phút chốc hàng đống võ tông cường giả thân trang đầy đủ xông đến chỗ Hàn Thiên, tình hình này, hắn dù có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào chống lại, bất quá đám võ tông kia vừa xông tới, phía trước mặt Hàn Thiên liền đã có một bóng người khôi vĩ xuất hiện trong tích tắt.
một luồn lực lượng hùng mạnh thoáng qua, hàng đống võ tông đang lao tới đã bị luồn lực lượng kia chấn văng mất, định hình nhìn lại, Chung Ly đã ở trước mặt Hàn Thiên từ khi nào, đòn bảo vệ vừa rồi, tất nhiên là do Chung Ly tung ra.
Huyền Minh đế thấy cảnh này, long nhan càng thêm đại nộ, ông ta trầm giọng gằng lớn.
-thần võ minh các ngươi đang muốn khiêu chiến hoàng quyền?
Chung Ly nét mặt không chút lo sợ đáp.
-ta đây chính là đang đại diện thần võ minh chủ trì công đạo cho tu chân giả, Hàn Thiên không hề nói sai câu nào, tự ta cũng khâm phục cậu ấy hết mức, nếu hôm nay hoàng đế bệ hạ muốn cậy thế áp bức, thần võ minh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thực lực của Chung Ly rõ ràng là vô cùng cao cường, hầu hết cận vệ ở chính điện đều không phải đối thủ của hắn, nếu hiện tại Huyền Minh đế thực sự muốn động thủ với Hàn Thiên, thế thì ông ta phải điều động đến đại năng giả của khách khanh điện, cơ mà như thế cũng là chính thức dấy lên can qua với thần võ minh.
trong lúc Huyền Minh đế còn trù trừ chưa quyết, Chung Ly đã vội lên tiếng tiếp.
-hoàng đế bệ hạ muốn Hàn Thiên vào hoàng triều, không phải là vì coi trọng tài năng của hắn, muốn hắn phụng sự cho hoàng thất, chứ không phải gia nhập vào các thế lực không trực thuộc quản lý của hoàng thất, hay là giới hắc đạo hay sao?.
-nếu Hàn Thiên hắn đã không muốn đầu nhập vào hoàng triều, bệ hạ lại sợ hắn hưởng đãi ngộ lại không cống hiến cho đế quốc, thu bên mình không được, trở mặt cũng không được, vậy để giải quyết vấn đề này, ta kiến nghị hoàng đế bệ hạ nên ban thiên mệnh bài cho Hàn Thiên hắn, trên thực tế hắn vẫn chẳng liên quan đến hoàng thất, nhưng khi có việc cần, hoàng thất cũng có thể dựa vào thiên mệnh bài triệu hắn về, kiến nghị của ta không biết bệ hạ cảm thấy thế nào?.
Chung Ly vừa dứt lời, nét mặt Huyền Minh đế liền thoáng rơi vào trầm tư, thiên mệnh bài là một hồn khí giao ước truyền từ thượng cổ xuống, hầu hết hoàng thất của các đế quốc trên đại thiên giới đều có hồn khí này, khi hai bên dùng thiên mệnh bài đưa ra giao ước, giao ước này giữa hai bên liền được cả thiên đạo công nhận, quyền lực của giao ước kia vô cùng lớn, một khi đã lập ra giao ước, dù là hoàng đế một đại quốc gia cũng không dám phá bỏ.
Vì thế cho nên khi nghe nhắc đến Thiên Mệnh bài, nét mặt huyền minh đế mới trầm tư đến thế, trù trừ một lát, Huyền Minh đế âm trầm nói.
-Chung Ly ngươi hẵn cũng biết thiên mệnh bài là vật như thế nào?, Hàn Thiên hắn hiện tại có đủ thực lực và bối phận để hoàng thất ta phải dùng đến thiên mệnh bài với hắn hay sao?.
Huyền Minh đế vừa nói xong, Chung Ly liền cười ha hả đáp.
