Chương 803: Kim binh rút về phía bắc
Chương 803: Kim binh rút về phía bắcChương 803: Kim binh rút về phía bắc
Dưới tường thành phía tây và phía bắc nhanh chóng chôn xuống mấy trăm chiếc vại lớn, hai ngàn binh sĩ bò lên trên vại lớn nghe động tĩnh phía dưới mặt đất.
Lý Diên Khánh rốt cuộc nghĩ tới nguyên nhân Kim binh dẫn nước sông hộ thành, chắc chắn là Kim binh chuẩn bị vào thành từ địa đạo. Bởi vì địa hình ảnh hưởng, nước sông hộ thành phía đông và phía nam rất khó dẫn đi, nước ngầm lại rất phong phú. Lý Diên Khánh có thể cơ bản khẳng định Kim binh sẽ đào địa đạo vào thành từ phía bắc hoặc phía tây, bởi vì kiến trúc đất mặc phía bắc đều bị dỡ bỏ, đào địa đạo rất dễ bị thủ quân phát hiện. Cho đến tận đây, ngoài thành bắc không trông thấy bất cứ dấu vết địa đạo gì, Lý Diên Khánh cũng loại bỏ thành bắc.
Phần lớn kiến trúc ngoài thành tây đều giữ hoàn hảo, điều này cung cấp yểm hộ vô cùng tốt cho Kim binh đào địa đạo. Kiến trúc gần nhất cách tường thành không quá trăm bước, Kim binh chỉ cần đào móc hơn một trăm bước là có thể đi vào nội thành.
Lý Diên Khánh đặt trọng điểm ở góc tây bắc, địa thế nơi này khá cao, chất đất bền chắc, đào động ở nơi này sẽ không dễ bị sụp đổ.
Ngay khi quân Tống phòng hộ toàn diện, tình hình bệnh dịch ở đại doanh Kim binh lại chuyển biến xấu thêm một bước. Bắc trại có tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất đến ban đêm thì dừng lại, binh sĩ bị bệnh hơn vạn người, gần ba ngàn người tử vong, chỉ riêng hôm nay đã tử vong hơn hai ngàn người, là một ngày có số lượng người tử vong lớn nhất từ khi dịch bệnh bùng phát, đây chỉ là tình hình một quân trại.
Mấy quân trại khác cũng có mấy trăm tới mấy ngàn người bị bệnh, tổng số bệnh nhân đạt tới một vạn năm ngàn người, tử vong hơn bốn ngàn người, quân trại ít nhất trong đó là trại trung quân, chỉ có hơn bốn trăm người bị bệnh, không có ca bệnh tử vong, đây cũng là là quân y người Hán của trại trung quân có kinh nghiệm, sớm yêu cầu người Nữ Chân thay đổi thói quen uống nước lã, khiến dịch bệnh không bùng nổ quy mô lớn ở trại trung quân.
Hoàn Nhan Tà dã rút quân liền hạ lệnh năm vạn quân đội trại trung quân dẫn đầu bắc thượng, đại quân khác chờ chứng thực bước công thành cuối cùng rồi tính toán nhổ trại về bắc.
Trong màn đêm, Hoàn Nhan Tà Dã đứng trên đài cao chăm chú nhìn thành Đông Kinh xa xa. Ánh trăng hơi tối, chỉ có thể mơ hồ trông thấy bộ dạng thành trì, sắc mặt Hoàn Nhan Tà dã nghiêm túc, trầm mặc không nói thực lâu.
Lúc này, Hoàn Nhan Lâu Thất nhỏ giọng hổ thẹn nói:
- Ti chức vô năng, cô phụ kỳ vọng của Đô Nguyên Soái.
Hoàn Nhan Tà Dã lắc đầu chậm rãi nói:
- Người biết vì sao kỵ binh Nữ Chân có thể dùng ba vạn tinh binh đánh tan hai mươi vạn quân Tống, bản thân mình lại chỉ tổn thương mấy trăm người, mà tiến đánh kinh thành thì trái lại, hai mươi vạn đại quân của chúng ta lại không công phá được ba vạn quân phòng thủ tường thành. Đây là nguyên nhân vì sao, ngươi cân nhắc qua chưa?
Hoàn Nhan Lâu Thất suy nghĩ, nhỏ giọng nói:
- Có lẽ bởi vì sở trường của chúng ta không phải công thành.
- Vậy vì sao thành Thái Nguyên lại có thể đánh hạ được? Vì sao lại có thể đánh hạ được ngoại thành Đông Kinh?
