Hôm nay lại đến ngày Hàn Thiên phải đến gặp ma nữ Đông Phương Thái Ngọc, thực lòng mà nói, nếu không có cái bí mật bị nàng ta nắm giữ, thì nữ tử này vẫn là một bằng hữu khá đáng kết giao.
Tuy nàng ta nhiều lúc rất vô lý, đôi khi rất bất thường khó hiểu, thế nhưng theo cảm nhận của Hàn Thiên, Đông Phương Thái Ngọc là một người rất coi trọng nguyên tắc, nàng ta tuy sống rất thực dụng, nhưng có qua thì có lại, một khi đã hứa, liền sẽ thực hiện được.
Mấy năm qua Hàn Thiên từ chổ nữ nhân này cũng tìm được rất nhiều thông tin tình báo, Đông Phương Thái Ngọc trừ không biết ngại, những thứ khác nàng ta đều biết, Hàn Thiên từ chỗ nữ nhân này, cuộc sống cũng tránh được vô số phiền phức.
Tỷ dụ như chuyện của tên khốn Trần Lãng chẳng hạn, kể từ ngày bị Hàn Thiên phát hiện thân phận, không còn được ẩn thân tại lý khố đại học viện, tên khốn này liền bặc vô âm tính, cứ hệt như là một cái bóng ma vất vưởng trong đế đô.
Hàn Thiên đã bị gã ám sát mấy lần, nhưng do bản lĩnh hắn lớn, lại là luyện thể giả cực kỳ khó giết, Trần Lãng mấy bận bày mưu kết trận, mà vẫn không thể thành công.
Cũng phải nói là thế lực của Trần Lãng ở trong đế đô này rất mỏng, dù sao đây cũng là nơi có hoàng triều đại ninh tọa trấn, Trần Lãng dù bản lĩnh cỡ nào, cũng không thể tìm được đồng minh quá mạnh, cùng lắm là vài tên lâu nhâu hỗ trợ ngán chân, còn lại đều chả có mấy nguy hiễm.
Với cả Hàn Thiên một tuần cùng lắm xuất quan hai ngày để xử lý công vụ, những lúc khác hắn đều bế quan tu luyện, Trần Lãng muốn ra tay giết hắn, cơ hội cũng chẳng có quá nhiều.
Nhưng Hàn Thiên hắn không gặp nguy hiễm, không có nghĩa đám bằng hữu của hắn cũng thế, không giết được Hàn Thiên, Trần Lãng đã mấy bận ra tay với bằng hữu của hắn, nếu không nhờ Đông Phương Thái Ngọc nhiều lần cảnh báo trước, đám bằng hữu của Hàn Thiên có khi đã chết mất vài người rồi.
Lần chạm mặt cuối cùng của Hàn Thiên với Trần Lãng là cách đây hai tháng, lúc ấy Hàn Thiên hắn bỏ hết vốn liếng, mời cả Chung Ly cùng Lý Siêu, đem theo mười mấy nhân thủ trong chấp pháp hội ở thần võ minh đến, với mục tiêu duy nhất là tóm cho bằng được Trần Lãng.
Cơ mà tên kia thực sự quá gian xảo, cảm thấy vừa bị bao vây, liền dùng ngay một tấm đại na di phù tẩu thoát khỏi đế đô, từ đó đến nay Hàn Thiên đều không thấy hắn nữa, bất quá để cho an toàn, Hàn Thiên vẫn cất công nhờ mấy đại cường giả võ hoàng ở thần võ minh, làm giúp bản thân mấy cái ngọc giản hộ thân.
Với thực lực võ hoàng cường giả, ngọc giản hộ thân mà trưởng lão ở thần võ minh làm ra, có thể đối phó với kẻ thù sở hữu chiến lực cấp võ vương, Hàn Thiên đưa cho đám đồng bạn mỗi người một cái ngọc giản như thế, cùng mấy tấm tiểu na di phù, nếu lỡ có gặp nguy hiễm, bọn họ cũng không đến mức chẳng thể thoát thân nổi.
