Hàn Môn Kiêu Sĩ (Dịch-Hoàn)

Chương 984 - Chương 841: Sắc Đảm Bao Thiên

Chương 841: Sắc đảm bao thiên Chương 841: Sắc đảm bao thiênChương 841: Sắc đảm bao thiên

Mặt Tào Uẩn trầm xuống, thực vất vả ra ngoài một chuyến, liền gặp phải loại chuyện mất hứng này.

- Từ chưởng quỹ, bên ngoài là ai?

Mặt Từ chưởng quỹ lộ vẻ xấu hổ, cười khổ giải thích:

- Người bên ngoài kia cũng họ Từ, là tiểu nha nội trong phủ Từ Tướng công, khoảng thời gian này khá ồn ào ở huyện Tiền Đường.

Ồn ào là nói khá văn nhã, thực ra chính là phách lối. Triệu Phúc Kim thấy Tào Uẩn không hiểu, liền nhỏ giọng nói:

- Đại tỷ, là Phó Tướng Quốc Từ Xử Nhân, đoán chừng là cháu hắn.

- Đúng! Chính là cháu trai của Từ Tướng công.

- Căn nhã thất này là hắn đặt trước sao?

Tào Uẩn lại hỏi, nếu đối phương thực sự đặt trước, các nàng cũng hơi đuối lý.

- Phu nhân, cũng không có chuyện như vậy, hắn đặt vào giữa trưa, nhưng giữa trưa hắn lại không đến, hiện giờ là lúc nào rồi, ta cũng không thể cứ luôn chừa ra cho hắn! Thời gian qua lâu rồi.

- Người ở bên trong cút ra cho ta !

Giọng nói phách lối đã vang lên ngoài cửa, năm tên nữ hộ vệ đứng bật người dậy. Hỗ Thanh Nhi cũng híp mắt lại, một cây phi đao nằm trong tay.

Tào Uẩn đè tay Hỗ Thanh Nhi lại, nói với mọi người:

- Tất cả mọi người ngồi xuống, không nên kích động, trước tiên nói đạo lý với hắn.

Dù sao Từ Xử Nhân cũng là Phó Tướng quốc, Tào Uẩn không muốn trượng phu mình gây thù hắn trong triều nhanh như vậy, tạm thời nàng không muốn gây chuyện.

Lúc này, cửa lớn đẩy ầm ra, một nam tử trẻ tuổi dáng người gày gò đi nhanh vào, hai tên hộ vệ đi theo phía sau.

Nam tử trẻ tuổi vốn khí thế hùng hổ, vừa vào cửa liền ngẩn cả người. Qua nửa ngày, khuôn mặt gã nở nụ cười mập mờ:

- Ơ! Tiểu gia ta đây là rơi vào bụi hoa rồi.

Gian ngoài là năm thị nữ và năm nữ hộ vệ, mỗi người dung nhan xinh đẹp. Gian trong là năm nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi, mặc dù Từ nha nội chỉ nhìn thoáng qua, nhưng cũng cảm thấy xinh đẹp yêu kiều, kinh diễm tuyệt luân.

Lúc này, chưởng quỹ vội vàng đi tới, khom người nói:

- Tiểu nha nội, nơi này có khách quý, xin lão nhân gia ngài tới sảnh Hải Đường bên cạnh đi!

- Cút đi!

Từ nha nội đẩy chưởng quỹ ra, tùy tiện đi vào gian trong. Lúc này thủ lĩnh nữ hộ vệ Chu Phượng chợt lách người đứng trước mặt Từ nha nội:

- Bên trong là nữ khách, ngươi không được đi vào!

- A Phượng, ngươi để hắn tiến vào!

Bên trong truyền ra tiếng Tào Uẩn. Chu Phượng tránh ra, tay cầm chuôi đoản kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm đệ tử quan lại này.

