Hàn Thiên Ký

Chương 260 - Quên Mất Đang Ở Đâu.

Bốn canh giờ nữa trôi qua, Hàn Thiên cứ thế tiềm tu, Nhược Mộng thì vẫn cứ bình lặng đánh đàn, dù tiếng đàn kia khiến nàng hao tổn tinh thần lực, thế nhưng ma pháp sư tu luyện chính là dựa vào tâm cảnh tăng tiếng để mà đột phá thực lực.

Tinh, khí, thần, luyện tinh khổ ải gian nan, có kiên trì mới có thành công, luyện khí cần phụ thuộc vào cảm ngộ của bản thân về thiên đạo tự nhiên, luyện thần chính là khiến tráng thái của ý thức trở nên mở mang về mọi hướng, đột phá tâm cảnh, khai mở những giới hạn lớn lao hơn của ý thức, thần niệm.

tu luyện thần, tu luyện theo con đường ma pháp, tăng cường thần niệm, bồi dưỡng nguyên hồn, tất cả những cái đó đều không thể ngồi một chổ tĩnh tu mà có thể tiến bộ được, thần niệm hay tinh thần lực, nói chung là mặc kệ ngươi định nghĩa thế nào.

Tu luyện thần nói chung, chính là một con đường khá khác thường, ngươi ngồi ở nơi thanh tịnh, tu dưỡng tâm cảnh ngàn năm, tiến bộ xo với một nhà thơ phàm nhân sống nhàn tản tự tại, ngày ngày câu cá ngâm thơ có khi cũng chẳng bằng một góc của hắn.

Tâm cảnh là thứ hư vô khó đoán, ngươi nuôi cá trồng rau cũng có thể tăng tâm cảnh, ngươi ngày ngày ngắm bình minh hoàn hôn, nhìn ngắm vạn vật thế gian, cảnh đẹp ngút ngàn cũng có thể tăng tâm cảnh, ngươi là quân nhân, ngày ngày trãi qua huyết chiến xa trường, cũng có thể tăng tâm cảnh.

Bất quá tâm cảnh ấy tăng tiến theo hướng tiêu cực hay tích cực, chính là phụ thuộc vào cách mà ngươi trãi nghiệm nhân sinh, một tên đao phủ cũng có thể sở hữu tâm cảnh trấn định hơn một tu giả ẩn cư nơi rừng núi, một tên cầm sư suốt năm suốt tháng chỉ làm bạn với cây đàn của hắn, tâm cảnh cũng có thể cao hơn ma đạo sư thực lực có thể búng tay một cái là chết tên cầm sư nọ

Tâm cảnh không phải là nguyên nhân chính giúp ngươi tăng thực lực, thế nhưng nếu tâm cảnh của ngươi cao, thần niệm của người mạnh, tinh thần lực của ngươi cũng có thể tiếp tục tăng tiến đến những mức càng lớn hơn, giống như con đường và người đi đường, tâm cảnh chính là con đường, còn người đi trên đó chính là những người muốn tu luyện nguyên thần, mà đại diện là những ma pháp sư.

Con đường càng lớn, hay tâm cảnh càng cao, sẽ giúp người đi trên đó đi càng nhanh, hay nói rõ ra là tốc độ tiến giai của tu sĩ sẽ tăng nhanh đồng dạng, vậy nên dù lúc này Nhược Mộng có đang đánh đàn trợ giúp Hàn Thiên tu luyện, trên thực tế cũng chính là giúp nàng có những cảm ngộ để tăng tiến tâm cảnh, tăng cường tu vi.

Hàn Thiên nhờ có tiếng đàn kỳ diệu của Nhược Mộng, trong lúc vô tri vô giác đã tu luyện được tám canh giờ, lúc cảm thấy bản thân đã sắp đến giới hạn, hắn liền dừng lại.

Khẽ vạch ống tay áo bên trái lên xem, Hàn Thiên liền không khỏi bàng hoàng vì kết quả vừa thu được, tám canh giờ tu luyện, hắn vậy mà đã ngưng luyện được một nửa đường kim văn thứ hai, nửa đường kim văn này độ dài hơn một thước rưỡi.

Ba ngày nay Hàn Thiên hắn khắc khổ tu luyện, kết quả cũng chỉ có thể ngưng luyện được một đường kinh văn dài hơn hai thước, vậy mà hôm nay chỉ mất tám canh giờ, hắn lại có thể ngưng luyện được nửa đường, xo với mấy ngày trước, tốc độ này có thể coi là không tưởng.

