Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 952 - Chương 809: Suy Nghĩ Lung Lạc

Chương 809: Suy nghĩ lung lạc Chương 809: Suy nghĩ lung lạcChương 809: Suy nghĩ lung lạc

Sau khi triều hội kết thúc, Triệu Cấu triệu kiến riêng Lý Diên Khánh. Trước mắt Ngự thư phòng mà Triệu Cấu sử dụng vốn là thư phòng của phụ hoàng Triệu Cát, ở phía đông Tử Vi Cung. Điều này cũng là vì tiết kiệm, bạc tồn trong Tả Tàng Khố chỉ còn lại năm mươi vạn lạng, mà bạc tồn trong nội khố còn ít hơn, chỉ có ba mươi vạn lạng, năm vạn lạng vàng, chẳng qua còn có ba trăm vạn thớt lụa màu, còn có rất nhiều sách, đồ sứ, thư họa và các loại đồ quý.

Triệu Cấu mời Lý Diên Khánh ngồi xuống, lại để hoạn quan dâng trà. Gã trầm ngâm một chút nói:

- Trẫm nhận được tin tức, phía Hàng Châu có không ít người phản đối trẫm đăng cơ, cho rằng nên để Đại Ninh Quận Vương đăng vị. Cân nhắc tới hiện giờ đang áp dụng dời đô, trẫm cho rằng nên thanh lý hậu viện trước, quét dọn nỗi lo về sau.

- Điện hạ hi vọng vi thần đi Giang Nam sao?

Triệu Cấu gật đầu:

- Thế cục Giang Nam tương đối phức tạp, không chỉ có tập đoàn quyền quý phản đối trẫm đăng cơ, còn dư nghiệt Phương Tịch chưa tiêu. Mặt khác, thiên hạ còn bốn mươi bảy Châu chưa công văn bày tỏ chúc mừng tới. Quản Nam Lộ, Kiến Châu Lộ, Tử Châu Lộ những nơi xa xôi kia chưa đưa tới, trẫm có thể hiểu được. Nhưng công văn chúc mừng của tám Châu Giang Nam cũng không đưa tới, trẫm cảm thấy trong này có kỳ quặc.

Thực ra công văn chúc mừng chính là thư hiệu trung. Sau khi tin tức Khang Vương đăng cơ phát ra, các Châu hẳn là dùng tốc độ nhanh nhất, dùng chuyển phát chữ vàng đưa công văn chúc mừng tới kinh thành. Khang Vương đã đăng cơ năm ngày, đến giờ công văn chúc mừng của Phủ Giang Ninh, tám Châu Nhuận, Thường, Tô, Hàng, Việt, Tú, Tuyên chưa đưa tới, điều này quả thực không hợp tình hợp lý.

Về phần Triệu Cấu nói phía Hàng Châu có không ít người phản đối gã đăng cơ, Lý Diên Khánh cũng hiểu được, Triệu Cấu chỉ chính là tập đoàn ngoại thích và tập đoàn hoàng tộc, chỉ có họ mới có năng lực rất lớn phản đối Thiên tử đăng cơ.

- Vậy vi thần dùng danh nghĩa gì đi phương nam?

- Dùng thân phận Tuyên Phủ Sứ Lưỡng Chiết Lộ và Giang Nam Tây Lộ đi Giang Nam. Trẫm lại tăng thêm danh hiệu Thái Úy Ngự Sử Đại Phu, như vậy Thái Úy sẽ có quyền giám sát bãi miễn.

Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu:

- Vi thần sẽ chuẩn bị một chút, hai ngày sau xuất phát!



Lúc dùng bữa tối, Triệu Cấu ăn cực kỳ chậm, tâm sự nặng nề, mấy lần đũa còn gắp ra ngoài bát, khiến Hình Hoàng hậu ngồi đối diện thỉnh thoảng kỳ quái nhìn gã.