Cũng là Từ nha nội vận may tốt, gã vừa muốn đưa tay sờ bộ ngực cao thẳng của Chu Phượng, Tào Uẩn vừa vặn lên tiếng để Chu Phượng tránh ra, nếu không bốn ngón tay của Từ nha nội chắc chắn bị chém đứt.

Từ nha nội vừa đi tới cửa phòng, lập tức ngây dại. Tào Uẩn quốc sắc thiên hương. Triệu Phúc Kim phong thái xinh đẹp lộng lẫy. Quách Sư Sư thanh lệ tuyệt luân cùng với Triệu Kim Nô và Hỗ Thanh Nhi xinh đẹp kỳ lạ, mỗi người vô cùng xinh đẹp. Từ nha nội còn chưa bao giờ thấy qua mỹ nữ tuyệt sắc như vậy. Gã nuốt một ngụm nước bọt trong yết hầu, gã nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng đôi mắt tập trung vào Quách Sư Sư.

Sư Sư đã không cần đeo lụa che mặt, nàng chỉ yên lặng người đó, giưuã lông mày đã có sự quyến rũ trời sinh không che giấu được. Cho dù thần sắc chán ghét của nàng cũng khiến nam tử khó kìm lòng nổi.

Lúc này, Tào Uẩn lạnh lùng nói:

- Từ nha nội, ta kính tổ phụ ngươi là Tướng công đương triều, cho ngươi thể diện, nói chuyện tử tế với ngươi. Tòa Phù Dung Đường này là tỷ muội chúng ta đặt ra/ Nếu giữa trưa ngươi đến, ta có thể nhường cho ngươi, đáng tiếc hiện giờ ngươi mới đến, đã qua giờ hẹn trước, mời ngươi qua bên cạnh uống trà.

- Ta không qua bên cạnh, mấy vị nương tử, hôm nay tiểu gia ta liền chen một chỗ với các ngươi!

Nói xong, mặt mũi gã tràn ngập ham muốn đi tới. Chưởng quỹ nóng vội, liền vội vàng tiến tới kéo gã:

- Từ nha nội, ngươi không thể…

Lời còn chưa dứt, Từ nha nội xoay người cho một cái tát, đánh vào mặt chưởng quỹ, đánh cho chưởng quỹ lảo đảo:

- Lại khiến ta mất hứng, làm thịt tên khốn nhà ngươi!

Tào Uẩn rốt cuộc tức giận, nàng chậm rãi buông tay Hỗ Thanh Nhi, nhỏ giọng dặn dò một câu:

- Đừng dùng phi đao!

Hỗ Thanh Nhi vung tay lên, một bát trà bay ra, trúng giữa mặt Từ nha nội. Từ nha nội kêu thảm một tiếng, bụm mặt ngồi xuống, xương mũi của gã bị bát trà đánh gãy.

Hai tên vệ sĩ kinh hãi, vừa muốn ra tay, lại bị Chu Phương đè nén đã lâu một cước đá trúng cằm một người trong đó, thân thể bảo tiêu bay ra ngoài, một tên bảo tiêu khác cũng bị mấy tên nữ hộ vệ đánh ngã xuống đất.

- Kém họ ném ra ngoài!

Tào Uẩn chén ghét nhìn thoáng qua Từ nha nội, nàng tin tưởng quan nhân sẽ không trách mình ra tay.

Mấy tên nữ hộ vệ mặc dù dáng người nhỏ gày, nhưng mỗi người đều là nữ hán tử, từ nhỏ đã cõng bó củi mấy chục cân lên xuống núi, sức lực rất lớn, nam tử cao lớn vạm vỡ cũng không sánh bằng các nàng. Các nàng kéo Từ nha nội và hai tên bảo tiêu xuống lầu, ném ra đường lớn.

Tào Uẩn bị mất hứng, nói với đám tỷ muội:

- Chúng ta trở về thôi! Ngày mai lại tới hậu viện uống trà.

- Đừng!

Triệu Kim Nô vội vàng cười nói:

- Thất rất thoải mái, khiến cho ta hứng thú, uống thêm một chén trà rồi!