Dù cơn đau đớn do quá trình tu luyện tả thủ vẫn còn le lói, thế nhưng Hàn Thiên hắn nào xá gì chứ, có thể thu được thành quả lớn thế này, công lao lớn nhất chắc chắn nằm ở tiếng đàn của Nhược Mộng, bằng nét mặt vui sướng kèm chút hiếu kỳ, Hàn Thiên nhìn Nhược Mộng hỏi.

-đây rốt cuộc là khúc nhạc gì?, hai lần được nó tương trợ, ta thực sự muốn biết lai lịch của nó.

Nhược Mộng thoáng dừng tay lại, khóe môi khẽ cười nhu hòa nhìn Hàn Thiên, cảm thấy thần sắc hắn hiện tại rất tốt, không đến nổi tiều tụy như ban nãy, lòng nàng cũng an tâm hơn mà đáp.

-khúc thần trợ thanh tâm này là trong tộc của ta truyền xuống từ rất lâu rồi, ta vì hứng thú với kỳ nghệ, hồi bé lúc ở tàng thư các của tộc mình xem sách, lại cứ mơ hồ cảm thấy khúc nhạc này rất thần kỳ, không chỉ có mỗi tác dụng cổ vũ tinh thần người khác, lúc đánh nó lên, tâm cảnh của người đàn cũng có thể tăng tiến cực kỳ nhanh chóng.

-khúc nhạc này nằm trong tàng thư các của tộc ta vô số năm tháng, nếu ta nhớ không nhầm thì cũng hơn một vạn năm rồi đấy, ta thường nghe các trưởng bối trong tộc nói là, khúc nhạc này được một vị gọi là tam tuyệt thánh quân sáng tác, người này giỏi cầm nghệ, kỳ nghệ, cùng thuật bố trận, nghe nói cũng là người trong tiên đạo như huynh đấy.

-đó cũng là lần đầu tiên ta được nghe về người thuộc tiên đạo, sau này cũng có gặp qua mấy người, ai nấy đều có những điểm vô cùng nổi bậc xo với tu sĩ đồng cấp.

Hàn Thiên vô cùng chăm chú lắng nghe, gia tộc của Nhược Mộng có thể lưu truyền được khúc nhạc thần kỳ thế này, độ bề thế chắc chắn không phải bàn cãi, Nhược Mộng xuất thân từ cổ tộc tại thần châu, đến nay Hàn Thiên hắn đã dám khẳng định đến chín phần, cũng chỉ có nơi ấy, mới khả dĩ giáng sinh được một nữ tử thanh tao thoát tục, tài mạo song toàn bực này.

Trong lúc Hàn Thiên còn đang định trò chuyện với Nhược Mộng thêm vài câu, thì nàng bất ngờ tỏ nét quan ngại nói.

-không tốt… ba kỵ sĩ do hoàng triều phái đến, lại tới sơn động có phân thân của huynh kiễm tra rồi, để tránh có bất trắc, ta lại về đấy một chuyến xem sao?, nếu không có chuyện gì lớn, chiều nay ta lại đến thăm huynh.

Nói đoạn Nhược Mộng liền nhanh chóng thu dọn chén đũa, nhanh chóng hướng chổ cữa động mà tiến, bất quá dường như nhớ ra được điều gì, lúc sắp ra đến chổ thông đạo, nàng liền quay người lại nói.

-ta nghĩ vấn đề của huynh không nằm ở tư chất hay sự kiên trì, vấn đề của huynh nằm ở tâm cảnh, huynh không nên tự khiến mình căn thẳng quá, nếu mệt thì có thể nghĩ ngơi, thậm chí ra ngoài tản bộ giải tỏa bớt áp lực, nhiều khi tự ép bản thân đến tuyệt lộ, không phải là cách thức hay.

Nhược Mộng nói xong liền nhanh chóng rời đi, Hàn Thiên sau một hồi ngẫm nghĩ những gì nàng nói, cũng tự cảm thấy đúng, mấy ngày vừa rồi hắn vì áp lực thời gian, tự ép bản thân đến tuyệt lộ, kết quả thu lại là sự mệt mỏi vô độ cùng thành quả chẳng ra làm sao.

