Hàn Thiên Ký

Chương 257 - Cho Nàng Một Bất Ngờ.

Thiên Ma Thủ chí cương chí cường, mang theo thuộc tính xuyên phá cứng cỏi của kim hệ thuộc tính, dù chỉ luyện đến sơ thành cũng có thể tạo ra uy lực phá núi đoạn sông.

Người có được thần thông này, một chưởng đánh xuống có thể hủy diệt một tòa thành nhỏ, dùng tay không có thể bứt đứt cả xích sắt hồn khí, uy lực chí cao, khó có thứ gì ngăn cản được.

Luyện đến tiểu thành, uy lực lập tức tăng gấp bội lần, nếu ở trong tay cao thủ tuyệt thế, một trảo chụp xuống, nát đá tan vàng, dù là yêu thú hùng mạnh như cự long phượng hoàng, cũng phải bị chế phục.

Một khi thiên ma thủ luyện đến đại thành, uy lực của nó có thể hủy thiên diệt địa, chỉ một cú vung tay cũng có thể đánh rơi một ngôi sao, thiên ma thủ kim cang bất hoại, dù là phòng thủ mạnh bực nào cũng có thể bị phá, dù là thao thiết yêu thú thượng cổ, nổi danh có cú cắn hung mãnh không gì không phá được.

Trước thiên ma thủ cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách, người luyện được thiên ma thủ đến đại thành, chỉ cần thực lực căn bản đủ mạnh, gặp thần đồ thần, gặp ma diệt ma, tiên phật khó ngăn cản, lục giới vô đối, thiên đạo không thể trói buộc.

Hàn Thiên lúc biết được những ghi chép về loại thần thông này, hắn thực sự không thể tin là trên đời lại có loại thần thông công kích mạnh đến bực này, người muốn tạo ra nó, hẵn phải là một vị thần quân nào đấy có thực lực cực kỳ mạnh, ngạo khí cực kỳ lớn, thế nên hắn mới dám táo bạo mà nghiên cứu môn thần thông nghịch thiên bực này.

Nếu người đó còn tồn tại, hắn có thể đã là một vị thần quân bá chủ ở đâu đó trên thần giới, tuyệt đối không thể còn tồn tại trên đại thiên giới được, Hàn Thiên dựa vào những ghi chép về thiên ma thủ của vị cường giả đi trước ấy.

Sau khi dùng thiên thư kiểm tra lại từ đầu đến cuối những kiến giải của vị tiền bối kia đối với thần thông này, hắn chỉ phát hiện được ba chổ sai không quá lớn, bất quá sau khi được thiên thư quy tắc bổ khuyết, cùng dựa vào lĩnh ngộ và cảm nhận của Hàn Thiên hắn về cảnh giới chí cao của thiên ma thủ.

Thần thông mà hắn tạo ra có thể sẽ khác với dự định ban đầu của người đã sáng tạo ra nó, bất quá dù cách tu luyện có khác đôi chút, con đường tu luyện chắc chắn không mạo hiễm bằng bản cũ, cũng bớt đi vài lối vòng, nhưng uy lực lúc luyện thành thần thông chắc chắn không hề giảm sút, thậm chí còn có điểm cao minh hơn bản gốc.

Có thể nói, vô tình sở hữu được thiên thư chí cao chính là kỳ ngộ lớn nhất đời Hàn Thiên hắn, dù cho sau này hắn có gặp thêm được kỳ ngộ chí cao nào khác, việt có được vô thượng thiên thư vẫn là điều có ý nghĩa nhất đối với hắn.

Bởi vì sở hữu Thiên Thư, Hàn Thiên hắn có thể giảm bớt vô số thời gian để nghiên cứu hoàn thành một công pháp, tiên thuật hay thần thông nào đó, cường giả bình thường nếu bỏ công nghiên cứu, hắn sẽ phải chọn đi theo một quy trình cố định, khó có thể thay đổi được.

