Chương 820: Con vịt biến gà
Chương 820: Con vịt biến gàChương 820: Con vịt biến gà
Lôi Đức đương nhiên cũng ở trong đại doanh. Gã nghe nói thuyền lửa của quân địch tới tập kích, vội vàng vọt ra đại doanh, cưỡi ngựa chạy về phía đông thủy trại. Lúc này gió đang thổi chính đông, thuyền mượn gió thổi, lửa lớn hừng hực, hai chiếc thuyền lửa lao nhanh tới, đụng gãy hàng rào, phóng vào trong thủy trại. Mấy chục chiếc thuyền canh gác xếp một loạt chặn đường lại. Thuyền lửa thế tới dù hung mãnh, đáng tiếc số lượng chỉ có hai chiếc, nhanh chóng bị mười mấy tên thủy quỷ cản lại, tiến vào thủy trại chỉ hơn trăm bước.
Quỷ nước nhanh chóng đục xuyên đáy thuyền, hai chiếc thuyền lửa bị nước tràn, nhanh chóng đắm chìm, trên mặt nước chỉ còn lại đốm lửa.
Lúc Lôi Đức chạy tới bờ phía đông, nguy cơ đã giải trừ rồi, có người chạy tới báo cáo tình báo với Lôi Đức. Lôi Đức nhướng mày, đây điểm hình là sấm lớn mưa nhỏ, Lý Diên Khánh có ý gì, thử sự phòng ngự của mình sao?
Đang lúc gã khó hiểu, một binh lính thở dài nói:
- May mắn, đánh tới từ phía đông, nếu đánh tới từ phía tây, chỉ sợ đã tới gần thuyền lớn rồi.
Một suy nghĩ nháy mắt xuất hiện trong đầu Lôi Đức, gã hô lớn một tiếng:
- Không tốt!
Gã hét lớn:
- Tất cả mọi người đi hướng tây, nhanh đi!
Gã đã hiểu được, đây là kế sách giương đông kích tây của Lý Diên Khánh, rất có thể phía tây sẽ xảy ra chuyện.
Đúng lúc này, ánh lẳ đột nhiên bùng lên trong thủy trại, chỗ thuyền lớn bỏ neo phía tây, cùng hai nơi chiến thuyền chủ lực bỏ neo ở trung bộ đều bùng lên lửa lớn hừng hực, thế lửa lan tràn cực kỳ nhanh chóng, tựa như toàn bộ mặt nước đều đang thiêu đốt. Lôi Đức sợ ngây người, nhất thời gã không biết làm thế nào mới tốt.
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng la, Lôi Đức quay đầu lại, thấy trong đại doanh cũng bốc cháy, ba mặt đông tây nam bốc cháy, lửa mượn gió thổi, phun ngọn lửa cuốn tới bên bờ, binh sĩ trong đại doanh chạy tứ phía, cực kỳ chật vật.
- Tướng quân, mau mở thuyền vào trong nước, nếu không sẽ bị thiêu hủy tòa bộ!
Một Thiên tướng chạy tới hô lớn.
Lôi Đức thở dài, đối phương đã nghĩ tới điểm này, cho nên mới tập kích đại doanh. Hiện giờ trong đại doanh hỗn loạn, làm sao tổ chức binh sĩ. Nhưng ngựa chết cũng muốn chữa thành ngựa sống, Lôi Đức lập tức hạ lệnh gõ vang trống xuất chinh.
Thùng thùng thùng!
Trống xuất chinh gõ vang, tất cả thủy quân đều phải lên thuyền. Nhưng trong sự hỗn loạn, chỉ có không tới một ngàn tên lính chạy tới bên bờ.
Lúc này lửa lớn thiêu đốt mặt sông, toàn bộ mấy trăm con thuyền trong quân doanh gần như đều bị lửa lớn nuốt hết, chỉ có năm mươi mấy chiếc chiến thuyền năm trăm thạch phía đông tạm thời không bị lửa lớn tác động tới, nhưng nhìn thế lửa tiến tới, dầu hỏa sẽ nhanh chóng thiêu đốt tới.
Các binh sĩ vội vàng lên thuyền, ngay cả buồm cũng không kịp kéo, cởi dây thừng, chống thuyền rời đi. Năm mươi mấy chiến thuyền lục tục rời khỏi thủy trại, chạy vào trong sông.