Thực ra có mấy lời Triệu Cấu không nói với Lý Diên Khánh, gã thực sự không mở miệng được. Khiến cho hoàng quyền bị khinh bỉ ở khu vực Giang Nam, ở mức độ rất lớn là do phụ hoàng gã tạo thành. Phụ hoàng từng ở Giang Nam mấy tháng, vì tranh quyền với hoàng huynh, y gần như dọn dẹp sạch sẽ quan trường Lưỡng Chiết Lộ và Giang Nam Đông Lộ. Tất cả Tri Châu, Thông Phán đều do phụ hoàng tự mình bổ nhiệm, phần lớn là do hoàng thân quốc thích ủng hộ y đề cử.

Loại hành vi này của phụ hoàng tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ ở khu vực Giang Nam, dẫn tới trong mắt những quan viên này chỉ có Thái thượng hoàng và hậu trường của họ, mà không có triều đình. Lúc hoàng huynh tại vị, khu vực Giang Nam đã có xu hướng rời bỏ. Hiện giờ Triệu Cấu gã đăng cơ, ít nhiều danh bất chính ngôn bất thuận, những hoàng thân quốc thích kia đâu để gã vào mắt. Triệu Cấu rất lo lắng xu hướng rời bỏ này sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Trước mắt Hàng Châu đã trở thành khu quần cư của hoàng thân quốc thích và hoàng tộc, dời đô tới Hàng Châu như vậy, chỉ sợ Thánh chỉ của gã không ra được hoàng thành, nghiêm trọng hơn một chút, thậm chí sẽ có chính biến.

Lúc này, Triệu Cấu lại gắp đũa nhầm. Hình Hoàng hậu đối diện rốt cuộc không nhịn được nói:

- Hôm nay có phải quan gia quá mệt mỏi hay không?

- Mệt mỏi thực không có, hôm nay bàn bạc chuyện dời đô, trong lòng có chuyện hơi phiền não.

- Có chuyện phiền não thì có thể để thần tử giải quyết giúp.

- Trẫm biết!

Triệu Cấu vung tay ngăn nàng lại:

- Đáng tiếc hiện giờ người đắc lực bên cạnh trẫm thực sự không nhiều, cũng chỉ có một mình Lý Diên Khánh. Trẫm muốn để hắn tới Hà Đông thu phục Thái Nguyên, nhưng chuyện bên Giang Nam lại chỉ có thể trông cậy vào hắn.

- Nếu là người tài giỏi như thế, bệ hạ phải lung lạc hắn mới đúng.

Triệu Cấu gật đầu, nói với thê tử từ đáy lòng:

- Không có hắn thì không có trẫm ngày hôm nay, trẫm cũng muốn cảm tạ hắn!

Lúc này, Hình Hoàng hậu dường như muốn nói cái gì, nhưng vẫn nhịn xuống. Triệu Cấu nhìn ra thê tử muốn nói lại thôi, liền đặt đũa xuống cười hỏi:

- Hoàng hậu muốn nói cái gì?

Hình Hoàng Hậu lắc đầu cười nói:

- Hôm nay Vinh Đức Đế cơ tới tìm ta, nói một chuyện hoang đường, có liên quan tới Lý Diên Khánh.

Triệu Cấu lập tức cảm thấy hứng thú:

- Nhị tỷ nói chuyện gì?

- Nàng nói dường như Phúc Kim và Lý Diên Khánh rất tình đầu ý hợp, Phúc Kim vẫn luôn thích Lý Diên Khánh, nàng để ta nói cho bệ hạ biết chuyện này.

Triệu Cấu ngẩn người. Tứ tỷ từ nhỏ đã quan hệ rất tốt với gã, tình cảm hai tỷ đệ rất thâm hậu. Lần trước Tứ tỷ phải gả cho con trai Thái Kinh, là gã đi tìm Lý Diên Khánh, không nghĩ tới Tứ tỷ lại thích Lý Diên Khánh.

- Vậy thái độ của Lý Diên Khánh là gì?

Triệu Cấu vội hỏi.

- Bệ hạ, thái độ của Lý Thái Úy là gì không quan trọng, chuyện này hơi hoang đường, Lý Diên Khánh là người có thê thất.

Tục ngữ nói, ‘cái mông quyết định cái đầu! ’. Mặc dù nói câu này hơi thô tục, nhưng lý lại không thô. Nếu như hiện giờ Triệu Cấu là Khang Vương gã đã sớm nhảy dựng lên mắng to, đường đường Đế cơ lại muốn gả làm bình thê người khác. Hoàng hậu cho rằng hoang đường, gã lại cho rằng là nhục nhã hoàng thất.