Đầu tiên là lên ý tưởng, bước tiếp theo là tìm cách thức thực hiện ý tưởng đó, thứ ba là thử nghiệm cách thức vừa nghĩ ra, nếu nó không đem đến kết quả như mong đợi, thì phải tìm hiểu lý do cùng những quy tắc ẩn ở đằng sau sự thất bại đó, cuối cùng lại quay lại bước tìm cách thức thực hiện ý tưởng, nếu vẫn sai, thế thì lại phải nghiên cứu xem bản thân vẫn còn bỏ quên điều gì?.

Làm lại thử nghiệm hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí là hàng vạn lần, một cách thức đúng mới có thể được đúc kết ra, theo sau cách thức đúng ấy, là hàng đống quy tắc mới được tìm thấy.

Người đi sau có thể lợi dụng những quy tắc đã biết ấy mà đỡ đi số lần thử nghiệm tạo ra thần thông khác cho riêng mình, thế nhưng mỗi vấn đề đều có cách giải quyết khác nhau, họ có thể sẽ gặp thêm nhiều thách thức mà người đi trước chưa từng gặp, và phải tự tìm ra cách khắc phục.

Cứ thế những quy tắc của thiên địa được các vị tiền bối tìm ra càng thêm nhiều, bổ xung vào kho tàng kiến thức khổng lồ của nhân tộc, nếu ngươi có thể thông hiểu hết những nguyên tắc kia, khi muốn tạo dựng một thứ gì đó mới, ngươi có thể tránh được vô số sai lầm.

Vô thượng thiên thư mà Hàn Thiên đang nắm giữ, có thể coi là một cái kho tàng như thế, những quy tắc cấu thành nên thiên địa này đều nằm ở đấy, luôn luôn chính xác không phải bàn cãi.

Thiên ma thủ hay tứ thiên luyện thần thể đều được Hàn Thiên hoàn thiện trên cùng một công thức, đó là dựa trên ý tưởng, cách thức hoàn thiện công pháp của người đi trước, sau đó Hàn Thiên hắn sẽ dùng các quy tắc trong thiên thư như một phép xo sánh đối chiếu, một kết quả có sẵn luôn luôn đúng.

Nếu kết quả trong một loại công pháp hay thần thông nào đó, nằm ngoài quy phạm mà thiên thư quy định, cách thức đi đến kết quả ấy chắc chắn có vấn đề, Hàn Thiên hắn phải dựa trên những quy tắc nhỏ hơn mà thiên thư quy định, cùng sự sáng tạo và hiểu biết của riêng hắn về vấn đề đó, mà đưa ra cách thức mới, bổ khuyết cho cách cũ.

Sau đó lại kiễm tra bằng thiên thư, nếu kết quả không nằm ngoài quy phạm lơn của của thiên thư, cách thức mà hắn vừa thêm vào đã chính xác, bằng cách này, Hàn Thiên có thể hoàn thành một công pháp hay một thần thông thuật nào đấy, mà không phải đi vào quá nhiều đường vòng.

Huống hồ dù là công pháp tu luyện đạo gia hay phật gia, hay là các loại ghi chép về thần thông thuật như thiên ma thủ, tất cả chúng đều gần như đã hoàn thiện, không có quá nhiều chỗ sai xót để Hàn Thiên hắn phải tìm cách sửa đổi, Chưa kể lúc thần niệm xâm nhập vào trong không gian của thiên thư, thời gian như chậm lại, trong lúc vô tình, Hàn Thiên có thể đã ở trong đoàn thiên thư ấy hơn mười năm, thế nhưng bên ngoài lại mới chỉ là một canh giờ vừa trôi qua.

