Lần đầu tiên Đông Phương Thái Ngọc chủ động nhờ vã Hàn Thiên hắn việc gì đó, bất quá nghĩ kỹ lại thì,những lời vừa rồi của nàng ta, dường như có điểm không đúng, bằng giọng khó hiểu, Hàn Thiên chợt lên tiếng hỏi.
-với những nhân thủ mà cô có, tiêu diệt một tiểu môn tiểu phái, hay một thế lực vô danh nào đó, chẳng phải chỉ là việc dễ như trở bàn tay hay sao?.
-cớ gì còn muốn kéo theo kẻ không quá cường đại như ta?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền thận trọng đáp.
-cho ngươi biết cũng không sao, dù gì ta cũng tin tưởng ngươi hơn tất thảy những người khác.
-thực sự thì ngươi nhìn bề ngoài ta có vẻ là người nắm quyền lực rất lớn ở đế đô này.
-nhưng thực tế thì không phải vậy, những cường giả trong xuân nguyệt lâu mà ngươi nhìn thấy.
-đa phần đều không phải thuộc hạ của ta, ta cũng không có quyền điều động bọn họ làm việc tùy ý.
-trừ những chuyện chính sự, hoặc có địch nhân cực mạnh đánh đến, muốn những cường giả kia ra tay rất khó.
-mà đa phần những cường giả kia đều chính là đang âm thầm đi theo giám sát ta, để báo cáo hành động của ta với những nhân vật càng lớn hơn phía trên, những kẻ đó cường đại và quyền lực đến mức Hàn Thiên ngươi không thể tưởng tượng được đâu.
-tuy xuân nguyệt lâu có nhiều cao thủ, nhưng thực sự là người của ta chỉ có Tuyết Nhi, một toán hộ vệ cỡ mười cao thủ có thực lực võ tông, cùng bốn người bọn Kinh Phong hoa khôi mà thôi.
Hàn Thiên thoáng nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
-cứ cho đấy là sự thực đi, vậy thì rốt cuộc là có vấn đề gì?, lại khiến cô không thể bỏ ra chút lợi ích nhờ người khác hỗ trợ, mà phải đến tay ta???..
-huống hồ gì chuyện cô muốn làm là phá hoại tông môn của người khác, cô không có một lý do chính đáng, ta sẽ không bao giờ giúp cô làm những việc đại loại vậy.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền dùng giọng trấn định đáp.
-tông môn ta muốn phá có tên là Yến Gia Bảo, đó là một tiểu thế lực ở phía nam đế đô, cách đây khoảng năm vạn dặm.
-tháng trước thiếu chủ của Yến Gia Bảo có đến xuân nguyệt lâu ta dạo chơi, tiểu tử ấy tên Yến Nam Phong, là một tên sắc lang chính hiệu, tuy gia thế không lớn, tiền trong túi không quá nhiều, nhưng cứ thích được những cô nương xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất phục vụ.
-tên Yến gia thiếu chủ này thích làm ngựa giống cũng thôi đi, trong xuân nguyệt lâu của ta không thiếu gì mỹ nữ chuyên phục vụ những việc giường chiếu tế nhị ấy, không giàu không nghèo như hắn, kể ra cũng có thể tiêu dao khoái hoạt với không ít mỹ nhân xuất sắc ở đây.
-cơ mà Yến Nam Phong thực sự không biết điều một chút nào, hắn mở mồm liền bảo không thích hành lạc với mấy kỹ nữ thông thường, vốn đã qua tay rất nhiều nam nhân khác.
-cái hắn muốn là xử nữ ở trong lệ khôi đoàn, vốn là một nhóm kỳ nữ mà ta chú tâm tài bồi ở xuân nguyệt lâu, sau này sẽ đưa vào các vị trí quan trọng như tân tứ đại hoa khôi thế hệ tiếp theo, hoặc là tiến cung làm ca kỹ, vương phi.
-Yến Nam Phong vừa nhìn thấy Vu Nguyệt tiểu muội, một trong những cá nhân nổi bậc nhất tại lệ khôi đoàn, bản tính sắc lang liền lộ ra, hắn ba lần bốn lượt buông lời cợt nhã, tìm đến chèo kéo công khai với Vu Nguyệt, dù nàng ta chỉ cùng lệ khôi đoàn biểu diễn tập dợt ca kỹ ở khu vực riêng biệt.
-xuân nguyệt lâu ta tất nhiên không ngại xử lý thẳng tay những thể loại như thế này, Yến Nam Phong từ đó không còn được đến đây nữa, nhưng nhiều lần chèo kéo không được, trong lòng tên sắc lang nọ đã nổi lên thú tính.
