Hàn Thiên Ký

Chương 104 - Thu Xếp Gọn Gàng Sạch Sẽ.

Mã Khắc Nhĩ thảm bại đương trường cảnh tượng này quả thực khiến cho nhị đương gia Lý A Phú không khỏi sờn lòng, gã rất rõ ràng bây giờ nếu như mình chạy trốn thì cũng rất khó thoát, Thi Đồng có tốc độ cao nhất dưới cấp đại võ sư cũng đã bị bắt thì một người đơn độc như gã làm sao có thể thoát thân dưới sự vây công của nhiều đối thủ có thực lực chẳng kém gì mình cho được?.

Linh tâm thoáng động Lý A Phú lập tức thu chiêu đầu hàng, Liễu Duệ cẫn thận dùng dây thừng bảo khí trói hắn lại sau đó cả đám mới yên tâm mà thu dọn chiến trường.

Đột nhiên có một thân ảnh vô cùng mau lẹ chạy vọt ra ngoài trại theo hướng bắc, Nhược Mộng có ngũ âm truy tung trận bên ngoài giúp nàng thám thính tình hình, ngay lập tức nàng đã cảnh báo cho những người khác biết, cả đám đồng bạn của Hàn Thiên ở gần đó định nhanh chóng đuổi theo kẻ đang tẩu thoát kia, nhưn bất ngờ thay một bóng đen từ phía sau đã nhanh chóng lao lên trước chặn đứng bước tiến của kẻ bí ẩn nọ, kẻ đào tẩu thực lực dường như khá cao một chưởng vung ra đã trực tiếp đánh văng bóng đen vừa cản bước hắn đi xa gần hai trượng, mặc dù vậy tốc độ chạy trốn của hắn cũng đã bị chặn đứng.

Nhược Mộng đang ở trên không trung lập tức phi hành ngay đến nơi mà kẻ đào tẩu vừa chậm lại, pháp trượng trong tay khẽ chỉ xuống đồng loạt rất nhiều dây leo từ mặt đất đã xuất hiện nhanh chóng trói chặt kẻ đang trốn chạy kia, gã nọ nhanh chóng bị quấn thành một cái kén lớn rồi bất lực nằm vật ra một chỗ, lúc này A Liên cũng đã nhanh chóng chạy đến, Nhược Mộng nói nàng tạm thời xem tình hình của người vừa giúp họ cản chân tên đào tẩu này trước.

A Liên theo lời liền đến kiểm tra tình hình của người nọ, đấy chẳng phải ai xa lạ mà chính là Thi Đồng, trong lúc đám Hàn Thiên tập kích doanh trại, hắn đã lẽn đi cứu mẹ hắn, trận chiến của bọn Hàn Thiên diễn ra quá nhanh chưa tới nửa khắc mà Mã Khắc Nhĩ cũng đã bị bọn họ đánh bại, Thi Đồng vừa đưa mẹ hắn trỡ ra liền gặp ngay tên đào tẩu kia, nhớ đến tên đạo tặc mà đám Hàn Thiên hay nói đến hắn liền không nghĩ nhiều lao ra cản bước tên đang chạy phía trước, thật chẳng ngờ thực lực của gã cao hơn hắn rất nhiều một chưởng vung ra lại khiến Thi Đồng hắn bị thương không nhẹ, lúc này vẫn đang nằm vật một chỗ chẳng thể đứng dậy nổi.

A Liên xem qua vết thương cho Thi Đồng thấy hắn bị thương củng không nhẹ, gần hai ba cái sương sườn đã bị đánh gẫy, nhìn lại dung mạo tên đào tẩu vừa bị bắt nàng liền nhận ra ngay hắn chính là kẻ trộm ngọc bội của Nhược Mộng ban sáng, Thi Đồng vừa giúp các nàng cản chân tên đạo tặc mà các nàng muốn tìm, bây giờ hắn vì chuyện này mà bị thương nặng A Liên không khỏi áy náy vô cùng, nàng lấy trong túi càng khôn bên hông ra một chiếc lọ ngọc nhỏ rồi mở nắp lọ ngọc đổ ra tay, tức thì một viên đan hoàn lớn cỡ đầu chiếc đũa nhanh chóng xuất hiện.

A Liên đưa cho Thi Đồng uốn viên đan hoàn đó rồi nói khẽ.

-đây là đan dược trị thương ngũ phẩm, có thể ngay lập tức chữa lành nội thương cho ngươi, ngươi đã giúp chúng ta cản chân tên đạo tặc nọ, ta dùng viên đan dược này trị thương cho ngươi coi như cảm tạ ơn tương trợ, ngươi không cần lo lắng hãy uống nhanh đi, nếu không vết thương của ngươi sẽ càng nặng thêm đấy, lúc này chúng ta không thể đưa ngươi đi tìm dược sư ngay được.