Cứ thế Hàn Thiên hoàn thiện được cách thức tu luyện thiên ma thủ lúc nào không hay, lúc hắn mở mắt tĩnh dậy liền phát hiện, bối cảnh xo với lúc bắt đầu tọa thiền cũng chẳng khác nhiều, chứng tỏ thời gian trôi qua chưa có bao lâu, thế nhưng theo cảm giác của Hàn Thiên, hắn giống như vừa bế quan tu luyện tận mười năm vậy.

Nhược Mộng thấy Hàn Thiên tọa thiền tĩnh lại liền ân cần hỏi.

-thế nào rồi, đã tìm ra cách thức tu luyện thần thông mà huynh muốn chưa?.

Đầu óc Hàn Thiên thoáng một tia mụ mị, hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của Nhược Mộng, mà bất chợt hỏi một câu rất không liên quan.

-từ nãy đến giờ chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?.

Nhược Mộng dù khá bất ngờ với câu hỏi của Hàn Thiên, bất quá nàng vẫn ôn nhu đáp.

-từ lúc huynh tọa thiền tu luyện đến giờ đã hơn một canh giờ trôi qua, trong lúc đó ta phát hiện quanh người huynh có vô vàn khí tức dao động cực kỳ bất phàm, dù là ở tu vi này, ta vẫn không thể cảm nhận hết được sự thâm ảo của những luồn đạo vận kia.

-huynh rốt cuộc là đang muốn tu luyện công pháp bất phàm gì vậy?.

Hàn Thiên nghe đến đây, gương mặt liền tỏ nét kinh hỉ đáp.

-không ngờ thời gian chỉ mới trôi qua một canh giờ, nếu vậy cả bốn loại thần thông kia, khả năng đều có thể hoàn thành trong hôm nay.

Nói đoạn hắn lại nhìn sang Nhược Mộng cười bí ẩn nói.

-loại thần thông ta đang định tu luyện, đúng là rất bất phàm, nhưng thứ khiến nàng cảm thấy bất phàm chính là một thứ khác, đợi ta thêm ít thời gian, ta nhất định cho nàng chứng kiến sự huyền diệu của nó.

Hàn Thiên sau đấy cũng bắt đầu tiếp tục tọa thiền, định hoàn thiện nốt bốn đại thần thông còn lại mà hắn đã đánh dấu trong sách, Nhược Mộng dù chưa hiểu lắm những lời Hàn Thiên vừa nói, bất quá để không làm phiền đến hắn, nàng cũng bắt đầu an tĩnh tiềm tu, cùng trông chừng động tĩnh bên ngoài một chút.

thời gian dần trôi qua, bên ngoài bầu trời cũng ngã về chiều, ánh sáng trong thung lũng ngày càng ít đi, Nhược Mộng cảm thấy trong động hơi tối, liền đi loanh quanh sắp đặt vài viên minh châu để chiếu sáng, vừa thực hiện xong công việc quay lại, Nhược Mộng liền phát hiện Hàn Thiên đã chấm dứt tiềm tu từ lúc nào, hiện tại đang dùng ánh mắt âu yếm triều mến nhìn nàng.

Trong lòng thoáng cảm thấy có điểm không đúng, Nhược Mộng liền nhẹ nhàng đáp.

-huynh tu luyện hoàn tất rồi à?, thu hoạch có lớn không?.

Cảm thấy ánh mắt Hàn Thiên vẫn không có quá nhiều thay đổi, Nhược Mộng trong lòng liền có chút rối loạn, giọng bất giác thêm một tia lo lắng, vừa đến gần hắn vừa hỏi.

-huynh bị sao thế?, ánh mắt lại thất thần đến vậy?, chẳng lẽ tu luyện có vấn đề rồi sao?.

Ngọc thủ của Nhược Mộng vừa định vẫy qua trước mắt của Hàn Thiên vài cái để kiễm tra, hắn liền bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, cú chụp tuy nhanh, nhưng lực đạo vô cùng nhu hòa, cổ tay Nhược Mộng dù bị nắm bất ngờ, nhưng nàng vẫn không cảm thấy khó chịu điểm nào.