-là cá nhân có tư chất thượng đỉnh vô song, mười lăm tuổi đạt thực lực tung hoành khắp đại võ sư giai không đối thủ, quanh người có vô số bằng hữu thân thuộc với tiềm năng không kém, một nhân vật như thế, nếu còn không xứng được ban thiên mệnh bài, thần võ minh ta nguyện bỏ một vị trí trong chấp sự đoàn mời Hàn Thiên hắn về ngồi.
Lời của Chung Ly làm Huyền Minh đế không khỏi động dung, tiềm năng của Hàn Thiên, ông ta tất nhiên nhận ra, nếu không thì đã chẳng ba lần bốn lượt lôi kéo, chỉ là thiên mệnh bài giao ước chính là đồng cấp, không giống như giao ước làm trưởng lão với khách khanh điện, tùy thời có thể bị điều động, giao ước của thiên mệnh bài còn phải xem ý tứ của cả hai bên, điều lệ nhiêu khê trong đó là do hai bên cùng đặt ra, vậy nên nếu dùng đến thiên mệnh bài, Hàn Thiên hắn liền có thể coi như ngoài vùng quản thúc của hoàng thất đại ninh luôn rồi.
Nhưng nếu hiện tại không dùng đến thiên mệnh bài, hoàng thất càng khó giữ chân Hàn Thiên, sự tình hôm nay đã làm Hàn Thiên hắn không vừa ý với hoàng thất, sau này nếu lại muốn khuyên hắn đầu nhập hoàng thất, điều này lại càng bất khả, nếu là bình thường, Huyền Minh đế có thể dựa vào nhiều lý do ép buộc Hàn Thiên vào khuôn phép, thế nhưng thần võ minh vẫn còn nhăm nhe một bên, chỉ cần hoàng thất để thoát Hàn Thiên, thần võ minh sẽ lập tức nhảy vào lôi kéo.
Ngàn năm nay thần võ minh luôn là hòn đá ngán chân hoàng thất, nếu hôm nay để chúng lôi kéo được hai thiên kiêu có tiềm năng vô hạn là Hàn Thiên và Nhược Mộng về phe mình, vị thế của hoàng thất càng không vững vàng, bây giờ có thể không thấy rõ, nhưng mười năm hai mươi năm sau lại thế nào?, Hàn Thiên hắn rõ ràng có khả năng lôi kéo vô vàn người tài về phía mình, trong lý khố đại học viện, hiệp minh hội do hắn thành lập mạnh như mặt trời ban trưa, nếu thực sự để Hàn Thiên hắn về phía thần võ minh, tương lai hoàng thất sẽ rơi vào thế bị động, trong cuộc chiến giành quyền lực với võ quyền tại đại ninh.
Gần năm mươi năm nay, Huyền Minh đế hắn chưa từng phải trãi qua quyết định khó khăn thế này, hắn có thể lựa chọn tiễu trừ luôn Hàn Thiên, nhưng còn Nhược Mộng thì sao?, người như nàng chính là vạn năm có một, không kể đến tài năng tuyệt thế, chỉ riêng dung mạo cùng khí chất trên đời có một kia, Huyền Minh đế hắn giá nào cũng phải tìm cách lôi về cạnh mình, sao có thể xuống tay?.
Hàng đống suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Huyền Minh đế, giây lát sau ông ta dường như đã tính đến điều gì đó?, nét mặt thoáng hòa hoãn lại, Huyền Minh đế trầm trọng nhìn Hàn Thiên nói.
-ta có thể ban thiên mệnh bài ra, thế nhưng Nhược Mộng cũng phải nhận một tấm, hai người các ngươi đều có thiên tư cùng độ trọng yếu ngang nhau, nếu chỉ một mình Hàn Thiên ngươi nhận lệnh thì không được.
Thiên mệnh bài Hàn Thiên tất nhiên đã từng nghe qua, đó là một hồn khí giao ước truyền từ thượng cổ xuống, hai bên giao ước với thiên mệnh bài đều phải trích xuất ra tinh huyết của mình, sau đó dùng linh khí khắc lên thiên mệnh bài giao ước giữa cả hai, sau khi khắc xong giao ước, một luồn ấn ký từ thiên mệnh bài phát ra, sẽ đầu nhập vào thần hồn của cả hai người thực hiện giao ước.
