Hàn Thiên Ký

Chương 287 - Ta Giúp Huynh Thành Hoàng Đế!.

Tháng ba tiết trời ở đế đô thường khá oi bức, vậy nên thời gian này người ta thường hay dạo chơi ở những nơi mát mẻ như bờ hồ sông suối rất nhiều.

Nói ra thì đế đô thiên phúc dù được coi là một tòa thành, thế nhưng diện tích thực sự của nó xo với một huyện thông thường ở Trung Nguyên còn lớn hơn đôi chút.

Trong đế đô chỉ có ba phần đất ở, bảy phần còn lại chính là những vạt rừng, bờ hồ, đồng cỏ, mấy cảnh sắc tú lệ thường thấy được cố ý để lại phục vụ cư dân ở đây.

Một phàm nhân lưu trú ở đế đô thiên phúc, nhiều khi muốn xem hết nơi này cũng phải mất hơn một năm, với một kẻ thích ngao du đây đó như Hàn Thiên, ba năm ở đây, hắn gần như đã xem hết mọi ngóc ngách có thể xem được.

Thiên phúc đế đô có nơi nào nguy hiễm, nơi nào cảnh sắc tú lệ, Hàn Thiên hắn đều biết cả.

Hôm nay là một ngày trời đẹp nắng hồng, mỗi tội hơi nóng, cơ mà hôm nay là ngày Hàn Thiên hắn xuất quan gặp gỡ mọi người, nếu không đi ngao du đây đó thì thật đáng tiếc, thời tiết nóng thế này, chỉ có đến một bờ hồ đẹp câu cá ngắm cảnh mới là chân ái.

ở trong đế đô, lạc thủy hồ ở khu chính nam cũng khá nổi tiếng, tương truyền đại biến chư hầu ngàn năm trước, nơi đó xảy ra một trận chiến lớn, giữa một vị nữ cường giả võ tôn tên Uyên Thủy, vốn là tán tu không có mấy tiếng tăm ở đế đô.

Gặp lúc đế đô lâm nguy nên có lòng ra tay tương cứu, nhưng đối thủ của nàng ta lại là một lộ chư hầu lớn, nội tình có đến mấy trăm cao thủ võ vương, cao thủ cấp võ hoàng cũng có hơn mười người.

Uyên Thủy đại chiến ba ngày hai đêm, cuối cùng chặn được lộ chư hầu kia, nhưng bản thân nàng cũng kiệt lực mất mạng, chiến trường bị cày xới thành một vùng trũng lớn, ngày rộng tháng dài nơi này tích tụ nhiều nước, trở thành một cái hồ, dân chúng vì tưởng nhớ nữ cường giả nọ, đã lấy tên nàng đặt cho cái hồ này, từ đó gọi là hồ lạc thủy.

Điển cố này Hàn Thiên biết được từ chổ thần võ minh, trên đời này nhiều khi không phải cứ xuất thân tôn quý thì mới có thể trở thành một đại nhân vật, đại biến ở đế đô ngàn năm trước, có rất nhiều cường giả vô danh đã âm thầm làm ra cống hiến to lớn cho hoàng thất.

Thế nhưng sau cùng thứ được kể lại chỉ là một phần sự thật, phần còn lại dù lớn lao cách mấy, hiệp nghĩa ra sao, nhất nhất đều bị cố ý hay vô tình che lấp mất.

Hàn Thiên dẫn đám người Nhược Mộng, Túc Chi, Hồng Yến Linh, Chấn Tây vv… đến hồ lạc thủy, định du hí một ngày, nhưng mà vừa chọn được một cái đình không khí mát mẽ địa thế cao ráo, cần câu còn chưa quăng xong, liền đã có một vị khách vừa quen vừa lạ đến.

Lưu Mộ một năm rưỡi qua dung mạo không có quá nhiều thay đổi, vẫn trẻ trung tuấn tú như thế, tuy nhiên khí chất của hắn đã cải biến khá nhiều, từ chỗ một tam hoàng tử nhã nhặn cơ trí, nay đã có thêm nét thâm sâu trãi đời.

Có lẽ thời gian qua lo liệu nhiều thêm chuyện chính sự, phân ưu cùng huyền minh đế, cộng thêm việc phải đối phó với những đối thủ cạnh tranh hoàng vị, đã làm cho Lưu Mộ từ chỗ nhàn nhã an nhiên, nay đã không còn giữ được khí chất an nhiên vốn có, mà thay bằng nét dè dặt kỹ lưỡng.

