Hàn Thiên đùa cợt như thế, cốt để tâm cảnh của Lưu Mộ tốt lên một chút, kết quả tuy không tốt như mong đợi, cơ mà Lưu Mộ sau khi nghe xong lời này, cũng chợt lên giọng nói.
-ta dù gì cũng là tam hoàng tử của đại ninh, trước giờ không làm được một hai chuyện lớn, nhưng cũng làm được hàng tá chuyện nhỏ, luận công lao với đại ninh, ta không đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai hoặc ba, Hàn huynh đệ hỏi câu này, chẳng lẽ đang định đùa cợt ta ư?.
Còn nóng nảy được là tốt, trong lòng Hàn Thiên thầm nói câu này mấy bận, thấy Lưu Mộ đã bớt sầu não hơn ban nãy, Hàn Thiên liền tiếp tục khơi gợi để hắn nói nhiều hơn.
-thế coi như vòng sơ loại Lưu Mộ huynh đã thông qua đi, vậy còn những vòng tiếp theo thì thế nào?.
Lưu Mộ lại uống thêm một ngụm trà, giọng trầm xuống đáp.
-vòng đầu tiên gọi là vượt tâm ma, thân là đế vương, lòng dạ yếu đuối chính là rào cản lớn nhất, trong quốc khố hoàng thất có một hồn khí cửu phẩm gọi là tâm ma kính, người nhìn vào tấm kính này, bản thân liền sẽ rơi vào trong ảo cảnh, nơi có những bí mật đen tối nhất được chôn giấu trong tiềm thức, những tham vọng cố chấp nhất, những bóng ma đen tối nhất.
-đối mặt với những thứ đó trong hai khắc, dưới sự quan sát của tất cả các tiên đế đời trước, một thử thách khiến toàn bộ bí mật của ngươi được phơi bày trước mắt các vị tiên đế, đầu tiên là để khảo nghiệm tâm cảnh của người kế vị, thứ hai là để các vị tiên đế loại trừ những kẻ có tâm thuật bất chính.
-nếu thành công vượt qua hai khắc xoi mình trước tâm ma kính, và đạt được sự công nhận của các vị tiên đế, vòng thứ nhất coi như thông qua, những kẻ không thỏa mãn hai điều kiện kia liền lập tức bị loại.
-ngoài ra ai có thể kiên trì được lâu nhất trong thử thách đó, sẽ có được mười hoàng cách, người lâu thứ hai sẽ có được chín hoàng cách, cứ thế hạ dần cho đến người cuối cùng.
Hàn Thiên thoáng gật gù, coi như cũng đồng tình với cách làm này của hoàng thất Thái Văn, loại bớt những kẻ có tâm thuật bất chính, hay những kẻ có nội tâm yếu đuối, tân hoàng đế mới có thể cáng đáng được đại trọng trách, bất quá chổ hoàng cách mà Lưu Mộ nói đến, Hàn Thiên hắn lại có điểm không hiểu, vậy nên hắn liền lên tiếng hỏi.
-hoàng cách mà Lưu Mộ huynh nói đến là gì thế?, chẳng lẽ là điểm số để chọn ra tân vương mới à?.
Lưu Mộ sớm biết Hàn Thiên sẽ hỏi câu này, vậy nên hắn rất bình tĩnh đáp.
-Hoàng cách đúng là tiêu chí cốt lõi để chọn ra tân hoàng đế, sau ba vòng thi, người có số hoàng cách lớn nhất sẽ được đăng cơ hoàng vị, vậy nên dù có ứng viên đứng đầu cả hai vòng, nhưng có một vòng chỉ được không hoặc một hoàng cách, vương vị vẫn sẽ rơi vào tay người khác như thường.
-trung mình nếu muốn ngồi lên hoàng vị, sau ba vòng thi, tân vương thông thường đều có từ hai mươi lăm hoàng cách trở lên, vậy nên các ứng viên không ngại dùng thủ đoạn cạnh tranh nhau từng chút một, hòng phá bỉnh để những đối thủ mạnh đạt được ít hoàng cách nhất có thể.
Đợi Hàn Thiên tiếp thu xong, Lưu Mộ lại tiếp.
-vòng thứ hai chính là khảo nghiệm đạo quân vương, tất cả những ứng viên đã vượt qua vòng trước, phải ở dưới con mắt của các vị tiên đế, công khai bày tỏ lý luận của bản thân, đối với một vấn đề mà các vị tiên đế đã chọn, sau đó là tự thân phát biểu đạo quân vương của bản thân, các định hướng tương lai sau khi ngồi lên hoàng vị, cai quản đất nước.