Lại cảnh báo Lưu Mộ để hắn tăng cường tuần tra giám sát những người muốn ra vào đế đô, Trần Lãng một khi rời khỏi đây, muốn lại trà trộn vào, e rằng không dễ, được Đông Phương Thái Ngọc âm thầm hỗ trợ đối phó với Trần Lãng, thái độ của Hàn Thiên đối với nữ nhân này cũng tốt hơn không ít, hiện đã thực lòng xem nàng ta là bằng hữu, nội tâm không còn quá nghi kỵ và khắc khe như trước.
Hôm nay lại đến ngày phải đi gặp nàng ta, Hàn Thiên sáng sớm đã theo thông lệ cải trang thành thiết diện, sau đó sữ dụng long hành bách biến rời khỏi nhà, chuyện này chỉ có mình hắn biết, vậy nên cả Túc Chi lẫn Nhược Mộng dù chỉ cách nơi ở của Hàn Thiên vài trượng, cũng chỉ nghĩ là hắn đang bế quan tu luyện.
Phải giấu hai nữ tử quan trọng nhất đối với bản thân, âm thầm đi gặp nữ tử khác, Hàn Thiên hắn dù tự nhận bản thân không làm gì sai trái, nhưng trong lòng vẫn luôn có một cảm giác không phải với Nhược Mộng cùng Túc Chi.
Đến xuân nguyệt lâu, Hàn Thiên không vào thẳng cữa chính, mà phi thân lên luôn tầng bảy, trong xuân nguyệt lâu thực sự có rất nhiều cao thủ tọa trấn, thế nhưng tuần nào Hàn Thiên cũng đến đây, vậy nên lâu dần đã thành quen, đám cao thủ kia đều lười không thèm dùng khí tức dò xét hắn nữa.
Vừa bước vào phòng, Hàn Thiên liền cảm thấy không gian xung quanh như bị phong tỏa hoàn toàn, bởi vì Đông Phương Thái Ngọc cũng lâu rồi chưa có làm mấy hành động tập kích bất ngờ, thế nên Hàn Thiên cũng bớt tính cảnh giác, nào ngờ hôm nay nàng ta lại trở chứng.
Hàn Thiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản thân liền đã bị một cái thân rắn cực lớn quấn lấy, viêm thần mãng được Đông Phương Thái Ngọc chăm sóc rất tốt, mấy năm qua đã nhanh chóng phát triễn, trở thành yêu thú ngũ cấp rồi.
Chẳng ngờ Hàn Thiên hắn vừa đến, liền đã được con rắn này chào hỏi bằng một màng quấn quanh âu yếm thế này?, với thực lực hiện tại, viêm thần mãng vẫn chưa tín là uy hiếp gì đáng nói với Hàn Thiên hắn, chỉ cần vận lên kim thân, hắn sẽ lập tức thoát được, cơ mà nếu Đông Phương Thái Ngọc thực sự định giết hắn, nàng ta chắc không cần làm phiền phức đến vậy.
Hàn Thiên còn chưa kịp nói gì, Đông Phương Thái Ngọc đã không biết từ đâu xuất hiện, nhanh tay quét lên trán hắn thứ gì đó trông khá ẩm ướt, bản thân dụng lực một chút, Hàn Thiên liền nhanh chóng khiến vòng vây của viêm thần mãng nới lỏng.
Thân thể khẽ động, Hàn Thiên rất nhanh đã áp sát đến trước người Đông Phương Thái Ngọc, nắm chặc lấy hai bàn tay của ma nữ kia giơ lên, Hàn Thiên gằng giọng hỏi.
