Hàn Thiên Ký

Chương 289 - Nên Buông Thì Phải Buông.

Hàn Thiên vừa vào trong tiểu đình, Lâm Như liền tỏ nét câu dẫn nói.

-Hàn đệ đệ càng ngày càng tuấn tú kinh nhân, không thể vào cùng học viện với đệ, quả thực khiến tỷ tỷ tiếc đứt ruột đứt gan đi.

Lâm Như này bao năm rồi mà tính tình vẫn không thay đổi, cứ thích buôn lời chọc ghẹo nam nhân như vậy, bất quá bụng dạ nàng rất tốt, tình tính cũng không tùy tiện phóng đãng thực sự, có vẻ như nhiều năm chung đụng, nàng đã dành tình cảm cho đồng bạn lâu năm là Trương Lang, mấy lời chọc ghẹo Hàn Thiên, hẵn chỉ là lời lúc cao hứng nhất thời, không phản ánh được ý nghĩ thật của Lâm Như.

Bất quá ở đây lại có người để ý thực, Lâm Như vừa dứt lời, một bóng ảnh linh động diễm lệ, đã nhanh chóng ôm lấy tay trái của Hàn Thiên, giọng có chút ỷ lại cùng đánh giấu lãnh thổ nói.

-Lâm Như tỷ đã có ước hẹn trăm năm với Trương Lang ca ca, lại vẫn còn chưa từ bỏ được Hàn đại ca của muội, tỷ tỷ nói mấy lời như vậy trước mặt Trương Lang ca ca, không sợ huynh ấy buồn sao?.

Lâm Như nhìn kỹ lại liền phát hiện, người vừa nói dung mạo cùng khí chất có phần quen thuộc, dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng Lâm Như vẫn nhận ra, đấy chính là cô bé Túc Chi, người ngày xưa chỉ cao ngang eo nàng, lúc nào cũng dính lấy Hàn Thiên.

Chẳng ngờ nhiều năm không gặp, nữ hài ngày nào đã vươn mình trở thành một đóa hoa diễm lệ, da trắng như tuyết, mắt sáng như sao, thân hình mảnh mai xinh đẹp, khí chất tú lệ phiêu nhiên, chẳng biết nàng tu luyện loại công pháp gì, mà quanh người lúc nào cũng có một luồn khí bất phàm phiêu đãng.

Dù chỉ vận một chiếc váy lụa lam sắc đơn giản, mái tóc đen mượt xõa qua vai, nhưng Cả dung mạo lẫn khí chất trác tuyệt kia, đều xuất chúng phi phàm hơn đại đa số những nữ tử nổi tiếng xinh đẹp kiều diễm khác.

Nhìn qua một lần, cả Lâm Như, Liễu Duệ Lẫn Trương Lang, đều có chút không tin được, thiếu nữ khả ái như tinh linh, phiêu nhiên như ánh nguyệt quang này, lại chính là nữ hài ngày đó ở cùng họ trên tuyền cơ chu, cùng nhau đến đế đô thiên phúc.

Mấy năm không gặp, sự cải biến của Túc Chi đã khiến tất cả phải bất ngờ, nàng dù chỉ là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, thế nhưng dung mạo cùng khí chất đã ăn đứt những nữ tử xuân thì như Lâm Như, Bối Nhi, hay Hồng Yến Linh, cho nàng vài năm nữa, dù nhất kiến công chúa mất tích trong lời đồn, có khi cũng chẳng thể xinh đẹp hơn nàng.

Bất quá nếu nói Lâm Như thực sự có chủ đích với Hàn Thiên, thế thì người nàng e ngại nhất, không phải nữ hài Túc Chi kia, mà chính là vị thiên nữ thực sự ở bên phải Hàn Thiên hắn, chỉ một ánh mắt của nữ tử ấy, chỉ một cái nhất tay nhướng mày.

Tất cả đều khiến cho chúng sinh điên đảo, vạn dặm hoa thơm cỏ lạ đều kém sắc, tinh tú nguyệt quang cũng phải lu mờ đi trông thấy, cả đời Lâm Như cũng chưa từng nghĩ qua, có một ngày bản thân sẽ gặp phải nữ tử khiến nàng tự ti đến vậy, dù là Lý Thiên Vũ ngày đó, hay nhất kiến công chúa đươg triều, nàng đều cảm thấy bản thân không thua kém họ quá xa, xa đến mức không thể với đến được.

