Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 964 - Chương 821: Đường Đi Không Thông

Chương 821: Đường đi không thông Chương 821: Đường đi không thôngChương 821: Đường đi không thông

Lý Diên Khánh cũng không hiểu rõ Hướng Phát có kế hoạch dụ địch xâm nhập sau đó cắt đường phía sau, nhưng Lý Diên Khánh cũng có phương án chiến lược rõ ràng. Hai vạn binh sĩ dùng thời gian một ngày liền vượt sông toàn bộ, nghỉ dưỡng sức một đêm ở huyện Đan Đồ, hai vạn quân Kinh Triệu lại lờ đi quân Giang Nam ở Phủ Giang Ninh, Lý Diên Khánh lập tức dẫn quân chỉ huy xuôi nam, tiến tới Thường Châu.

Dường như Hướng Phát đã dự liệu được Lý Diên Khánh sẽ trực tiếp xuôi nam, đây cũng là kỳ vọng của gã. Lý Diên Khánh xâm nhập một mình quá mức mạo hiểm, cuối cùng chắc chắn sẽ bị mình tiêu diệt.

Ngay buổi chiều hôm sau khi Lý Diên Khánh xuất binh phía nam, Hướng Phát cũng hạ lệnh xuất binh. Gã dẫn chín vạn quân Giang Nam dọc theo quan đạo đánh tới Thường Châu.

Thường Châu triều Tống và Thường Châu triều Đường có phạm vi quản hạt tương tự, bao gồm hai thành phố Thường Châu Giang Tô và Vô Tích Giang Tô hiện giờ. Trong lịch sử đây là Châu nổi danh ở khu vực Giang Nam, kinh tế phát triển, nhân khẩu đông đảo, nhất là thừa thãi lương thực. Bắt đầu từ thời Tam quốc, nơi này chính là nơi đồn điền của quân đội.

Hai vạn quân Kinh Triệu dọc theo Vận Hà tiến về phía nam, trong kênh đào là một đội do năm trăm chiếc thuyền tạo thành, trên đội tàu có lương thực, vũ khí, dầu hỏa, và các loại hỏa khí. Đây là Lý Diên Khánh phòng ngừa lương thực kho quan trống rỗng, lại không muốn cướp đoạt lương thực dân gian, cho nên mới chuẩn bị trước hậu cần.

Tốc độ hành quân của quân đội rất nhanh, chỉ thời gian một ngày liền tiến tới khu vực Thường Châu. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, Lý Diên Khánh hạ lệnh toàn quân trú quân tại chỗ.

Lý Diên Khánh vừa mới nhận được tình báo do Yến Thanh phái người đưa tới, quân đội Phủ Giang Ninh cũng đã xuất phát, muộn hơn hắn khoảng nửa ngày. Từ Phủ Giang Ninh tới Thường Châu nhanh nhất cũng phải mất một ngày, nếu như quân đội Phủ Giang Ninh không nghỉ ngơi, thì hành quân đêm, như vậy trưa mai họ sẽ đuổi kịp mình. Chẳng qua khi đó thể lực đối phương đã tiêu hao nghiêm trọng, hẳn là nỏ mạnh hết đà, vừa vặn cho mình dùng khỏe ứng mệt, đón đầu mà đánh.

Nếu như đối phương cũng cắm trại nghỉ ngơi, vậy cách thời gian của mình vẫn là một ngày, cũng tiện để hắn tự tay giải quyết ba vạn lính mới bắc thượng.

Quân đội không mang theo doanh trướng, lúc này thời tiết Giang Nam hơi nóng, ban đêm không cần doanh trướng, các binh sĩ dùng thảm bọc lấy người là có thể ngủ được. Chẳng qua một phiền não khác không thể thoát được, đó chính là xuất hiện muỗi. Một buổi tối liên tục nghe thấy tiếng chửi rủa trầm thấp và tiếng đập muỗi của binh sĩ.

Trời chưa sáng ngày tiếp theo, tiếng kèn trầm thấp thổi lên, các binh sĩ lục tục bừng tỉnh trong giấc ngủ say, chạy tới bờ sông rửa mặt, tập hợp một chỗ uống canh nóng, ăn lương khô.