-sau hai phần thi trên, các vị tiên đế sẽ họp kín để chọn ra thứ hạng của từng ứng viên, cách tính hoàng cách vẫn hệt như cũ.
Khẽ dừng một chút, Lưu Mộ thoáng nghiêm túc nhìn Hàn Thiên tiếp.
-vòng cuối cùng chính là tỷ thí võ lực, mười ứng viên được chọn sẽ chia thành hai bảng, đấu luân lưu vòng tròn trong mỗi bảng, thắng một trận được một hoàng cách, thua thì không được gì cả, sau khi kết thúc vòng bảng, nếu toàn thắng cả bốn trận trong bảng, ứng viên đó sẽ có thêm bốn hoàng cách.
-ngoài ra chỉ có hai ứng viên có số hoàng cách cao nhất trong hai bảng đấu, được đi tiếp vào vòng loại trực tiếp, ở đó những ứng viên đi tiếp kia sẽ đấu thêm hai trận nữa, một trận bán kết, nếu thắng sẽ được hai điểm và có vị trí vào chung kết, ở trận này người thua sẽ có một điểm và cơ hội để tranh hạng ba.
-kẻ thắng ở trận chung kết sẽ được bốn hoàng cách, thua được hai, kẻ thắng ở trận tranh hạng ba sẽ được hai hoàng cách, thua được một.
-tổng cộng nếu thắng cả sáu trận ở vòng số ba này, một ứng viên sẽ có mười hoàng cách.
-cuối cùng cộng hết số hoàng cách có được lại, kẻ nào cao nhất sẽ được ngồi lên hoàng vị trong năm mươi năm tiếp theo.
Lưu Mộ vừa nói xong, Hàn Thiên liền khó hiểu hỏi lại.
-nãy giờ Lưu Mộ huynh nói xong thể lệ chọn ra tân hoàng đế, Hàn Thiên ta không hề thấy điểm nào mà ta có thể trợ giúp huynh được, chẳng lẽ ba vòng này có thể nhờ người thi giúp à?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Lưu Mộ liền cười xòa đáp.
-hai vòng đầu tất nhiên không được, nhưng vòng cuối thì được, một vị hoàng đế không nhất thiết phải tự thân có võ lực mạnh, nếu được thì tốt, mà không được…thì chỉ cần người khác ra mặt giúp là ổn cả, thế nên vòng tỷ thí võ lực số ba mới là lúc ta cần đến Hàn huynh đệ ra tay.
Hàn Thiên coi như cũng thông suốt được vài phần, bất quá hắn vẫn hiếu kỳ hỏi.
-nếu yêu cầu chỉ là cường giả dưới năm mươi tuổi, vậy thì trong hoàng thành đại ninh có bao nhiêu cao thủ hợp lệ, tại sao Lưu Mộ huynh không chọn một cao thủ bốn mươi mấy tuổi, để tận dụng tốt hơn giới hạn năm mươi tuổi kia, theo lý thì ba mươi mấy năm tu luyện hẵn phải có ưu thế hơn chứ?.
Một tay Lưu Mộ thoáng xoa trán đáp.
-Hàn huynh đệ đừng nghĩ cao thủ ba bốn mươi tuổi sẽ có thực lực mạnh hơn bản thân, bởi vì cậu khí thể song tu, thực lực có thể khiêu chiến vượt cấp, những cảnh giới đầu tiên kia, cậu rất dễ liền đạt được chiến lực vượt trội.
-thế nhưng đối với những tu sĩ bình thường, để đạt được tu vi võ tông như Hàn huynh đệ, nhiều khi người được mệnh danh là thiên tài tu luyện, cũng phải mất đến gần trăm năm.
-năm mươi năm kia có tính là gì?, phóng mắt khắp đại ninh, trước năm mươi tuổi đạt đến chiến lực cấp đại võ sư đã là thiên tài hiếm có, ở đế đô này, trước năm mươi đạt đến chiến lực võ tông, đã là một đại thành tựu đáng tự hào, đừng nói gì đến thể loại yêu nghiệt như Hàn Thiên cậu, chưa đến hai mươi, đã có thực lực tung hoành trong võ tông cảnh giới.
-sự thực là như vậy đấy, không phải ta không đi mời những cường giả ba bốn mươi tuổi, mà vì Hàn Thiên cậu có thực lực mà những cao thủ ba bốn mươi tuổi khác không có được.