Thi Đồng lúc này đã nửa tĩnh nửa mê được A Liên bón cho viên đan hoàn kia cũng không ngần ngại mà nuốt xuống, A Liên cõng Thi Đồng trên lưng lúc quay lại thì đã thấy một thiếu phụ phàm nhân đang hớt hãi chạy ra, chứng kiến bộ dáng lo lắng của bà ấy A Liên liền trấn an một chút, nàng bình tĩnh nói.

-ta đã cho hắn uống đan dược trị thương chỉ cần nghĩ ngơi mấy canh giờ là sẽ lành lặn như thường, bá mẫu không cần quá lo lắng, hiện tại đang lúc cấp bách mong bá mẫu đi theo chúng ta để đến được chổ an toàn trước.

Mẹ của Thi Đồng chỉ là phàm nhân tất nhiên cũng biết người tu đạo bối phận tôn nghiêm, A Liên cứu con trai bà phận làm mẹ bà chỉ có thể bình tĩnh mà đi theo nàng, Thi Đồng thường hay làm chuyện xấu cho du hồ bang, mẫu tử hai người chỉ cần thoát được tai kiếp này không bị người ta truy cứu thì còn dám mong gì hơn.

A Liên cõng Thi Đồng rồi dẫn mẹ hắn cùng đến khoảnh sân nhỏ phía trước trại, Nhược Mộng thì sữ dụng ma pháp điều khiển cái kén chứa tên đạo tặc nọ bay theo sau, phút chốc đa số vấn đề của chuyến đi lần này đều đã được giải quyết.

Sau khi Mã Khắc Nhĩ bị đánh bại Hàn Thiên cũng đã trói chặt hắn lại rồi gom chung một chổ với người của hắn, đến lúc Nhược Mộng trỡ về nàng liền sữ dụng ma pháp tinh thần thám trắc trực tiếp dò xét tâm trí của một số tên lâu la trong du hồ bang, sau khi phát hiện chúng gần như không biết gì về tên trộm ngọc bội của nàng thì nàng mới yên tâm nói với Hàn Thiên.

-đám người này hiện tại chẳng còn nguy hiểm gì nữa, chúng ta cứ trực tiếp để chúng ở đây rồi rời đi thôi, dù sao động tĩnh lớn thế này cũng sẽ kinh động không ít người.

Nói đoạn cả đám liền thu dọn vết tích rồi âm thầm rút lui, Mã Khắc Nhĩ Lý A Phú cùng tên đạo tặc kia cũng bị bắt đi theo, đến giữa cánh rừng nhỏ bên cạnh khu vực phía tây bắc của chiêu môn thành, đoàn người liền dừng chân, chổ này đã đủ an toàn vậy nên Nhược Mộng muốn ở lại đây điều tra tình hình của ba người bọn Mã Khắc Nhĩ một chút.

Nhược Mộng lần lượt dùng tinh thần thám trắc dò xét ký ức của từng người bọn họ, tinh thần thám trắc là thủ đoạn đặc thù mà tu sĩ nào cũng có thể dùng được, thuật pháp này có thể dò xét ký ức hoặc xóa một số ký ức của đối tượng, ma pháp sư chính là những người dùng tinh thần thám trắc thành thạo nhất, bởi vì trong giới tu chân tinh thần lực của ma pháp sư cũng chính là mạnh mẽ nhất, họ thậm chí có thể dùng thuật này lên võ giả cao hơn mình một hai đại cấp bậc chỉ cần điều kiện là tinh thần lực của họ mạnh hơn của đối tượng là được.

Mã Khắc Nhĩ đã bị hôn mê tâm thức không có chút phản kháng nào nên Nhược Mộng rất dễ dàng đã thâm nhập được vào trong thức hải của hắn, về chuyện của nàng Mã Khắc Nhĩ cũng chẳng biết gì nhiều, cơ bản chỉ là khoảng trưa hôm nay tên đạo tặc kia đột ngột xông vào tổng bộ của du hồ bang, sau đó trưng ra thẻ bài thân phận, Mã Khắc Nhĩ là đại võ sư kiến thức cũng rất uyên bác nên lập tức nhận ra thẻ bài nọ, rồi bất đắc dĩ phải cho tên đạo tặc ấy trú ẩn nhờ, những chuyện khác hắn đều không rõ ràng.