Một khi giao ước được thành lập, thiên mệnh bài sẽ chia làm hai, mỗi bên giữ một tấm, chỉ cần một bên phá vỡ giao ước, bên còn lại có quyền kích hoạt thiên mệnh bài đánh tan thần niệm của bên còn lại, thiên mệnh bài bản thân nó đã là một hồn khí vô cùng bất phàm, lại để nó khắc ấn ký vào thần hồn, vốn là thứ dễ bị tổn thương nhất, vậy nên một khi đã lập giao ước, tính mạng của mỗi bên đều phải đem ra thế chấp.
Món hồn khí nguy hiễm như thế, Hàn Thiên sao lại để Nhược Mộng bị dây vào cơ chứ?, Nhược Mộng còn chưa kịp đáp lời Huyền Minh đế, Hàn Thiên đã nhanh chóng đứng ra nói.
-điều này là không thể, Hàn Thiên ta là người đại ninh đế quốc thì thôi đi, Nhược Mộng nàng ấy vốn chẳng phải là người ở đây, tại sao lại phải lập khế ước thiên mệnh bài với hoàng thất đại ninh chứ?, nếu hoàng thất đại ninh không dung, nàng ấy cùng lắm khăn gói rời khỏi đây, cần gì phải liều mạng lập khế ước thiên mệnh bài làm gì?.
Hàn Thiên vừa dứt lời nét mặt huyền minh đế liền có chút xa sầm, một thiên kiêu trẻ lại dám đối kháng hoàng quyền đến cùng, nếu không phải có Chung Ly bảo vệ, Huyền Minh đế ông ta đã lập tức cho người giết luôn Hàn Thiên hắn tại triều đường này rồi, một con hổ chưa trưởng thành, giết đi rồi cũng không có gì đáng tiếc, chỉ sợ để sổng nó sau này sẽ thành đại họa.
Huyền Minh đế sau một thoáng suy nghĩ cũng quyết liệt nói.
-một mình Hàn Thiên ngươi nhận thiên mệnh bài cũng không sao, bất quá giao ước giữa ngươi và hoàng triều đều phải tính thêm Nhược Mộng vào, nếu các ngươi không đồng ý, đại ninh đế triều dù rộng lớn cũng sẽ không có nơi nào cho các ngươi dung thân, ý trẫm đã quyết, các ngươi hiện tại có thể chọn lựa.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, Nhược Mộng đã ở phía sau nắm nhẹ lấy cánh tay của Hàn Thiên, hắn quay đầu nhìn lại, liền đã thấy trong mắt Nhược Mộng chính là một bộ dáng quyết tâm cùng hắn tiến thoái, không cần quá nhiều thời gian suy nghĩ, Nhược Mộng đã bước ra phía trước dỏng dạt nói.
-tính thêm thì tính thêm đi, Hàn Thiên huynh ấy có chuyện, Nhược Mộng đương nhiên sẽ cùng huynh ấy tiến thoái, giao ước của Hàn Thiên huynh và hoàng triều, cứ cho ta thêm một vị trí.
Thấy cả Hàn Thiên và Nhược Mộng đều đã thống nhất, Huyền Minh đế liền truyền chỉ.
-mang thiên mệnh bài lên.
Ngay lập tức thái giám tổng quản đã mau chóng dâng lên một chiếc khay đỏ, bên trên đó chính là một tấm lệnh bài được ghép với nhau bằng hai nửa riêng biệt, cả tấm lệnh bài đều ánh lên một màu kim loại cổ kính.
Thiên mệnh bài vừa được đưa lên, Huyền Minh đế đã nhìn Hàn Thiên, âm trầm nói.