-đương lúc Vu Nguyệt tiểu muội về thăm nhà ở ngoài đế đô, hắn liền cho người bắt cóc nàng ta, đem về Yến gia bảo giở trò đồi bại.
-tội nghiệp Vu Nguyệt tiểu muội, thân là thành viên có tiềm năng số một số hai trong lệ khôi đoàn, tương lai có khả năng rất lớn trở thành một trong tứ đại hoa khôi tiếp theo của xuân nguyệt lâu, may mắn hơn còn có thể trở thành vương phi của một nhà quyền thế nào đó.
Vậy mà trong lúc bất cẫn, liền bị tên cầm thú Yến Nam Phong giở trò hãm hại, mất đi thanh bạch, nửa đời sau của Vu Nguyệt muội ấy, cùng lắm chỉ có thể trở thành kỹ nữ hạng nhất ở xuân nguyệt lâu, chứ không thể đạt được những thứ đáng lẽ ra phải là của muội ấy.
-chuyện xảy ra hôm qua, đến nay vừa tròn một ngày một đêm rồi, Vu Nguyệt muội ấy rơi vào tay tên cầm thú Yến Nam Phong, tấm thân thanh bạch e là khó giữ.
-nhưng nói thế nào muội ấy cũng là người do một tay ta tài bồi, ta kiểu gì cũng sẽ không bỏ mặt muội ấy, nhất định phải cứu Vu Nguyệt ra khỏi yến gia bảo, đồng thời lật tung chổ đó lên, khiến gia nghiệp bọn chúng bị hủy, gà bay chó chạy thì mới cam lòng.
Hàn Thiên ánh mắt nhìn người rất sắc bén, dù Đông Phương Thái Ngọc thực sự là một ma nữ đầy mưu mô, nhưng mà quan sát biểu hiện của nàng ta, Hàn Thiên hắn cũng không phát hiện điểm nào không thõa.
Có lẽ chuyện ma nữ này vừa kể không phải hoàn toàn là bịa đặt, cơ mà với tính cách cẫn trọng đa nghi của mình, Hàn Thiên vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục hỏi lại.
-như cô nói thì Vu Nguyệt nàng ta không phải phường vô danh tiểu tốt, xuân nguyệt lâu cũng không phải thế lực nhỏ, người của mình gặp tình huống như vậy, đám lão quái vật kia lẽ nào lại thúc thủ bàng quan, không ra tay lấy lại danh dự cho xuân nguyệt lâu?.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền tỏ bộ dáng sầu não vuốt mặt đáp.
-những lão quái vật kia thực lực đều đạt đên võ vương võ hoàng, trong mắt bọn họ, Vu Nguyệt xo với con kiến cọng cỏ cũng chẳng khác biệt gì mấy.
-mất rồi thì đào tạo lại, không tới mười năm lại có một người như thế, mười năm đối với bọn họ chỉ là một lần bế quan nhỏ.
-xuân nguyệt lâu là thế lực làm ăn nửa phi pháp, chúng ta tất nhiên rất hạn chế chuyện gây hấn nhiều nơi, để hậu quả can hệ đến nhiều phía, tỷ dụ như hoàn thất.
-huống hồ chuyện này xảy ra ở ngoại vi đế đô, Yến Nam Phong hành sự kín kẽ, muốn tìm được nhân chứng, e là khó hơn lên trời, không nhân chứng không vật chứng, đi báo án với hoàng thất đại ninh, họ có giúp xuân nguyệt lâu ta lấy lại công đạo không???.
-huống hồ gì đám lão quái vật trong lâu cũng không muốn nghe theo điều động của ta, bọn họ đối với Vu Nguyệt xem như con sâu cái kiến, bảo họ động thủ tương cứu, lại còn đem đến nguy cơ cho xuân nguyệt lâu, đám lão quái kia đời nào chịu làm.
-rốt cuộc Vu Nguyệt tội nghiệp chỉ còn mình ta để tâm đến, ta cứu được thì cứu, không cứu được thì thôi, nàng ta coi như trở thành đồ chơi trong tay tên cầm thú Yến Nam Phong kia rồi.
-Hàn Thiên ngươi chẳng phải là đại anh hùng, được người ở đế đô tung hô là nhân từ hiệp nghĩa hay sao?, lý nào lại thấy nguy không cứu?.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền động tâm nói.
-nếu muốn cứu Vu Nguyệt, cô chỉ cần bỏ ra cỡ trăm vạn linh thạch, mời một đám võ vương cường giả ra tay là được rồi, gần đây ta có một số công sự rất quan trọng, không thể li khai đế đô, nếu gặp chuyện không may làm lỡ mất thời gian thì không được.