Lúc này, Nguyễn thị tam hùng dẫn hơn trăm chiếc thuyền chiến chờ đã lâu trên mặt sông Trường Giang, thấy không ít thuyền thoát ra khỏi thủy trại.
Chờ hơn năm mươi chiến thuyền rời khỏi thủy trại, Nguyễn Tiểu Nhị vung tay lên, huynh đệ Nguyễn Tiểu Thất dẫn ba mươi chiếc thuyền nhanh chạy tới cửa lớn thủy trại, cắt đứt đường lui chiến thuyền quân địch. Nguyễn Tiểu Nhị hét lớn một tiếng:
- Xuất kích!
Tiếng trống xuất kích gõ vang trên mặt sông, hơn trăm chiến thuyền từ bốn phương tám hướng đánh tới chiến thuyền quân địch.
…
Trời dần sáng, hơn hai ngàn binh sĩ đứng bên bờ, ngơ ngác nhìn mặt sông. Lúc này thủy trại và trại cạn đều đã sớm dập tắt lửa, trại cạn bị đốt thành đất trống. Bởi vì thủy trại xảy ra chuyện trước, rất nhiều binh sĩ đều bừng tỉnh, cho nên lúc trại cạn bốc cháy, phần lớn binh sĩ trốn ra khỏi doanh trướng, chỉ tổn thất hơn năm mươi người.
Nhưng thủy trại tổn thất thảm trọng hơn, mấy trăm chiến thuyền không thoát khỏi thủy trại được, chỉ có hơn ba mươi chiếc thuyền canh gác không bị tác động đến, chiến thuyền còn lại đều bị thiêu hủy. Bên bờ chất đầy thân thuyết bị đốt thành than đen, một nửa ở trong nước, một nửa lộ trên mặt nước, bốc lên khói trắng bừng bừng.
Hơn năm mươi chiếc thuyền cỡ trung chạy ra khỏi thủy trại cũng gặp phải Nguyễn thị tam hùng bao vây tiêu diệt. Ngoài bảy chiến thuyền bị đánh chìm, chiến thuyền còn lại bị bắt làm tù binh toàn bộ, mang tới bờ bắc Trường Giang.
Kết quả này khiến tất cả binh sĩ cực kỳ đắng chát trong lòng. Mấy trăm chiếc thuyền chiến của họ cuối cùng chỉ còn lại ba mươi lăm chiếc thuyền canh gác, đường đường thủy quân biến thành bộ binh, theo tục ngữ Giang Nam, đây gọi là ‘con vịt nhổ lông biến thành gà’.
Lôi Đức lòng như tro nguội, không có chiến thuyền, tước vị của gã, Đại tướng quân của gã, Hướng gia còn cho gã sao?
Lúc này, Chủ soái Hướng Phát dưới sự hộ vệ của mười mấy tên kỵ binh chạy tới trại cạn của thủy quân. Đêm qua Hướng Phát đã biết thủy trại xảy ra chuyện, nhưng gã không dám tới, lo lắng nửa đường gặp phải phục kích, sau khi trời sáng gã mới vội vàng chạy tới.
Tình huống bi thảm trong thủy trại khiến Hướng Phát lên cơn giận dữ, xế chiều hôm trước gã còn dặn đi dặn lại Lôi Đức, để Lôi Đức chú ý đề phòng, đừng để quân địch đánh lén. Nhưng mới qua một ngày, gã thực sự bị Lý Diên Khánh đánh lén, lời mình nói Lôi Đức coi như gió thoảng bên tai sao?
- Đại Soái tới rồi!
Có người hô một tiếng, Lôi Đức cũng nhìn thấy Hướng Phát, gã đành tiến tới tham kiến:
- Ti chức có tội, xin Đại Soái xử phạt!
- Ngươi là có tội, ta cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, nhưng ta muốn biết, hiện giờ còn lại bao nhiêu chiến thuyền?
Lôi Đức qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Còn lại ba mươi lăm chiếc thuyền canh gác.
- Cái gì?
Mắt Hướng Phát tối sầm lại, gần như ngã ngựa. Gã lập tức nóng giận công tâm, dùng roi ngựa chỉ Lôi Đức ra lệnh:
- Bắt lại cho ta, chém đầu ngay tại chỗ!