-thiên mệnh bài đã được đem ra, hiện tại trẫm sẽ ra giao ước, Hàn Thiên ngươi cùng Nhược Mộng được gia phong làm hộ quốc công thần, các ngươi sẽ không bị bất cứ điều ràng buộc nào từ hoàng triều bao gồm cả trẫm, hộ quốc công thần mỗi năm được hoàng triều cấp cho bổng lộc tương đương trăm vạn linh thạch, mỗi khi hoàn triều có việc cần điều động, các ngươi không được từ chối, ngoài ra giao ước này sẽ có thời hạn trong ba mươi năm, hai người các ngươi có đồng ý hay không?.
Hàn Thiên sau khi nghe xong lời của Huyền Minh đế thì nét mặt thoáng tối sầm, hộ quốc công thần, danh xưng nghe rất ý vị, mỗi năm lại còn được phát trăm vạn linh thạch bổng lộc, thế nhưng trong ba mươi năm phải nghe lệnh hoàng triều điều động, mà lệnh điều động này là gì?, giới Hạn ra sao?, đều không có quy định, Huyền Minh đế ra giao ước thế này, thực sự không khác gì biến Hàn Thiên hắn cùng Nhược Mộng trở thành lính đánh thuê cho hoàng thất, điều lệ như vậy Hàn Thiên hắn tất nhiên không bao giờ đồng ý.
Bằng ánh mắt quyết liệt Hàn Thiên đáp lời.
-giao ước này bọn ta không chấp nhận, ba mươi năm làm việc cho hoàng thất, chẳng lẽ nếu các người lệnh Hàn Thiên ta giết người phóng hỏa, hay lệnh Nhược Mộng nàng ấy tiến cung làm phi tần, thì đều phải thực hiện hay sao?, nếu hoàng thất ra những yêu cầu vô lý như thế, mà chúng ta cũng phải thực thi, vậy thì giao ước này chúng ta không đời nào chấp nhận.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Huyền Minh đế đã ầm trầm hỏi lại.
-thế Hàn Thiên ngươi muốn giao ước như thế nào thì mời vừa lòng?.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Hàn Thiên hiên ngang đáp.
-ta muốn hoàng thất các ngài không nhúng tay, hoặc gây khó dễ vào bất kỳ sự tình gì ảnh hưởng đến cuộc sống của ta, Nhược Mộng, cùng những bằng hữu xung quanh ta, đổi lại trong tương lai, khi quốc gia lâm vào cảnh hiễm nguy, nếu hoàng thất có yêu cầu, ta cùng Nhược Mộng sẽ ra tay trợ giúp ba lần, chỉ cần yêu cầu kia của hoàng thất không nằm ngoài khả năng của chúng ta, càng không trái với luân thường đạo lý, chúng ta nhất định không từ nan, ngoài ra người thực hiện giao ước cùng ta phải là người có bối phận cao cỡ tôn tử dòng chính của hoàng thất Thái Văn.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Huyền Minh đế đã đập bàn thật mạnh, rồi thất thố quát lớn.
-ngông cuồng, Hàn Thiên ngươi nghĩ bản thân là ai?, lại dám đưa ra yêu cầu không biết điều như thế?, khi quốc gia lâm nguy, trợ giúp ba lần?, các ngươi coi trọng bản thân mình quá rồi đấy!.
Trước cơn động nộ của Huyền Minh đế, Hàn Thiên chỉ bình thản đáp.
-chúng ta một là không nợ nần gì hoàng thất, hai là không đòi lợi ích hay quyền lực, chúng ta chỉ muốn có một cuộc sống bình phàm không lo không nghĩ, nếu vì sự ép buộc của ai đó mà phải đánh mất đi cuộc sống đang có, chúng ta thà từ bỏ đế đô, từ bỏ đại ninh đế quốc tìm một nơi khác sinh sống, trời đất bao la, đại thiên giới to lớn như thế, hà tất phải chôn chân mãi một nơi?
Hàn Thiên vừa dứt lời, Huyền Minh đế càng thêm động nộ, ông ta đã bị chọc giận đến mức mất bình tĩnh, chỉ có thể mở giọng nói “ngươi” một tiếng, kết quả liền đã không thể nói tiếp câu liền kề, sau khi hít mấy hơi thật sâu, Huyền Minh đế ánh mắt thoáng hiện nét thâm u, ông ta bất chợt trở giọng thú vị nói.
