Chương 810: Xuất phát xuôi nam
Chương 810: Xuất phát xuôi namChương 810: Xuất phát xuôi nam
- Không có việc gì, chỉ là tới thăm ngươi một chút!
Tào Thịnh vỗ vai gã, liếc nhìn ‘quân doanh’ nữ binh một chút, nháy mắt mấy cái cười nói:
- Ngươi cũng ở nơi này à?
- Ha ha! Ta ở trên lầu.
Lý Diên Khánh không cho Tào Thịnh cơ hội nói đùa, kéo hắn đi lên lầu. Tiểu tử này không biết đậy miệng, gã nói ra thì thoải mái, xấu hổ lưu lại cho mình.
Mặc dù Lý Diên Khánh vị cao chức truọng, lại là cấp trên của Tào Thịnh, nhưng đó là trong quan trường, trong âm thầm quan hệ của hắn và Tào Thịnh vô cùng tốt, cho dù Tào Thịnh là trưởng bối của hắn, nhưng hắn không thừa nhận, chỉ coi gã là bạn bè.
Tào Thịnh đi lên bậc thang cười nói:
- Nơi này có năm mươi nữ binh à! Tiểu tử ngươi cẩn thận, ban đêm vừa đóng cửa phòng, bột xương của ngươi cũng không còn lại!
Đi lên lầu, Tào Thịnh lập tức hơi lúng túng, bên trên còn một nữ tử, gã nhận ra, nghĩa muội Hỗ Thanh Nhi của Lý Diên Khánh, không biết nàng có nghe thấy lời nói đùa của mình hay không.
- Hóa ra là Thanh nhi muội muội à, đã lâu không gặp.
- Mời Lục thúc ngồi, ta đi rót trà cho mọi người!
Tào Thịnh cười ha ha một tiếng:
- Tiểu tử thối, có nghe thấy không, ngay cả Thanh nhi cũng gọi ta Lục thúc, ngươi có phải nên đổi giọng rồi không?
- Ngươi đi luôn đi!
Lý Diên Khánh trừng mắt lườm gã:
- Ngươi lại cậy già lên mặt, lần sau ta gọi người Tiểu Lục Tử!
- Đừng! Vẫn gọi ta Lục ca đi!
Tào Thịnh ngồi xuống, vắt chéo chân cười nói:
- Ta hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi muốn đi Giang Nam hay không?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ngày mai xuất phát rồi, đảm nhiệm Tuyên Phủ Sứ hai Lộ, thực ra chính là đi du sơn ngoạn thủy.
- Vậy thì kết bạn đi cùng!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Lục ca cũng muốn đi Giang Nam sao?
Tào Thịnh gật đầu:
- Tối qua Đế cơ nói cho ta, nàng muốn đi Giang Nam chơi một chút, thuận tiện ấn định phủ trạch.
- Nhưng sáng sớm ngày mai ta đã xuất phát rồi, các ngươi tới kịp không?
- Đương nhiên tới kịp! Chỉ thu dọn một vài đồ tùy thân, vừa vặn hôm qua đội tàu Thái Châu tới rồi, ta đã đặt xong hai chiếc thuyền lớn, buổi sáng ngày mai chúng ta cùng đi.
- Vậy buổi sáng ngày mai gặp mặt!
Tào Thịnh thấy Lý Diên Khánh đáp ứng, gã đứng dậy liền chạy, thiếu chút nữa đụng vào Hỗ Thanh Nhi đang đưa trà tới.
- Lúc thúc, ngài không uống trà sao?
Hỗ Thanh Nhi thấy gã giống như cháy đuôi, vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi kỳ quái.
- Không uống, lần sau lại nói.
Nói xong, gã chạy xuống lầu như một làn khói.
- Đại ca, hắn sao vậy?
- Hai người này muốn tới Hàng Châu mua nhà, ngày mai đi cùng chúng ta.
- Vợ hắn là Đế cơ nha! Đi cùng một chỗ với họ rất vô vị…
Hỗ Thanh Nhi mặt mũi không hề vui mừng, thật vất vả ở riêng với đại ca, kết quả lại nhảy ra hai người.
