Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 982 - Chương 839: Quyết Định Bán Đất

Chương 839: Quyết định bán đất Chương 839: Quyết định bán đấtChương 839: Quyết định bán đất

Bãi đất trống phía bắc thuế thự đã đóng xuống trướng lớn mênh mông vô bờ, kéo dài hơn mười dặm, có hơn mấy vạn đỉnh. Nhóm dân chúng di chuyển hướng nam đầu tiên khoảng mười mấy vạn người đã tới huyện Tiền Đường, hai mươi mấy quan viên hộ tống tới. Mặc dù quan địa phương Hàng Châu và quan viên triều đình đã toàn lực ứng phó, nhưng di chuyển nhân khẩu trong thời gian ngắn như vậy vẫn mang đến áp lực cực lớn cho huyện Tiền Đường, tiền thuê nhà tăng lên, giá hàng tăng lên, các vụ án trị an cũng liên tiếp tăng cao, khiến cho bánh tính huyện Tiền Đường oán thán đầy đất.

Trong vùng trướng lớn, khắp nơi là dân chúng ồn ào, mấy nam tử bày bán nhỏ bên cạnh đại trướng uống một chén, nói chuyện kế hoạch tương lai. Nơi xa là hai phụ nhân đang cãi vã chuyện lông gà vỏ tỏi, một đám trẻ con vui vẻ chạy qua đại trướng. Một đội binh sĩ tuần tra đang ghế qua đại trướng, hai phụ nhân cãi lộn vội vàng kéo binh sĩ tới phân xử.

Chỗ xa xây dựng vài chục nhà xí công cộng, mười mấy vạn người xuôi nam mang đến khiêu chiến nghiêm trọng cho công tác phòng dịch, vôi trừ độc rải đầy đường nhỏ giữa các đại trướng, khiến trong doanh địa tràn ngập mùi vôi sống gay mũi.

Lý Diên Khánh và một đám quan viên cùng đi vào doanh trướng tuần sát, hắn vốn có kế hoạch muốn tới các Châu tuần sát, nhưng áp lực cực lớn do dời đô mang đến khiến hắn không cách nào không quan tâm tới, đành tiếp tục lưu lại huyện Tiền Đường.

Vi Tấn lo lắng nói:

- Lý Thái Úy, ta vừa mới nhận được tin tức, lại có tám vạn dân chúng vượt sông tới Nhuận Châu, chỉ sợ huyện Tiền Đường gặp phải áp lực lớn hơn.

Lý Diên Khánh nhướng mày:

- Tám vạn người này đều là bách tính Biện Lương sao?

- Chỉ sợ có rất nhiều, cũng có người không phải, trước mắt khó phân biệt.

Dựa theo phương án đặt ra lúc đầu của triều đình, huyện Tiền Đường chỉ tiếp thu bách tính Đông Kinh Biện Lương. Nhưng trên thực tế, bách tính toàn bộ khu vực Trung Nguyên đều đang rút về hướng nam, xu lợi tránh hại là bản tính con người, tất cả mọi người muốn tới đô thành mới là huyện Tiền Đường. Quan phủ cũng rất khó phân biệt, bách tính đến huyện Tiền Đường cũng không tiện cưỡng ép đuổi đi, nói cho cùng, dời đô rút về phương nam vẫn quá vội vàng một chút.

Chuyện này chỉ có thể dùng phương thức dẫn dắt, để bách tính cảm thấy đi nơi khác cũng có lợi, sau đó lại rời đi từng bước, cưỡng ép xua đuổi chỉ có thể kích thích mâu thuẫn.

Hiện giờ chỉ có thể tiếp thu dân chúng di chuyển về phía nam, nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút hỏi Tào Nghiễm:

- Trong kho hàng còn bao nhiêu lều vải?

Tào Nghiễm lắc đầu nói:

- Đã không còn nhiều lắm, sáng hôm nay ta đi kiểm kê, đại khái còn khoảng ba ngàn chiếc.

Lý Diên Khánh quay đầu nói với Lưu Kỹ:

- Ngày mai quân đội sẽ lui lại quân doanh Phủ Giang Ninh, lưu lại năm ngàn lính mới ở nơi này là được rồi, rút toàn bộ kỵ binh đi.

Lưu Kỹ hiểu được sự lo lắng của Đô Thống, một khi triều đình tới huyện Tiền Đường, rất có thể sẽ thuận thế cải biến quân Kinh Triệu thành Cấm Quân ngự lâm, nhất định phải nhanh chóng rút chủ lực quân Kinh Triệu đi.

Gã gật nhẹ đầu:

- Ti chức chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ rút đi.

Lý Diên Khánh cười nói với Tào Nghiễm:

- Đại doanh tây bắc có thể đóng năm ngàn quân đội, ta lưu lại năm ngàn binh sĩ giúp đỡ quan phủ duy trì trật tự, quân đội chủ lực sẽ rút lui về Phủ Giang Ninh. Phía Phủ Giang Ninh đã có sẵn quân doanh, như vậy có thể nhường ra một vạn đại trướng, giao cho các ngươi dùng để bố trí bách tính.