Mấy tên thân binh kéo Lôi Đức ngã xuống đất. Lôi Đức vội đến độ rống to:
- Đây đều là thuyền của ta, thuyền bị thiêu hủy, là tổn thất cá nhân của ta, dựa vào cái gì mà giết ta?
Tham Quân Tôn Lễ bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Đại Soái, những thủy quân này đều là người của Lôi Đức, giết Lôi Đức sẽ ảnh hưởng sĩ khí, lại nói cũng không thể giải thích với Hướng Quận Vương, không bằng tạm thời tha cho hắn một mạng, để Quận Vương xử lý.
Hướng Phát nén giận, vung tay ngăn lại. Các binh sĩ buông ra, Lôi Đức bò dậy sửa sang lại quân phục nhìn chằm chằm Hướng Phát. Hướng Phát cắn răng nói:
- Ngươi không phải ta chiêu mộ, cho nên ta cũng không giết ngươi, nhưng ta báo Quận Vương, để Quận Vương tới xử lý ngươi!
Nói xong, Hướng Phát hô lớn một tiếng:
- Chúng ta đi!
Gã quay đầu ngựa chạy ra ngoài quân doanh. Lôi Đức nhìn bóng lưng họ đi xa, hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hướng Phát, ngươi chờ đó cho ta, không báo cái nhục ngày hôm nay, ta không họ Lôi!
…
Ngay khi Nguyễn thị tam hùng dẫn hơn ngàn thủ hạ mang năm mươi chiến thuyền và mấy trăm tù binh về huyện Giang Đô, một vạn quân đội chạy tới từ Hoài Hà cũng đã tới huyện Giang Đô. Quân đội huyện Giang Đô đã có hai vạn người, đều là quân Kinh Triệu tinh nhuệ của Lý Diên Khánh, do Lưu Kỹ và Vương Quý mỗi người một vạn quân, trong đó còn có ba ngàn kỵ binh.
Cùng lúc đó, ba ngàn con thuyền chở đầy bách tính di chuyển về phía nam cũng đã tới huyện Giang Đô, trên đất liền còn có mấy chục vạn bách tính di chuyển hướng nam liên tục không ngừng. Lý Diên Khánh ra lệnh quân đội dựng đại doanh bên ngoài Giang Đô, để dân chúng ở tạm, hắn cần dùng ba ngàn con thuyền này vận chuyển quân đội sang sông.
Sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh dẫn hai vạn quân đội đi tới bờ Trường Giang, mấy ngàn con thuyền đều bỏ neo trong kênh đào gần Trường Giang, chờ đợi binh sĩ lên thuyền. Hiện giờ Lý Diên Khánh còn cần đạt được tình báo bờ bên kia, dựa theo ước định, buổi trưa Yến Thanh hẳn là gửi một bức thư bồ câu tới Giang Đô.
Lúc này, một kỵ binh chạy vội từ phía thành Giang Đô tới, từ xa đã cao giọng hô:
- Tình báo khẩn cấp!
Lính báo tin cầm hộp thư bồ câu màu đỏ, điều này biểu thị có quân tình khẩn cấp xảy ra. Lý Diên Khánh cũng hơi lo lắng trong lòng, rất có thể quân đội Phủ Giang Ninh bắt đầu xuất phát tới Nhuận Châu.
Lý Diên Khánh rút ra một cuốn lụa mỏng, bên trong chỉ có vài lời ngắn ngủi, khiến cho sắc mặt hắn trở nên không tốt lắm.
- Đô Thống, là quân đội Phủ Giang Ninh chạy tới Nhuận Châu rồi sao?
Lưu Kỹ bước tới nhỏ giọng hỏi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Quân đội Phủ Giang Ninh không thể động tới, là bên Hàng Châu lại có ba vạn quân đội đang chạy về phía này, hiện giờ đã tới Tô Châu.
- Tại sao còn có quân đội?
Lưu Kỹ quả thực không nghĩ ra.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát nói:
- Đây hẳn là quân đội mới tuyển mộ của ba ngoại thích lớn. Chẳng qua mục tiêu của họ hẳn không phải chúng ta, mà là dự định sau khi tiêu diệt ta, tập kết đại quân xuất phát tới kinh thành.
- Vậy chúng ta cần đợi thêm một chút sao?
- Không cần chờ!
Lý Diên Khánh quả quyết nói:
- Từ Tô Châu tới đây ít nhất còn thời gian hai ngày, nếu như quân đội Phủ Giang Ninh án binh bất động, chúng ta sẽ xử lý đội quân này trước.
