Hàn Thiên Ký

Chương 105 - Huynh Gọi Ta Là Nhược Mộng, Ta Gọi Huynh Là Hàn Thiên, Như Thế Được Không?

Sau khi để tên đạo tặc trộm ngọc bội của Nhược Mộng ở bìa rừng, đám Hàn Thiên liền đem hai người bọn Mã Khắc Nhĩ đến bỏ trong sân của nha môn ở khu thành bắc, hai người này hiện tại đều đã mất hết ký ức nhưng thực lực thì vẫn còn nguyên, chỉ cần người của nha môn biết sữ dụng tốt thì bọn họ liền có thể trở thành nhân vật có ích cho xã hội không còn là phường trộm cướp nữa.

Trở về dịch trạm thì trời cũng đã nửa đêm, người đi dự hội lúc này thưa thớt đi rất nhiều xo với ban nãy, dịch trạm hiện tại cũng chỉ có lác đác mấy thành phần say sưa chè chén thâu đêm, hoặc vài sòng mạc chược nhỏ, trãi qua một trận chiến chẳng vừa đám người Liễu Duệ lúc này liền mệt mỏi trở về phòng nghĩ ngơi hết cả.về chuyện của Thi Đồng cùng mẹ hắn thì sau khi thương lượng một chút Hàn Thiên liền nhờ vã Liễu Duệ thuê tạm một phòng ở dịch trạm này cho họ ở cùng bọn hắn, ngày mai lúc Thi Đồng tĩnh lại sẽ thương lượng chuyện của mẫu tử cậu ta sau.

Trước cửa y quán chỉ còn lại mỗi Hàn Thiên, Hồng Yến Linh cùng chủ tử hai người Nhược Mộng, sau khi thấy mọi người đã khuất bóng Hàn Thiên liền cười khẽ nói.

-thật chẳng ngờ chỉ trong một ngày mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhược Mộng cô nương ngọc bội của cô cũng đã lấy lại được rồi, ngày mai cô định sẽ khởi hành đến đế đô luôn sao?

Không rõ Nhược Mộng có biểu hiện thế nào chỉ nghe nàng nhẹ nhàng nói.

-dự định của chúng ta đúng thật là như vậy, ta và A Liên định đến đế đô trước để đăng ký dự tuyển, trong năm ngày của kỳ tuyển trạch sẽ tìm một nơi nào đó yên tĩnh để tiềm tu củng cố lại thực lực một chút, còn Hàn công tử huynh có dự định thế nào?

Hàn thiên cười nhẹ nói.

-ta cùng Trình trưởng quỹ định sẽ ở lại chiêu môn thành thêm ngày mai nữa rồi mới khởi hành đến đế đô, dù sao thời gian cũng còn dài mà đoàn chúng ta thì đã gặp rất nhiều trắc trở trên đường đến đây, chắc có lẽ chúng ta đành hẹn gặp lại nhau ở kỳ tuyển trạch ấy thôi, chúc cô ngày mai thượng lộ bình an nhé.

Nhược Mộng cảm thán nói.

-chuyện giúp ta cướp lại ngọc bội khi nãy vẫn phải cảm ơn lại Hàn công tử một lần, nếu không có huynh cùng các đồng bạn giúp sức chỉ sợ thông tin về hành tung của ta cũng sẽ bị lộ mất thôi.

Hàn Thiên bình tĩnh nói.

-cũng không phải là chúng ta không được lợi gì từ chuyện này, ngoài biết được vài thông tin quan trọng cùng dạy dỗ những tên ác bá kia một trận thì chúng ta cũng có thu hoạch rất lớn khác, trong hai chiếc túi càn khôn mà ta cướp được từ tay đám Mã Khắc Nhĩ chứa đến hai vạn linh thạch có dư, chổ tiền này đủ cho đám chúng ta trang bị một chút trước kỳ tuyển trạch cũng như trang trãi mấy năm học phí, ở đế đô vật tư đắc đỏ chổ tiền này đối với mấy kẻ nghèo khú đế như chúng ta quả thực rất có ý nghĩa đấy.