-cô vừa làm gì ta đấy???, cảm thấy cuộc sống quá nhàn rỗi, không muốn dùng đôi tay này nữa à???.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền dùng ánh mắt thú vị quan sát vẻ xáo động trên mặt hắn, cảm thấy hắn đã tiến đến quá gần, bản thân nàng liền cố ý đẩy người về phía trước một chút, song phong đầy đặn ngạo nhân dưới lớp áo lụa, cứ thế dán sát vào người Hàn Thiên, khiến hắn thoáng chốc giật mình lùi lại hai bước.
Được nước lấn tới, Đông Phương Thái Ngọc lại bước tới trước hai bước nói.
-ngươi chẳng phải định dùng vũ lực uy hiếp ta sao???, ta hiện tại dâng hiến bản thân cho ngươi đấy, tại sao lại không chịu làm gì ta đi???, nếu đã không dám làm gì, vậy thì mau bỏ tay ta ra, có tin ta hét lớn cho cả hoàng thành biết, Hàn Thiên ngươi đang lén lén lút lút đến phòng ta định giở trò đồi bại không?.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền nhanh chóng dùng lực kéo tay nàng ta về trước một cái, sau đó lại đột ngột ngưng lại, Đông Phương Thái Ngọc trong lúc thân thể còn nhoài về phía trước, liền đã bị Hàn Thiên ôm ngang người, ném lên chiếc trường kỹ gần đó.
Còn chưa kịp phản khán, nàng ta đã bị Hàn Thiên đánh hai cái vào kiều đồn ngạo nhân phía sau, ma nữ kia vừa định dụng lực bật dậy, liền bị Hàn Thiên khóa một tay ra sau lưng đè xuống trường kỷ, kiều đồn ngạo nhân tiếp tục bị đánh thêm hai cái.
Hai lần bị chiếm tiện nghi một cách đáng xấu hổ như vậy, Đông Phương Thái Ngọc lại chẳng thể phản khán, nội tâm cố nhiên tức giận tột bực, bất quá nàng ta vẫn còn cái miệng được rảnh rang, liền lập tức vận khí hét lớn.
-Hàn Thiên ở…
Còn chưa nói hết câu, một quả lê lớn đã được Hàn Thiên nhét vào cái miệng điêu ngoa kia của Đông Phương Thái Ngọc, nàng ta bị thân thể mạnh mẽ của Hàn Thiên đè phía trên, muốn giẫy ra cũng không được, trên người có bao nhiêu đường cong kinh nhân, đều theo nhịp giẫy dụa của nàng mà hiễn lộ ra cả.
Cảm thấy bản thân không thể bị áp bức như thế này mãi, Đông Phương Thái Ngọc liền dùng thần niệm ra lệnh cho viêm thần mãng, con rắn to lớn thân dài hơn ba trượng ở cửa phòng liền nhanh chóng xông đến.
Viêm thần mãng được trọc phú như Đông Phương Thái Ngọc không tiếc tài nguyên bồi dưỡng, chỉ qua mấy năm đã tiến đến ngũ cấp yêu thú, cả người lúc nào cũng tỏa ra một làn nhiệt khí cùng hào quang đỏ tía đầy ngạo nghễ, viêm thần mãng có một bộ lân giáp đặc thù bao bọc gần hết thân rắn, đây là bộ giáp được gia trì thêm mấy mươi cân hồn kim làm thành khí linh bên trong, sức phòng thủ lớn không thể tả.
Hàn Thiên muốn làm hại đến viêm thần mãng lúc này, không tốn chút công sức e là không được, cảm thấy con rắn nọ thực sự khó chơi, Hàn Thiên liền ra lệnh một tiếng, tiểu kim long rất nhanh đã từ trong vạt áo của hắn, hóa lớn bay ra chặn đường tiến của viêm thần mãng.
Hàn Thiên dạo này không có đi lịch luyện nhiều nơi, tiểu kim long cũng chẳng có nội đan yêu thú mạnh để mà thôn phệ, Hàn Thiên dù có tiền cũng chẳng thể mua được nhiều nội đan yêu thú mạnh cho tiểu kim long ăn, vậy nên nó chỉ mới đột phá được lục cấp yêu thú trong thời gian gần đây mà thôi.