Thời gian hành quân vội vàng, ngoại trừ ban đêm sẽ chôn nồi nấu cơm ra, thời gian ban ngày sẽ dùng lương khô cho đỡ đói. Chẳng qua lương khô của quân Kinh Triệu cũng không tệ lắm, mỗi tên lính đều có bánh bao, hành lá thịt nát và bao muối, mặt khác buổi sáng còn cung cấp canh thịt nóng hổi, dùng bánh bao kẹp thịt nát và muối, lại uống một chén canh thịt nóng hổi, trên cơ bản các binh sĩ không có lời oán hận nào, ngay cả Chủ soái Lý Diên Khánh cũng ăn lương khô như vậy.

Ngay khi các binh sĩ tập hợp một chỗ ăn lương khô, Lý Diên Khánh nhận được tình báo của Yến Thanh, tối qua đối phương cũng cắm trại, dường như không vội vàng đuổi theo.

- Đô Thống, dường như đối phương không vội vàng tác chiến với chúng ta?

Vương Quý đi tới nhỏ giọng nói.

Lý Diên Khánh cười nói:

- Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, hi vọng chúng ta một mình xâm nhập. Dù sao quân đội của chúng ta không nhiều, chỉ hai vạn người, đến lúc đó mười vạn đại quân giáp công chúng ta, chúng ta binh khốn không ai giúp, cuối cùng toàn quân bị diệt, đây chính là ý đồ của họ.

Vương Quý chần chờ một chút nói:

- Thế nhưng mà… quân đội của chúng ta quả thực không nhiều, nếu như là ba vạn người, thì hoàn toàn không sợ họ.

Lý Diên Khánh mỉm cười:

- Chúng ta có ba ngàn kỵ binh, đối phương không có kỵ binh. Chúng ta còn có Chấn thiên lôi, đối phương cũng không có, đây đều là ưu thế của chúng ta. Huống chi ta chưa hề cân nhắc tiến hành đại chiến với đối phương, đến lúc đó ta kéo chết họ, mà không phải họ kéo chết ta.

- Ti chức hiểu được!

Lý Diên Khánh vỗ vai của gã:

- Ba ngàn kỵ binh ta sẽ giao cho ngươi.

Vương Quý gật đầu, quay người rời đi. Lý Diên Khánh lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh ba quân, lên đường xuất phát!

Đại quân nhanh chóng xếp hàng, xuất phát xuôi nam, năm trăm chiếc thuyền kéo cũng xuôi nam theo quân đội.



Đại quân dọc theo quân đội xuôi nam, giữa trưa đại quân qua huyện Tấn Lăng Châu trị. Lúc hoàng hôn, đại quân tới trấn Hoành Lâm, nơi này cách huyện Vô Tích chỉ ba mươi dặm. Lý Diên Khánh hạ lệnh binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, các binh sĩ vội vàng chôn nồi làm bếp, chuẩn bị ăn uống nô nê.

Cùng lúc đó, mấy tiếc thuyền nhanh đã qua huyện Vô Tích. Đây là Trương Thuận dẫn mười mấy thủ hạ dọc theo kênh đào trước một bước tìm kiếm tung tích lính mới bắc thượng. Tính toán về mặt thời gian, ba vạn quân đội này hẳn cũng tiến vào Thường Châu, nhưng thuyền nhanh đã rời huyện Vô Tích ba bốn mươi dặm vẫn không phát hiện tung tích đội quân lính mới này, mười dặm phía trước sẽ là trấn Vọng Đình của Tô Châu.

- Tướng quân, dường như không hợp lẽ thường!

Một tên thủ hạ nghi hoặc nói với Trương Thuận:

- Hai ngày trước chúng ta đã biết đội quân này tiến vào khu vực Tô Châu, tại sao hai ngày vẫn còn ở Tô Châu, chẳng lẽ họ không bắc thượng dọc theo kênh đào?

Trương Thuận lắc đầu, quan đạo chính nam bắc tựa vào kênh đào, đối phương cần tiếp tế, hẳn là dùng thuyền, cho dù không mang theo vật tư tiếp tế hậu cần, vậy cũng phải đi dọc theo quan đạo chính. Cách hai mươi dặm về hướng tây cũng có một quan đạo cũ, nhưng bên kia đường xá không tốt, lại cách kênh đào và các huyện thành quá xa, không dễ tiêp tế. Trương Thuận cảm giác khả năng đối phương đi quan đạo kia là không lớn.

Lúc này, trên bờ phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa. Một lát, người cưỡi ngựa tới gần bờ sông, vẫy tay với họ, mượn nhờ ánh trăng nhìn lại, đúng là một trong hai tên kỵ binh họ phái đi dò xét tình hình trước đó.