Nhược Mộng dường như đã khẽ cười một chập, bất ngờ nàng nói một câu khiến Hàn Thiên cũng không khỏi bất nhờ.

-Hàn công tử không biết giờ này huynh có rảnh không? Uống với ta vài chung trà nhé?

Hàn thiên sửng người nói,

-Nhược Mộng cô nương có lời muốn nói với ta sao?

Nhược Mộng nói khẽ.

-cũng không hẵn là thế chỉ là đột nhiên muốn tâm sự với công tử một chút, cứ coi như là ta mời bằng hữu đi, Hàn công tử không phiền chứ ?.

Hàn Thiên lại cười vui vẻ nói.

-tất nhiên là không, được một người nổi trội bậc nhất trong giới thiên kiêu trẻ như Nhược Mộng cô nương mời trà chính là vinh hạnh của ta, sao lại dám từ chối cơ chứ?

Hồng Yến Linh bất chợt chen lời.

-ngọc bội cũng đã giúp cô cướp lại rồi bây giờ còn định giở trò gì nữa đây?, muốn uống trà vậy được thôi vào trong dịch trạm ta mời cô, muốn uống bao nhiêu tùy thích!

A Liên cùng Hồng Yến Linh chính là mệnh số không hợp, Hồng Yến Linh vừa nói xéo Nhược Mộng một chút A Liên liền trở giọng đáp lời.

-trong thiên hạ này người được Nhược Mộng mời trà vẫn chưa có ai nỡ từ chối đâu, Hàn Thiếu hiệp có được vinh hạnh này chính là đã sở hữu được vận may mà người người đều mong ước, ta khuyên Hồng Yến Linh cô đừng có sinh sự phá đám nữa, cô muốn mời trà thì để ta tiếp, nào vào trong đi chúng ta cùng uống.

Nói đoạn nàng lại dắt tay Hồng Yến Linh đi thẳng vào trong dịch trạm, Hồng Yến Linh thực lực không bằng A Liên, bị nàng cưỡng chế kéo đi làm sao lại phản khán nổi, bất đắc dĩ giãy đành dụa liên hồi còn định mở miệng chế nhạo gì đó, chỉ là chẳng biết A Liên đã nói câu gì mà lại khiến nàng ta ngoan ngoãn ngay lập tức.

Hàn Thiên nhìn theo hai người họ bất chợt trở giọng thú vị nói.

-A Liên cô nương quả là một bạn đồng hành rất đáng tin tưởng đấy.

Nhược Mộng lại khẽ cười nói.

-bằng hữu của Hàn công tử cũng khiến ta thấy rất thú vị, trong dịch trạm lúc này vẫn đang có vài ánh mắt nhìn ngắm chúng ta đấy.

Hàn Thiên sực cười khẩy nói.

-hóa ra linh giác của cô cũng tinh tường lắm, tại sao ban sáng vẫn làm như không nghe không biết đối với những kẻ quan sát xung quanh cô vậy?.

Giọng Nhược Mộng nghe như đang đùa lại cũng giống như đang rất vô tư nói.

-đó dường như chính là chuyện ta luôn gặp mỗi ngày rồi, cũng chẳng thể khiến họ nhìn đi nơi khác được vậy nên đành để mặc họ thôi !.

Mặt Hàn Thiên thoáng cứng đờ nói đến thế này rồi thì hắn cũng chịu chẳng biết trả lời ra sao, thoáng suy nghĩ một chút hắn cười khẩy nói.

-được rồi ta thấy ven con kênh phía trước có một quán trà nhỏ rất yên tĩnh chúng ta đến đó thưởng trà nhé.

Nhược Mộng tỏ ý cô là người mời nên Hàn Thiên chọn vị trí ở đâu cũng được, hai người chậm rãi tiến tới quán trà nhỏ nọ, quán trà này xây dựng ở ven con kênh lớn giữa quan đạo chính của thành bắc, mặt trước đối diện với dịch trạm lớn mà bọn Hàn Thiên đang ở, mặt sau với tầm nhìn ra con kênh yên ả bằng một sàn nhà nhỏ lấn ra xo với dòng nước chảy dưới kênh một chút.