Hắn lập tức quay người ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân bắt đầu vượt sông!
Hai vạn binh sĩ quân Kinh Triệu sớm đã chờ lệnh tập kết ở kênh đào lục tục xếp hàng lên thuyền, từng chiếc thuyền chứa đầy binh sĩ lái từ kênh đào vào Trường Giang, chạy tới huyện Đan Đồ Nhuận Châu bên kia bờ Trường Giang. Đội thuyền nhỏ vận chuyển lương thực quân tư cũng xuất phát theo phía sau, trên sông lớn nhất thời ngàn buồm như mây, vô số thuyền đang chạy về phía nam, lộ vẻ hoành tráng.
…
Ngay thời điểm hai vạn quân Kinh Triệu bắt đầu di chuyển về phía nam, trong Soái trướng quân doanh Phủ Giang Ninh, Chủ soái Hướng Phát và Phó Lưu Diên Khánh xảy ra tranh chấp kịch liệt. Hướng Phát chủ trương án binh bất động, dùng khỏe ứng mệt. Mà Lưu Diên Khánh thì cực lực chủ trương chạy tới Nhuận CHâu, áp dụng đánh quân đội Lý Diên Khánh đang qua sông. Ý kiến của hai người hoàn toàn trái ngược, tướng lĩnh ngoài đại trướng đều nghe thấy tiếng cãi vã của họ.
- Lưu Phó soái, ta phải nhắc nhở ngươi lần nữa, quân đội của chúng ta là tám vạn người, mà đối phương chỉ có hai vạn, tăng thêm viện quân bắc thượng, binh lực chúng ta gấp năm lần đối phương. Chuyện chúng ta phải làm hiện giờ chính là để Lý Diên Khánh tiến tới, sau đó chúng ta đóng cửa đánh chó. Chúng ta đi Nhuận Châu sẽ chỉ khiến đối phương kinh hãi lui lại, đây không phải mục tiêu của chúng ta.
- Ta cũng phải nhắc nhở ngươi !
Giọng Lưu Diên Khánh vang như sấm sét, khiến các đại tướng ngoài trướng chấn động kinh hồn táng đảm.
- Quân đội của Lý Diên Khánh gọi là quân Kinh Triệu, có một nửa là quân tinh nhuệ hắn tự mình bỏ tiền chiêu mộ ở Phủ Kinh Triệu, một nửa khác là lão binh theo hắn nam chinh bắc chiến. Họ hai lần đánh bại Kim binh ở thành Thái Nguyên và Phủ Khai Phong, sức chiến đấu vượt xa Cấm Quân. Ngươi để họ vào Giang Nam, chính là để một con sói tiến vào bãi nhốt cừu, ngươi nhất định sẽ hối tiếc không kịp.
- Quân đội của chúng ta cũng là tinh nhuệ huấn luyện lâu dài, không phải cái gọi là Cấm Quân ngay cả quân già yếu Liêu quốc cũng đánh không lại. Chúng ta lấy năm đối một, sao có thể không chiến thắng được Lý Diên Khánh?
- Đó là ngươi cuồng vọng tự đại!
- Lưu Diên Khánh, ngươi dám vũ nhục Chủ soái, cút ra ngoài cho ta!
Mành lều vén lên, liền thấy Lưu Diên Khánh nổi giận đùng đùng rời đi. Chúng tướng sợ hãi vội vàng nhường ra một con đường, để Lưu Diên Khánh mặt mũi tràn ngập lửa giận rời đi.
Hướng Phát chậm rãi đi tới cửa trướng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng Lưu Diên Khánh. Gã vẫn không rõ vì sao thúc phụ lại cực lực mời chào Lưu Diên Khánh, cũng bởi vì trong tay Lưu Diên Khánh có hai vạn tân binh sao?
Lưu Diên Khánh tính cách kiêu ngạo, vẫn không nhìn nổi mình, hết lần này tới lần khác thúc phụ lại tìm người này tới khiến mình ngột ngạt. Quân lệnh như núi, nào có đạo lý đại tướng dám chống đối Chủ soái?
Nếu không phải trong tay Lưu Diên Khánh có hai vạn tinh nhuệ, mình chắc chắn hạ lệnh đẩy y ra chém đầu.