Nhưng dù sao hắn vẫn là Lưu Mộ mà Hàn Thiên biết, vẫn chính trực nghĩa khí như vậy, nếu hắn cần người chia sẻ nỗi niềm, Hàn Thiên trên danh nghĩa một bằng hữu, cũng sẵn sàng lắng nghe đôi chút.

Lưu Mộ vừa đến, Hàn Thiên liền để Nhược Mộng cùng Túc Chi và những người khác ra bờ hồ dạo chơi một lát, để không gian chỗ đình viện này cho hắn và Lưu Mộ nói chuyện một chốc.

Lưu Mộ vừa bước chân vào đình, liền thoáng nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, giọng cảm khái nói.

-không khí bên ngoài quả thực rất mát mẻ trong lành, không giống như trong cung của ta, dù vườn thượng uyển đầy sắc hoa, hay hậu hoa viên muôn ngàn tiểu cảnh, cũng chẳng thể khiến lòng người nhìn ngắm nhẹ đi một chút nào.

-không biết Hàn huynh đệ nghĩ sao?, riêng ta lại cực kỳ hâm mộ cuộc sống của đệ đấy.

Lưu Mộ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền chậm rãi rót một ly trà, thoáng nhìn Nhược Mộng đang đi dạo cùng Túc Chi, và mấy cặp đôi trong quá trình tìm hiểu nhau thuộc nhóm của hắn mà cảm khái nói.

-thực ra ta và họ đều có những mối ưu tư riêng, chỉ là chúng ta biết cách tìm thấy niềm vui trong cuộc sống này, thứ có ý nghĩa như động lực khiến chúng ta tiếp tục cố gắng.

-niềm vui của họ chính là tu luyện được thuận lợi, một tuần gặp nhau vài ba lần, cùng nhau trò chuyện du hí đó đây.

-còn niềm vui của ta, chỉ đơn giản chính là được ở đây, nhìn thấy họ cứ thế vui vẻ an nhiên, thủ hộ gia đình nhỏ này của ta, như thế đủ rồi.

Đáy mắt Lưu Mộ thoáng có tia xáo động, hắn là người làm việc lớn, thế nhưng hắn còn chẳng có được một niềm vui nhỏ như Hàn Thiên, để mà làm động lực phấn đấu.

cuộc sống của hắn cứ thế trôi qua, giống hệt một quyển sách, mọi thứ như được sắp đặt sẵn, chỉ đợi Lưu Mộ hắn hoàn thành, nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Mộ hắn vẫn chẳng tìm được điểm nào khiến hắn cao hứng thực sự, cuối cùng chuyện nực cười nhất mà hắn nhận ra.

Việc khiến hắn cảm thấy vui vẻ an nhiên nhất, chính là mỗi tuần đều đến gặp Hàn Thiên cùng đám bằng hữu của gã một lần, chỉ mấy ngày đó, nội tâm mệt mỏi của Lưu Mộ hắn mới được thảnh thơi nhẹ nhàng đi đôi chút.

Bản thân cũng chậm rãi ngồi xuống bàn đá trong tiểu đình, tự rót cho mình một chung trà ấm, Lưu Mộ chợt nhìn trời tỏ vẻ mệt mỏi nói.

-thời gian qua quả thực khá ảm đạm đối với ta, không giống Hàn huynh đệ, có một vần mặt trời nhỏ, một thiên hà tinh tú quanh mình để mà bảo vệ, còn ta…đến bản thân ta còn chưa thể bảo vệ tốt chính mình, nói gì đến bảo vệ người khác?, niềm vui trong cuộc sống của ta ư?, ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ qua bản thân thực sự thích làm gì nữa?, việc triều chính cùng đối phó với mấy hoàng huynh hoàng đệ khác đã đủ khiến ta mệt đầu rồi.

Lưu Mộ vừa dứt lời Hàn Thiên liền tỏ nét quan tâm hỏi.

-mấy ứng cữ viên tranh hoàng vị khác đã bắt đầu động thủ với huynh rồi sao?.

Đặt lại chung trà xuống bàn, Lưu Mộ cảm khái nói.