Riêng chuyện của đám Hàn Thiên thì dường như là ban sáng có một tên hắc y nhân lạ mặt nào đấy đến thuê du hồ bang bắt cóc người, tên hắc y nhân đó cung cấp rất rõ thông tin về nơi ở cũng như đối tượng cần ra tay, kẻ này dường như là một thành viên cấp thấp của sa đọa điện đang phụng mệnh của ai đó mà hành sự, Mã Khắc Nhĩ cũng là người trong hắc đạo vừa nhắc đến sa đọa điện hắn đã sợ mất mật lập tức nhận lời, hai bên hẹn nhau nếu bắt được mục tiêu sẽ đến ngọn núi ngoài thành khi trời sáng để giao dịch.

Mã Khắc Nhĩ đã phái tam đương gia của du hồ bang cùng đồ đệ của hắn là Thi Đồng đi làm nhiệm vụ, sau đó sự tình ra sao thì đã chẳng có ai trở về để báo cáo cho Mã Khắc Nhĩ hắn biết nữa.

Nhược Mộng lại tiếp tục dò xét thức hải của Lý A Phú thấy sự tình mà hắn biết quả thực cũng chỉ tương tự Mã Khắc Nhĩ, nàng cùng Hàn Thiên bàn bạc một hồi liền quyết định là sẽ xóa sạch ký ức từ trước đến nay của cả hai, khiến bọn họ trở nên vô hại rồi nộp cho nha sai ở chiêu môn thành, hai người này hẵn là tội phạm có tiếng trong thành, nếu bị mất hết ký ức rồi bị quẳng ở trước cửa nha môn, người ở đó ắc có cách biến hai người này thành nhân vật có ích cho họ, Mã Khắc Nhĩ cùng Lý A Phú hay làm chuyện thất đức xử trí như thế này đã là nhân rừ với họ rồi.

sau khi Hàn Thiên đánh ngất Lý A Phú đi Nhược Mộng liền xóa sạch ký ức của cả hắn cùng Mã Khắc Nhĩ, tiếp đó Hàn Thiên cũng không quên thó luôn túi càn khôn của hai người này, dù sao cũng sẽ đưa họ đến nha môn, để lại tài phú ở chổ họ thì chỉ làm đám người ở nha môn được lợi.

sau khi xong việc của du hồ bang, Nhược Mộng liền điều tra thức hải của tên đạo tặc vừa bị bắt, gã này nhìn khá giống một nam nhân tam tuần khá ranh mãnh, nhưng sau khi nhìn xong tràng cảnh của Mã Khắc Nhĩ cùng Lý A Phú thì cũng đã không nhịn được mà giãy giụa Liên hồi, bất quá thực lực của gã chỉ là võ sư giai trung tầng có cố mấy cũng chẳng thể thoát nổi đám dây leo trói buộc được một ma đạo sư đỉnh phong như Nhược Mộng tạo ra, tên nọ bất đắc dĩ cũng phải chịu kiếp số bị đánh ngất rồi tiếp nhận điều tra thức hải.

sau khi điều tra thức hải của tên đạo tặc nọ Nhược Mộng liền bớt đi phần nào lo lắng, tên đạo tặc này dường như cũng chỉ là mật thám được thuê đi tìm Nhược Mộng nàng, hắn dựa vào miêu tả của người thuê để mà đi điều tra, một đôi nữ nhân đi cùng nhau, dung mạo của ai ai cũng rất xinh đẹp, Nhược Mộng che mặt thì khỏi nói nhưng mà A Liên thì gã vừa nhìn một cái liền đã nhận ra, một mình gã phụ trách điều tra ở chiêu môn thành nên nếu báo cáo suông thì cũng chả có ai tin, vậy nên gã mới liều mạng trộm viên ngọc bội của Nhược Mộng trong lúc nàng sơ ý.

Bản thân là mật thám nên tốc độ của gã cũng chẳng vừa, sau khi Nhược Mộng nàng bị gã giật mất ngọc bội trên đường thì A Liên liền mau chóng đuổi theo, bản thân nàng tốc độ cũng chẳng cao mấy nên về dịch trạm đợi tin tức, A Liên công cốc trở về báo cáo tình hình, Nhược Mộng nàng liền cùng cô ấy đến canh chừng ở ngoại vi tổng bộ du hồ bang, thấy mãi mà tên đạo tặc này vẫn chưa ra nàng liền bố trí ngũ âm truy tung trận ở quanh tổng bộ du hồ bang rồi trở về dịch trạm, chuyện sau đó thì ai cũng biết.