- Chẳng lẽ là bởi vì Lý Diên Khánh…
- Thực ra ngươi nói đúng một phần, có liên quan tới sở trường của chúng ta không phải công thành, cũng có chút liên quan tới năng lực của Lý Diên Khánh. Nhưng những thứ này đều không phải nguyên nhân chủ yếu, nguyên nhân chủ yếu là tính cách của người Hán. Họ thường xuyên bùng nổ lực lượng khó có thể tưởng tượng được trong tuyệt cảnh, sống trong gian nan khổ cực, chết bởi yên vui chính là đạo lý. Quân đội cũng vậy, lúc họ rơi vào tuyệt cảnh, được một danh tướng chỉ huy, họ sẽ không lùi bước, mà tử chiến đến cùng, tới chết sau đó lại sống, đây chính là nguyên nhân chúng ta thất bại.
- Nhưng chúng ta bắt Hoàng đế và Thái thượng hoàng của người Tống làm tù binh, thực ra cũng không tính quá thất bại.
Hoàn Nhan Tà Dã cười khổ một tiếng, lắc đầu:
- Người Hán không bao giờ thiếu Hoàng đế.
Nói xong, Hoàn Nhan Tà Dã quay người đi xuống tháp canh, từ xa truyền mệnh lệnh của y:
- Để tây trại cũng rút về phía bắc đi!
Hoàn Nhan Lâu Thất bỗng nhiên có một loại cảm giác, thực ra Đô Nguyên Soái cũng không coi trọng một kích cuối cùng này.
…
Sở dĩ Kim binh quyết định dùng biện pháp đào đất vào thành cũng là một lần ngẫu nhiên, một đội Kim binh lúc tìm kiếm tài vật trong lúc vô tình phát hiện trong tòa nhà lớn tựa vào góc tây bắc nội thành có một con đường bí mật, con đường bí mật dài chừng năm mươi bước, cách sông hộ thành chỉ vài chục bước.
Sau khi nhận được tin tức, Hoàn Nhan Tà Dã quyết định để binh sĩ tiếp tục đào móc, đào ra một đường ngầm thông tới nội thành, Kim binh có thể tiến vào nội thành từ địa đạo.
Nhưng sông hộ thành trên đầu lại là một uy hiếp cực lớn, sau khi khảo sát địa hình, Hoàn Nhan Tà Dã liền phái Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn mười vạn dân phu cắt đứt Biện Hà. Sông hộ thành mất đi nước sông bổ sung, sông hộ thành mặt phía tây và phía bắc địa thế khá cao liền biến mất. Bắt đầu từ hoàng hôn, năm trăm Kim binh dưới sự dẫn đầu của một Thiên phu trưởng bắt đầu đào địa đạo quy mô lớn, tiến độ hết sức nhanh chóng, nửa canh giờ ngắn ngủi, địa đạo đã vượt qua sông hộ thành trên đầu, bắt đầu xuất phát tới tường thành.
Trong thành, hai ngàn binh sĩ đang hết sức chăm chú dán tai trên vạc lớn lắng nghe. Vạc lớn là máy khuếch đại âm thanh rất tốt, lợi dụng đầy đủ nguyên lý ống nghe, có thể phóng lớn âm thanh rất nhỏ.
Lúc này, một tên lính bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vàng vẫy gọi Chủ tướng Trương Thanh ở xa. Trương Thanh bước nhanh tới nói:
- Nghe được động tĩnh không?
Binh sĩ liên tục gật đầu:
- Ti chức nghe được tiếng đào móc!
Mấy tên lính bên cạnh cũng tới nằm trước vạc lắng nghe, họ đều ngẩng đầu nói:
- Quả thực có tiếng động!
Trương Thanh cũng nằm rạp người xuống, chỉ chốc lát nói với một binh lính:
- Nhanh đi bẩm báo Đô Thống, cứ nói phát hiện tiếng đào móc của quân địch!
Binh sĩ chạy đi như bay. Trương Thanh mệnh lệnh các binh sĩ di chuyển mấy chiếc vạc lớn chung quanh, chỉ để lại một chiếc vạc chính. Không bao lâu, mấy trăm binh sĩ vây quanh Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới.
- Tìm được địa đạo rồi sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
Trương Thanh chỉ một chiếc vạc lớn:
- Ngay phía dưới chiếc vạc lớn này, cách chúng ta đại khái còn hai trượng.
Lúc này Lý Diên Khánh ra lệnh:
- Đào móc địa đạo ra, chuẩn bị độc công!
Mấy trăm tên cùng ra tay đào hố, có binh sĩ cầm hơn trăm hỏa lôi khói độc tới. Hỏa lôi khói độc là một loại hỏa khí quân Tống phát minh ra lúc đầu, thuốc nổ chứa trong gói giấy, trong đó trộn thuốc bột kịch độc, sau khi bao thuốc nổ nhen lửa lại dẫn tới rất nhiều khói độc, là lợi khí đối phó đường hầm.
