Hàn Quân Chiếu Tình

Chương 15

Hoảng sợ, cũng không còn để ý đến gì khác.

"Nhị thiếu gia! Đợi đã!"

"Ừm?" Cố Hàn Quân dừng động tác, nghi hoặc nhìn ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh qua, lấy bát cháo yến từ tay hắn, vắt óc suy nghĩ một lý do: 

"Nhị thiếu gia, bát cháo yến này nóng quá, đợi nô tỳ thổi nguội cho ngài rồi hãy ăn."

"Không nóng, đợi nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Hắn nói rồi định giật lại từ tay ta.

Ta nắm chặt không buông, nghiến răng nói: "Nóng! Thiếu gia đừng vội, đợi ta trở lại."

Nói xong cũng không còn để ý đến lễ nghi tôn ti gì nữa, bưng bát cháo yến bước nhanh ra ngoài.

Chỉ vừa mới đến cửa, chân phải vừa mới bước ra.

Sau lưng liền vang lên một giọng nói mang theo ý cười.

"San Hô, trở lại!"

Lưng ta khẽ cứng lại, xoay người chạm phải một đôi mắt cười đầy vẻ trêu chọc.

Giây phút này.

Ta mới kinh ngạc nhận ra.

Vừa rồi tất cả đều là hắn đang trêu ta.

Một lát sau.

Cửa sổ thư phòng đều đã đóng lại.

Ta vẻ mặt nghiêm túc, đứng trước mặt hắn, bát cháo yến đó đặt sang một bên, từ từ bốc hơi nóng.

Không ai mở lời trước, như đang đối đầu, nhưng không khí lại không căng thẳng.

Hồi lâu sau.

Vẫn là hắn mở lời trước: "Không có gì muốn nói sao? Bên trong này có bỏ thứ gì?"

Ta nhếch mép, thầm nghĩ: Bỏ thứ gì? Nhìn bộ dạng của Liễu Lục chắc là thứ gì đó bẩn thỉu, dù sao có Cố lão gia ở đó, những thứ này cũng không khó kiếm.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của ngươi, cũng không phải không biết.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ta dù sao cũng là nữ nhi, không mặt dày đến thế, ngoài việc nói qua loa chuyện này, những chuyện khác đều thành thật kể lại.

Hắn nghe xong, mặt mày cũng không có biểu cảm gì.

"Còn gì nữa?"

Ta nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, trợn tròn đôi mắt khó hiểu nhìn hắn:

"Còn gì nữa?"

Hắn nhếch môi, mắt khẽ nheo lại, từng chữ từng chữ nói: "Ví dụ như… chuyện của Hàn di nương và quản gia."

Lòng ta chùng xuống, mặt lại làm ra vẻ bối rối.

"Nhị thiếu gia nói gì vậy? Hàn di nương và quản gia có chuyện gì? Di nương bệnh ch&t, quản gia vì trộm đồ mà bị đánh ch&t."

"Vậy sao?" Hắn ngừng một chút: 

"Hôm đó trong vườn hoa, người ta nhìn thấy ở hòn non bộ là ai? Tiền bạc Hàn di nương và quản gia chuẩn bị để bỏ trốn lại ở trong tay ai?"

Sắc mặt ta khẽ cứng lại, vốn còn định tiếp tục nói quanh co.

Nhưng nhìn ánh mắt của hắn, liền biết tiếp tục phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.

Có lẽ từ ngày quản gia bị đánh ch*t.

Hắn đã để ý đến ta.

Ta từ từ thở ra một hơi, chỉnh lại sắc mặt: 

"Phải, tiền bạc ở trong tay ta, nhị thiếu gia nhắc đến chuyện này là muốn nô tỳ giao nộp toàn bộ sao? Chuyện quản gia và Hàn di nương bị bắt, nhị thiếu gia chắc cũng đã bỏ ra không ít công sức nhỉ."

Ta nhìn thẳng vào hắn, từ từ nhếch mép.

"Phải, là ta làm."

Ta vốn chỉ định lừa hắn, lại không ngờ hắn thừa nhận thẳng thừng như vậy, phóng khoáng như vậy, ngược lại khiến đồng tử ta co lại.

Quả nhiên ôn hòa chỉ là vẻ bề ngoài.

Bình Luận (0)
Comment