Nhưng dù vậy thân thể của tiểu kim long lúc hóa lớn hoàn toàn cũng đã đài hơn chín trượng, căn phòng của Đông Phương Thái Ngọc dù rộng cách mấy, thoáng cái cũng bị hai con yêu thú khổng lồ choáng hết không gian, viêm thần mãng quả thực lợi hại, nhưng tiểu kim long hơn nó một cấp bậc, huyết mạch lại tôn quý hơn một chút, thế nên dù được vũ trang cẫn thận, viêm thần mãng vẫn bị tiểu kim long dùng bốn vuốt đè xuống sàn, hệt như Đông Phương Thái Ngọc bị Hàn Thiên đè trên trường kỷ.
Đông Phương Thái Ngọc thấy không còn cách nào phản khán, liền dùng hết sức nảy thoát, nhưng ngoài khiến người cong lên như giun bò, kiều đồn ngạo nhân bị Hàn Thiên càng thuận lợi đánh thêm vài cái, thì cũng chẳng thể tạo được hiệu quả gì khác.
Sau một hồi giảy dụa bất lực, nàng ta liền nằm im như rất tận hưởng cảm giác được Hàn Thiên đè phía trên vậy, Hàn Thiên cảm thấy không ổn liền nhanh chóng phóng thích ma nữ này.
Vừa thoát thân được, Đông Phương Thái Ngọc liền tức giận cắn mạnh quả lê trong mồm một cái, sau đó nhanh chóng quăng phần thừa vào mặt Hàn Thiên, tất nhiên…hắn tránh được.
Đông Phương Thái Ngọc dường như đang rất tức giận, nhưng cũng dường như đang cố nhịn cười nhìn Hàn Thiên nói.
-không công bằng… bản thân ngươi là luyện thể giả, vốn đã mạnh hơn kỵ sĩ đồng cấp một khoản không nhỏ, lại còn kiêm tu cả tiên đạo, bên ngoài còn có thần thú như con rồng kia trợ giúp, có giỏi đợi ta lấy binh khí ra, chúng ta lại đấu thêm một trận.
Lần nào đến đây, Đông Phương Thái Ngọc cũng đều nghĩ ra đủ trò quấy phá như vậy, Hàn Thiên gặp mãi cũng thành quen, nếu ban nãy nàng ta định đánh thực, chắc cả xuân nguyệt lâu này cũng không trụ nỗi, ma nữ này tu luyện còn sớm hơn Hàn Thiên hắn vài năm.
Thực lực đơn lẽ hiện cũng đã đạt đến võ tông đỉnh phong, dù viêm thần mãng thực lực vẫn chưa thể tương thích với nàng ta, nhưng miễn cưỡng đánh thì cũng chưa biết ai chết trong tay ai, nghĩ lại thì nãy giờ ma nữ này giống đang câu giờ hơn.
Khẽ lấy một tấm gương ra soi, Hàn Thiên liền thoáng muốn ngã ngữa, trên trán hắn đã bị Đông Phương Thái Ngọc vẽ lên một con rùa màu đỏ đầy nổi bậc, chỉ vì một trò vặt như thế này, mà bỏ công sức nhiều như thế, ma nữ này đúng là khó hiểu.
Nhanh chóng lấy ra một cái khăn lau vài lượt, nhưng bất ngờ là loại mực kia có lau thế nào cũng không ra, Đông Phương Thái Ngọc chỉ chờ giây phút này, một tay chống vào thái dương, thân thể quyến rũ hoàn mỹ thoáng nằm nghiêng qua một bên, nét mặt cực kỳ đắc thắng nhìn vào con rùa trên trán Hàn Thiên nói.
-đấy là một loại mực đặc thù được các đại ma pháp sư chế ra để bố trí trận pháp, vạn năm không phai màu, cực kỳ khó loại bỏ.