Triệu Kim Nô cũng là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa rồi Thanh nhi ra tay dạy dỗ tên thiếu gia ăn chơi kia, thấy nàng mặt mày hớn hở, rất lâu rồi không thoải mái như vậy.

Lúc này, Quách Sư Sư cũng nói:

- Cứ đi như vậy, người khác còn tưởng rằng chúng ta sợ tên khốn kia, uống chén trà rồi đi!

Tào Uẩn lại nhìn Hỗ Thanh Nhi một chút. Hỗ Thanh Nhi bĩu môi, nàng đương nhiên không muốn đi. Về phần Triệu Phúc Kim, nàng còn chưa xuất giá, còn là dâu thuận theo vợ cả Tào Uẩn, nàng không có ý kiến.

- Được! Vậy thì uống một chén rồi đi.

Tào Uẩn lại gọi chưởng quỹ tới, trấn an gã vài câu, nói cho gã biết, nếu như tên khốn kia dám đến quán trà báo thù, để gã lập tức tới phủ báo cáo mình. Tào Uẩn nói địa chỉ phủ trạch của mình cho chưởng quỹ. Lúc này chưởng quỹ mới cảm kích rời đi. Lần này gã không còn e ngại Từ nha nội nữa, mình bị đánh một cái tát, nhưng đối phương lại bị đánh gãy mũi, gã hả giận trong lòng nha!

Lúc này Từ chưởng quỹ mới cảm thấy đông chủ có hậu trường thực là khác biệt, lúc trước hậu trường Hướng gia đủ lớn, nhưng quán trà quá nhỏ, mình căn bản không có địa vị trong rất nhiều chấp sự, vẫn luôn ủy khuất. Đến hôm nay, gã mới có cảm giác mở mày mở mặt.

Hai trà kỹ tận tâm pha trà, mặc dù tay nghề thua xa Quách Sư Sư, nhưng bầu không khí của quán trà rất tốt, cảm giác uống trà trong quán trà thế này, không tìm thấy ở nhà. Chúng nữ nói nói cười cười, cực kỳ tận hứng. Mặc dù không phải lần đầu tiên tới quán trà uống trà, nhưng hôm nay Tào Uẩn hết sức thoải mái, khiến nàng không chịu được cảm giác thích uống tại quán trà. Về sau mấy tỷ muội các nàng cũng trở thành khách quen của quán trà, đây là chuyện nói sau không đề cập tới.

Uống hai chén trà, nói chuyện hào hứng, chúng nữ cũng tận hứng mà về. Các nàng rời khỏi quán trà, hai cỗ xe ngựa chậm rãi tiến lên, năm nữ ngồi trong chiếc xe ngựa to lớn phía trước, chiếc xe ngựa phía sau để cho năm thị nữ ngồi, năm nữ hộ binh thì cưỡi ngựa hộ vệ.

Các nàng vừa ngồi lên xe, liền thấy hai mươi mấy tên tráng hán chạy tới đối diện, cầm trường đao gậy gỗ. Từ nha nội cùng một tên hoàn khố đồng đảng ngồi trên lưng ngựa, mũi của gã đã hơi cố định một chút. Dựa theo lý gã nhất định phải ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng lửa giận ngập trời và dục vọng khiến gã không để ý tổn thương trên mặt, liền dẫn theo một đám gia đinh đánh tới.

Mấy nữ hộ vệ giận dữ, lục tục rút kiếm. Lúc này, Hỗ Thanh Nhi cũng mở cửa xe đi ra. Tào Uẩn kéo nàng lại:

- Thanh nhi, không được giết người!

Hỗ Thanh Nhi cắn răng:

- Nếu như họ muốn chết, ta cũng không có cách nào!

Nàng nhảy xuống xe ngựa, bay người lên chiến mã của mình, chụp mấy khối phi thạch trong tay, lạnh lùng nhìn gia đinh vọt tới từ đối diện.