-huống hồ gì những ai đã đại diện cho một lứa ứng viên đời trước tranh hoàng vị, sau năm mươi năm toàn bộ đều đã quá tuổi, mà một lứa cao thủ trong năm mươi năm qua, Hàn Thiên cậu chính là một trong những kẻ nổi bật nhất rồi, huống hồ gì những cường giả trẻ tuổi nổi tiếng, chắc đều đã được các ứng viên khác đến chào mời, hẵn là vài hôm nữa cũng sẽ có người đến nhà Hàn huynh đệ bái phỏng.
ta có chút giao tình với đệ nhất cường giả thế hệ trẻ như Hàn huynh đệ, thực sự chính là phước đức ba đời, ở đế đô này chỉ có mỗi Công Tôn Bá Nhiên, ba mươi tuổi đạt đến thực lực võ tông đỉnh phong là có khả năng cản chân Hàn Thiên cậu.
dừng một chút, Lưu Mộ liền đăm chiêu tiếp.
-Công Tôn Bá Nhiên cũng có thể coi là một đối thủ đáng gờm, một thiên tài trăm năm khó gặp của đại ninh ta, hắn cũng giống như Hàn Thiên cậu, đạt được vương hiệu thế hệ trước của lý khố đại học viện, sau đó lọt vào mắt xanh của hoàng thất, đặc biệt là chuyện được đại ca của ta chiếu cố, nên khi còn chưa tốt nghiệp lý khố đại học viện, đã trở thành đại tướng đương triều.
-lần này tranh hoàng vị sắp tới, Công Tôn Bá Nhiên chắc chắn sẽ trợ giúp đại ca ta, thay hắn đại diện thi đấu phần võ lực, nếu Hàn huynh đệ ra tay, đối thủ lớn nhất, chỉ có Công Tôn Bá Nhiên mà thôi.
Lưu Mộ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền tỏ vẻ hiểu ra nói.
-nếu Lưu Mộ lão ca đã tin tưởng ta như thế, Hàn mỗ sẽ thay huynh ra sức một lần vậy.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Lưu Mộ liền thoáng an tâm nói.
-có được lời này của Hàn huynh đệ, ta đây cũng an tâm phần nào, bất quá ta vẫn còn một thỉnh cầu.
Khóe môi khẽ điểm nụ cười tự nhiên, Hàn Thiên bình thản nói.
-nếu có việc cần nhờ, Lưu Mộ huynh cứ nói, mấy năm qua nhờ huynh thu xếp, cuộc sống của ta tại đế đô rất xuông sẻ, ân tình này Hàn mỗ tất nhiên ghi nhớ.
Lưu Mộ thoáng đặt chung trà trên tay xuống bàn, mặt khẽ mất tự nhiên nói.
-hóa ra mấy việc đó không qua mắt được Hàn huynh đệ.
Ánh mắt thoáng nhìn về phía Nhược Mộng đang thong thả đi dạo quanh hồ, mái tóc nâu mềm được gió đong đưa, giống như một tấm lụa mềm đầy diễm lệ, khẽ khoát hờ lên vai nàng, dung mạo xuất trần ấy, khí tức thoát tục ấy, thoáng khiến ánh mắt Lưu Mộ phải u mê, suýt quên mất bản thân định nói gì.
Khẽ định thần lại, Lưu Mộ chợt nghiêm chỉnh nhìn Hàn Thiên nói.
-tu vi của Nhược Mộng cô nương, xo với Hàn huynh đệ hẵn không chênh lệch quá nhiều nhỉ?.
Hàn Thiên thoáng cười khẩy đáp.
-còn phải nói, tư chất của Nhược Mộng nàng ấy xo với ta không chút thua kém, tâm pháp tu luyện cũng cực kỳ cao minh bất phàm, ta nhờ vào luyện thể đạo hùng mạnh áp đảo, mới có thể đạt đến thực lực võ tông cao tầng, nhưng nàng ấy ma võ song tu.
-võ cảnh đạt đến võ tông trung tầng, ma pháp đạt đến ma đạo tông sư trung đẳng, thực lực tổng hợp xo với ta cũng chẳng khác biệt mấy, bởi vì nàng ấy bình thường không xuất hiện quá nhiều, thế nên người ở đế đô không biết nàng ấy lợi hại ra sao mà thôi???.
Thấy Hàn Thiên đối với Nhược Mộng tán dương bội phần, hãnh diện cực độ, thậm chí trong ngữ khí còn có một tia sủng ái, Lưu Mộ liền bất giác cảm khái nói.