-con rùa kia rất hợp với ngươi, ngươi đã bị ta đánh dấu, từ nay sẽ trở thành nam nhân của ta, chỉ mình ta biết ngươi có con rùa này trên trán là được rồi, còn ngươi…vĩnh viễn đeo cái mặt nạ sắt của ngươi để mà gặp người ngoài đi ha ha.
Hàn Thiên thoáng giật lấy cánh tay đang chống vào thái dương của Đông Phương Thái Ngọc, làm nàng ta nhanh chóng nằm vật ra trường kỷ trông rất khêu gợi.
Nhanh chóng xem qua bàn tay nọ một lượt, Hàn Thiên liền lên giọng chất vấn.
-nếu loại mực này khó phai như vậy, sao bàn tay này của cô lại không dính gì???.
tay còn lại của Đông Phương Thái Ngọc thoáng giơ lên một cái bình nhỏ nói.
-tất nhiên ta có dung dịch đễ rửa loại mực này rồi.
Hàn Thiên vừa định giật lấy cái bình nọ, Đông Phương Thái Ngọc liền nhanh chóng nhét nó vào ngực áo của bản thân, phải nói bộ ngực của ma nữ này đúng là thế gian vô song, dù không phải lớn nhất, nhưng cực kỳ đầy đặn hoàn mĩ, cái bình ngọc cũng không nhỏ, vậy mà vừa bị nhét vào giữa ngực áo của nàng ta, thì liền biến mất luôn.
Áo lụa của Đông Phương Thái Ngọc khá mỏng, Hàn Thiên có cảm giác chỉ cần hắn dùng lực một chút, chiếc bình ngọc kia sẽ lập tức rơi ra trước mắt hắn, nhưng mà ngoài cái bình đó ra, thì vẫn còn thứ khác kích thích hơn, nguy hiễm hơn cũng sẽ cùng theo đó xuất hiện.
Đông Phương Thái Ngọc thấy biểu hiện vừa có phần ngây ngốc kinh diễm, vừa có phần khó xử của Hàn Thiên, nét mặt hiện nét liền khiêu khích nói.
-ngươi có giỏi thì lấy chiếc bình ngọc kia ra xem???, ta nhất quyết không phản khán, coi như để Hàn Thiên ngươi lần đầu được chiêm ngưỡng sự quyến rũ tuyệt thế của nữ nhân, Nhược Mộng nàng ta làm sao có thể để ngươi hưởng đãi ngộ lớn như vậy???.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, nét mặt Hàn Thiên liền hiện nét thú vị u ám đáp.
-thực sao??? nếu vậy Hàn mỗ chắc là phải đắc tội rồi.
Nói đoạn một tay hắn liền chậm rãi giơ lên cao, rồi từ từ hạ xuống đầy nguy hiễm, Đông Phương Thái Ngọc cũng chẳng biết là đang chờ mong hay đang lo lắng, chỉ thấy ban đầu nàng ta rất chăm chú nhìn bàn tay Hàn Thiên đang từ từ tiến đến.
Nhưng lúc bàn tay Hàn Thiên thực sự sắp chạm đến cổ áo của bản thân, ma nữ kia lại không nhịn được mà nhắm chặt mắt, dù sao cũng vẫn là xử nữ, kiểu gì cũng phải có chút e ngại bản năng như vậy.
Bất quá chờ mãi mà không thấy có động tĩnh gì bất thường, Đông Phương Thái Ngọc bất giác mở hé một mắt xem thử, vừa nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, trên trán nàng ta liền bị cốc một cái rõ đau.
Sau khi Đông Phương Thái Ngọc mở mắt nhìn rõ, Hàn Thiên chính là đang dùng bộ dáng ngạo nghễ đùa cợt mà nhìn bản thân, trên trán hắn con rùa nhỏ đã biến mất từ lúc nào, Đông Phương Thái Ngọc mới chợt nhận ra, bản thân vừa bị Hàn Thiên đùa cợt một chập.