Hôm nay chỉ ăn với Nhược Mộng một bữa cơm, trò chuyện đôi ba câu, cùng nghe được một khúc nhạc do nàng đánh, hiệu quả tu luyện lại có thể tăng hơn sáu bảy lần, cái này không chừng lại đúng như Nhược Mộng đã nói, vấn đề của hắn, chính là nằm ở tâm cảnh, chứ không phải nằm ở độ khắc khổ tu luyện, hay điều kiện nội hàm của chính hắn.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Hàn Thiên liền đi ra ngoài sơn cốc dạo chơi một lát, dù rừng cây khá rậm rạp, nhưng giờ là giữa trưa, ánh nắng chói lọi lúc này vẫn có thể xua tan hết sự u ám nơi đáy sơn cốc, vài tia nắng hiếm hoi len được qua kẽ lá, tiếng chim hót ríu rít trên cao.

Với một người đã nhiều ngày không thấy ánh mặt trời như Hàn Thiên, những cảnh sắc này, thực sự là vô cùng tú lệ, trong lòng cao hứng một chập, hắn liền nhanh chóng triệu hồi một thanh kiếm bảo khí bình thường từ trong huyền thiên giới, sau đó sữ dụng thuật ngự kiếm, bay lên cao ngắm cảnh một vòng cho khuây khỏa.

Thanh kiếm bảo khí đưa Hàn Thiên lên cao hơn ba ngàn trượng, phút chốc cảnh sắc ngút ngàn hùng vĩ của đông hoa thần lĩnh đã ở ngay trước tầm mắt hắn, từng dãy núi trùng trùng điệp điệp như lưng của những con cá chép khổng lồ, bọn chúng bơi theo đàn, từng con từng con đều hướng về phương bắc, như thể nơi đó đang có một cái long môn chờ chúng vượt qua.

Đông hoa thần lĩnh cảnh sắc tú lệ, từng vạt rừng xanh ngắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ vầng liệt quang trên cao, vừa đem lại cảm giác tươi mát, vừa khiến người ta phải lóa mắt.

Núi cao rừng thẳm, dù là giữa hè hay cuối đông, đỉnh của những ngọn đại sơn vạn trượng kia luôn có tuyết phủ quanh năm, bọn chúng ẩn hiện trong sương mù, như những vì thần minh đứng chống đỡ đất trờ, ẩn mình trong muôn ngàn áng mây huyền ảo.

Hàn Thiên bị cảnh sắc hùng tráng lại đông hoa thần lĩnh làm cho ngơ ngẫn, thoáng quên mất nơi này thực sự là nguy hiễm đến mức nào, chỉ trong phút chốc hắn lơ lững giữa trời, một bóng đen cực lớn đã nhanh chóng dùng tốc độ không tưởng, từ trên thiên không tập kích đến.

Bóng đen nọ di chuyển với tốc độ nhanh đến mức khiến Hàn Thiên hoàn toàn không kịp phản ứng, lúc hắn nhận ra có nguy hiễm đang đến, đấy cũng là lúc mọi thứ đã quá trể, Hàn Thiên hiện tại đã không còn đường tránh né, mà dù cho có tránh né, với thuật ngự kiếm tốc độ rùa bò của hắn, ở trên không trung chẳng có cách nào xoay sở được.

Hàn Thiên chỉ có thể tin tưởng vào sức phòng ngự của vô thượng kim thân, gồng mình chống đỡ đòn tập kích này, lúc công kích bất ngờ kia ập đến, hắn cũng rất nhanh bắt chéo tay phòng thủ những chỗ yếu hại trên thân thể.

Roẹt một tiếng lớn, y phục của Hàn Thiên hắn trong thoáng chốc đã bị xé nát một mảng lớn, vài dòng tiên huyết vẽ lên không trung những đường kẻ đỏ cực kỳ bắt mắt, Hàn Thiên sau cùng vẫn là đã bị thương trước đòn tập kích của một chủ thể bí ẩn nào đó.

Thần niệm khẽ bao quát khắp năm dặm quanh đây, phút chốc thủ phạm vừa gây ra vụ ám sát hụt kia đã bị Hàn Thiên phát giác, đấy là một đầu yêu thú mang hình dáng của đại điêu, bất qua xo với thân hình có phần to xác thô thiển của đại điêu thông thường, đầu yêu thú nọ dù có sải cánh hơn năm trượng, nhưng thân hình vẫn cực kỳ thon gọn linh hoạt.

Có thể thấy thủ phạm vừa tập kích Hàn Thiên hắn lúc nãy, chắc chắn là con yêu thú hỗn láo này, một đòn vồ hụt cũng khiến đại điêu nọ vô cùng bất ngờ, lúc này nó vẫn đang lượng lờ trên không quan sát Hàn Thiên.