Ánh mắt Hàn Thiên từ chỗ âu yếm trìu mến, bất giác đổi thành nét ôn nhu ấm áp nói.

-cũng chẳng có gì, chỉ là ta chợt nhận ra, bản thân chưa từng nhìn ngắm nàng quá lâu, ban nãy tọa thiền tĩnh lại, trong lúc vô tình liền bị nét đẹp siêu phàm thoát tục của ai đó cuốn hút, không thể thoát ra được!.

Nghe giọng thì dường như Hàn Thiên hắn chẳng bị làm sao thật, bất quá hắn bất ngờ làm ra bộ dáng kỳ lạ, rồi lại nói mấy lời ôn nhu khác hẵn thường ngày, quả thực làm Nhược Mộng vừa mừng vừa lo, nàng vội dùng giọng giận lẫy nói.

-làm ta lo lắng phát khiếp, huynh lúc này cũng biết đùa như thế rồi đấy.

Bất ngờ cánh tay đang giơ lên của Hàn Thiên khẽ dùng sức, Nhược Mộng liền bị hắn kéo đến ngồi bên cạnh, Nhược Mộng vừa ngồi xuống, Hàn Thiên liền áp mặt nhìn thẳng vào nàng, sau đó bằng một giọng vừa êm tai vừa dụ hoặc, hắn nói khẽ.

-ta làm sao lại biết đùa giỡn cơ chứ?, những lời ta vừa nói quả thực không có nửa điểm đùa cợt, ta quả thực đã bị nét đẹp siêu phàm thoát tục của nàng thu hút, không thể thoát ra được.

Gương mặt tuấn lãng của Hàn Thiên áp đến gần, làm nội tâm của Nhược Mộng cũng có phần bấn loạn trông thấy?, đôi mắt của hắn sao lại có thể sâu thẳm đến mức ấy?, khó đoán đến mức ấy?, làm nàng dù muốn kiểm chứng lời hắn nói là thực hay hư cũng không được.

Đôi mi của nam nhân có thể dài đến thế sao?, vừa tỏ ra nét ôn nhu huyễn hoặc, vừa có nét anh khí kinh nhân của bậc nam nhi đội trời đạp đất, ánh mắt của hắn, hơi thở hữu lực của hắn, khí chất nam tử trên người hắn, mọi thứ đều khiến Nhược Mộng nàng cảm thấy xao xuyến bất an, nhưng bất chấp những điều ấy, nơi sâu thẳm nào đó trong lòng nàng vẫn muốn sa vào thời khắc này, dù tình huống này thực sự bất lợi với nàng.

Bằng giọng dịu êm nhu huyễn, Nhược Mộng cố tránh ánh mắt đầy nhiệt khí của Hàn Thiên mà khẽ nói.

-huynh đến gần như thế làm gì?, chúng ta đâu phải mới quen biết ngày một ngày hai, sao bình thường ta lại không nhận ra huynh cũng có mặt phong tình bí ẩn, khiến người khác bối rối thế này nhỉ?.

Do không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên, nên Nhược Mộng cũng không biết hắn đang có biểu hiện thế nào, chỉ nghe hắn dùng giọng càng bí ẩn hơn nói.

-điểm nàng chưa biết về ta vẫn còn khá nhiều, chỉ là sau này bên nhau lâu, nàng có thể từ từ tìm hiểu cũng được.

Câu nói này của Hàn Thiên đã làm tiên dung của Nhược Mộng có phần đỏ lên, đến cả lời lẽ cũng huyễn hoặc ẩn ý như thế, nam tử trước mặt có phải là Hàn Thiên mà nàng biết không vậy?.

Trong lúc Nhược Mộng còn chưa kịp tĩnh tâm lại, Hàn Thiên liền chậm rãi nói.

-ta nghĩ cũng đến lúc cho nàng xem một bất ngờ không nhỏ rồi, đừng có vì vui quá mà mất ngủ vài đêm đấy nhé!.