Ngọc thủ khẽ đánh vào thân thể cường tráng của hắn vài cái, Đông Phương Thái Ngọc liền dùng giọng mỉa mai nói.
-đúng là uổng công cho thân thể đầy nam tính này, ngươi thực sự là một kẻ vô dụng, thực sự là vô dụng…
Thoáng bắt lấy ngọc thủ bất trị của Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên chợt dùng giọng uy áp nói.
-quậy đủ chưa???, mấy trò vặt vãnh của cô cũng nghĩ sẽ làm khó được ta ư???, không phải ta không có hứng thú với cô, chỉ là ta không thích phiền phức, không muốn chịu trách nhiệm với ma nữ như cô, ở cùng nhà với cô, mười ngày liền có hết chín ngày không yên ổn.
-với cả…sao cô biết ta chưa từng nhìn qua thân thể nữ nhân???.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng đánh lên lưng Hàn Thiên một cái rõ kêu, giọng đầy hỏa khí nói.
-à… thì ra ngươi chỉ là một tên sắc lang đội lốt quân tử, những nữ nhân ở cạnh ngươi, có phải đều bị ngươi động tay chân hết rồi đúng không???, lại còn ở đây ra vẻ đạo mạo với ta???...nói xem, ta có điểm nào không hấp dẫn bằng bọn họ???.
Hàn Thiên thoáng nhớ về lần đầu hắn gặp tiểu y sư, mới đó mà cũng đã được hơn ba năm kể từ ngày nàng mất, tiểu y sư có thể không xinh đẹp bằng nửa phần Nhược Mộng, không quyến rũ bằng nửa phần Đông Phương Thái Ngọc, nhưng đối với Hàn Thiên hắn, nàng vẫn là một cái gì đó không thể xóa mờ, lần đầu hắn nhìn thấy thân thể nữ nhân, chính là ở chỗ tiểu y sư thanh thuần lương thiện ấy.
Giọng khẽ trầm lại đôi chút, Hàn Thiên bất giác nói.
-ta chưa từng động đến nữ nhân nào cả, cô hay Nhược Mộng đều không ngoại lệ, với nàng ấy là sự tôn trọng, với cô là trách nhiệm, càng lún sâu càng khó dứt, cả cô và nàng ấy ta đều không thể nắm bắt, để một ngày không ai phải khổ đau, giữ mối quan hệ như bây giờ mới là tốt nhất.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc lại đánh hắn thêm một cái, giọng càng tức giận hơn nói.
-hóa ra ngươi thích nhìn trộm những tiểu la lị như Túc Chi tắm rữa thay đồ, thảo nào đến ta cũng chẳng thể câu dẫn nỗi ngươi, ngươi đúng là tên hoại nhân hết thuốc chữa.
Chẳng ngờ đến chuyện này mà Đông Phương Thái Ngọc cũng nghĩ ra được, Hàn Thiên hiện đã cạn ngôn từ miêu tả về sự vô lý của ma nữ này, chỉ đành chỉnh giọng đính chính???.
-cô nghĩ ta thế nào cũng được, hôm nay khùng điên với cô một trận, chắc cô vui rồi nhỉ???, nếu không có chuyện gì khác, ta liền trở về đây.
Bất quá còn chưa kịp rời khỏi trường kỷ, Đông Phương Thái Ngọc đã chợt dùng giọng thâm trầm nói.
-ban nãy thử thực lực của ngươi, quả thực không làm ta thất vọng, thông thường ta sẽ dùng lợi ích trao đổi, nhưng ta nghĩ nếu làm theo cách đó, ngươi sẽ không mấy hứng thú, vậy làm theo cách của ngươi thì thế nào?.
-phong thái của ngươi, hẵn là khi bằng hữu cần đến, ngươi sẽ không từ chối đâu nhỉ???.
-ta hiện muốn nhờ ngươi giúp ta phá tung một tiểu phái khó ưa này, ngươi nhất định đừng có từ chối đấy.