Hàn Thiên đến một bàn trà trống có tầm nhìn khá đẹp rồi kéo đệm lót ngồi xuống ở một bên, Nhược Mộng cũng tiến đến ngồi đối diện, hôm nay là thời gian diễn ra hội hoa đông nên người dân thả rất nhiều hoa đăng dưới kênh làm mặt nước dọc theo con kênh lúc nào cũng sáng rực ánh đèn, lác đác giữa dòng lại thỉnh thoảng có vài còn thuyền chèo nhỏ chạy qua, cảnh sắc yên ả và lộng lẫy đến lạ làm Nhược Mộng không khỏi phải đưa mắt ngắm nhìn.

vài cơn gió nhẹ bất chợt khẽ thổi qua làm mạng che mặt của Nhược Mộng bị lệch đi một chút, vừa hay Hàn Thiên cũng đang ngắm nhìn nàng, một phần dung nhan tuyệt mĩ của Nhược Mộng đã lọt vào trong mắt của hắn, trên đời này có tiên nữ hay không?, nếu có người đó chính là người đang ngồi trước mặt Hàn Thiên hắn.

mùi u hương thơm ngát làm say đắm lòng người, vài sợi tóc mềm mại khẽ đung đưa trước vần trán tinh tế đến cực điểm, chiếc gò mà trắng ngần mỹ lệ đến nao lòng, đôi môi thắm đỏ mọng với cánh môi mỏng quyến rũ cực kỳ mê người, chỉ một chút hương diễm khẽ lộ, dòng sông ngân hà sau lưng nàng cũng dần trở nên mờ nhạt, ánh trăng đêm trên cao kém sáng đi đôi chút, còn quán trà nhỏ này lại đột nhiên lộng lẫy đến lạ kỳ.

Hàn Thiên bần thần tự trấn định lại đôi chút, bà chủ quán trà đã gọi hắn đến ba lần rồi, tự cười giễu một cái hắn gọi ngay một bình trà cúc thanh nhĩ cùng một phần điểm tâm nhỏ, do trời đã về đêm quán trà cũng chẳng có ai ngoài hai người họ lui tới nên trà cùng điểm tâm được đem ra rất nhanh.

Nhược Mộng thu lại ánh nhìn sau đó hai tay khẽ đỡ ấm trà rót cho Hàn Thiên một chung rồi lại rót cho nàng một chung, nhìn vào chung trà trên tay nàng cảm thán nói.

-hóa ra ở nơi này trăng vẫn sáng đến thế, trà cúc thanh nhĩ cũng không khác gì ở chổ mà ta ở, Hàn công tử ở nơi mà huynh sống cảnh sắc cũng tương tự thế này chứ?.

Hàn Thiên khẽ suy tư hắn khẽ nhấp một hớp trà, mùi hoa cúc thanh nhĩ thanh thuần làm hắn nhớ đến nhiều cố sự, lát sau hắn khẽ nói.

-ta đến từ một tòa thành nhỏ ven yêu linh sơn mạch ở phía cực tây của đại ninh đế quốc, nơi đó không rộng lớn và náo nhiệt như chổ này, cũng không có nhiều cường giả đỉnh cấp đến mức có thể tùy tiện là gặp được, bất quá ở nơi đó yên bình và thơ mộng, nếu buồn thì có thể đi câu cá hoặc ngắm sao trời, nếu vui thì có thể cùng người thân mở tiệc rồi ăn uống hát hò, trà cúc thanh nhĩ ở nơi đó cũng thơm như ở đây vậy, hoa cúc thanh nhĩ là linh hoa cực kỳ phổ biến ngay cả phàm nhân cũng có thể tìm về để chế trà, chẳng thế mà ở đâu cũng có thể ngữi được mùi trà quen thuộc này.

Dừng một chút hắn lại tiếp.

-Nhược Mộng cô nương ta đã nghĩ mãi về thân phận của cô nhưng mà vẫn chẳng thể tìm ra được rốt cuộc ở đại ninh đế quốc này ngoài đế đô ra thì còn chổ nào có thể sản sinh được một thiên kiêu kiệt xuất như cô nữa?

