Hàn Thiên Ký

Chương 233 - Thành Giao.

Cảnh sắc hữu tình, mỹ nhân như họa, nếu là một ai đó khác rơi vào tình cảnh của Hàn Thiên lúc này, dám chắc khó thoát khỏi lưới tình, bất quá lưới thì có thể có, còn tình thì chưa biết có không.

Ban đầu Hàn Thiên vẫn còn hoài nghi Đông Phương Thái Ngọc rốt cuộc là người như thế nào, bất quá vừa nãy đánh vào mông nàng ta một cái, hắn liền ngay lập tức biết được.

Hóa ra Đông Phương Thái Ngọc chỉ cố tỏ ra phong lưu trăng hoa, thực chất nàng ta đối với mấy chuyện nam nữ kia cực kỳ thiếu kinh nghiệm, Hàn Thiên hắn chỉ ôm nàng ta một cái, phản ứng của nàng ta liền cực kỳ mãnh liệt, dù đã cố điều chỉnh trạng thái, thế nhưng chút ngượng ngùng e thẹn bản năng của thiếu nữ thì vẫn còn nguyên.

Vừa chạm và người Đông Phương Thái Ngọc một lần, Hàn Thiên hắn liền nhận ra ngay lập tức, nàng ta kiều diễm kinh nhân, hẵn rất giỏi chuyện đem bản thân ra làm mồi câu dẫn không ít nam nhân, bất quá bản thân nàng ta thì yêu quý tấm thân ngàn vàng của mình còn hơn cửu thiên thần bảo.

Bởi vậy nên chuyện dùng thân thể mua chuộc người khác hẵn là không có trong suy nghĩ của nàng ta ngay từ đầu, còn chuyện ngẫu nhiên có hứng thú với một nam tử vừa mới gặp, đây càng là chuyện không thể nào, khẽ cười khẩy một tiếng, Hàn Thiên nhìn thật sâu vào nhãn thần của Đông Phương Thái Ngọc nói.

-cô không cần thiết phải giả vờ nữa, Hàn mỗ biết thừa mọi chuyện, cô căn bản còn chưa phải nữ nhân thực thụ, lại còn cố tỏ nét lẳng lơ phong hoa làm gì?, ngay từ đầu đã không có chuyện cô muốn đem thân ra làm giao dịch, cô căn bản chỉ muốn lợi dụng người khác, còn bản thân thì lành lặn nguyên vẹn, không chút tổn hao, chẳng hay ta nói thế có đúng chăng?.

Gương mặt Đông Phương Thái Ngọc thoảng có vài tia nhiệt khí trào lên, nhìn nét mặt đỏ thắm pha chút ngại ngùng kia, Hàn Thiên càng chắc chắn bản thân không có đoán sai, Đông Phương Thái Ngọc nàng ta vẫn còn là xử nữ, có lẽ bị hắn phi lễ rồi đoán trúng tim đen, thế nên lúc này đang không biết nói gì?.

Nhìn nét quyến rũ yêu kiều, pha chút thẹn quá hóa giận kia, nội tâm Hàn Thiên không nhịn được muốn trêu đùa nàng thêm một lần, hắn giơ tay định giật đi vạt áo mỏng choàng quanh người Đông Phương Thái Ngọc, bất quá nàng ta đã nhanh chóng giữ chặt hai vạt áo, rồi cười quyến rũ đáp.

-không phải nữ nhân thực thụ thì đã sao?, với thiên phú và nhan sắc của ta, trên đời này có nam nhân nào xứng đáng chiếm hữu được chúng?, bất quá mọi chuyện cũng không hẵn phải nhất định là như thế.

Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền choàng người về phía Hàn Thiên, cánh tay đang giữ hai vạt áo cố ý buông lỏng, ngay lập tức một cái khe vực sâu hun hút, giữa hai ngọn ngọc phong lồ lộ tuyệt mỹ, liền hiện hữu trước mắt Hàn Thiên.