-hảo bản đế chấp nhận giao ước này của ngươi, người đâu triệu Thái Văn Lưu đến đây cho trẫm, hắn sẽ đại diện hoàn thất ta lập giao ước với Hàn Thiên.
Huyền Minh đế vừa dứt lời, Chung Ly ở một bên liền nói với giọng bất bình.
-dân chúng bình phàm ở đại ninh có thể không biêt Thái Văn Lưu là người thế nào, nhưng Chung Ly ta sao có thể không biết kia chứ?, Thái Văn Lưu căn bản chỉ là một nhi tử bất cầu tiến của bình đông vương quá cố, hắn ta dù mang tiếng là tôn tử trực hệ dòng chính đời này, của hoàng thất Thái Văn, thế nhưng bản thân hắn lại là con do một cung nữ sinh ra, cha hắn bình đông vương đã tử chiến sa trường từ lâu, mà nối dõi ông ta, Thái Văn Lưu lại là kẻ kém tiền đồ nhất.
-Hoàng đế bệ hạ đem Thái Văn Lưu ra lập giao ước với Hàn Thiên, đây căn bản chính là muốn đem mạng của Hàn Thiên nắm trong tay, Thái Văn Lưu dù mất mạng thì cả triều này cũng chẳng ai tiếc thương, còn Hàn Thiên nếu mất mạng vậy thì bằng hữu thân nhân của hắn kêu thán với ai?, hoàng đế bệ hạ tính toáng cũng sâu xa phết.
Chung Ly nói xong liền mặt kệ nét mặt tối đen của Huyền Minh đế, Hàn Thiên nhìn về ông ta với nét cảm tạ, ông ta cũng cười hòa nhã đáp lễ, điệu bộ giống như hoàn toàn đứng về phe hắn vậy, điều này làm Hàn Thiên thực sự cảm kích từ tận đáy lòng.
Trong lúc Huyền Minh đế vẫn còn đang suy tính, Lưu Mộ ở một bên đã nhanh chóng bước ra nói.
-nhi thần nguyện cùng Hàn Thiên ký giao ước, hắn là do nhi thần tiến cữ, bây giờ sự tình thành ra thế này, nhi thần nguyện dùng mạng mình cùng hắn ký giao ước.
Nét mặt Huyền Minh đế đang lúc động nộ, vừa nhìn thấy cảnh này lại càng thâm trầm hơn bao giờ hết, Lưu Mộ là ái tử ông ta vô cùng coi trọng, có thể coi trong đám nhi tử của mình, Lưu Mộ là người mà Huyền Minh đế cảm thấy có tư cách giành được hoàng vị đời sau nhất, lý ra với đầu óc và nhãn quan của mình. Lưu Mộ hắn không nên tự đặt bản thân vào chỗ nguy hiễm, không nên đặt phụ thân của hắn vào thế khó như vầy.
Khẽ thu lại nét giận dữ, trên mặt Huyền Minh đế lúc này chỉ là nét trầm tư kèm chút thất vọng hỏi lại Lưu Mộ.
-ngươi thật sự muốn đem mạng mình ra lập giao ước với Hàn Thiên?.
Nhìn nét thất vọng kèm chút buồn bã sâu kín trong mắt phụ thân mình, Lưu Mộ liền không dám ngẩn đầu lên nữa, bất quá cách hành sự của bao đời đế quân trước đây đều là bá quyền như thế, thậm chí ngay lúc này, Lưu Mộ hắn vẫn cảm thấy hành động của phụ thân mình là không đúng, thế nhưng thân vừa là nhi tử, cũng vừa là thần tử, Lưu Mộ hắn không thể cãi lại ý vua cha, trên cương vị là một bằng hữu, hắn lại càng không thể bội nghĩa với Hàn Thiên, vậy nên thứ hắn có thể làm lúc này, chính là lấy tính mạng bản thân ra ràng buộc phụ thân cùng Hàn Thiên, khiến hai người này không tiếp tục leo thang căng thẳng nữa, có như thế hậu tràng của chuyện này mới có thể thu xếp ổn thõa.