Bằng thần niệm của mình, Hàn Thiên có thể thấy rất rõ, con chim kia cái mỏ đang ngước cao trông cực kỳ kênh kiệu, hai mắt tràn đầy linh tính luôn láo liêng nhìn hắn, nét biểu cảm này thực sự khá giống nét cười khinh khỉnh của nhân loại, con chim chết tiệt kia dường như tính người cũng cao lắm.

Hàn Thiên kiễm tra lại thân thể, phát hiện một phần ở lưng và tả thủ của hắn đã bị trảo của đại điêu kia vồ trúng, một trảo kia rất nặng, uy lực ít nhất cũng cỡ võ tông đỉnh phong, lưng của Hàn Thiên hắn bị cào trúng một vết rất sâu, động đến cả xương cốt cùng tạng phế, nếu là người bình thường thì hẵn đã chí mạng rồi, bất quá bằng vào sức hồi phục của luyện thể giả, bấy nhiêu sát thương chưa thể giết được Hàn Thiên hắn, kim thân vô thượng của hắn là do chân nguyên lực ngưng tụ mà thành, trừ khi cạn kiệt sạch chân nguyên lực, nếu không dù là công kích cấp võ vương cũng chưa chắc có thể một đòn miễu sát hắn được.

Bất quá cái làm Hàn Thiên bất ngờ hơn chính là tả thủ của hắn vậy mà chỉ bị thương ngoài da thôi, trảo của đại điêu nọ cắt qua tả thủ của Hàn Thiên hắn, lúc chạm đến tia kim văn đầu tiên mà Hàn Thiên hắn vừa khắc được, vết trảo kia liền đứt đoạn như là nó không thể cắt qua được tia kim văn ấy, nên chỉ có thể để lại một vết rách dừng ngay tại chổ đó, nhờ thế nên vết thương trên tả thủ của hắn không hề nặng như phần lưng.

Phát hiện được điểm này Hàn Thiên liền kinh hỉ không thôi, thiên ma thủ có sức phòng ngự biến thái như thế, thảo nào công pháp lại nói nó có thể phá tẫn vạn vật, căn bản thì với độ cứng chắc của mình, khó có thứ gì khả dĩ tổn thương được thiên ma thủ này, cũng khó có thứ gì chống chịu nổi trước sức công kích của nó.

Vết thương trên người cũng đã dần lành lại, Hàn Thiên bắt đầu lục lọi trong ký ức xem hắn có nhận thức được chút nào về đại điêu kia không?, lát sau hắn cũng phát hiện được tên một loài yêu thú có miêu tả khá giống con chim kia.

“thiên sơn phi ưng, yêu thú họ thiên cầm, con trưởng thành hoàn toàn có thể đạt đến đẳng cấp đại yêu thất cấp, sống càng lâu thực lực càng mạnh, có thể đạt đến bát cấp yêu thú, sinh sống chủ yếu ở những vùng núi cao hàng ngàn trượng, sở hữu khả năng di chuyển vô cùng nhanh, cùng sức công kích phi thường mạnh từ đôi móng vuốt cực độ sắc bén, đặc biệt linh tính loài này cao hơn các loài yêu cầm khác rất nhiều, nếu thực lực không bằng yêu thú này, tốt nhất nên tìm một nơi kín đáo để mà ẩn nấp, tránh gặp họa sát thân”

Miêu tả về đầu yêu thú kia xo với đại điêu trước mặt Hàn Thiên chính là không khác một li, thiên sơn phi ưng này dường như chưa thực sự trưởng thành, thế nên thực lực chỉ mới cỡ yêu thú lục cấp cao giai, bất quá hẵn cũng là vì chưa trưởng thành, nên thái độ của nó mới láo đến như thế, ám sát hụt đối tượng còn tỏ thái độ coi thường khinh khỉnh ra mặt.

Hàn Thiên thực sự không muốn bỏ qua cho đầu yêu thú này dễ dàng như vậy, hắn vẫn cứ lơ lững giữa trời, dùng ánh mắt khiêu khích quan sát con chim lớn xác nọ, chỉ cần nó dám tấn công, hắn nhất định cho nó nếm mùi lễ độ, dù không giết được nó, Hàn Thiên hắn cũng phải cho con yêu thú chết tiệt này về tổ dưỡng thương mấy ngày.