Nhưng nữ tử váy tím tóc nâu kia thì khác, chỉ một ánh mắt của nàng ấy cũng khiến nội tâm đầy rẫy sự tự tin của Lâm Như nàng phải mai một, Thiên Mộng đế cơ trong lời đồn, Lâm Như nàng đã nhiều lần mườn tượng người đó sẽ có dung mạo cùng khí chất thế nào?.

Cũng đã nghĩ qua bản thân sẽ đối diện ra sao với hồng nhan tri kỷ này của Hàn Thiên?, nhưng lúc gặp mặt thực sự, những thứ mà nàng từng nghĩ đến, tất cả đều chỉ đáng đem vứt chứ không dùng được, hiện tại ngay cả dũng khí để nói thêm vài câu đùa cợt, Lâm Như cũng chẳng còn, chỉ có thế dè dặt nhìn Túc Chi, sau đó khẽ đánh mắt về phía Nhược Mộng nói.

-Hàn đại ca của muội có nữ tử như Nhược Mộng cô nương bầu bạn, thảo nào hắn quanh năm đều không cần ra ngoài du hí mà làm gì, có Thiên Mộng đế cơ ở trong tiêu dao y quán, những tài nữ tiểu thư có tiếng ở đế đô cũng đều không dám đến bái phỏng, phong thái của Thiên mộng đế cơ, thực sự là danh bất hư truyền.

Lâm Như nói câu này, một phần chính là để đá xéo Hàn Thiên, một phần để hạ uy phong của Túc Chi xuống, ta có thể thua ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng đạt được mục đích, bởi đối thủ thực sự của ngươi, mới chính là rào cản ngươi không thể vượt qua.

Túc Chi giờ đã không còn là nữ hài ngây ngô ngày nào nữa, hàm ý trong lời nói của Lâm Như, nàng lý nào lại không nhận ra cho được, chỉ là dù có bao nhiêu sự hoài nghi đả kích, tôn chỉ của nàng vốn đơn giản thế nào, nàng đều sẽ làm hệt như thế, ánh mắt thoáng hiện nét trấn định và chấp nhận, Túc Chi nhìn thẳng vào mắt Lâm Như đáp.

-dù vật đổi sao dời, dù có bao nhiêu cánh chim muốn nương nhờ bóng râm của một cây đại thụ, ta chỉ cần làm một nhành cỏ nhỏ, vĩnh viễn ở cạnh cây đại thụ trong lòng ta, mãi cho đến lúc cuối cùng không thay đổi, đó là thứ ta làm được, cũng chính là tôn chỉ của ta.

-Hàn Thiên huynh ấy không ra khỏi nhà, ta cũng không ra khỏi nhà, vì nhà của huynh ấy cũng là nhà của ta, ta được ở cùng nhà với huynh ấy, Lâm Như tỷ có ghen tỵ không???.

Mấy lời tưởng như sâu sắc, lại như cực kỳ ngô nghê của Túc Chi, vậy mà lại có thể khiến một nữ tử già đời như Lâm Như phải câm nín không biết phản bác thế nào, cứ ngươi…ngươi…ngươi một hồi mà không nói được gì, Lâm Như liền tức khí nói.

-từ ngày mai ta sẽ chuyển nhà đến cạnh y quán của Hàn Thiên, ngày nào cũng dùng thiên lý kính nhìn hắn đến lúc cái dung mạo anh tuấn này của hắn mòn đi thì thôi, tiểu muội tử ngươi làm gì được ta???.

Nói đoạn lại nhìn sang Trương Lang tiếp.

-Trương Lang huynh tuyệt đối đừng có để bụng, ta đối với huynh vẫn là một lòng một dạ, nhưng mà nam tử đẹp thì ta vẫn muốn nhìn, chỉ nhìn thôi chắc không làm huynh ghen đâu nhỉ?.

-huống hồ gì….

Ánh mắt khẽ cong lên một đường đầy thú vị, Lâm Như liền đắc thắng nhìn Túc Chi nói.