Trương Thuận vội vàng mệnh lệnh thủ hạ cập thuyền vào bờ. Một lát, kỵ binh tiến lên ôm quyền nói:

- Tướng quân, phát hiện ba vạn chủ lực quân địch ở trấn Vọng Đình, họ đang đóng doanh ở ngoài trấn Vọng Đình.

- Họ có doanh trướng không?

- Có! Mang theo mấy trăm đại trướng, nhưng không có rào doanh, sắp xếp mấy trăm tên trinh sát tuần hành bên ngoài, ti chức tới gần từ đường thủy, không bị họ phát hiện.

Kỵ binh giao một tấm bản đồ cho Trương Thuận:

- Đây là bản đồ trú doanh của quân địch, xin tướng quân xem kỹ!

Trương Thuận lập tức lưu lại hai chiếc thuyền tiếp tục tiến lên giám thị, gã thì quay đầu thuyền chạy hối hả về phía bắc.



Lúc canh một, Trương Thuận trở về nơi trú doanh của quân Kinh Triệu, hai vạn binh sĩ quân Kinh Triệu vẫn nằm mặt đất, chẳng qua quân y theo quân tìm được rất nhiều lá ngải cứu, các binh sĩ sắp ngủ liền dùng chất lỏng ngải cứu bôi lên tay và mặt, phòng chống muỗi quấy rối hữu hiệu, các binh sĩ ngủ cực kỳ ngon lành.

Một quân trướng hành quân dựng lên trong rừng cây nhỏ, Lý Diên Khánh lúc này đang cầm đèn xem xét cẩn thận bản đồ trú quân mà Trương Thuận đưa tới. Doanh trại ba vạn quân đội trú quân ở mặt tây trấn Vọng Đình, mà kênh đạo ở phía đông trấn Vọng Đình, cả hai cách mấy trăm bước, vừa vặn tạo thành một tòa trấn ngăn cách giữa kênh đào và quân doanh.

- Nhìn từ mức độ cảnh giới trú doanh của họ, phòng ngự khá giãn, không có tháp canh, chung quanh đại doanh cũng không đào chiến hào, số người cảnh giời bên ngoài cũng tương đối ít, nói rõ đối phương cũng không tiến vào trạng thái chiến tranh, hẳn là còn chưa phát hiện chúng ta. Thái Úy, đây là cơ hội của chúng ta.

Nói chuyện chính là Phó tướng Lưu Kỹ, gã đi theo Lý Diên Khánh nhiều năm, cũng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú.

Lý Diên Khánh cẩn thận nhìn một chút bản đồ hành quân Giang Nam, hiện giờ họ cách trấn Vọng Đình khoảng sáu mươi dặm, khoảng cách này nói gần không gần, nói xa lại không xa, tương đối xấu hổ. Nếu như bộ binh tới đánh lén, chỉ sợ sắc trời bên kia đã sáng rồi, được không bằng mất.

Lúc này Trương Thuận nói:

- Ti chức cưỡi thuyền nhanh, có thể cam đoan chạy tới trấn Vọng Đình vào canh bốn, ti chức cảm thấy có thể lợi dụng trấn Vọng Đình yểm hộ sử dụng hỏa công.

Dùng hỏa công đánh lén là nhận thức chung của tất cả mọi người trong trướng, họ mang theo hỏa nha, từ ngoài một dặm có thể bắn hỏa nha vào đại doanh đối phương.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Có thể dùng hỏa công, nhưng chỉ dùng hỏa công, chỉ sợ hiệu quả giết địch không rõ rệt.

Đây cũng là một bài học đánh lén thủy trại, họ thiêu hủy trại cạn, kết quả cơ bản không tạo thành thương vong gì, nhất định phải có quân đội phối hợp mới có hiệu quả.

Vương Quý bên cạnh lập tức nói:

- Bộ binh không kịp, có thể dùng kỵ binh, ty chức cam đoan đến trấn Vọng Đình trước canh bốn.

Lý Diên Khánh chần chờ một chút nói:

- Nhưng tiếng vó ngựa của kỵ binh quá vang dội, dễ dàng kinh động quân địch.

- Kỵ binh có thể xuôi nam theo đường vòng, mặt khác kỵ binh đều mang theo vải mềm cách âm, lúc đến gần đại doanh quân địch giảm tốc độ, sử dụng vải mềm trùm lên móng ngựa, đối phương sẽ không phát hiện kỵ binh.

Lý Diên Khánh trầm tư thật lâu nói:

- Quả thực tận dụng thời cơ, cứ dựa theo phương án trên, lập tức hành động!

Bình Luận (0)
Comment