Không bao lâu, một cái hố to sâu một trượng năm thước, rộng chín thước xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này, tất cả mọi người nghe được tiếng đào móc rõ ràng, cách hố lớn chỉ vài bước.
Bỗng nhiên trong hố lớn có động tĩnh, bùn đất trên hố lỏng ra, xuất hiện một cái lỗ lớn rộng hai thước, sau đó một cái đầu người nhô ra từ trong động. Không chờ gã kịp phản ứng, một mũi tên nhọn bắn vèo ra, bắn thủng đầu người Kim binh. Lúc này tên Kim binh chết thảm, mấy tên lính nhảy xuống hố lớn, lôi thi thể từ trong hố ra, liên tục đốt mười mấy quả hỏa lôi khói độc, ném vào trong động. Trong động lập tức vang lên tiếng ho khan kịch liệt, sau đó có người trong động sợ hãi hô lớn, khói độc tràn ngập trong động, nhanh chóng không còn động tĩnh.
Không bao lâu trên đầu thành có binh sĩ hô lớn:
- Trong nhà ngoại thành bốc khói.
Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh:
- Đổ nước.
Các binh sĩ đã sớm chuẩn bị hai ngàn thùng nước, cùng nhau đổ vào trong hố. Dòng nước dọc theo cửa hang đi vào, nhanh chóng tràn ra ngoài thành. Trong sông hộ thành nổ vang một tiếng lớn, một quả Chấn thiên lôi nổ trong sông hộ thành, tạo thành một cái hố trên sông hộ thành, địa đạo phía dưới sụp đổ ầm ầm, hơn trăm Kim binh bị chôn vùi trong địa đạo.
…
Một khắc đồng hồ sau, Hoàn Nhan Tà Dã nhận được tin khẩn của Kim binh, địa đạo tấn công thất bại. Y không khỏi thở dài một tiếng:
- Truyền lệnh toàn quân, nhổ trại lui về bắc!
Tháng năm năm Tĩnh Khang thứ nhất, cuộc chiến bảo vệ Đông Kinh kéo dài gần nửa năm rốt cuộc kết thúc với việc Kim binh lui về phía bắc. Trận đại chiến này, Kim binh liên tục thương vong gần mười vạn người, quân Tống cũng bỏ cái giá lớn thương vong gần hai mươi vạn người, đồng thời Hoàng đế Triệu Hoàn và Thái thượng hoàng Triệu Cát của triều Tống bị Kim binh bắt được mang đi. Nhưng trong cuộc chiến bảo vệ kinh thành thảm liệt, quân Tống cuối cùng giữ vững được nội thành, giữ được tôn nghiêm sau cùng của Đại Tống.
Trời dần sáng, nơi xa vang lên vài tiếng nổ ngột ngài, đập nước xây dựng tạm thời trên sông Biện Hà bị quân Tống nổ tung, nước sông Biện Hà chảy mạnh mẽ, nhanh chóng lấp đầy sông hộ thành. Nước sông Biện Hà trong thành cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên, nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.
Thám tử nhanh chóng truyền tới tin tức Kim binh lui về phía bắc, đầu thành lập tức vang lên tiếng reo hò, toàn bộ kinh thành sôi trào, mấy chục vạn bách tính chạy ra khỏi nhà, khua chiêng gõ trống, vừa múa vừa hát vừa chúc mừng thủ thành thắng lợi.
Nhưng Lý Diên Khánh biết rõ đây chỉ là thắng lợi trên quân sự, còn có ma quỷ bệnh dịch đang tiềm phục ngoài thành. Hắn hạ lệnh không cho phép mở cửa thành, phái ra hai ngàn binh sĩ dùng băng gạc che miệng mũi, đeo găng tay, đi ủng dài rời khỏi thành thanh lý chiến trường, ném tất cả thi thể vào trong hầm giội dầu hỏa đốt cháy.
Lý Diên Khánh liên tiếp truyền đạt mấy mệnh lệnh, ‘quân dân toàn thành uống nước lã ăn đồ sống, nước nhất định phải đun, đồ ăn nhất định phải chín’, ‘không được phép đại tiểu tiện linh tinh’, ‘bất cứ kẻ nào chỉ cần xuất hiện triệu chức nôn mửa tiêu chảy nhất định phải báo cáo trị liệu’.
Trên thực tế bắt đầu từ hoàng hôn ngày hôm qua, Lý Diên Khánh đã hạ lệnh thực hành giám sát tình hình bệnh dịch cực kỳ nghiêm ngặt trong thành, cứ năm hộ gia đình đề cử một người làm giám thị, mỗi ngày nhất định phải báo cáo tình hình năm lần, cứ trăm người thiết lập một người giám hộ tổng, mỗi trăm hộ bố trí một y quán, đồng thời cải tạo quân doanh hoàng thành làm doanh trại quan sát, tất cả binh sĩ ra ngoài đều phải vào doanh trại quan sát ở lại ba ngày.