Riêng thông tin về tổ chức tình báo mà gã này làm việc thì được giấu rất kỹ, công việc cũng được giao theo nhiều trình tự và rất cẩn mật nên Nhược Mộng cũng chẳng điều tra được gì thêm, chỉ biết tên đạo tặc này đã di chuyển gần mười vạn dặm mới đến được chiêu môn thành này để điều tra, nơi hắn xuất phát là một tòa thành nhỏ tên mục câu ở tận rìa biên giới phía bắc của đại ninh đế quốc, do khoảng cách điều tra quá xa nên tin tức điều tra được tên đạo tặc vẫn chưa thông báo cho ai biết, có vẻ như hiện tại Nhược Mộng có thể tạm thời yên tâm là hành tung của mình vẫn chưa bị lộ.

Sau khi biết rõ mọi chuyện Nhược Mộng liền xóa sạch ký ức có liên quan đến mình trong đầu tên đạo tặc này, chỉ cần ngày mai hắn thức dậy liền sẽ chẳng nhớ là bản thân đã tìm được người cần tìm ở chiêu môn thành, sau đó hắn sẽ lại tiếp tục tìm kiếm, trong thời gian này Nhược Mộng nàng và A Liên đã khởi hành đến đế đô từ lâu rồi.

Nhược Mộng giải ma pháp trói buộc trên người tên đạo tặc kia xuống, túi càn khôn bên hông hắn theo đó cũng lộ ra, Nhược Mộng khẽ chạm tay vào cái túi càn khôn nọ một viên ngọc bội hình tròn đường kính khoảng hai lóng tay liền nhanh chóng được lấy ra.

viên ngọc bội nọ tuy nhìn rất bất phàm toàn thân lúc nào cũng phát ra ánh sáng lam huyền bí hút mắt người nhìn, nhưng mà khả năng điêu khắc của người làm ra nó dường như lại chẳng cao siêu gì, một miếng ngọc đẹp như thế mà hình khắc trên đó chỉ mấy làn sóng nhìn cực kỳ thô cứng, điều này khiến cho viên ngọc bội không giống như trang sức của nữ nhân, mà giống một món cổ khí nào đó hơn.

Mặt dù vậy khi Nhược Mộng đeo nó vào bên hông thì khí chất thanh nhã uyển chuyển của nàng vừa hay lại vô cùng tương hợp với ánh sáng xanh huyền bí mà viên ngọc phát ra, khí chất bất phàm phối cùng hào quang nhè nhẹ ấy càng tôn thêm vẻ đẹp hình thể siêu tuyệt phàm nhân của Nhược Mộng, cho dù lúc này nàng chỉ đơn giản đứng đó đơn giản hành động thì đám Hồng Yến Linh cũng đã tự thẹn không bằng, một nữ nhân xuất chúng đến mức chưa cần lộ mặt đã khiến nữ nhân khác phải cam bái hạ phong, cái sức quyến rũ đầy huyễn hoặc của Nhược Mộng chính là thứ chỉ có tiên tử trên trời mới may mắn có được.

Hàn Thiên chưa từng gặp qua tiên nữ, nhưng tiên nữ thì cũng có người từng xuất thân từ phàm nhân, mà Nhược Mộng thiên sinh đã có khí chất vượt trên chúng nhân, đừng nói là tiên nữ cũng khó có ai trên được nàng, mà trong khắp thiên địa này tìm được người có khí chất u nhã diễm lệ được như nàng thôi cũng đã là chuyện cực kỳ khó rồi.

Tất cả những nam nhân ở chỗ này dù ít dù nhiều cũng đã từng có đối tượng để theo đuổi, nhưng nếu nói họ không điên đảo thần hồn vì Nhược Mộng thì chính là nói khoác, ngay cả A Liên là thị nữ bên người của Nhược Mộng thôi cũng đã xuất chúng đến mức cực điểm, bọn Liễu Duệ vì bối phận của hai bên nên chẳng dám mơ nhiều, nhưng nếu nói Nhược Mộng quả thực có một chút hứng thú với họ thì ngay đến chính họ cũng phải tự vấn tâm can đến cả vạn lần là liệu bản thân có bỏ qua đối tượng cũ để hướng đến Nhược Mộng?, tuy thật đáng buồn nhưng có lẽ kết quả cả vạn lần ấy vẫn đều chỉ là một chữ “có”

Hồng Yến Linh ngạo khí thiên sinh vốn chẳng chịu thua thiệt cho ai, lúc này dù lòng thật sự phục nhưng bên ngoài thì lại không như thế, bằng giọng chế nhạo nàng khẽ nói.