…
Tào Thịnh trở lại phủ đệ liền báo cáo với nương tử:
- Nói rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau xuất phát!
Triệu Kim Nô vốn dự định tháng sau tới Hàng Châu, nhưng tối qua nàng nhận được nhiệm vụ hoàng tẩu giao cho mình ở trong cung, để nàng phụ trách tác hợp Lý Diên Khánh và lão Tứ Triệu Phúc Kim. Triệu Kim Nô liền thay đổi kế hoạch, đổi thành ngày mai xuất phát xuôi nam cùng Lý Diên Khánh, nhiệm vụ này nàng đương nhiên giao cho trượng phu Tào Thịnh.
- Hắn không có nghi ngờ gì chứ?
- Không có, ta không có nói cho hắn biết, lão Tứ cũng đi cùng.
- Phò mã, ta cảm thấy hơi kỳ quái. Trước đó lúc ta nói chuyện này cho Hoàng tẩu, nàng nói căn bản không có khả năng. Nhưng hôm qua nàng liền thay đổi chủ ý, nói đây là chuyện tốt, muốn ta phụ trách tác hợp bọn họ. Chàng nói tại sao nàng lập tức lại thay đổi?
Tào Thịnh suy nghĩ một chút nói:
- Ta đoán chừng đây là ý của quan gia, hẳn là quan gia muốn cực lực thúc đẩy chuyện này.
- Vì cái gì? Lý Diên Khánh đã có thê thất rồi, quan gia chịu đáp ứng sao?
Triệu Kim Nô hơi hồ đồ.
- Người khác chắc chắn quan gia không đáp ứng, nhưng đây là Lý Diên Khánh nha! Hiện giờ quan gia muốn cực lực lung lạc hắn, cơ hội này hắn đương nhiên không bỏ qua.
Sắc mặt Triệu Kim Nô lập tức âm trầm xuống:
- Trước kia hắn không phải như vậy, làm Hoàng đế liền coi tỷ muội của mình như công cụ hòa thân, nam nhân nắm quyền lực không một người nào tốt!
Triệu Kim Nô quay người nổi giận đùng đùng rời đi. Tào Thịnh lại sờ lên cằm, hiện giờ gã mới hơi đánh giá được tương lai, quan gia để mình tác hợp việc này, chỉ sợ mục đích thực sự là muốn mình thuyết phục Tào gia.
…
Ba Châu Thái, Trần, Dĩnh thu thập được khoảng ba ngàn chiếc thuyền đầu tiên, trong đó cũng có mấy chiếc thuyền tốt. Tào Thịnh đặt trước ba chiếc thuyền chính là thuyền tốt hiếm thây, ba chiếc đều là thuyền chở khách tám trăm thạch, mới tám thành, chế tác kỹ càng, thân thuyền cực kỳ rắn chắc. Theo chủ thuyền nói, có thể đi được trong biển, đương nhiên, lời này hơi quá, nhưng cũng đủ thấy thuyền rắn chắc.
Ngoại trừ ba chiếc thuyền chở khách ra, còn có hai chiếc thuyền hàng, vận chuyển các loại hành lý, quản gia và hai gã tùy tùng cũng ở trên thuyền hàng.
Năm chiếc thuyền dừng trên bến tàu Biện Hà ngoài thành nam. Lý Diên Khánh và Tào Thịnh hẹn gặp mặt ở nơi này. Lần này Lý Diên Khánh mang theo ba trăm kỵ binh và năm mươi tên nữ kỵ binh hộ tống. Mặt khác, Mạc Tuấn cũng đi theo hắn xuôi nam.
Hiện giờ Mạc Tuấn đã không phải phụ tá của Lý Diên Khánh, gã được phong làm chính lục phẩm Xu Mật Thừa Chỉ, tương đương với Cục trưởng Cục nhân sự Xu Mật Viện, nắm giữ thực quyền kiểm tra đánh giá lên chức của quan viên Xu Mật Viện. Một phụ tá khác của Lý Diên Khánh là Lưu Phương cũng đảm nhiệm Thông Phán ở Ngạc Châu, nắm giữ thực quyền địa phương.