Không chỉ như thế, quân Tống còn phủ một lớp vôi sống trong ủng thành Cảnh Long, xây dựng một ao nước thuốc, tất cả binh sĩ ngoài thành trở về đều phải vào ao nước thuốc ngâm người trước, thay đổi quần áo mới và vớ giày mới, ném quần áo cũ vào trong hố đất thiêu hủy, sau đó tiến vào doanh trại quan sát ba ngày.
Lý Diên Khánh phái đi hết thảy bốn ngàn quân đội, mỗi người họ có nhiệm vụ. Ngoài hai ngàn người quét dọn chiến trường, Trương Hổ dẫn năm trăm kỵ binh tiến tới Huyện Quản Thành Trịnh Châu đón Khang Vương Triệu Cấu; Trương Thanh dẫn một ngàn năm trăm người mang theo dầu hỏa tiến tới Kim doanh tiến hành thiêu hủy, chủ yếu thiêu hủy hoàn toàn Kim doanh.
Lý Diên Khánh đi tới Thái phủ, đến thăm lão Tướng quốc Thái Kinh ở lâu trong phủ. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ Thái Kinh cũng không hề rời khỏi kinh thành, mà được Triệu Hoàn lệnh cưỡng chế lão ở trong nhà đóng cửa hối lỗi, điều này cũng khiến lão tránh thoát kiếp nạn ốm chết trên đường chạy trốn về phía nam trong lịch sử.
Phủ Tướng quốc Thái Kinh vốn ở ngoại thành, nội thành cũng có một tòa biệt trạch chiếm diện tích mười mẫu. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, lão liền chuyển vào nội thành ở lại, quyên ngoại trạch cho triều đình. Mặc dù Thái Kinh tố giác Vương Phủ có thể tha tội, nhưng mấy người con trai của lão lại không có vận may tốt.
Trưởng tử Thái Du đi theo Thái thượng hoàng bị loạn quân giết chết. Thứ tử chết yểu, Ngũ tử bị rắn cắn chết, Tam tử và Tứ tử bởi vì liên quan vụ án Vương Phương mà bị miễn chức lưu vong Bạch Châu, Lục tử thân thể không tốt vẫn luôn ở lại gia tộc, Ấu tử mang theo một đám cháu trai về nhà tị nạn. Trước mắt bên cạnh lão chỉ có cháu trai Thái Chinh đi theo và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của lão.
Lý Diên Khánh đi tới Thái phủ, Thái Chinh là đã sớm chờ ở cửa ra vào. Gã tiến tới vội vàng khom người thi lễ:
- Hoan nghênh Lý Thiếu Bảo quang lâm, bỉ phủ rồng đến nhà tôm, hết sức vinh hạnh!
Thái Chinh tuổi chừng ba mươi, là Tứ tôn của Thái Kinh, từng nhận chức Thị Chế Phu Văn Các, sau khi Triệu Hoàn đăng cơ đã bị bãi quan. Chẳng qua gã rất được tinh túy thư pháp của tổ phụ, thư pháp vô cùng tốt, học vấn cũng không tệ, khí chất ôn tồn lễ độ.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Nha nội quá khách khí rồi, lệnh tổ có nhà không?
- Gia tổ ở trong phủ, mời Lý Thiếu Bảo đi theo ta.
Lý Diên Khánh đi theo gã vào trong phủ. Lý Diên Khánh từng tới phủ Thái Tướng quốc ngoại thành, trong phủ vàng son lộng lẫy, cực kỳ xa xỉ hoa lệ. Nhưng tòa biệt trạch trong nội thành này lại là một quang cảnh khác, bố trí cực kỳ đơn giản, đồ vật cũng có vẻ cũ kỹ, nhìn qua giống như gia đình nhỏ sống một cuộc sống chật vật, quả thực khiến Lý Diên Khánh thầm bội phục. Thái Kinh này quả nhiên giỏi về ngụy trang, khó trách trong mấy chục năm có thể xoay chuyển mấy lần, quả thực có chỗ hơn người.
Lý Diên Khánh đi vào nội trạch, liền thấy một lão giả đang trồng rau trong vườn. Đầu lão đội khăn hơi cũ, mặc một bộ áo vải thô đuôi ngắn, phía dưới mặc quần thụng vải thô, dùng xà cạp vải trắng, chân đi một đôi giày cũ, lưng còng phía sau, tay cầm một bầu nước đang tưới vườn rau, không khác gì với lão nông trồng trọt ở nông thôn. Chỉ thấy Thái Chinh tiến tới khom người thi lễ:
- Tổ phụ, Lý Thiếu Bảo tới rồi!
Lý Diên Khánh không khỏi ngây người, lão nông trồng rau này lại là Thái Kinh?