-chỉ là một miếng ngọc với chế tác thô thiển nhìn có chút bất phàm mà thôi, vậy nhưng cũng đáng để dấy lên một trận cang qua lớn cơ đấy!

Nhược Mộng bản tính thanh thuần vốn không muốn đôi co với Hồng Yến Linh, nhưng A Liên thì không đơn giản như thế một câu không hợp liền muốn ăn thua đủ với Hồng Yến Linh ngay, may mắn Hàn Thiên đã lên tiếng trước, giọng hắn đầy trịnh trọng nói.

-Hồng Yến Linh cô chớ có nói bừa, Hẵn là cô cũng từng thấy qua chyện người khác mua một cái trứng với giá bảy mươi vạn linh thạch, tuy ta không rõ cái trứng đó có giá trị như thế thật không nhưng hiện tại ta có thể khẳng định với cô, viên ngọc mà cô cho là thiếu tinh mĩ ngay trước mắt có giá đến hơn một trăm vạn linh thạch đấy.

Trừ chủ tử hai người Nhược Mộng tất cả những người còn lại ở chổ này đều gần như không thở nổi, viên ngọc như thế lại có giá cả trăm vạn linh thạch? Nếu đây là sự thật thì bối phận của Nhược Mộng chỉ có thể được họ hình dung bằng bốn chữ “cao không thể với”.

Hàn Thiên lại bình tĩnh nói.

-viên ngọc đó hẵn là hải tâm linh mẫu, chỉ có thể tìm thấy ở những vùng biển sâu nhất, xa sôi nhất nếu không có thực lực siêu tuyệt chúng nhân thì không thể tìm được, nó hấp thụ thủy khí ở hải vực vô tận, tích tụ tinh hoa hàng vạn năm, cuối cùng lại trải qua áp lực kinh khủng dưới đáy biển mà thành hình, đeo nó bên người thì bách hỏa khó nhiễm, tâm cảnh lúc nào cũng được thanh tĩnh minh mẫn, võ giả chuyên tu thủy hệ đeo vào thì có thể được hổ trợ về mặt cảm ngộ đối với công pháp cũng như võ kỹ thủy hệ, ma pháp sư thủy hệ như Nhược Mộng cô nương đeo vào thì có thể giúp thần thanh khí sảng, liên kết của bản thân với thủy khí trong môi trường tăng vài bậc, khi sữ dụng ma pháp thủy hệ cũng nhuần nhuyễn và thần tốc hơn nhiều, mọi người ở đây có biết điều đó nghĩa là gì không? Rất đơn giản thôi đó là người tu luyện sẽ có được một sự trợ giúp lớn khôn cùng, lúc tu luyện thì như ngồi trên bảo khí phi hành ngày đi ngàn dặm, còn lúc chiến đấu thì như có thần minh phù trợ dùng bất kỳ đòn nào cũng như nước chảy hoa trôi.

Dừng một chút hắn lại tiếp.

-hình điêu khắc trên viên ngọc ấy đơn sơ thiếu tinh tế chính là vì bản thân hải tâm linh mẫu quá cứng chắc vô cùng khó chế tác, tinh hoa thủy khí của một vùng biển rộng hàng ức dặm vuông chỉ để tụ hội thành một viên hải thạch như thế, độ hiếm có thì không cần bàn cãi, người ta định giá một trăm vạn linh thạch một viên chính là thực tế vô cùng hợp lý.

Nhược Mộng sau khi nghe kiến giải của Hàn Thiên thì không khỏi hân hưởng nói.

-Hàn công tử không những tu vi trác tuyệt mà kiến văn cũng uyên bác vô cùng, không biết là công tử từ đâu mà có được thông tin về chuyện của hãi tâm linh mẫu vậy?

Nét mặt Hàn Thiên thoáng ưu phiền, kiến thức này chẳng phải là trong sách cổ của tiểu y sư đó hay sao?, nàng ấy vốn chính là như thế luôn thích tìm hiểu những kiến thức về thế giới, Hàn Thiên hắn được như hôm nay cũng chính là được nàng chỉ bảo tậng tình trong suốt hơn ba năm.

Đột nhiên nhớ lại chuyện không vui Hàn Thiên liền bất chợt thu lại nét ưu phiền rồi khẽ cười nói.

-đó chỉ là chút kiến thức căn bản mà ta tình cờ đọc được trong sách, Nhược Mộng cô nương không cần quá bất ngờ, hiện tại những gì cần làm cũng đã làm xong rồi, thiết nghĩ chúng ta nên đi giải quyết nốt những chuyện còn lại thôi.

Bình Luận (0)
Comment