Bách tính và người đi đường chung quanh thấy bên này náo nhiệt, đều lục tục chạy tới, vây quanh đầu đường xem náo nhiệt. Người rảnh rỗi không biết tuôn ra từ nơi nào, nhanh chóng vây đường phố ba tầng trong ba tầng ngoài. Mọi người trông thấy hộ vệ cưỡi ngựa đều là tiểu nương, liền biết có trò hay, một tên vô lại liền hô lên:

- Tốt nhất xé quần áo đánh!

Tào Uẩn không thích bị người khác vây xem, cũng may nàng ở trong xe ngựa, nếu không hôm nay sẽ khiến quan nhân mất mặt.

Dù tính tình Tào Uẩn tốt, cũng tức giận trong lòng. Tên khốn không biết sống chết, muốn tìm chết mình cũng không ngăn cản. Tào Uẩn vốn định căn dặn Thanh nhi vài câu, lúc này lửa giận của nàng dâng lên, nàng cũng trầm mặc.

Nha nội Từ Viên đã tức giận sắp nổi điên lên, mình lại bị nữ nhân đánh, trông thấy Hỗ Thanh Nhi đi ra, gã liền hô lớn:

- Lột sạch y phục của nàng!

Bách tính chung quanh cười vang. Sát cơ dâng lên trong lòng Hỗ Thanh Nhi, chậm rãi rút tiên nhận từ trong túi ra.

Từ Viên lại không biết sống chết hô lớn:

- Bắt được nàng thưởng một trặm lạng, bắt được một nữ nhân trong xe ngựa, thưởng năm trăm lạng!

Dưới trọng thưởng tất có dũng phu. Gia đinh kích động la to, vung đao vọt tới Hỗ Thanh Nhi. Thực chất họ khá khinh thường nữ nhân, thủ lĩnh gia đinh cũng dẫn ngựa đi đầu, gã một lòng muốn tóm lấy Hỗ Thanh Nhi trở về giao nộp, liền giục ngựa chạy vội tới.

- Tiểu nương, xuống ngựa cho ta!

Hỗ Thanh Nhi hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, tiên nhận lao nhanh như thiểm điện, cuốn lấy cổ thủ lĩnh gia đinh giống như rắn độc. Thủ lĩnh gia đinh bỗng nhiên hiểu được cái gì, gã không nói ra lời, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn. Một đạo hàn quang lóe lên trong mắt Hỗ Thanh Nhi, tay kéo một cái, một cái đầu người lập tức rơi xuống đất, nhanh chóng lăn xa hơn một trượng. Thi thể không đầu rơi từ trên ngựa xuống, cổ phun máu ra, khiến bách tính xem náo nhiệt chung quanh đều kinh hô nhiều tiếng.

Đám gia đinh lục tục dừng bước, những gia đinh này chỉ am hiểu đánh nhau cướp nữ nhân, chợt thấy thủ lĩnh lớn giọng đột nhiên rơi đầu xuống đất, họ lập tức đều cả kinh ngây dại.

Lúc này, sau lưng nha nội Từ Viên cũng dâng lên hơi lạnh, gã rốt cuộc tỉnh táo một chút, bắt đầu ý thức được không ổn.

- Ngũ Lang, những nữ nhân này rốt cuộc là ai?

Hoàn khố bên cạnh đột nhiên hỏi.

- Ta… ta cũng không biết !

Hoàn khố đồng đảng hận muốn cho tên khốn này một cái tát. Không biết đối phương là ai, lại muốn cướp người ta về phủ, đầu óc người này có bệnh, mình chớ để gã dính líu.

- Vậy… ta còn có việc đi trước một bước.

Hoàn khố đồng đảng quay đầu ngựa chạy mất. Từ Viên do dự không quyết, gã cũng muốn chuồn đi. Lúc này, mười mấy tên nha dịch chạy tới, người dẫn đầu chính là Vi Tấn:

- Nhường đường! Nhường đường! Không được vây xem.

Bình Luận (0)
Comment