Đông Phương Thái Ngọc quả thực là tuyệt thế vưu vật, chỉ khuôn ngực cao vút đầy đặng kia thôi cũng đủ khiến mọi nam nhân đều thất kinh hồn phách, Hàn Thiên cũng không ngoại lệ, hắn chỉ dám khẽ liếc qua nơi đó một chút, liền không dám nhìn lâu, nếu thật sự bị vẻ mỵ hoặc của Đông Phương Thái Ngọc cuống hút, đại sự của hắn liền sôi hỏng bỏng không.

Nhìn thấy nét bối rối của Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc liền tỏ nét yêu dã bội phần, nàng khẽ dùng bàn tay quyến rũ ngọc ngà, chậm rãi lướt qua từng đường nét góc cạnh trên gương mặt Hàn Thiên hắn, càng đánh giá, nét vừa ý trên biểu cảm của Đông Phương Thái Ngọc càng tăng.

Lúc đầu ngón tay chạm đến chiếc cằm đầy anh khí của Hàn Thiên, nàng ta liền khẽ dùng lực đỡ nó lên một chút, ngay lập tức Đông Phương Thái Ngọc khẽ cất lời, làn hương thơm huyễn hoặc đầy yêu dã từ hơi thở của nàng thoáng phả vào mặt Hàn Thiên, đến hơi thở cũng thơm dịu một cách quyến rũ động tâm can như thế, Hàn Thiên quả thực đã có chút mê mang.

Chỉ nghe tiếng Đông Phương Thái Ngọc êm ái cất lên.

-Hàn Thiên ngươi có dung mạo cực kỳ xuất chúng, nhân phẩm lẫn thiên phú cũng vô cùng bất phàm thoát tục, nếu nói có thể tìm được nam tử nào vừa mắt ta hơn ngươi, quả thực không hề có.

-như thế này đi, ta cho ngươi một cái ước hẹn, nếu trong tương lai thành tựu của ngươi làm ta vừa ý, ta khả dĩ có thể để ngươi làm nam tử thân cận của ta, chia sẻ cho ngươi một số bí mật của ta, thậm chí đến bản thân ta cũng có thể trao cho ngươi nốt.

-ngươi biết ta sẽ không nói ngoa, chủ nhân của xuân nguyệt lâu đúng là ta, tương lai ta cũng sẽ là chủ nhân của rất nhiều thứ, hiện tại trừ hoàng đế, trong vương đô này có mấy ai sở hữu nhiều nhân lực tài phú hơn ta?, ta biết ngươi không cầu danh lợi, càng không muốn bị gò bó thúc ép, ngươi chính là kiểu người giống như ta, vậy nên ta sẽ không chiêu tài ngươi làm người của mình, ngươi chỉ cần là một nam tử ở bên cạnh ta, ủng hộ khi ta cần, giúp ta chia sẽ âu lo, những thứ ta có, ngươi đều có thể tùy ý sữ dụng.

-Đó chẳng phải là một đề xuất tốt hơn xo với yêu sách mà tên hoàng đế lộng quyền kia ban cho ngươi hay sao?, chỉ cần đồng ý yêu cầu này của ta, ngươi không cần phải tiếp tục lăn lộn ở đế đô này nữa, chỉ cần đồng ý với ta, tự tại vương sẽ không còn là cái danh tự vô thưởng vô phạt nữa!.

Hàn Thiên lần này đã quan sát rất kỹ cử chỉ của Đông Phương Thái Ngọc, ánh mắt của nàng ta rất nhiệt tâm, giọng điêu cũng vô cùng dứt khoát, nàng ta dường như đang bộc bạch cho hắn thấy hùng tâm tráng chí của mình, đem thành ý của mình ra trước mắt hắn, hệt như Lưu Bị ngày trước ba lần đến nhà mời Khổng Minh, thành ý của Đông Phương Thái Ngọc hiện tại, quả thực không giả.

Bất quá nàng ta ít nhiều đều có liên can mật thiết đến đám sát thủ kia, một khi còn vướng mắt ấy, bất kỳ đề xuất nào nàng ta đưa ra đều vô nghĩa, nghĩ ngợi ít lâu, Hàn Thiên chợt tỏ nét đánh giá nói.

-ta sẽ không giấu cô suy nghĩ của mình, cho đến nay, ta chắc chắn hơn chín phần mười xuân nguyệt lâu của cô có liên cang đến đám sát thủ đã từng bị ta đánh đuổi ở diệt yên vương phủ, chỉ là càng tiếp xúc với cô và xuân nguyệt lâu, ta lại càng biết chắc, xuân nguyệt lâu là một nơi không hề đơn giản.