Nhưng hiện giờ cái ghế dưới mông gã biến thành ghế rồng, cân nhắc vấn đề đương nhiên xuất phát từ góc độ Hoàng đế, hết thảy đều phải cân nhắc xung quanh Đế vị của gã. Hiện giờ Đế vị của gã không quá ổn định, cần gấp nhận được sự ủng hộ của Lý Diên Khánh. Thế nhưng hiện giờ Lý Diên Khánh quá cường thế, khiến gã cũng cảm thấy một loại áp lực. Nếu như Lý Diên Khánh biến thành anh rể của mình, phương diện bất lợi liền biến mất, đồng thời có thể một mực chộp Lý Diên Khánh vào trong tay mình.

Lúc này, Triệu Phúc Kim đã không phải Đế cơ, mà là một vũ khí rất sắc bén bảo vệ Đế vị của gã.

Nghĩ tới đây, Triệu Cấu thản nhiên nói:

- Hiện giờ Lý Thái Úy là An Dương Quận Vương, Tứ tỷ theo hắn ít nhất cũng là Trắc Phi, có thể phong Nhất Phẩm Phu Nhân, khác với đại thần.

Hình Hoàng hậu khẽ giật mình, chẳng lẽ trượng phu thực sự cảm thấy có thể sao?

Mặc dù Hình Hoàng hậu cảm thấy chuyện này hơi hoang đường, nhưng nàng cũng biết Lý Diên Khánh rất quan trọng với trượng phu. Nếu không có Lý Diên Khánh, căn bản không tới lượt trượng phu mình đăng cơ, mình cũng không trở thành Hoàng hậu được. Trượng phu cho rằng có thể, vậy nàng cũng không có gì cố kỵ.

Hình Hoàng hậu vội vàng nói:

- Nghe Kim Nô nói, Thái thượng hoàng chính miệng đáp ứng Lý Diên Khánh, gả một Đế cơ cho hắn.

- Đây là chuyện xảy ra khi nào?

- Hẳn là mấy tháng trước.

Triệu Cấu hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được, chắc chắn phụ hoàng nóng lòng cướp lại Đế vị lần nữa, hứa hẹn với Lý Diên Khánh, giống như phụ hoàng hứa hẹn với mình, lập mình làm Thái tử vậy.

Phụ hoàng đã hứa hẹn vậy thì dễ làm rồi, dù sao Tứ tỷ cũng lấy thân góa phụ tái giá, không chú ý nhiều như vậy.

Đưa ra quyết định lung lạc Lý Diên Khánh, Triệu Cấu lập tức cảm thấy tâm tình rất tốt, ăn cơm cũng thoải mái hơn, ăn trọn vẹn ba bát lớn mới vừa lòng thỏa ý.



Trước mắt Lý Diên Khánh ở lại Tào phủ. Tào phủ ở gần tường thành bắc, lúc quân Kim ra oai phủ đầu ngày đầu tiên, từng hỏa thiêu nội thành phía bắc, kiến trúc gần với tường thành gần như đều bị thiêu hủy. Tào phủ cách tường thành không xa, cũng bị liên lụy, hậu trạch bị thiêu hủy, chỉ còn lại một tòa Đa Thải Lâu và đông viện không bị đốt.

Lý Diên Khánh khóa kín cửa lớn thông với hậu trạch, đoạn tường tàn phá ở hậu trạch hắn cũng mắt không thấy tâm không phiền.

Các thân binh ở lại đông viện, Lý Diên Khánh đương nhiên không phải ở Đa Thải Lâu một mình, Hỗ Thanh Nhi và năm mươi tên nữ binh chiếm cứ hai tầng trên dưới của Đa Thải Lâu, Lý Diên Khánh một thân một mình ở lại tầng thứ ba.