Vậy nên dù không dám nhìn thẳng vào mặt Huyền Minh đế, Lưu Mộ vẫn chắc nịch nói.
-đây chính là chủ ý của nhi thần, có thể cùng phụ thần phân ưu, nhi thần không mong gì hơn.
Chuyện đã đến nước này, Huyền Minh đế dù muốn làm khác cũng không thể, đứa con mà ông ta xem trọng nhất lại đặt nặng tình cảm hơn quy cũ và lợi ích của bản thân hắn và gia tộc, Lưu Mộ đã như thế, Huyền Minh đế liền cảm thấy kỳ vọng bao lâu nay của mình dường như đều đổ vỡ, khẽ thở ra một hơi, ông ta hạ giọng nói.
-được rồi trẫm chuẩn tấu cho ngươi, tự liệu mà làm.
Điều khoảng giao ước đã bàn xong, người thực hiện giao ước cũng đã có, Hàn Thiên cùng Lưu Mộ lần lượt tiến đến nhỏ một giọt máu của mình vào thiên mệnh bài, máu vừa thấm vào thiên mệnh bài, cả tấm lệnh bài liền ánh lên một luồn sáng đỏ huyền bí.
Kế đến chính là điều khoản giao ước mà hai bên đã thống nhất, sau khi dùng linh khí khắc điều lệ lên cả hai mặt của thiên mệnh bài, hai luồn linh khí màu đỏ thẩm từ lệnh bài liền phóng đến trước mặt Lưu Mộ cùng Hàn Thiên, sau khi cả hai khắc ấn ký này vào thần niệm của mình, giao ước sẽ chính thức có hiệu lực, lúc đó tính mạng của người này liền nằm trong tay người kia, chỉ cần một bên làm trái giao ước, tính mạng của hắn sẽ khó bảo toàn.
Hàn Thiên nhìn thẳng vào mắt Lưu Mộ, sau lại nhìn vào thiên mệnh bài dưới khay, giọng điệu có phần kỳ lạ nói.
-thiên mệnh bài có hiệu lực trong vòng mười trượng khi ở gần nhau, nếu huynh tự ý hạ sát thủ với ta, trước khi chết ta cũng có thể làm tương tự với huynh, một khi đã lập giao ước, tính mạng của hai ta sẽ bị ràng buộc, Lưu Mộ huynh suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Nhìn vào nét mặt pha lẫn giữa sự thâm trầm, ngông cuồng, và thú vị của Hàn Thiên, Lưu Mộ liền nhất thời không đoán được hắn đang nghĩ gì?, bất quá là một người hiểu đạo lý, Lưu Mộ vẫn thành tâm nói.
-sự tình này là do ta lôi Hàn huynh đệ vào, vậy nên xảy ra chuyện ta tất nhiên không thể trốn tránh.
Nghe xong lời này của Lưu Mộ, Hàn Thiên liền thoáng cười ha hả đáp.
-có ý tứ, ta quả nhiên không nhìn lầm Lưu Mộ huynh, bất quá chỉ cần chúng ta đều tuân thủ giao ước, thiết nghĩ sự tình sẽ không diễn biến xấu đến mức chúng ta phải dùng đến thiên mệnh bài.
Vừa dứt lời, Hàn Thiên đã khu động ấn ký của thiên mệnh bài vào giửa mi tâm, Lưu Mộ cũng làm tương tự, sau khi ấn ký khắc vào thần hồn của người giao ước. trên hai mặt của Thiên Mệnh bài liền sáng lên hai đốm lửa nhỏ, kế đến chúng tách ra làm đôi, Hàn Thiên cùng Lưu Mộ mỗi người cầm một tấm thiên mệnh bài, giao ước đánh đổi bằng mạng sống này, hiện tại coi như đã làm xong.