-cao thủ trong xuân nguyệt lâu, ta đã thấy qua, độ giàu có cùng khả năng thu thập tình báo của nơi này, ta đều đã chứng kiến, bất quá cô làm tất cả những thứ này là vì cái gì?, cô muốn là cự đầu hắc đạo, sống vô pháp vô thiên, hay cô căn bản là muốn…làm phản???.

Không nói được căn nguyên chuyện này, Hàn Mỗ tất sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện có bất cứ dây dưa gì với cô và xuân nguyệt lâu!.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền thú vị hỏi lại.

-Hàn công tử nói câu này, không sợ bản thân có đi không về hay sao?.

Khóe môi Hàn Thiên thoáng cười khẩy đáp.

-ta đã đến đây tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, xuân nguyệt lâu nếu muốn giết ta, tất nhiên sẽ là lý do để hoàn triều công khai cho người đến tra án, ta đến đây cùng với hai bằng hữu, một người trong đó có thân phận cực kỳ bất phàm, xuân nguyệt lâu có thể giết được ta, nhưng chắc chắn không thể giết được hắn, một khi hắn có lý do điều binh khiển tướng, xuân nguyệt lâu e là sẽ rơi vào cảnh nhân kiệt điêu linh!.

Ánh mắt Đông Phương Thái Ngọc thoáng nét suy tính, lời của Hàn Thiên quả thực vô cùng có ý tứ, chuyện có liên quan đến mấy chục mạng người, mà lại còn là những nhân vật có danh tiếng không nhỏ, cái này một khi bại lộ, dù xuân nguyệt lâu có gấp ba số cao thủ hiện tại, e là cũng khó chống nổi hoàng triều, sau một thoáng tính toáng, Đông Phương Thái Ngọc chợt tỏ nét âm hiễm nói.

-vậy nếu ta đem những bằng hữu thân thích của Hàn Thiên ngươi, toàn bộ đều xử lý hết thì sao?, nam thì phế hết tu vi, nữ thì bắt về làm nô tỳ, ta nhớ xung quanh tự tại vương có không ít mỹ nữ, trong số đó thì thiên mộng đế cơ nổi danh xinh đẹp bất phàm, còn hơn cả tiên nữ trên chín tầng trời, nếu ta đem nàng ấy về xuân nguyệt lâu làm thị nữ, thậm chí đem nàng ta để người của mình thỏa mãn thú vui thể xác, chắc chắn đấy sẽ là một tràng cảnh cực kỳ đặc sắc đi?.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên đã ngay lập tức vung tay chụp đến, Hàn Thiên hắn là luyện thể giả, tố chất thân thể chính là tuyệt đối bất phàm, hắn không cần đến nửa cái chớp mắt, liền đem toàn bộ khí lực, linh lực đều vận lên đến mười thành.

ở khoảng cách ngắn như thế này, cộng thêm chuyện thực lực hai bên không quá chênh lệch, Đông Phương Thái Ngọc làm sao có thể xoay sở cho kịp?, vừa mới vận lên đấu khí, hai cổ tay nàng đã bị Hàn Thiên bắt được, bằng một sức lực không thể phản kháng, nàng liền bị Hàn Thiên đè xuống chiếc ghế gấm dài.

Dù tình cảnh rất ám muội, thế nhưng trong mắt Hàn Thiên lúc này lại chỉ có nét phẫn nộ cùng đe dọa, hắn không ngần ngại áp thẳng mặt, đối diện với Đông Phương Thái Ngọc, nhãn thần nhìn sâu vào nhãn thần của nàng ta, tất cả cứ như thể, hắn muốn nàng ta nhớ kỹ, chỉ cần nàng ta dám làm điều dại dột, thứ chờ đợi nàng ta, chính là sự phẫn nộ của một sát thần.

Bằng giọng cực kỳ trầm, cực kỳ uy áp, Hàn Thiên chậm rãi nói.