-bọn họ đã động thủ với ta từ rất lâu rồi, trước cả lúc ta quen Hàn lão đệ nữa kia, chỉ là gần đây bọn họ đã hành động trắng trợn hơn nữa thôi.

Sinh ra trong nhà đế vương, tất không tránh khỏi những tình cảnh minh tranh ám đấu kiểu như vậy, Hàn Thiên nhìn thấy tình cảnh của Lưu Mộ mà chỉ có thể cảm khái trong lòng, đó là con đường mà hắn chọn, chiếc ghế đế vương ấy chưa bao giờ là dễ ngồi vào cả.

Nhớ lại chuyện hơn một năm trước, Hàn Thiên liền bất giác để tâm hỏi.

-nhất kiến muội muội của Lưu Mộ huynh vẫn chưa được tìm thấy à???, với nhân lực và vật lực của hoàng triều đại ninh, lý ra nếu nàng ấy còn sống, các vị đã sớm tìm thấy rồi mới đúng chứ?.

Nhắc đến vấn đề này, ánh mắt Lưu Mộ lại thêm một phần trầm xuống, đây cũng là nổi đau canh gánh trong lòng hắn, nếu ngày đó hắn không để muội muội độc nhất ấy đi theo, mọi chuyện bây giờ có lẽ đã khác, khẽ thở ra một hơi, Lưu Mộ mệt mõi nói.

-sinh tử đăng của muội ấy vẫn còn sáng, chứng tỏ tính mạng vẫn chưa đứt đoạn.

-chỉ là đông hoa thần lĩnh rộng năm vạn dặm, dài hàng mấy chục vạn dặm, bên trong đó yêu thú hùng mạnh nhiều vô kể, một khi lưu lạc trong đó, nếu không thể tự tìm về cố thổ, người bên ngoài muốn vào đấy tìm kiếm đều không dễ gì.

-hơn một năm qua, hoàng thất mỗi tháng lại tập hợp đội ngũ đi tìm kiếm một lần, mỗi lần như vậy đều tổn thất mười mấy hai mươi cao thủ, nhưng kết quả thu được chỉ là con số không.

-đây thực sự là một vấn đề gây đau đầu cho cả ta, phụ hoàng, và cả hoàng tộc nói chung.

Để chuyện này xảy ra, Hàn Thiên hắn chính là kẻ có tội lớn nhất, dù cùng sinh ra trong nhà đế vương, nhưng có vẻ tình cảm mà Lưu Mộ dành cho nhất kiến là rất nhiều, rất chân thật, là thủ phạm khiến nhất kiến gián tiếp mất tích, Hàn Thiên lúc này chỉ hận bản thân không thể lập tức xông vào đông hoa thần lĩnh, tìm nàng ta trở về cho Lưu Mộ.

Bất quá lý trí cho Hàn Thiên biết, hắn không nên làm vậy, việc Vương Trụ mất mạng chắc chắn có thế lực khác nhúng tay vào, mục đích hẵn là để hai đại đế quốc xảy ra xung đột, thân là một người trong cuộc, thứ Hàn Thiên hắn nên làm, chính là cố gắng ngăn chặn cuộc chiến này, chứ không phải thí mạng vào việc tìm người nhỏ nhặt.

Lòng thoáng trầm xuống, Hàn Thiên liền trấn an Lưu Mộ một tiếng.

-Lưu Mộ huynh không cần quá lo lắng, nếu nhất kiến thực sự còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được nàng ấy, cái huynh nên quan tâm bây giờ, chính là đại điển tranh hoàng vị sắp đến.

-ở đại ninh này, ngoài Lưu Mộ huynh, hoàng vị nếu giao cho ai khác, ta đều cảm thấy không thỏa đáng.

Dù Hàn Thiên đã an ủi bằng chi tiết nhất kiến vẫn còn sống, thế nhưng Lưu Mộ vẫn rầu rĩ đáp.

-ta chỉ sợ muội ấy dù còn sống, nhưng lại rơi vào tay đám yêu thú hóa hình tàn bạo, trở thành đồ chơi để chúng dày vò, sống cuộc sống tuổi nhục không bằng chết, đông hoa thần lĩnh có không ít yêu tộc sau khi hóa hình đều thích chơi đùa nữ tử xinh đẹp của nhân loại.

-nhất kiến là nữ tử ưu tú như thế, nếu rơi vào cảnh ngộ kia, ta thực sự là chết không hết tội.