Hàn Thiên càng nói, tâm cảnh Nhược Mộng càng rối bời, cái gì mà khiến nàng mất ngủ vài đêm chứ?, bất ngờ mà hắn đang nói đến là gì?, không phải hắn định đi đến bước kia rồi đấy chứ?, quả thực là đường đột quá, làm nàng chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, làm thế nào bây giờ?, tiếp nhận hay từ chối?, tình huống này Nhược Mộng nàng nên giải quyết thế nào?.

Trong lúc còn đang rối ren suy nghĩ, Hàn Thiên hắn đã ngày càng áp sát đến gần hơn, hơi thở nam tính nóng cháy của hắn làm Nhược Mộng thoáng mê mụi, người có da mặt mỏng như nàng, trong tình huống này phải làm thế nào mới đúng đây?, đẩy hắn ra ư?, thực sự là nàng không nỡ, đáp lại nồng nhiệt?, nàng chưa đủ táo bạo đến mức ấy.

Tình huống đặc thù, Nhược Mộng chỉ đành nhắm mắt lại, để Hàn Thiên hắn muốn làm gì thì làm, coi như nàng là cừu non, khờ dại đem mình đến chổ hang sói, tùy ý để tên sắc lang như hắn làm thịt đi.

Bất quá một nhịp thở, rồi hai nhịp thở trôi qua, thứ Nhược Mộng chờ đợi đã không đến, chậm rãi hé đôi mi cong vút huyễn hoặc, nét mặt ôn nhu kèm một tia bần thần thú vị của Hàn Thiên, bất giác lọt vào mắt Nhược Mộng, khóe môi nam tử kia dường như đang cong lên một đường đầy ý vị, Nhược Mộng còn chưa kịp suy nghĩ xem bản thân nên nói gì, Hàn Thiên đã thú vị cất lời.

-Nàng nhắm mắt lại làm gì?, ta còn chưa nói làm cách nào xem được thiên kinh văn kia nữa mà?.

Trong lòng thoáng nổi lên một đoàn cảm xúc lẫn lộn, Nhược Mộng lúc này liền không hiểu bản thân đang cảm thấy thế nào nữa, Hàn Thiên không phải định hôn nàng, nàng hiện tại là đang buồn, hay vui đây?, là hụt hẫn ư?, tại sao nàng lại hụt hẫn?, là giận dỗi ư?, tại sao nàng phải giận dỗi?, tâm cảnh của nàng vốn rất tĩnh lặng bình ổn kia mà?.

Thế nhưng tại sao Hàn Thiên hắn lại nói mấy lời ngọt ngào ôn nhu đó, khiến nàng lầm tưởng rồi lại đánh chủ đề đi hướng khác, hành động ấy thật đúng là khiến người khác nên giận dỗi, nhưng mà hắn chỉ nói là sẽ cho nàng một bất ngờ, đâu có nói sẽ làm gì?, Nhược Mộng nàng nổi giận với hắn lúc này, có phải quá phi lý?.

Trong lúc Nhược Mộng vẫn đang rối ren với mấy suy nghĩ lộn xộn của mình, Hàn Thiên liền véo nhẹ vào má nàng một cái, giọng có phần cưng chiều nói.

-đến bộ dáng ngờ nghệch này cũng kinh tâm động phách như thế, quả thực khiến người khác muốn phạm tội mà.

-bất ngờ ta muốn nói đến chính là về thiên kinh văn ta tình cờ có được khi trước, chẳng phải ta từng nhắc qua với nàng hay sao?, nếu có dịp ta sẽ để nàng xem qua một lần, đây chính là dịp thích hợp đó đấy.