-huống hồ gì chỉ thế thôi cũng đủ khiến con mèo nhỏ xinh đẹp của chúng ta phải bất an xù lông lên rồi kìa…, Trương Lang huynh xem, có phải Túc Chi muội tử lúc tức giận rất xinh đẹp phải không?.

Trương Lang mãi mới quen được một đạo lữ ưng ý là Lâm Như, nhưng tính tình hắn vốn trầm lặng cục mịch, lại được cái rất cưng chiều đạo lữ, Lâm Như muốn làm gì, hắn ngoài bộ dáng ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều ra, thì cũng chẳng còn biết làm gì khác, đành để mặt Lâm Như gàn dở trêu đùa với Túc Chi một chút.

Chẳng ngờ hai nữ tử này suýt nữa đã nóng đến mức động thủ, may nhờ Hàn Thiên lên tiếng ngăn lại.

-lớn cả rồi lại cứ hơn thua nhau như nữ hài vậy?, Lâm Như tỷ cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính thích làm theo ý mình là cần phải sửa lại, Trương Lang đại ca hẵn rất khổ tâm với tỷ.

Lại khẽ cốc đầu Túc Chi một cái, Hàn Thiên nghiêm giọng nói.

-còn muội nữa, ở đây muội là nhỏ nhất đấy, cứ thích hơn thua với các huynh các tỷ, Hàn đại ca có dạy muội như thế hả?.

Hàn Thiên bình thường rất ôn hòa, nhưng mà chỉ cần hắn động đến chút khí tức, không gian xung quanh liền phải chịu một sức ép vô hình cực kỳ lớn, Lâm Như cùng Túc Chi bị dọa, suýt nữa thì ngưng thở, bất quá nữ hài Túc Chi này lớn lên lại học được cái tính làm nũng, Hàn Thiên vừa tỏ chút uy áp, nàng liền hệt như con mèo nhỏ, trực tiếp ôm chầm lấy cánh tay hắn tỏ vẻ yếu đuối.

Phía trước người của Túc Chi sau từng ấy năm cũng đã hơi nhô cao lên rồi, cánh tay săn chắc của Hàn Thiên bị nàng ôm như vậy, cái gì cần cảm nhận được cũng đều đã cảm nhận được cả, tình huống éo le như vậy, hắn có muốn giận cũng không được.

Túc Chi thì hay rồi, Hàn Thiên vừa thu bớt khí tức, nàng liền ma mãnh nhìn Lâm Như một cái, xem chừng đắc chí lắm, Túc Chi thấy cảnh này, chỉ hận không thể cùng thiếu nữ đang tuổi nổi loạn kia sống mái một trận, may nhờ có mấy người khác hiểu chuyện khuyên nhũ, mọi việc mới có thể lắng xuống.

Hôm nay cũng chỉ là một buổi gặp thường nhật, cũng chẳng có chuyện đại sự gì cần nói, mọi người chào hỏi qua một lượt xong, Hàn Thiên liền lấy trong huyền thiên giới ra thêm một cái bàn đá, cùng mấy cái ghế nữa cho đủ với số người trong đình.

Vài vò rượu mang theo bên mình, cùng vài món thịt khô đơn giản làm mồi nhắm, bằng hữu tụ họp, có những thứ này đã rất quý hóa rồi.

Rượu được vài tuần, ai nấy liền bắt đầu luyên thuyên về những chuyện mình gặp thời gian qua, ở đế đô có đại sự tình gì, quan hệ giữa vạn kiến và đại ninh ra sao?, tình hình đông bộ châu thế nào?, nhất nhất đều có người nói qua một chập.

Ngày ở đại thiên giới rất dài, nhưng gặp nổi một đám thiếu niên hoạt náo tụ hợp lại, chuyện có thể nói, dù ngày dài cách mấy cũng phải hết, thoáng cái trời dần ngã về chiều, ánh tịch dương vàng chóe chầm chậm phũ xuống mặt hồ lạc thủy một màu hổ phách đầy huyễn hoặc.

Trò chuyện cả buổi trưa, cảm hứng ít nhiều cũng vơi bớt vài ba phần, thời tiết lúc chiều ven mặt hồ, gió hiu hiu thổi qua mấy nhành liễu mềm mại, làm lòng người ta có chút lắng xuống, những chuyện canh gánh trong lòng, những chuyện khó nói ra, liền cứ như một dòng suối chậm, tích cóp dần nước ở trong mảng hồn mỏi mệt.