-nếu cô dám động vào thân nhân bằng hữu của ta, Hàn Thiên ta cam đoan sẽ diệt trừ toàn bộ xuân nguyệt lâu, thậm chí cho dù nó có ai chống lưng, ta đều sẽ tìm đến, tiêu diệt từng kẻ, từng kẻ một, có thể là mười năm, hai mươi năm, thậm chí là trăm ngàn năm, chỉ cần ta còn sống, xuân nguyệt lâu tất gà bay chó chạy, không có giây phút nào được yên ổn, Hàn Thiên ta nói được làm được, cô không tin liền có thể thử xem?.

Lần đầu tiên nét thất thố trên mặt Đông Phương Thái Ngọc hiện rõ ràng như thế, đó là sự đan xen của muôn vàn cảm xúc hỗn tạp, trong đó có bối rối, lo lắng, tức giận, xem nhẹ, thậm chí là một chút nét hoảng hốt lo sợ, rõ ràng nàng biết Hàn Thiên hắn không dám làm chuyện bất lợi cho bản thân ở thời điểm hiện tại.

Thậm chí nàng cũng không tin chuyện một mình Hàn Thiên có thể lật đổ được xuân nguyệt lâu cao thủ tầng tầng, càng đừng nói đến những thế lực còn lớn hơn như thế nữa, nhưng rõ ràng là vậy, trong thâm tâm Đông Phương Thái Ngọc nàng vẫn có chút lo lắng.

Nếu Hàn Thiên hắn không khác biệt, hắn làm sao có thể giành được vương hiệu từ tay muôn vàn thiên tài khác ở đại ninh đế quốc?, một tên tiểu bối đến từ vùng biên ải xa xôi, trước khi hắn thực sự là tự tại vương, ai dám nghĩ hắn sẽ làm được điều đó?.

nếu Hàn Thiên hắn không khác biệt, hơn mười sát thủ tinh nhuệ mà tổ chức sát thủ hàng đầu đại lục đào tạo ra, làm sao có thể chết mất bốn người chỉ vì không tính tới sự xuất hiện của Hàn Thiên hắn?.

không có địa vị nhưng luôn được người khác tôn trọng, không có quyền lực nhưng luôn khiến người khác phải nể sợ, Hàn Thiên hắn rõ ràng có tư cách buông lời đe dọa, chỉ là một lời đe dọa từ một thiếu niên còn chưa thực sự bộc phát phong quan, Đông Phương Thái Ngọc nàng sao lại có thể lo lắng vì nó kia chứ?.

Nàng đã thấy qua bao nhiêu thiên tài kiệt xuất, trong số đó có không ít kẻ đạt được thành tựu còn cao hơn Hàn Thiên hắn kia mà?, tại sao chỉ riêng với Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc nàng mới thực sự cảm thấy một sự trầm trọng đến như thế?, hào kiệt xuất lời, nặng tựa mười vạn ngọn thiên sơn, hóa ra đó là cảm giác này?

những kẻ trong lòng có chút chùn lòng nhụt chí, hay thiếu đi sự quyết đoán cùng bá khí ngang tàng nghịch thiên, làm sao có thể phát ra uy áp vô hình kia cho được?.

Mặc dù trong lòng công nhận ý tứ của Hàn Thiên, bất quá Đông Phương Thái Ngọc từ xưa đến nay luôn là người khiến kẻ khác chịu thiệt, luôn là người ở thượng phong, vậy nên hiện tại nàng làm sao có thể cam tâm chịu thiệt khi tranh danh khí lúc đàm phán với người khác cho được?, bằng một giọng điệu có phần châm chọc cùng khiêu khích, nàng bình thản nói.

-sao Hàn Thiên ngươi không nghĩ ta sẽ cho người xử lý ngươi tại đây, sau đó dùng một kẻ khác thay thế ngươi đi ra ngoài, đợi sau một thời gian, kẻ giả danh ngươi sẽ đột nhiên biến mất, lúc đó mọi nguồn cơn đều không ai rõ, sự việc này cũng sẽ từ từ lắng xuống?.

Hàn Thiên khóe môi khẽ nhếch lên, ngay lập tức thiên mệnh bài liền bay đến trước mặt hắn và Đông Phương Thái Ngọc, khẽ nhìn thiên mệnh bài, Hàn Thiên cười khẩy nói.

