chiếc xe bò đi ra từ trong huyện thành, trên xe đặt một chiếc rương gỗ bị bao vải che phủ kỹ càng, bên trên chỉ để lộ một đôi mắt. Sau khi ra ngoài, họ lập tức cởi quần áo toàn thân, dùng vôi sống trừ độc toàn thân, lúc này mới thay đổi quần áo, xe bỏ cũng được thay đổi, rương lớn được đổi lên một chiếc xe lừa khác.
Lúc này, Yến Thanh cưỡi ngựa tới lập tức hỏi:
- Tình hình bên trong thế nào?
Binh sĩ cầm đầu lắc đầu:
- Quả thực là tòa thành tử vong, không cách nào miêu tả!
- Còn dầu hỏa?
- Đã giội toàn bộ, đang ở gần cửa thành đông.
Yến Thanh lập tức ra lệnh:
- Bắn hỏa tiễn châm lửa!
Hơn trăm kỵ binh xông tới, nhóm lửa hỏa tiễn bắn tên vào trong thành, nhanh chóng đốt cháy dầu hỏa, huyện thành bắt đầu bốc cháy.
- Rút lui!
Hơn trăm kỵ binh mang theo xe lừa nhanh chóng rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Lửa trong Huyện Trung Mưu càng đốt càng lớn, vào lúc canh ba, lửa lớn hoàn toàn nuốt sống cả tòa huyện thành.
Vương Quý dẫn ba vạn quân Kinh Triệu tới Hà Bắc, lưu cho Yến Thanh ba trăm kỵ binh chấp hành nhiệm vụ đặc thù của Lý Diên Khánh. Nhiệm vụ này chính là bệnh dịch, nguồn bệnh đã lấy được, bước tiếp theo sẽ là truyền nhiễm, đó là vấn đề lớn, tốt nhất là đưa thi thể vào đại doanh Kim binh, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng, Kim binh phòng bị cực kỳ nghiêm mật, nếu như thi thể có thể vào quăng vào được, vậy còn không bằng trực tiếp ném một quả cầu lửa vào đốt doanh.
Nhưng chuyện này không làm khó Yến Thanh được. Ban đêm, gã dẫn ba trăm kỵ binh trốn trong một mảnh đồi núi cách đại doanh Kim binh hơn ba mươi dặm, xây dựng một căn nhà gỗ bí mật ở đây. Một đội kỵ binh nhanh chóng chạy tới, giải năm tên binh sĩ Nữ Chân bị trói chặt, họ là quân trinh sát bên ngoài, trong khi đi tuần bị thủ hạ của Yến Thanh bắt được.
- Đã nói gì với họ chưa?
- Đã nói rồi, giao tình báo, ăn bữa cơm sẽ thả họ về.
Yến Thanh gật đầu:
- Vậy thì dẫn họ tới nhà gỗ, cho họ chút tình báo, sau đó thả họ đi!
- Tuân lệnh!
Kỵ binh mang theo mấy tên Kim binh bị bắt đi về phía nhà gỗ. Yến Thanh nhìn qua nhà gỗ, trong đó là sào huyệt của ma quỷ, sau khi những Kim binh này tiến vào, có thể thay mình mang ma quỷ tới Kim doanh. Khóe miệng Yến Thanh nở nụ cười lạnh, gã tin tưởng tình báo mình tiết lộ trong lúc ‘vô ý’ đủ khiến những trinh sát này vội vàng chạy về đại doanh báo cáo, bên ngoài cất giấu ba vạn kỵ binh quân Tống.
Nhưng những Kim binh này hồi báo xong lại được phái ra ngoài thì làm sao? Thời gian ở lại Kim doanh quá ngắn.
Yến Thanh suy nghĩ, lại nói với binh sĩ bên người:
- Nói cho Trương Đô Đầu, cho mấy Kim binh này chút ký hiệu, ra tay nặng một chút, để họ phải tới quân y băng bó tu dưỡng mấy ngày.
- Ti chức hiểu được!
Binh sĩ chạy đi như bay.
Lúc này, mười mấy kỵ binh chạy vào rừng cây, đây là một đội kỵ binh khác trở về, họ cũng mang về ba tên trinh sát người Kim.
- Thủ lĩnh, chúng ta đi qua rồi!
Yến Thanh gật đầu:
- Đi tìm Trương Đô Đầu, chuyện phía sau giao cho hắn!
- Tuân lệnh!
Mấy tên kỵ binh túm Kim binh hôn mê đi về phía nhà gỗ.