Tức cảnh sinh tình, mây chiều yên ả, có những chuyện ban ngày không nói được, đến chiều lại khiến con người ta có dũng khí hẵn ra, Hàn Thiên thoáng nhìn nét bồn chồn của Liễu Duệ, chưa cần nghĩ hắn đã biết, ánh mắt của đại huynh này đang hướng đến ai?.

Tấm lòng của Hồng Yến Linh Hàn Thiên hắn không thể nhận, vài năm qua rồi, Hồng Yến Linh hẵn cũng vơi dần thứ cảm giác bồng bột thời niên thiếu, hẵn cũng đến lúc nàng nên tiếp nhận một thứ tình cảm khác chính chắn hơn, êm dịu hơn, chân thực hơn, việc Hàn Thiên hắn có thể làm, chính là yên lặng tạo điều kiện cho việc đó xảy đến, không phải là duy trì tình huống không rõ ràng như hiện tại.

Khẽ cất giọng cao lên một chút, Hàn Thiên liền nhìn những bằng hữu cùng bàn nói.

-hoàng hôn đẹp thế này, ta muốn cùng Nhược Mộng ngắm nhìn một chút, mọi người ngồi mãi hẵn cũng mỏi lưng rồi nhỉ?, thời gian tới nên giành cho những không gian riêng tư hơn đi thôi.

-được rồi bọn ta đi trước đây, mọi người cứ tùy ý mà hành sự, đến tối quay lại đây, chúng ta lại đốt lửa ngắm trăng.

Hàn Thiên ngoài miệng nói như vậy, còn bên trong lại khẽ truyền âm cho những người có liên quan một lượt, sau khi Hàn Thiên cùng Nhược Mộng rời đi, Túc Chi cũng viện cớ chạy theo, bị Hàn Thiên quăng cho tiểu kim long nhờ nàng hướng dẫn nó câu cá giùm, rồi rẽ nhánh đi mất dạng.

Những người khác trong đình, thoáng cái đều chia nhau rời khỏi, ai cũng có đôi có cặp, thoáng cái trong đình chỉ còn mỗi Hồng Yến Linh cùng Liễu Duệ hai người.

Liễu Duệ thoáng nhìn mấy cặp đôi kia đi mất, lại nhìn Hồng Yến Linh lúc này đã ngà ngà say, hoa dung có phần u buồn diễm lệ, ánh mắt mông lung, hai tay khẽ vân vê chén rượu trước mặt trong vô thức.

hơi rượu khẽ xộc lên khoang mũi, Liễu Duệ bất giác có dũng khí hướng Hồng Yến Linh nói.

-Yên Linh muội muội dạo này sống thế nào?, thấy muội tu vi cũng đã đạt đến đại võ sư cảnh giới, thời gian qua hẵn đã cố gắng rất nhiều nhỉ?.

Hồng Yến Linh đáy mắt mông lung nhìn Liễu Duệ, thấy hắn dung mạo đoan chính, biểu hiện ân cần tận tâm, thực sự xo với tên đầu gỗ kia thì tốt hơn nhiều lắm, chỉ là không hiểu sao tên kia tuy lạnh lùng, nhưng nụ cười của hắn lại đẹp đến thế, khiến người ta bất giác u mê.

bờ vai của hắn cũng rộng lớn vô bì, khiến Hồng Yến Linh nàng bất giác muốn nương tựa vào đấy, thân ảnh của hắn đầy vững chải, khí phách thật sâm nghiêm, ở cạnh hắn khiến nàng cảm thấy rất an toàn tin tưởng, như thể trên đời này không có thứ gì khả dĩ làm hại được nàng, nhưng mà đổi lại những thứ đó, hắn lại rời đi cùng nữ tử khác, để nàng một mình ở chổ này bầu bạn với một nam nhân lâu ngày không gặp.

lòng dạ của hắn cũng thật lạnh lùng quá đi, nhìn kỹ thì Liễu Duệ cũng không có điểm nào quá tệ, dung mạo cũng ổn, thành tựu cũng khá, tuổi tác xo với Hồng Yến Linh nàng lại vừa hay tương xứng, Hàn Thiên hắn đã cố tình tạo ra không gian này, nàng cứ thử thuận theo ý hắn một lần, trò chuyện mấy câu với nam tử Liễu Duệ này xem sao?.

nghĩ đoạn Hồng Yến Linh liền khẽ cười niềm nở đáp.