Ngày vừa mới sáng, mọi người đã tới bên tàu Biện Hà. Chỉ thấy trên bến tàu chất đầy hòm xiểng, Lư quản gia phủ Phò mã đang chỉ huy mấy người chèo thuyền vận chuyển rương lên thuyền, bảy tám thị nữ nha hoàn đang tập trung một bên cười nói.
- Lư quản gia, Tào Phò mã tới rồi chứ?
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa cười hỏi.
- Phò mã vừa tới, dường như đang ở trên con thuyền thứ nhất.
- Ta đi xem hắn một chút!
Lý Diên Khánh bước nhanh lên mũi thuyền, liền thấy màn thuyền vén lên, một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi đi ra từ bên trong. Lý Diên Khánh khẽ giật mình, lập tức vui mừng, nữ tử trước mắt này chính là Đế cơ Triệu Phúc Kim.
- Đế cơ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Triệu Phúc Kim cười nhẹ nói:
- Ta cũng đi Hàng Châu, Lý Thái Úy không hoan nghênh phải không?
Lý Diên Khánh vỗ trán một cái, mình hơi hồ đồ rồi, Triệu Phúc Kim vẫn luôn đi theo a tỷ Triệu Kim Nô của nàng. Triệu Kim Nô muốn đi Hàng Châu, nàng có thể không đi cùng sao?
Hắn vui vẻ trong lòng, tiến tới nắm chặt tay Triệu Phúc Kim, nhỏ giọng cười nói:
- Ta vẫn muốn tìm cơ hội mời nàng đi chơi!
- Cái tên không có thành ý!
Triệu Phúc Kim hờn dỗi lườm hắn một cái, nàng bỗng nhiên hiểu được không ổn, vội vàng rút tay về, xấu hổ đỏ mặt nói:
- Trên bờ có người nhìn xem kìa!
- Ai lại nhìn chúng ta ?
Lý Diên Khánh quay đầu lại, hắn thực sự phát hiện có người đang nhìn họ. Hỗ Thanh Nhi dẫn ngựa chăm chú nhìn họ, trong mắt rất nghi hoặc.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên hơi hổ thẹn, mình quá tệ với Thanh nhi rồi. Hắn vội vàng vẫy tay nói:
- Thanh nhi, muội qua đây!
Hỗ Thanh Nhi giao dây cương cho thủ hạ, bước nhanh nhảy lên thuyền lớn, cười hì hì nói:
- Đại ca tìm ta có chuyện gì?
- Ta giới thiệu cho muội một chút, vị này là Diên Khánh Đế cơ!
Lý Diên Khánh cố ý nhắc tới phong hào cũ của Triệu Phúc Kim.
- Đế cơ?
Lông mày Hỗ Thanh Nhi khẽ nhíu một cái, trong lòng có một loại mâu thuẫn bản năng, nàng cũng không thích liên hệ với loại hình công chúa quyền quý.
- Đây là nghĩa muội Hỗ Thanh Nhi của ta, hiện giờ là nữ tướng quân trong quân đội!
Lý Diên Khánh cười giới thiệu cho Triệu Phúc Kim.
Triệu Phúc Kim vội vàng tiến lên giữ tay Hỗ Thanh Nhi cười nói:
- Hóa ra ngươi chính là Thanh nhi muội muội à, ta nghe đại danh đã lâu rồi.
Hỗ Thanh Nhi làm người hào sảng, người khác kính nàng một thước, nàng liền kính người khác một trượng. Triệu Phúc Kim đối với nàng rất thành khẩn, nàng cũng hơi hổ thẹn trong lòng, liền cười nói:
- Ta quá không biết lễ rồi, khiến Triệu tỷ tỷ chê cười.
- Đâu có! Có Thanh nhi muội muội ở đây, ta lập tức cảm thấy an toàn rồi. Tới! Chúng ta đi vào nói chuyện.
Triệu Phúc Kim cũng lờ Lý Diên Khánh đi, kéo Hỗ Thanh Nhi tiến vào buồng nhỏ trên tàu.
Lý Diên Khánh gãi đầu, tiến thối lưỡng nan. Lúc này, sau lưng truyền đến giọng Tào Thịnh:
- Diên Khánh, ta ở chỗ này!