Nhược Mộng dường như đã thoáng thất thần một chút, chỉ là nàng vẫn thành thật nói.

-ta vốn không xuất thân từ đại ninh đế quốc mà đến từ một nơi rất xa, chỉ có đến nơi này thì cha ta mới không tìm được ta, chỉ có đến nơi này ta mới có thể sống một cuộc đời mà mình muốn, còn Hàn công tử thì sao? Huynh xuất thân từ một gia đình như thế nào?

Hàn thiên bình tĩnh nói.

-ta làm gì có gia đình chứ?, không phụ thân, không mẫu thân, không anh em, không cô dì, không người thân thích, ở đại thiên giới này gia đình và huyết thống chính là thứ không tồn tại đối với ta!

Nhược Mộng dường như rất khó hiểu trước lời Hàn Thiên nói, nàng buồn phiền vì gia đình, Hàn Thiên hắn thì thậm chí còn chẳng có chuyện gì đáng để phiền lòng cả, rốt cuộc thì đối với hắn thứ mà hắn muốn theo đuổi chính là gì?, Nhược Mộng quả thực rất muốn biết, vậy nên nàng chầm chậm hỏi.

-Hàn công tử rốt cuộc là huynh đã sinh tồn bằng cách nào? Tương lai huynh lại định làm những gì?

Hàn Thiên hớp thêm một ngụm trà, rốt cuộc là tương lai hắn định làm gì chứ?, từ khi tiểu y sư mất những chuyện mà hắn muốn làm không còn nhiều nữa, nghĩ mãi cũng chỉ tìm được một chuyện mà khi còn ở thế giới cũ hắn cũng thường xuyên làm, thật chậm rãi Hàn Thiên hắn nói.

-ta ấy à từ nhỏ đã được Thiên Vũ tỷ cưu mang sống cùng với tỷ ấy từ đó đến nay, tỷ ấy là một người rất tốt luôn thích giúp đỡ người khác, Túc Chi cũng là được tỷ ấy cưu mang, ngày xưa ta vốn muốn cùng tỷ ấy đến đế đô rồi gia nhập vào lý khố đại học viện để rèn luyện thực lực cho cả hai, ta muốn ở bên cạnh tỷ ấy bảo vệ nụ cười hồn nhiên và tươi tắn đó lâu nhất có thể, nhưng hiện tại thì mục tiêu của ta chỉ còn là những chuyến ngao du vô định mà thôi, ta muốn đến thật nhiều nơi nhìn ngắm thật nhiều cảnh sắc, đế đô chính là điểm dừng chân đầu tiên của ta trong chuyến hành trình đó, bởi vì ta đã hứa là sẽ dùng ánh mắt của ta để nhìn ngắm đế đô thật kỹ giúp tỷ ấy.

Giọng Nhược Mộng có chút kỳ lạ, nàng nói khẽ.

-tỷ tỷ của Hàn công tử chẳng lẽ cô ấy đã…

-đúng vậy cô ấy đã bất hạnh qua đời vào một tháng trước rồi, bọn ta vốn nghĩ sẽ cùng nhau đến đế đô nhưng trước khi chuyến đi được bắt đầu một biến cố lớn đã xảy ra, ta đã không may mất đi tỷ ấy vào ngày hôm đó, tất cả đều là vì ta không đủ sức mạnh để bảo vệ tỷ ấy, vậy nên từ ngày hôm đó ta đã tự thề với lòng là phải mạnh mẽ hơn nữa, ta phải có thực lực để bảo vệ được người ta quan tâm, chỉ có như thế cuộc đời của ta mới trở nên có ý nghĩa.

Nhược Mộng cũng bị chuyện của Hàn Thiên cảm nhiễm, nàng đã vô tình chạm vào nổi đau cũ của hắn, một người từ nhỏ đã không có ai thân thích, cuối cùng ngay cả thân nhân duy nhất còn lại cũng bị cướp mất, xo với hoàn cảnh của Hàn Thiên hắn thì hoàn cảnh của nàng vẫn còn tốt hơn nhiều, nàng vẫn còn cơ hội để thay đổi mọi thứ còn Hàn Thiên hắn thì đã không còn cơ hội đó nữa rồi, với giọng cảm thông Nhược Mộng khẽ nói.