Lúc này tâm cảnh của Nhược Mộng mới trở lại bình thường, Hàn Thiên này đúng là Hàn Thiên mà nàng từng biết, vẫn khiến người ta khó hiểu như thế, bất quá sự khó hiểu này, sao lại càng khiến Nhược Mộng nàng muốn hiểu rõ hết mọi thứ về hắn hơn vậy chứ?, gác lại mấy suy nghĩ lung tung, Nhược Mộng bình thản đáp.

-nếu thiên kinh văn ấy quả thực thần kỳ như huynh nói, ta cũng muốn xem qua một lần cho biết, huynh nói đi, làm cách nào ta có thể xem được nó?.

Hàn Thiên thoáng dùng thần niệm quang sát tình hình ngoài động một chút, hiện tại mới là giữa buổi chiều, thời gian đến tối vẫn còn một khoảng kha khá, hẵn là để Nhược Mộng xem thiên thư không vấn đề gì, nghĩ đoạn hắn liền nghiêm chỉnh nói.

-ban đầu ta định để nàng xem bằng cách nhìn vào mi tâm của ta, bất quá nghĩ lại thì đại ma đạo sư như nàng, tâm thức có thể thoát ra bên ngoài cơ thể một khoảng rất xa, thế nên chúng ta cứ ngồi đối diện nhau đi, ta để tâm thức của nàng xâm nhập vào thức hải của ta, sau khi nàng xem xong kinh văn, liền có thể thu tâm thức về lại thân thể.

Nhược Mộng coi như cũng đã hiểu ý Hàn Thiên, nàng bắt đầu chỉnh trang chuẩn bị, đợi lúc Nhược Mộng chuẩn bị tốt, Hàn Thiên liền truyền âm cho tiểu kim long nói.

-tiểu kim ngươi không sao rồi chứ?, bây giờ ta cùng Nhược Mộng nàng ấy chuẩn bị tiến hành tu luyện, ngươi hãy chú tâm đến động tĩnh bên ngoài giúp chúng ta một chút.

tiểu kim long đang nằm vật ra đất, bất ngờ hứng khởi bật người nhanh dậy, rồi tiến đến chổ Hàn Thiên, giọng điệu đầy nét thú vị truyền âm đến.

-là tu luyện gì mà có thể không để tâm đến hoàn cảnh bên ngoài vậy?, không phải là hai người định song tu đó chứ?.

Hàn Thiên thoáng giật nảy mình cốc đầu tiểu kim long một cái, lời như thế nếu để Nhược Mộng nghe thấy, nàng sẽ có suy nghĩ thế nào?, may mà tiểu kim chỉ nói cho một mình Hàn Thiên hắn nghe, thoáng chỉnh giọng nghiêm túc một chút, Hàn Thiên truyền âm nói.

-là tu luyện bình thường thôi, bất quá tình huống có phần đặc thù, ngươi rãnh rỗi thì làm hộ pháp một chút ta mới yên tâm.

Tiểu kim sau đó cũng không đùa giỡn nữa, bắt đầu đi đến chổ lối ra nằm canh chừng, sau khi cảm thấy không còn gì bất ổn, Hàn Thiên liền nhìn Nhược Mộng nghiêm giọng nói.

-đoàn thiên thư kia vô cùng huyền diệu, có thể giải mọi khúc mắt trong thiên địa, nếu nàng đang gặp phải nan đề gì, có thể thử tìm lời giải ở trong đó, lúc nàng xem kinh văn, tâm ý của chúng ta sẽ tương thông, nếu nàng gặp khó khăn khi xem kinh văn kia, ta sẽ chỉ điểm hướng dẫn nàng một chút.

Kế đến Hàn Thiên cùng Nhược Mộng liền tọa thiền đối diện nhau, Hàn Thiên chủ động khai mở thức hải để thần niệm cùng ý thức của Nhược Mộng đi vào trong, thoáng chốc cả hai đã bắt đầu tiến nhập trạng thái vô vi, khí tức đạo vận bất phàm cũng bắt đầu xuất hiện lại trong sơn động.

Bình Luận (0)
Comment