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, liền thấy Tào Thịnh còn buồn ngủ đứng trên một con thuyền phía sau. Lý Diên Khánh bước nhanh tới đuôi thuyền, nhẹ nhàng nhảy lên, đằng sau một chiếc thuyền.
- Lư quản gia nói Lục cả ở phía trên thuyền.
- Trước đó vốn ở trên đó, kết quả Đế cơ chạy tới, nói ở không tiện!
Tào Thịnh ngáp một cái:
- Dù sao có ba chiếc thuyền, nếu không chúng ta đi cùng một chỗ đi! Cũng gọi cả Mạc tiên sinh tới, cũng có thể nói một chút.
Lý Diên Khánh gật đầu, mời Mạc Tuấn lên thuyền. Không bao lâu hành lý đều mang lên thuyền, bảy tám nha hoàn cũng lên thuyền. Chủ thuyền khẽ chống gậy trúc, Lý Diên Khánh và Tào Thịnh ngồi thuyền dẫn đầu khởi động, đội tàu rời khỏi Biện Hạ, chậm rãi chạy về hướng nam.
…
Đội tàu xuôi nam theo dòng nước, không cần kéo thuyền, chỉ là tốc độ hơi chậm. Ngày thứ hai đội tàu sẽ tới Phủ Ứng Thiên, lại từ Phủ Ứng Thiên tiến vào Bặc Châu, lại tiến vào Túc Châu, Tứ Châu, qua sông Hoài ở huyện Hu Dị tiến vào Sở Châu, dọc theo kênh đào lại hương về phía nam qua Dương Châu tiến vào Trường Giang, lại trải qua Nhuận Châu, Thường Châu, Tô Châu, Tú Châu, cuối cùng đến huyện Tiền Đường Hàng Châu điểm cuối cùng của chuyến này. Hành trình gần hai ngàn dặm, đi thuyền ít nhất phải hơn mười ngày.
Lúc này đã là trung tuần tháng năm, dựa theo dương lịch sau này đã là tháng sáu, thời tiết đã hơi nóng, chẳng qua còn chưa quá nóng, lại thêm gió nhẹ phất phơ trên mặt sông, ánh nắng có một vẻ đẹp xuân muộn, khiến tâm thần người ta thanh thản.
Đội tàu bổ sóng mà đi, thuyền trong Biện Hà cũng không ít, chẳng qua phần lớn là thuyền nhỏ. Mặc dù triều đình đang thu thập thuyền, nhưng cũng không phải cưỡng ép trưng thu, không ít thuyền nhỏ tư nhân cũng chạy tới kinh thành làm ăn, không ít người gia cảnh giàu có thuê thuyền xuôi nam, khiến đường sông đặc biệt bận rộn.
Mặt tây Biện Hà cách đó không xa là quan đạo, dân chúng xuôi nam nối liền không dứt chật ních quan đạo. Hôm nay đã là ngày thứ năm kế hoạch sơ tán năm mươi vạn dân chúng của kinh thành, nhưng dường như hôm nay mới đến cao trào dòng người xuôi nam. Chẳng qua kế hoạch sơ tán đã thay đổi thành kế hoạch dời đô, cho nên phần lớn dân chúng đều sẽ qua sống tiến về Giang Nam.
Những năm cuối Bắc Tống quả thực xảy ra dân chúng phương bắc di chuyển về phía nam quy mô lớn, cuối cùng mới có Nam Tống kinh tế phồn vinh.
Có lẽ Triệu Cấu vừa đăng cơ, gã cũng đặc biệt coi trọng thanh danh, khiến cho lần này quan phủ cứu tế dân chúng xuôi nam rất đúng chỗ, cơ bản cách vài dặm liền có một lều cháo miễn phí, còn có lều y dược, quan phủ còn cung cấp xe lừa cho già trẻ, trợ giúp rất lớn cho người già và trẻ con.
Chính là những biện pháp này khiến cho dân chúng xuôi nam dù đi đường vất vả, nhưng cũng không phải lang bạt kỳ hồ, lại thêm dân chúng hỗ trợ lẫn nhau, trên đường cơ bản không nhìn thấy cảnh tưởng bị thảm ngã lăn xuống cống rãnh lúc dân chúng Hà Bắc chạy nạn.