-Nhược Mộng cô nương quả thực là một tuyệt thế kỳ nữ trên đời hiếm gặp, Hàn Thiên cậu có được hồng nhan tri kỷ như vậy, thật khiến người ta phải ghen tị, tự tại vương và thiên mộng đế cơ về chung một nơi, đông bộ châu này, tương lai hai người có thể ngạo nghễ đi qua.
Trước lời cảm khái của Lưu Mộ, Hàn Thiên chỉ khẽ cười mỉm nói.
-đấy quả thực là phúc phần, nhưng cũng là áp lực khó gánh nổi, ta vì chuyện này đã khổ tâm ra sao, huynh chẳng phải không đoán được?, mấy năm qua Lưu Mộ huynh hẵn cũng đã điều tra qua thân thế của nàng ấy rồi có phải không?, gia tộc của nàng ấy, dù hoàng thất Thái Văn các huynh cũng phải kiêng dè ba phần.
Nét mặt thoáng vẻ đăm chiêu, Lưu Mộ chợt tỏ nét cảm thông nói.
-lúc biết được thân phận thật của Nhược Mộng, ta quả thực đã buông xuống cảm xúc của mình dành cho nàng ấy, trên đời này chỉ có người sở hữu cả tiềm năng và dũng khí như Hàn Thiên cậu mới xứng với nàng ấy, áp lực mà cậu phải chịu, Lưu Mộ ta hận không thể gánh nổi.
-chuyện ta thỉnh cầu rất đơn giản, nếu các ứng viên khác có đến nhờ Nhược Mộng giúp họ tranh vương vị, mong Hàn huynh đệ can thiệp, đừng để nàng ấy đồng ý, nếu được ta sẽ hậu tạ tương ứng với lợi ích mà những người kia đưa ra.
-thỉnh cầu này cũng là vì Hàn huynh đệ mà thôi, chắc cậu không muốn phải đối đầu với nữ tử trong lòng mình vì ta đâu nhỉ???.
Lưu Mộ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền cười xòa đáp.
-chuyện đó mà huynh cũng lo sao?, Nhược Mộng nàng ấy nói cho cùng vẫn là có chút thâm giao với huynh, huynh nghĩ nàng ấy sẽ vì lợi ích mà quay lưng với huynh à?, cứ yên tâm, bình thường người đến bái phỏng, nàng ấy có khi cũng lười tiếp đón, đừng nói đến chuyện nhờ được nàng ấy làm việc bản thân không thích.
Hàn Thiên vừa dứt câu, Lưu Mộ cũng thoáng tỏ nét an tâm nói.
-hôm nay có thể đạt được ước hẹn của Hàn Thiên cậu, coi như đã là một đại thành công với ta rồi, nãy giờ đã quấy rầy ngày nghĩ của Hàn huynh đệ, mong cậu lượng thứ.
-đại điển chọn ra tân hoàng đế sẽ diễn ra trong ba ngày, từ ngày mười hai đến ngày mười lăm tháng tới, từ nay đến đó còn khoảng hơn hai mươi ngày, Hàn Thiên cậu chỉ cần đến ngay ngày mười lăm để thay mặt ta thi đấu, những chuyện khác không cần quan tâm, lão ca sẽ thay mặt lo liệu, nếu có thay đổi gì, ta sẽ cho người đến thông báo sau.
-còn bây giờ ta sẽ không làm phiền Hàn huynh đệ cùng bằng hữu dạo chơi nữa.
Nói đoạn Lưu Mộ liền thong thả quay người rời đi, Hàn Thiên theo thông lệ cũng đứng lên tiễn hắn một đoạn.
Sau khi quay trở lại, đa phần đám bằng hữu của Hàn Thiên đã tụ tập đông đủ ở tiểu đình, mấy người bạn chi giao này đều là Hàn Thiên hữu tâm hay vô tình quen được, có người là vì tình cờ cứu họ một lần nên quen biết, cũng có người tình cờ hợp tác cùng một lần nên quen biết, chung quy lại, bọn họ không phải đều là những thiên tài kiệt xuất.
Nhưng giữa họ có một điểm chung là đều rất thành tâm với bằng hữu, không màng đến tư lợi cá nhân, chỉ điểm này thôi đã kéo cả đám lại gần với nhau, chỉ điều này thôi, cũng biến một đoàn đội nhỏ ở thiên an thành ngày đó, trở thành một đám thiếu niên bất phàm, với thành tựu có tiếng ở đế đô.