-cô hẵn cũng biết đây là thứ gì?, khế ước thiên mệnh bài là huyết chú, Hàn mỗ một khi gặp bất trắc, kẻ lập khế ước với ta sẽ lập tức nhận ra ngay, vậy nên cô không thể qua mắt người khác, cho người giả danh ta được, ý tứ của cô vốn đã phá sản ngay từ đầu.

Khẽ nhìn thiên mệnh bài, Đông Phương Thái Ngọc thoáng tỏ nét bất đắc dĩ nói.

-thế là mọi thứ rơi vào ngỏ cụt rồi à?, rốt cuộc Hàn Thiên ngươi hiện tại có ý tứ thế nào?, chúng ta có thể thử tìm cách hòa giải khác mà?.

Cảm thấy Đông Phương Thái Ngọc đã có thiện chí hơn trước, Hàn Thiên chợt đổi giọng hòa hoãn trở lại nói.

-trước hết cô phải cho ta biết xuân nguyệt lâu cùng đám sát thủ kia rốt cuộc có quan hệ gì?, tùy theo câu trả lời của cô, thái độ của ta cũng sẽ đổi khác, bất quá đừng nghĩ sẽ phũ nhận được liên can với đám sát thủ kia, riêng chuyện đó, từ thái độ của cô nãy giờ, ta đã có thể đoán định mười phần, xuân nguyệt lâu chính là có liên can đến vụ này.

Cảm thấy tình hình hiện tại nếu còn không nói thật, Hàn Thiên rất có thể sẽ trở mặt ngay lập tức, sau một thoáng suy tính thiệt hơn, Đông Phương Thái Ngọc thành tâm nói.

-đám sát thủ đến diệt yên vương phủ lần trước hoàn toàn chẳng chút liên can gì đến xuân nguyệt lâu chúng ta, ta có thể lấy đạo tâm ra thề trước thiên địa, còn chuyện đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt vô tình tiếp tay cho đám sát thủ ấy.

-chuyện này chỉ là một sơ sót của chúng ta, trước khi vụ ám toán ấy xảy đến, có một số kẻ thần bí tìm đến chổ xuân nguyệt lâu, yêu cầu đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt phải nhận lời đến diệt yên vương phủ nếu được mời, ngoài ra bọn họ phải biểu diễn một tiết mục cố định do đám người thần bí kia chỉ điểm.

-nội tình của tiếc mục kia ta trở về điều tra lại mới biết, đó hóa ra là một nghi lễ thông linh, có thể phát ra tín hiệu đặc thù, giúp cho bên ngoài cảm ứng được vị trí của người làm nghi lễ, bất chấp sự ngăn trở của một số cấm chế.

-đám người thần bí kia ra lễ rất hậu, một lần liền bỏ ra gần trăm vạn linh thạch, ta vốn nghĩ đấy chỉ là thành ý của một cá nhân nào đó đến diệt yên vương gia cùng quý tử, vậy nên mới để đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt xuất động, nào ngờ sự tình lại thành ra như thế, ta đến giờ vẫn còn hoan man vô cùng.

Lời giải thích của Đông Phương Thái Ngọc có thể nói là khá hợp lý, bất quá nữ tử này cơ trí thâm sâu, miệng lưỡi linh hoạt, lời nàng ta nói chỉ nên tin một nửa, có thể động cơ mà xuân nguyệt lâu trợ giúp đám sát thủ kia rất khác, bất quá chuyện xuân nguyệt lâu chủ tâm giúp sức hay vô tình giúp sức, cái này thực sự không quá quan trọng.

Đông Phương Thái Ngọc rất khéo dùng lời lẽ, nàng ta biết Hàn Thiên chỉ quan tâm đến điểm mấu chốt của vấn đề, đám sát thủ kia liệu có phải là người của xuân nguyệt lâu hay là không?, nàng ta chỉ cần nói không, lý do xuân nguyệt lâu trợ giúp đám sát thủ kia đối với Hàn Thiên hắn liền không quan trọng nữa.