Sự dằng vặt của Lưu Mộ cũng chính là thứ khiến Hàn Thiên bất an mỗi đêm, dù vậy hắn cũng không để Lưu Mộ làm xao nhãng chuyện chính sự trước mắt, nếu Lưu Mộ hắn không thể thành công đăng cơ, nguy cơ đại ninh và vạn kiến xảy ra chiến tranh sẽ càng hiện thực thêm một phần, Hàn Thiên hắn không thể nào để chuyện này xảy ra.

Nghĩ đoạn hắn liền trầm giọng nói.

-chọn ra tân vương lần này có những điều kiện gì?, nếu Hàn Thiên ta có thể giúp đỡ được điểm nào, xin Lưu Mộ huynh cứ nói, ta nhất định ủng hộ hết lòng.

Hàn Thiên nói ra câu này, quả thực khiến Lưu Mộ vui vẻ hơn được một chút, hắn từ xưa đến nay giỏi nhất chuyện chính trị, đăng cơ hoàng vị cũng chính là mục tiêu hắn theo đuổi từ lâu, ban đầu tiếp cận Hàn Thiên cũng chính là vì mong hắn sẽ ra tay giúp đỡ, bây giờ chính miệng Hàn Thiên công khai ủng hộ bản thân, sẵn sàng giúp bản thân tranh hoàng vị, Lưu Mộ sao không mừng cho được.

Chỉ là Hàn Thiên vì cảm thấy có lỗi với Lưu Mộ về chuyện của nhất kiến mà ra tay, còn Lưu Mộ lại nghĩ Hàn Thiên vì giao tình với hắn mới ra tay, nhưng dù thế nào đi nữa, Hàn Thiên đã chịu trợ giúp, hoàng vị này…Lưu Mộ hắn càng cầm thêm vài phần chắc chắn.

Ánh mắt khẽ quan sát biểu hiện của Hàn Thiên, Lưu Mộ liền chợt nhận ra bản thân không thể nào nhìn ra tu vi thực sự của người ngồi trước mặt hắn, lúc mới gặp thực lực của Hàn Thiên vẫn chưa bỏ xa Lưu Mộ gã quá nhiều, nhưng vài năm qua đi, thực lực của Hàn Thiên lúc này đã đạt đến mức độ khiến Lưu Mộ gã không tài nào nhìn ra được, khẽ thở ra một hơi, Lưu Mộ dè dặt hỏi.

-thực lực của Hàn huynh đệ, không biết đã đạt đến mức độ nào rồi?.

Hàn Thiên thoáng nhớ lại, nửa tháng trước hắn vừa hay đã đột phá luyện khí hóa thần kỳ, cùng luyện thể bản mệnh thần thông cảnh giới, hai đại cảnh giới này khiến thực lực của hắn có bước tiến vượt bậc, tuy nhiên sự tăng tiến này không thể nào bằng đột phá những cảnh giới đặc thù, như nguyên anh kỳ hay thần thông kỳ.

Vậy nên thoáng ước lượng một chút, Hàn Thiên liền quả định nói.

-chắc chắn đối phó được võ tông cao tầng cảnh giới, riêng võ vương khả năng cao là không thể thắng được.

Lần này thì Lưu Mộ đúng là đã trực tiếp chết lặng, chưa đến mười tám tuổi đã đạt đến thực lực ngạo thị võ tông cảnh giới, kết quả này nếu là mười năm trước, hắn còn không dám tin là sẽ có người làm được, giọng run run vì không dám tin, Lưu Mộ chợt lên tiếng hỏi.

-ta có nghe sơ lượt qua báo cáo của lý khố đại học viện, hơn hai năm qua Hàn Lão đệ đều không giành thời gian nhiều ở học viện, vì sao tu vi có thể tăng tiến nhanh đến vậy được?.

Nói đến điểm này, Hàn Thiên chỉ chợt khẽ cười mỉm một tiếng, đúng là trong mắt người ngoài, Hàn Thiên hắn tu luyện có phần hời hợt, tuy nhiên sự thực không phải vậy.

Một năm rưỡi qua chính là thời gian Hàn Thiên hắn ép bản thân tu luyện đến mức khắc khổ nhất, bình thường hắn đều đóng cửa bế quan, tận dụng điều kiện cực tốt ở gia viên mà tu luyện khí đạo, đến lúc cần liền cải trang thành thiết diện đến đại đấu trường tu luyện thể đạo.

