"Nhị thiếu gia không sợ ta nói ra sao?"
"Có gì đáng sợ, chuyện là do họ làm, không phải do ta bịa đặt, xét cho cùng, ta cũng chỉ là để chuyện này sớm bị phơi bày ra thôi."
Hắn khẽ nheo mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Lòng ta khẽ run lên, thăm dò hỏi: "Nhị thiếu gia và quản gia có thù oán gì sao?"
"Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."
Một câu nói đã chặn họng ta, ta không nói gì nữa, cúi đầu.
Nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng chỉ đành liều một phen, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
"Nhị thiếu gia rốt cuộc muốn gì? Ngài nhắc đến chuyện này chắc không phải vì muốn tiền chứ."
"Phải đó! Thấy thì có phần, ngươi không nên chia cho ta một nửa sao?"
Hắn xòe tay: "Ngươi cũng biết đó, ta nghèo lắm."
Ta trợn tròn mắt.
Đến viện này bao lâu nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vẻ mặt vô lại này dưới vẻ ngoài thanh tao lịch lãm của hắn.
Không nhịn được mà nhếch mép, chia một nửa thì một nửa vậy.
Nửa còn lại cũng đủ để ta ra khỏi phủ sống cuộc sống tốt đẹp rồi.
"Nhị thiếu gia… nô tỳ lát nữa sẽ đưa cho ngài…"
Lời ta còn chưa nói xong, giọng nói của hắn đã vang lên: "Ngươi giấu ngân phiếu ở đâu cả rồi?"
Tiếp tục giấu cũng không có ý nghĩa gì.
Ta thở dài: "Khâu vào áo bông mùa đông rồi."
"Ngươi giấu cũng kỹ thật."
"Vâng." Ta mặt không chút biểu cảm: "Vậy nhị thiếu gia đợi một chút, ta mang qua cho ngài ngay."
Ta vừa mới xoay người, lại bị gọi lại.
"Đợi đã!"
"Nhị thiếu gia còn có chuyện gì nữa sao?"
Ta mím môi, cố gắng để vẻ mặt mình trông không quá "hung dữ".
"Được rồi, đùa với ngươi thôi." Hắn cười lên: "Số tiền đó ngươi cứ giữ lấy đi."
"Hửm? Nhị thiếu gia nói thật sao?"
Mắt ta sáng lên, nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, giây tiếp theo đã bị phá vỡ.
"Tiền ngươi có thể giữ, nhưng bây giờ ngươi theo ta, chúng ta cũng coi như cùng một thuyền, phối hợp với ta, giúp ta làm vài việc."
Hắn nhếch mép, cười rất gian xảo.
"Chuyện gì?"
"Giúp ta lật đổ phu nhân, nếu bà ta có hành động gì, bảo ngươi làm gì, đều nói hết cho ta."
Ta ngừng một chút, hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: "Vậy nhị thiếu gia có thể cho ta cái gì?"
"Tự do!"
Giọng hắn không cao, nhưng lại khiến tim ta rung động, như bị trống trận đánh mạnh, đập rất dữ dội.
Tự do!
Từ ngữ mới quyến rũ làm sao!
Đêm đó, Cố phủ nhị thiếu gia Cố Hàn Quân đã "thị tẩm" ta, ta cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ với phu nhân.
Liễu Lục nhét một chiếc vòng tay ngọc bích cho ta, khuyến khích ta cố gắng hơn nữa.
Cùng lúc đó.
Sau tiệc mừng thọ của phu nhân.
Cố phủ xảy ra biến hóa cực lớn, đột nhiên trở nên "giàu có", liên tục có phú thương đến cửa muốn cùng Cố phủ "làm ăn".