Thiên sơn phi ưng đúng là ngựa non háu chiến, Hàn Thiên cứ thế không chạy cũng không tấn công, đầu yêu thú này liền cảm giác như bản thân bị khiêu khích không hề nhẹ, với bản tính ngông nghênh, cùng tự tin đối thủ không có thực lực bằng mình, thiên sơn phi ưng sau một lúc quan sát, cuối cùng đã không nhịn được nữa mà vồ đến.

Hàn Thiên cũng chỉ chờ có thế, lúc thiên sơn phi ưng vừa lao đến, hắn đã ngay lập tức vận khởi linh lực, tung ngay hơn chục luồn kiếm khí chặn đứng thế tiến của nó.

Thủy liêm tứ kiếm hiện tại, Hàn Thiên đã có thể tùy ý kích phát đến mức thực lực đại võ sư đỉnh phong, căn bản thỉ chỉ cần linh lực đủ mạnh, kinh mạch đủ chắc chắn, uy lực của thủy liêm tứ kiếm có thể theo đó tăng lên không ngừng, hiện tại từ đệ nhất kiếm đến đệ tam kiếm đều có uy lực cấp đại võ sư, nếu Hàn Thiên hắn dùng hết sức, đệ tứ kiếm có thể đạt đến uy lực công kích cấp võ tông mà vẫn không gây tổn hại cho thân thể của hắn được.

Tuy kiếm khí chỉ có lực công kích cấp đại võ sư, thế nhưng thiên sơn phi ưng nói riêng, và các giống yêu thú phi cầm nói chung, đều chẳng có sức phòng thủ mạnh, yêu thú đồng cấp ở dưới đất chỉ cần đánh nhẹ mấy đòn cũng có thể khiến những yêu thú họ phi cầm này phải thụ thương không nhẹ.

Vậy nên dù công kích của Hàn Thiên chỉ ở đẳng cấp đại võ sư đỉnh phong, còn thực lực của thiên sơn phi ưng là lục cấp yêu thú cao giai, tương đương với võ tông đỉnh phong hoặc hơn, thế nhưng công kích của Hàn Thiên vẫn có khả năng gây tổn thương không nhỏ cho thiên sơn phi ưng này.

Đầu yêu thú kia không ngờ đối thủ đang đợi bản thân lao đến rồi mới chủ động công kích, tình huống bất ngờ cộng thêm chút khinh thường đối thủ của tuyết sơn phi ưng, phút chốc hơn mười đạo kiếm khí của Hàn Thiên đã đánh trúng yêu thú kia gần một nữa.

Tuyết sơn phi ưng bị kiếm khí đánh trúng, dù phòng ngự của nó hơi yếu thật, thế nhưng kiếm khí của Hàn Thiên cũng không thể nói là đã làm nó bị trọng thương.

Vài chùm lông rụng lã tả, chảy thêm ít máu, mấy vết thương này ngày thường đi săn mồi, đầu tuyết sơn phi ưng này hẵn cũng bị hoài, không đáng để lo ngại, bất quá nhận phải thiệt thòi bất ngờ cũng làm nó phải động nộ.

nhận ra Hàn Thiên tốc độ không bằng mình, thế nên đầu tuyết sơn phi ưng nọ đã bắt đầu bay theo những quỹ tích cực kỳ khó lường, hòng tiếp cận Hàn Thiên mà tấn công, chiêu này quả nhiên có hiệu quả, tuyệt sơn phi ưng lết lượn rồi lại lách, bay qua bay lại nhanh đến mức kiếm khí của Hàn Thiên cũng cực kỳ khó đánh trúng.

Phút chốc khoảng cách của tuyết sơn phi ưng với mục tiêu là Hàn Thiên đã rất gần, chỉ còn cỡ năm trượng nữa là đến, yêu thú mỗi khi lên cấp đều sẽ lĩnh ngộ thêm được kỹ năng nào đấy, Hàn Thiên lo lắng đầu yêu thú kia vẫn còn sát chiêu ẩn giấu ngoài mỏ và vuốt, thế nên hắn quyết định sẽ không để yêu thú này tiếp cận gần mình gần hơn nữa.

Hi sinh một thành linh lực, đệ tam kiếm vạn đạo phi vũ đã được Hàn Thiên dùng đến, hàng ngàn luồn kiếm khí cùng đánh ra một lúc, bốn phương tám hướng đều không thể tránh thoát, tuyết sơn phi ưng nào ngờ nhân loại giảo hoạt kia vẫn còn giấu bài, trong lúc di chuyển quá gần đã không cẫn thận mà trúng phải hàng trăm luồn kiếm khí do Hàn Thiên đánh ra.

Bình Luận (0)
Comment