Tào Nghiễm tính toán trong lòng một chút, một vạn đại trướng còn chưa đủ, không thể giải quyết vấn đề từ căn bản.

- Xin hỏi Thái Úy, hiện giờ triều đình tới đâu rồi?

Lý Diên Khánh cười nói:

- Sáng hôm nay nhận được thư chuyển nhanh, đội thuyền của triều đình và quan gia đã tới Dương Châu rồi, lại thêm cung nhân, bách quan và gia quyến, thị vệ, quân đội, có chừng hơn năm vạn người.

Tào Nghiễm biến sắc, nhiều người tới như vậy, bố trí thế nào?

Y vội vàng nói:

- Mặc dù cung điện đã hoàn thành, cung nữ, hoạn quan và thị vệ có thể vào trong cung, nhưng bách quan và quân đội làm sao bây giờ?

Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:

- Quân đội có thể giải quyết, tự họ mang theo lều vải. Phiền phức là bách quan, có chừng bốn trăm quan viên, tính cả gia quyến có chừng hai ba ngàn người, chúng ta đều phải giải quyết chỗ ở của họ.

Vi Tấn thận trọng nói:

- Có lẽ không cần giải quyết chỗ ở của nhiều người như vậy. Trước kia ti chức đã thống kê, rất nhiều quan lớn kỳ thực đã mua đất dựng nhà ở huyện Tiền Đường, ước chừng trăm người, loại bỏ họ đi, thực ra chỉ còn hai ba trăm quan viên tầng dưới, cũng chỉ có thể tạm thời để họ thuê phòng ở lại.

- Nhưng trong thành còn nhiều phòng trống như vậy sao?

Lý Diên Khánh hỏi.

- Ti chức nghĩ một số biện pháp, hẳn là có thể kiếm ra được.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi, do Huyện nha ra mặt, trước tiên dự tính phòng trống ra, sau khi sắp xếp quan viên cẩn thận lại suy nghĩ tới thuê phòng dân gian.

- Ti chức hiểu được, ti chức sẽ đích thân xử lý tốt việc này.

Lý Diên Khánh lại nói với Tào Nghiễm:

- Toàn bộ nhà ở dựa vào quan phủ giải quyết hơi không thực tế. Nếu có phú hộ đồng ý dùng tiền mua đất tạo nhà, vậy cũng được, ta đề nghị có thể đấu giá một bộ phận đất đai xa xôi trước, vạch thành khoảng một mẫu, giá đất có thể rẻ hơn một chút. Nhưng mỗi hộ nhiều nhất chỉ có thể mua một mẫu đất xây nhà, tin tưởng sẽ có rất nhiều người đồng ý dùng tiền mua đất dựng nhà, như vậy ít nhất có thể phân chia ba thành cư dân, bách tính còn lại không mua nổi đất, có thể thuê nhà công.

Tào Nghiễm gật đầu:

- Ti chức cũng cho rằng như thế, lều vải không chịu được nhiều nhân khẩu như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp phân chia. Bán đất là biện pháp tốt, nhưng cụ thể làm thế nào, Thái Úy có ý tưởng không?

Lý Diên Khánh dùng roi ngựa chỉ phía bắc:

- Tường thành bắc khuếch trương tới sông Hoạn Đường, quan gia đã đồng ý, trước tiên có thể bán đất đai gần sông Hoạn Đường kia, sau đó dùng tiền bán đất để xây dựng tường thành mới. Về phần giá cả, có thể tham chiếu giá đất huyện thành gần đó, ví dụ như huyện Dư Hàng, huyện Tiêu Sơn, cao hơn ba thành so với giá đất bên kia là được, trước tiên bán ba vạn mẫu.

Vi Tấn lại nói:

- Giống như lời Thái Úy vừa nói, mỗi hộ chỉ có thể mua một mẫu đất, trong này có rất nhiều chỗ trống để chui. Có đại tộc sẽ hủy hộ đi, mặt khác, rất nhiều cư dân không phải Đông Kinh cũng sẽ tham dự mua đất, điều này không hợp với quy định của triều đình. Ý của ti chức là, có cần hạn chế hay không? Mặt khác, cửa hàng thì tính thế nào? Rất nhiều cửa hàng một mẫu đất là không thực tế, giống như quán rượu khách sạn, ít nhất phải hai ba mẫu đất.

Lý Diên Khánh lắc đầu:

- Mua đất không cần phải để ý là người nơi nào, chỉ cần bỏ tiền là được. Mặt khác mỗi gia đình hạn chế mua một mẫu đất, đổi thành mỗi gia đình có thể mua một mẫu đất với giá ổn định, giá cả mẫu thứ hai sẽ gấp bội, nhưng nhiều nhất không thể vượt qua ba mẫu. Số người mỗi hộ dựa theo ghi chép Hộ Bộ năm Tuyên Hòa thứ sáu làm chuẩn, không thừa nhận hủy hộ tạm thời. Về phần cửa hàng bên đường tạm thời không bán, hiện giờ chỉ bán đất ở, mua được đất nhất định phải lập tức dựng nhà, nếu sau ba tháng còn chưa dựng thẳng đòn dông, quan phủ có quyền thu hồi đất đai.