-thời gian qua ta quả thực sống rất tốt, nói cố gắng thì cũng có rất nhiều, cơ mà mãi vẫn không thể đuổi kịp ai đó, không thể khiến hắn công nhận sự tồn tại của ta.

Ánh mắt Liễu Duệ thoáng chùn xuống, bao nhiêu năm qua, không ngờ tình cảm của Hồng Yến Linh đối với Hàn Thiên lại vẫn còn nặng đến như vậy, dù hắn đã buôn tay, nhưng Liễu Duệ gã cũng chẳng biết phải làm gì, để xóa mờ được hình bóng quá lớn trong lòng Hồng Yến Linh.

Thoáng dùng giọng đồng cảm, Liễu Duệ ngẫu hứng nói.

-chả bù cho ta đây, mấy năm qua lăn lộn đến đỏ cả mắt, mệt cả người, nhiều khi chỉ để giữ điều kiện tu luyện cơ bản cho mình thôi, cũng khiến ta mệt mỏi gần chết, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện người khác công nhận mình hay không chứ?.

-mấy năm qua Liễu Đại ca cùng Hai người bọn Lâm Như tỷ gặp nhiều khó khăn lắm à?, vậy sao không đến tìm chúng ta, chổ quen biết chi giao, chúng ta sao có thể bỏ mặt mọi người được?.

-bọn muội ở lý khố đại học viện, chi tiêu so với chúng ta còn lớn hơn mấy phần, chúng ta nói cho cùng thì cũng chỉ là lăn lộn mệt một chút, vẫn chưa đến nổi không thể xoay chuyển, làm sao dám đến làm phiền mọi người chứ?.

-ta nghe nói ở Gia Lan học viện các huynh, đạt đến thực lực ngang võ tông cao tầng cảnh giới, liền đã có tư cách tốt ngiệp, xem khí tức thì Liễu Duệ huynh cũng đã đạt đến đại võ sư đỉnh phong rồi nhỉ, huynh cách ngày tốt nghiệp không còn xa, tương lai huynh định như thế nào?.

-chắc là sẽ tìm đường gia nhập quân ngũ, hoặc một đại tộc nào đó, dù sao xuất thân cùng thiên phú của ta cũng không quá tốt, không thể tự thân tạo dựng sự nghiệp lớn lao như đám người các muội được, mà nói đến tương lai, yến linh muội đã có dự định gì chưa?.

-chuyện này…ta thực sự cũng chưa nghĩ qua nữa…

Trong tiểu đình nhỏ, một nam một nữ cứ thế chuyện trò cởi mở, có trò chuyện mới có sự khắn khít, nam nữ không có sự khắn khít, sao có thể tiến đến những bước xa hơn???

Trên bờ hồ rộng, cỏ xanh êm ái, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng hai người cứ thế bình lặng ngồi ngắm hoàng hôn, một năm rưỡi lại qua, dung mạo của cả hai cũng đã có sự cải biến không nhỏ.

Hàn Thiên hiện tại so với người trưởng thành cũng chẳng khác biệt nhiều, thân hình càng cao lớn cường tráng, dung mạo càng sắc bén già dặn, Nhược Mộng hiện đã thoát khỏi bộ dáng thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi ngày nào.

Tiên nhan vốn xuất chúng tuyệt luân, nay lại càng thêm sắc sảo nữ tính, nhất kiến kinh tâm, khuynh giang đảo hải, chân chính trở thành một đại thiên nữ khiến thế gian điên đảo.

Một năm rưỡi qua, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng hai người vẫn giữ mối quan hệ khắn khít bền chặc, dù chưa ước hẹn với nhau điều gì, nhưng cả hai đều hiểu rõ, trong lòng người này luôn có hình bóng của người kia, tình cảm của họ dù không nói ra, nhưng nếu một trong hai gặp nguy hiễm, người còn lại luôn sẵn sàng từ bỏ tất cả để tương cứu, không màng đến tính mạng của bản thân.