Lúc trước quân Kinh Triệu điều đi Lạc Dương, Nữ Binh Doanh cũng đi theo. Mặc dù Hỗ Thanh Nhi một lòng muốn lưu lại, nhưng lúc đó Lý Diên Khánh đã bị bãi miễn quân chức, quân quyền sụt giảm, cho nên Lý Diên Khánh gần như buộc Hỗ Thanh Nhi dẫn Nữ Binh Doanh rời đi. Kết quả khiến Hỗ Thanh Nhi bỏ qua một trận đại chiến oanh liệt, mỗi lần nghĩ tới đây, Hỗ Thanh Nhi liền hận Lý Diên Khánh nghiến răng nghiến lợi.

- Lần này đi Giang Nam ta nhất định phải đi theo huynh, huynh lại nói không được ta sẽ không làm nữa!

Hỗ Thanh Nhi xiết chặt nắm đấm đánh lên bàn, căm tức nhìn Lý Diên Khánh.

- Muội làm sao đi được? Mang theo các nàng sao?

Lý Diên Khánh cười cười chỉ dưới lầu. Đã lâu không thấy Hỗ Thanh Nhi, bộ dạng nổi giận của nàng cũng đáng yêu.

- Mang theo các nàng thì liên quan gì, huynh cảm thấy không ổn, ta sẽ để các nàng rút quân về doanh.

Năm mươi tên nữ binh này là Hỗ Thanh Nhi huấn luyện tỉ mỉ, tuổi tác trung bình chỉ mười sáu tuổi, mỗi người võ nghệ cao cường. Mang theo các nàng cưỡi ngựa đi trên đường cái, mặc quân phục bó sát người, chân đi ủng da, biểu lộ cực kỳ hiên ngang, là một phong cảnh rất sáng mắt ở kinh thành. Bách quan triều đình liên tục tán dương các nàng oai hùng, ngay cả Thiên tử Triệu Cấu cũng đang đánh chủ ý tới đội nữ binh này, muốn kéo các nàng vào cung làm thị vệ.

Lý Diên Khánh biết Hỗ Thanh Nhi đưa các nàng trở lại quân doanh chỉ là nói mà thôi, ngoài miệng đáp ứng, chờ khi xuất phát, cam đoan mấy nữ binh này không thiếu một ai xuất hiện trước mặt mình. Lý Diên Khánh đành phải lắc đầu:

- Thực ra cũng không quan trọng, muội muốn dẫn đi thì dẫn đi!

Hỗ Thanh Nhi lập tức hớn hở, điều này có nghĩa đại ca đồng ý dẫn nàng tới Giang Nam.

Lúc này, dưới lầu bỗng nhiên vang lên giọng một người đàn ông:

- Các ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?

Lý Diên Khánh lập tức đứng dậy, hắn nghe ra đây là giọng của Tào Thịnh. Hắn vội vàng chạy xuống dưới lầu. Nói đùa, Đa Thải Lâu của Tào gia lại trở thành ký túc xá của một đám nữ binh, nếu lão gia tử biết, râu ria cũng tức dựng ngược lên, chuyện này Lý Diên Khánh phải giải thích với Tào Thịnh.

- Lục ca, làn gió thơm nào thổi lão nhân gia ngài tới đây rồi?

Lý Diên Khánh cười ha ha, tiến tới đón.

Tầng hai Đa Thải Lâu là đại đường trống trải, được các nữ binh dùng rèm vải chia thành rất nhiều phòng nhỏ. Mười mấy nữ binh đều vươn đầu ra nhìn qua Tào Thịnh, các nàng nghe được Lý Diên Khánh nói thú vị, không nhịn được vụng trộm che miệng cười.

Tào Thịnh bỗng nhiên nhận ra đám nữ binh này, không phải là đám nữ kỵ binh rất nổi tiếng trên phố ở kinh thành sao? Lúc Tào Thịnh còn trẻ tuổi được người ta gọi là Tào nha nội, cả ngày cưỡi ngựa đấu chó, cá cược chơi gái với một đám thiếu gia ăn chơi.

Thực chất Tào Thịnh cũng không tôn trọng Đa Thải Lâu lắm, năm đó gã cũng từng mang theo hai ca kỹ nghỉ đêm ở Đa Thải Lâu, bị phụ thân đánh cho một trận. Lúc này gã phát hiện một đám nữ binh xinh đẹp ở đây, lửa giận trong lòng gã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bình Luận (0)
Comment