-thứ lỗi vì ta đã lỡ chạm vào nổi đau của công tử, nhưng mà dù thế nào đi nữa hẳn là tỷ tỷ của huynh vẫn luôn mong muốn huynh được sống vui vẻ hạnh phúc, nếu huynh vì chuyện của tỷ ấy mà mãi sống trong sự dằn vặt khổ sở đó hẵn cũng chính là điều mà tỷ ấy không mong muốn.

Hàn Thiên lại khẽ ưu tư nói.

-ta biết thế chứ, vì điều đó nên ta mới cố gắng đến hôm nay mà vẫn không gục ngã, nếu không vì Hồng Yến Linh cảnh tĩnh ta vào phút chót, có lẽ trong lúc ấy ta đã chẳng thể gắng gượng mà sống tiếp.

Nhược Mộng lại mông lung nói.

-cô ấy dường như rất quan tâm đến Hàn công tử đấy, huynh không nhận ra tình cảm của cô ấy dành cho mình sao?

Hàn Thiên lại cười tự giễu nói.

-nhận ra chứ, nhưng như thế thì có là gì? Ta chỉ xem cô ấy như một người bạn tri kỷ, ta luôn sống trên ranh giới của sự sống và cái chết, số phận của cô ấy không nên bị gắn với một kẻ như ta, hơn nữa cô ấy tính tình ương ngạnh còn ta lại là một kẻ thô thiễn không biết quan tâm chăm sóc cho người khác, ta và cô ấy căn bản là không hề hợp nhau, Liễu Duệ rất thích Hồng Yến Linh, so với ta huynh ấy thích hợp hơn nhiều.

Nhược Mộng khẽ vén rèm che mặt rồi uống một ngụm trà nhỏ, nàng không hiểu lắm về những lời mà Hàn Thiên nói, nhưng có những người từ khi sinh ra đã định là không hợp với một người nào đó thật, ở bên người mà mình không thích đó chính là một cực hình lớn nhất, Nhược Mộng nàng luôn tin vào điều đó, khẽ cười một tiếng nàng lại chuyển chủ đề nói.

-ta và Hàn công tử vừa gặp như đã quen, cứ xưng hô kính lễ mãi như thế này cũng không tiện cho lắm, chẳng hay Hàn công tử huynh niên kỷ bao nhiêu? huynh nói ra trước để xem ta với huynh ai lớn hơn nào?

Hàn Thiên cười khẩy một cái rồi thành thật trả lời.

-ta năm nay khoảng chừng mười bốn tuổi mà thôi, nói ra thật đáng hổ thẹn nhưng mà từ rất lâu rồi ta cũng chẳng thể nắm rõ là mình bao nhiêu tuổi chỉ có thể đoán định đại khái như vậy.

Nhược Mộng lại khẽ cười duyên dáng, nàng vui vẻ nói.

-Hàn công tử quả thực là một người rất thú vị, đến cả tuổi của bản thân mà huynh cũng phải đoán mới nói được, bất quá trùng hợp thế nào niên kỷ của huynh so với ta vừa hay lại bằng nhau, nếu vậy chúng ta cứ thống nhất gọi nhau bằng tên đi, huynh gọi ta là Nhược Mộng, ta gọi huynh là Hàn Thiên như thế được không?

Hàn Thiên khẽ cười mỉm rồi nói.

-được kết giao với người như Nhược Mộng cô nương ta vui còn không kịp, từ nay ta sẽ gọi cô là Nhược Mộng, nào để ta kính cô một ly.

Đêm tối trăng thanh, hoa khai đáy nước, gặp được người tâm đầu ý hợp cùng uống trà đàm đạo, bao nhiêu chuyện phiền não trên thế gian thoáng cái đều nhẹ tựa lông hồng.

Bình Luận (0)
Comment