Đại đạo, thế cuộc, trách nhiệm, tương lai, tất cả chúng khiến họ không thể trở thành một đôi uyên ương phàm nhân bình thường, có thể tự do yêu đương, tự do ước định chung thân, họ không thể…hay nói đúng hơn là họ chưa thể làm điều đó.

Nhưng mà đối với Hàn Thiên cùng Nhược Mộng lúc này, hiện tại đối với họ đã rất mỹ mãn rồi, có thể ở cạnh nhau, ngày ngày đàm đạo chuyện thế sự, cùng nhau tu luyện, cùng nhau uống rượu ngắm thế gian tươi đẹp, dù có kết quả viên mãn nhất, cũng chẳng thể tốt hơn thực tại là bao, vậy nên thời gian qua, hay thời gian tới, chưa biết khi nào sẽ có biến cố xảy đến, bọn họ chỉ cần sống vui vẻ nhất, xứng đáng nhất, để dù chuyện gì xảy đến sau này, cả hai đều không hối hận vì đã có quãng thời gian tươi đẹp bên nhau.

Nhìn ráng mây đỏ cuối trời, cứ lừng lững yên ả trên những con sóng nhấp nhô, Nhược Mộng bất giác cảm khái nói.

-tấm lòng của Hồng Yến Linh đối với huynh, huynh không phải không biết, vì cớ gì lại chọn cách này để khiến cô ấy buông bỏ?, ngay cả quyền giữ tình cảm của bản thân cũng không cho cô ấy, huynh là vô tình, hay thực sự là hảo nhân đây???.

Mắt vẫn hướng về vần tịch dương cuối chân trời, Hàn Thiên bình thản đáp.

-có lẽ quan điểm về tình yêu của nam nhân chúng ta khác với nữ nhân các nàng, đối với các nàng, hi sinh tất cả vì một tình yêu chân thực, đẹp đẽ và mỹ mãn, vốn không phải là một cái gì đó quá lớn lao, chỉ đơn thuần là nếu lý tính mách bảo như thế, các nàng sẽ cứ vì nó mà cố chấp, vì nó mà nhận lấy thiệt thòi về mình.

-nhưng đối với nam nhân chúng ta, nếu đã không thể đáp lại tình cảm của nữ tử kia, chúng ta thà dứt khoát buông xuống, để một người nào đó khác thay chúng ta làm điều chúng ta không thể làm.

-đau ngắn hơn đau dài, chỉ những nam nhân tệ bạc mới có thể trơ mắt nhìn nữ tử có tình cảm với bản thân, cứ thế bị dày vò trong nổi đau khổ triền miên, càng tệ bạc hơn chính là những kẻ dù biết bản thân không có tình cảm thật với đối phương, nhưng lại vẫn cứ lợi dụng trêu đùa tình cảm của nữ nhân ấy.

-ta không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không trở thành một kẻ tệ bạc như vậy, Hồng Yến Linh là một cô nương tốt, nhưng ta không thể đáp lại tấm chân tình của cô ấy, Liễu đại ca đối với cô ấy là thực lòng thực dạ, ta thực sự mong huynh ấy có thể thay ta, đối tốt với Hồng Yến Linh, thay ta làm những điều ta không thể.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Nhược Mộng liền có chút mông lung hỏi lại.

-nếu có một ngày muội cũng không thể trở thành người có thể cùng huynh đi đến tận cùng, huynh sẽ làm thế nào???.

Hàn Thiên thoáng xoay người lại, một tay hắn ôn nhu vuốt lên mái tóc nâu mềm của Nhược mộng, ánh mắt thâm thúy đầy trấn định nhìn nàng nói.

-dù thế sự xoay chuyển ra sao, dù có thứ gì ngăn trở, ta đều sẽ tìm cách vượt qua nó, nếu lão thiên cũng ngắn cách chúng ta, ta cũng sẽ cùng hắn đối đầu một trận, trừ phi nàng không còn tình cảm với ta nữa, nếu không…có nói thế nào ta cũng không bao giờ buông tay nàng.

Bình Luận (0)
Comment