Ngày này qua ngày nọ, Hàn Thiên hắn bị thương còn nhiều hơn cơm bữa, tu vi tăng tiến cố nhiên là nhanh chóng, dù vậy đó không phải là phần lớn lý do, nhờ có thân phận thiếu toàn quyền trưởng lão trong thần võ minh, cũng như tự tại vương của lý khố đại học viện.

Bất cứ khi nào tu luyện gặp bế tắc, Hàn Thiên đều có thể nhờ tiền bối chỉ điểm, thành thử tu vi luyện thể vốn khó tăng tiến, nay lại có bước nhảy vọt đáng kể, tu tiên đạo không ai có thể hướng dẫn Hàn Thiên, nhưng do đầu tư nhiều thời gian vào đấy hơn, Hàn Thiên đã có thể kéo lại tu vi luyện khí xo với sự tăng tiến của tu vi luyện thể.

Rốt cuộc gần đây cũng đã có bước đột phá quan trọng, tính ra lần đột phá này đã tốn của Hàn Thiên hắn gần hai năm ròng rã, nhưng sau khi đột phá hai đại cảnh giới lần này, Hàn Thiên hắn đã cảm nhận được sự khó khăn dường như đã tăng hơn trước rất nhiều lần.

Có thể để đột phá cảnh giới tiếp theo, hắn tu luyện theo cách cũ sẽ không thể đạt được tốc độ nhanh đến vậy nữa, nhưng dù sao đó cũng chỉ là cảm giác của Hàn Thiên mà thôi, khi bình cảnh ấy thực sự đến, hắn sẽ tìm cách giải quyết sau.

Hiện tại thực lực của Hàn Thiên cũng có thể coi là tạm đủ dùng, nếu có biến cố xảy đến, Hàn Thiên hắn cũng có chút tự tin tự vệ, và bảo hộ những người thân cạnh hắn được chu toàn.

Trở lại với vấn đề mà Lưu Mộ thắc mắc, Hàn Thiên chỉ có thể cười trừ đáp.

-ta chỉ có thể nói với Lưu Mộ huynh là ta vốn còn rất nhiều phương pháp tu luyện khác ngoài học tại lý khố đại học viện, những thời gian khi không ở học viện, ta đều tu luyện bằng phương pháp của riêng ta, Lưu Mộ huynh không nhất thiết phải biết cách thức ấy, huynh chỉ cần biết, dù thế nào ta cũng sẽ ủng hộ huynh tranh lấy hoang vị của đại ninh là được.

Lưu Mộ biết nếu đã là chuyện Hàn Thiên không muốn nói, hắn dù có muốn gặng hỏi cũng không được, chỉ đành cảm khái nói.

-thực lực của Hàn lão đệ có bước tăng tiến lớn thế này, lại chịu trợ giúp ta một lần, điều này thực sự có ý nghĩa rất lớn với ta đấy.

Lưu Mộ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền tò mò hỏi.

-lần tranh hoàng vị này rốt cuộc có những yêu cầu gì?, Lưu Mộ huynh cần ta trợ giúp những gì?, xin cứ nói, Hàn mỗ rữa tai xin nghe.

Khẽ hớp một ngụm trà nóng, Lưu Mộ trầm tư nói.

-mấy ngàn năm nay, quy chế chọn ra tân vương mới của đại ninh ta đều không có mấy thay đổi, tổng cộng có bốn vòng, bao gồm một vòng sơ loại, cùng ba vòng chính thức.

-vòng sơ loại chính là dựa vào những biểu hiện và cống hiến cho hoàng thất của các ứng cử viên, từ đó chọn ra mười người có tư cách cao nhất, những người đó bắt buộc phải là con cháu của hoàng thất Thái Văn, hơn nữa tuổi đời tuyệt đối không được quá năm mươi.

Lưu Mộ vừa nói xong câu này, Hàn Thiên liền tỏ nét thú vị chen lời.

-Lưu Mộ huynh hẵn là chắc chắn mình qua vòng này đi?, nếu huynh không có trong mười người cuối cùng được chọn kia, thì hẵn là chuyện buồn cười lắm thay?.

Bình Luận (0)
Comment