Chỉ là những bằng hữu cùng đến đế đô với Hàn Thiên đâu chỉ có từng này người, dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng những bằng hữu cùng Hàn Thiên đến đây vẫn còn vài người nữa, hôm nay vừa hay hẹn được bọn họ ra gặp mặt.
Liễu Duệ hồi còn ở thiên an thành, có thể nói là đầu lĩnh tinh thần của cả nhóm Hàn Thiên, lúc Hàn Thiên còn chân ướt chân ráo bước vào đại thiên giới, Liễu Duệ đã góp công rất lớn hướng dẫn hắn nhiều điều về thế giới này.
Từ khi vào được lý khố đại học viện, tiểu đội của liễu duệ phải phân tán làm đôi, hai người bọn Tiểu Du Bối Nhi theo Hàn Thiên, còn ba người bọn Liễu Duệ Trương Lang Lâm Như, thì cùng đến xin gia nhập ở một học viện khác cũng khá có tiếng ở đế đô, Gia Lan học viện.
Từ đó trở đi, vì sự vụ bận bịu, Hàn Thiên cùng với những bằng hữu này cũng không gặp nhau nhiều nữa, bất quá hai bên vẫn giữ một số liên lạc nhất định, một hai tháng lại hẹn gặp một lần, hôm nay vừa hay chính là ngày đó.
Vì phải tiếp Lưu Mộ, nên đám bằng hữu lâu năm không gặp đành phải đợi bên ngoài, Hàn Thiên thân là người hẹn, cũng tự thấy áy náy, vừa thấy thân ảnh chính chắn của Liễu Duệ trong tiểu đình, hắn liền niềm nở nói.
-Liễu đại ca lâu ngày không gặp, tu vi dường như đã tăng tiến không ít a, hiện đã đạt đến đại võ sư cảnh giới rồi nhỉ?.
ở trong tiểu đình, Liễu Duệ, Trương Lang cùng Lâm Như, ba người bộ dáng xo với trước đây vẫn là không có quá nhiều điểm khác biệt, tất cả đều đang tuổi thanh thiếu niên tráng kiện, tu vi lại khá cao minh, vậy nên chuyện dung nhan thay đổi, quả thực rất khó xảy ra, ít thì cũng phải một hai trăm năm nữa mới có sự cải biến.
Liễu Duệ nghe Hàn Thiên chào hỏi, nét mặt cũng chợt vui vẻ đáp lời.
-còn chưa bằng đệ nhất kỳ nhân ẩn sĩ như Hàn lão đệ, mới đến đế đô ba năm, đã trở thành tự tại vương cao cao tại thượng trong giới đồng bối, lại còn thêm chức vụ thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh, thực lực tung hoành cấp võ tông cảnh giới, xo với lão đệ, thành tựu của mấy người chúng ta quả thực không đáng nhắc đến, ha ha.
nói ra thì ba bằng hữu này của Hàn Thiên cũng không xa lạ gì với hắn, một năm rưỡi trước lúc nghe tin hắn nhận chức thiếu toàn quyền trưởng lão của Thần Võ Minh, ba người này liền đến đầu quân cho nơi đó luôn, tất nhiên với quan hệ thâm giao từ trước, Hàn Thiên đối với ba bằng hữu này đều không bạc, ở thần võ minh có nhiệm vụ gì dễ kiếm ra tiền, hắn đều bí mật báo cho họ biết từ trước cả khi có thông báo chính thức.
nhiều lúc bản thân hắn còn tự tạo nhiệm vụ ma để đám bằng hữu này kiếm chút thu nhập, ba người này tuổi tác lớn hơn đám Tiểu Du một chút, nên không có cơ duyên gia nhập lý khố đại học viện, Hàn Thiên hắn để bù đắp thiệt thòi cho họ, cũng chỉ có thể cố tạo điều kiện, chiếu cố họ nhiều hơn, bằng hữu ấy mà… nếu thực sự nếu đã xem là bằng hữu, nhất quyết không thể bên trọng bên khinh.
Bước chân vào đại thiên giới này, Hàn Thiên hắn chỉ cô độc một mình, mấy năm qua có được một đám bằng hữu chí giao, sống có tình có nghĩa như đám người trước mặt, hắn sẽ không để bóng ma trong quá khứ lặp lại, khiến hắn một lần nữa chỉ còn lại bản thân, một mình bước đi trên thế giới này.
Khẽ cất lại tâm tư xáo động, nét mặt Hàn Thiên thoáng nét cao hứng nói.
-bằng hữu lâu ngày không gặp…không uống thật say một bữa, làm sao xứng đáng với một bầu nhiệt huyết thiếu niên đây???.