- Điều này chỉ sợ cần phải đo đạc sau đó chia cắt đất đai, ít nhất cần mười ngày chuẩn bị.

- Thời gian chuẩn bị không có vấn đề, nhưng có thể thả gió ra trước. Quan phủ cũng có thể ghi tên phân biệt, cũng có thể thu trước năm mươi lạng bạc tiền cọc, lấy số dựa theo trình tự giao nhà, người giao tiền trước có thể ưu tiên chọn đất, sau đó dùng bạc dự thu bắt đầu xây dựng tường thành.

Đám người lại bắt đầu thương lượng một chút, cuối cùng ấn định một chương trình, để Châu nha dẫn đầu, liên hợp Huyện nha cùng nhau áp dụng.



Thông báo bán đất nhanh chóng dán đầy huyện thành, đất đai thành cũ của huyện Tiền Đường đã sớm bán sạch, mặc dù huyện thành làm lớn hơn gấp đôi, nhưng một nửa thành khuếch trương về phía nam do triều đình giữ lại, không bán ra ngoài. Đất đai khuếch trương mặt phía bắc thành đã cướp sạch từ lâu, khiến cho huyện Tiền Đường trước mắt tấc đất khó mà cầu được. Cho nên sau khi tin tức Châu nha quyết định bán đất đai mới truyền ra, lập tức một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, bách tính toàn thành đều đang bàn luận chuyện bán đất này.

Cửa chính Châu nhà xếp hàng trắng đêm, đội ngũ dài tới vài dặm, người nào cũng tranh nhau chen lấn giao tiền đặt cọc. Thú vị chính là, bách tính xếp hàng lại là người địa phương chiếm đa số. Bởi vì bách tính di chuyển về nam chưa quen thuộc tình hình, phản ứng chậm chạp một chút.

Giữa trưa, Lý Diên Khánh về phủ uống trà với người nhà, đã rất nhiều năm rồi hắn không uống trà trưa với người nhà. Pha trà và chia trà đương nhiên giao cho Sư Sư, trà nghệ của nàng năm đó cũng nghe tiếng gần xa ở Đông Kinh, người nhà nhất trì đề cử nàng làm người pha trà.

Hỗ Thanh Nhi sung làm trà đồng tạm thời, phụ trách nấu nước. Nàng vừa nấu nước, vừa cười nói với mọi người:

- Ta phát hiện chất nước huyện Tiền Đường tốt hơn Phủ Khai Phong nhiều, thậm chí nước giếng trong huyện thành cũng tốt hơn nước suối Mai Sơn Phủ Khai Phong.

- Thanh nhi còn biết phân biệt nước sao?

Lý Diên Khánh ra vẻ kinh ngạc hỏi.

- Đại ca xem nhẹ ta rồi!

Hỗ Thanh Nhi trợn mắt nhìn Lý Diên Khánh một chút, căm giận nói:

- Mặc dù ta không biết pha trà, nhưng chất nước cơ bản nhất ta vẫn hiểu được, cặn nước đun ra ít hơn nước Đông Kinh, hương vị cũng ngọt nhuận miệng, chẳng lẽ ngay cả cái này ta cũng không phân biệt được ?

- Vậy ta kiểm tra muội một chút, nước suối nào của huyện Tiền Đường tốt nhất?

Hỗ Thanh Nhi gãi đầu, nhìn lại Sư Sư như cầu viện. Sư Sư lắc đầu cười:

- Ta quả thực không biết.

Lúc này, Triệu Phúc Kim ngồi một bên nhỏ giọng nói:

- Hẳn là nước suối Thụy Thạch của miếu Bạch Mã Phượng Hoàng Sơn nổi tiếng nhất!

- Quan nhân, Phúc Kim nói đúng không?

Tào Uẩn ở bên cười hỏi.

Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:

- Đúng là nước suối Thụy Thạch nổi tiếng nhất, nước của Phong Nhạc Lâu chính là lấy từ suối Thụy Thạch. Chẳng qua sau khi quan gia và nội cung chuyển tới, nước suối Thụy Thạch sẽ không cung ứng đối ngoại, chuyên dụng cho hoàng gia, Phong Nhạc Lâu chỉ có thể dùng nước suối Long Tỉnh.

Sư Sư rót chén trà đầu tiên, bưng nó cho Lý Diên Khánh, cười nhạt một tiéng:

- Ta dùng nước từ suối Hổ Bào của Định Tuệ Tự núi Đại Từ, ta cảm thấy không hề kém hơn suối Thụy Thạch, phu quân không ngại nếm thử.

Lý Diên Khánh nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một chút, lập tức khen:

- Mát lạnh thơm ngọt, quả nhiên là nước trà ngon!

Tất cả mọi người bật cười. Lúc này, Tào Uẩn cười nói:

- Quan nhân, có chuyện ta muốn tìm chàng giúp đỡ một chút.

Bình Luận (0)
Comment