Mà cái này Đông Phương Thái Ngọc làm rất tốt, lấy đạo tâm ra thề, sự không liên quan này có thể tin tưởng được, những chuyện sau đó liền dễ hơn hẵn, Hàn Thiên sau khi nghe được lời phũ quyết của Đông Phương Thái Ngọc liền ẩn ý nói.

-hoàng thành hiện tại đã phong tỏa hoàn toàn, đám sát thủ kia sớm muộn cũng sẽ bị tóm gọn, dù xuân nguyệt lâu của cô có bất cứ liên can gì đến đám sát thủ kia, ta cũng đều không quan tâm, bất quá nếu muốn ta bỏ qua cho xuân nguyệt lâu, cô phải đáp ứng ta ba điều kiện.

-thứ nhất không được làm ra chuyện bất lợi với thân nhân bằng hữu của ta, thứ hai không được tiết lộ danh tính của ta cùng sự tình diễn ra hôm nay, thứ ba chuyện đám sát thủ kia, cô phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu chúng ta yêu cầu cô cung cấp thông tin của đám người đã thuê đoàn vũ cơ bách tuế nguyệt ngày đó, cô nhất định phải thành khẫn cung cấp thông tin, không được giấu bất cứ chuyện gì.

-cái này cô có làm được không?.

Đông Phương Thái Ngọc thoáng cười quyến rũ nói.

-chỉ đơn giản như thế thôi sao?, cái này chúng ta có thể đáp ứng, cả hai chúng ta đều biết đối phương nghĩ gì, vậy nên không làm đối phương khó xử mới là điều đúng đắng, yêu cầu của Hàn công tử, ta có thể chấp thuận, bất quá ta cũng có một yêu cầu, nếu cần phải cung cấp thông tin, ta sẽ chỉ nói riêng với Hàn công tử, những kẻ khác đến, ta không muốn gặp, yêu cầu này có thể thực hiện chăng?.

Mặt Hàn Thiên thoáng nét sa sầm, chỉ là hợp tác điều tra, tại sao còn phải lôi thêm hắn vào?, bất quá chuyện này cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, vậy nên Hàn Thiên rất nhanh đã đồng ý nói.

-thành giao, đàm phán của chúng ta coi như kết thúc êm đẹp, nếu ta phát hiện xuân nguyệt lâu làm trái giao ước, bí mật của các người ta có thể sẽ không kín tiếng trước hoàng thất nữa đâu.

Nói đoạn Hàn Thiên liền bỏ khống chế trên hai tay Đông Phương Thái Ngọc, đồng thời nhích người rời khỏi tư thế đè phía trên đầy ám muội của bản thân, sau khi điều chỉnh lại tính toán một chút, Hàn Thiên liền xoay người đi ra cổng, bất quá Đông Phương Thái Ngọc phía sau liền thoáng tạo một tư thế nằm nghiêng đầy yêu dã nói.

-bây giờ Hàn công tử phải đi ngay sao?, đề xuất ban đầu của ta, công tử không suy nghĩ thêm một chút à?.

ở phía trước Hàn Thiên chỉ khẽ quay đầu, khóe môi hơi nhếch lên một chút nói.

-cô chỉ cần làm đúng giao ước của chúng ta là được, cuộc sống hiện tại của ta rất tốt, vẫn chưa định thay đổi nó đâu.

Nói đoạn Hàn Thiên liền đi thẳng đến lối ra, lúc bước ra khỏi phòng, hắn thoáng thấy một nữ tử vô cùng xinh đẹp đứng ở phía ngoài, dung mạo của nữ tử này, Hàn Thiên thoáng thấy có phần quen thuộc, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó trong quá khứ, bất quá hiện tại lại không nhớ nổi.

Hàn Thiên đi được một khoảng thời gian, Đông Phương Thái Ngọc liền trở giọng uy nghiêm nói với nữ tử phía ngoài.

-Tuyết Nhi ngươi hãy thông tri cho đám người kia, bảo họ nhanh chóng lo liệu, chuẩn bị một câu trả lời thỏa đáng cho hoàng triều đi, lần này là họ liên lụy đến chúng ta, nói họ biết nếu không làm rõ ràng, chỉ cần để dính đến xuân nguyệt lâu chúng ta một chút, Đông Phương Thái Ngọc ta liền không bỏ qua.

Bình Luận (0)
Comment