-đừng nói với ta là trọc phú như cô lại không thể bỏ ra trăm vạn linh thạch?, nếu vậy ta sẵn sàng cho cô mượn dùng tạm, thời gian qua thu nhập từ mấy cửa hàng của ta cũng không tệ, khả dĩ giúp được cô một lần.
Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền hừ mũi, giọng có phần nóng giận nói.
-hóa ra ngươi vẫn chẳng hề xem ta là bằng hữu, đến một chút việc vặt cũng không muốn ra tay trợ giúp, thà bỏ trăm vạn linh thạch cũng nhất quyết không ra tay, dù đó chỉ là chuyện nhất tay là làm được.
-ta không tiếc trăm vạn linh thạch, nhưng đối với Vu Nguyệt, mang nợ ta số tiền khổng lồ ấy, ngươi nghĩ trong lòng muội ấy sẽ khó chịu thế nào???
-thôi vậy…nếu ngươi đã như thế, ta đành đến tìm người của thần võ minh nhờ hỗ trợ vậy, thiếu toàn quyền trưởng lão như ngươi thực sự không có chút nghĩa khí nào, uổng công ta còn cho người đến thu hút khách giúp mấy tửu điếm kia của ngươi, ở đế đô này chẳng biết có bao nhiêu tửu điếm muốn hợp tác với xuân nguyệt lâu chúng ta.
-bây giờ ngươi thành Hàn lão bản danh tiếng lẫy lừng rồi, liền muốn dùng tiền giải quyết mọi chuyện nhỉ?.
-hóa ra từ đầu chí cuối, chỉ là ta vọng tưởng về quan hệ hữu hảo giữa chúng ta, chứ thực sự thì trong lòng ngươi, ta vẫn chẳng thể xo bì với những bằng hữu bình thường nhất của ngươi nữa là.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, liền nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, nghiêm mặt định rời đi, dáng vẻ đầy biểu cảm buồn bã cùng thất vọng.
Vừa đi được mấy bước, liền có tiếng Hàn Thiên gọi lại, khóe môi Đông Phương Thái Ngọc thoáng nở một nụ cười quyến rũ, nàng biết hắn sẽ không phải loại người bỏ mặc cảm giác của người khác, có thể khiến Hàn Thiên hắn động tâm, coi như Đông Phương Thái Ngọc nàng ở trong lòng Hàn Thiên hắn đã có một phân lượng nhất định.
Vẫn chưa quay người lại, Đông Phương Thái Ngọc thoáng dùng giọng trầm trầm nói.
-thực sự không cần mượn tiền của ngươi để nhờ người cứu Vu Nguyệt đâu, chút tiền ấy ta vẫn xoay sở được.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, Hàn Thiên liền quan tâm hỏi.
-yến gia bảo có thực lực thế nào?, chuyện này sẽ hoàn thành trong mấy ngày?, nếu quá lâu, Hàn mỗ không thể giúp được.
Khóe môi lại khẽ nở một nụ cười mỉm, Đông Phương Thái Ngọc trong lòng thoáng đánh giá, quả nhiên trước mặt nam nhân thì nên tỏ ra chút ôn nhu ẩn lệ, yếu đuối một chút mới có thể khiến nam nhân để tâm, Tuyết Nhi quả thực là cao kiến, không ngờ ta mà cũng có lúc phải nhờ đến thiếp thân thị nữ chỉ cho yếu quyết đối phó nam nhân, đúng là trên đời vẫn còn nhiều thứ ta cần học thật.
Khẽ điều chỉnh lại tâm cảnh, Đông Phương Thái Ngọc chợt quay người lại nhìn Hàn thiên với ánh mắt cao hứng, giọng có tia cảm kích nói.
-ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.
-yến gia bảo thực lực không hề mạnh, trong bảo không hề có võ vương cường giả, bất quá gia trưởng Yến Tàng Dương cùng hai đệ đệ của ông ta liên thủ, có thể tạo ra một trận pháp khá lợi hại, khả dĩ đối phó được với cả võ vương cường giả.
-ngoài điểm khó nhằn này ra, những cao thủ khác trong yến gia bảo không có gì đáng nói đến.
-chỉ cần ta và ngươi liên thủ, cộng thêm huynh đệ kim long của ngươi, cùng tiểu hỏa xà của ta, lật tung yến gia bảo tìm Vu Nguyệt e chẳng phải chuyện gì khó.
-với tốc độ của chúng ta, dù yến gia bảo cách chỗ này vạn dặm, nhưng nếu hành động thuận lợi, cả đi lẫn về đều không quá mười ngày, nếu may mắn có khi còn đuổi kịp Yến Nam Phong trước khi hắn về đến nhà.
-giữa đường mệt nhọc, nói không chừng tên cầm thú ấy vẫn chưa động đến Vu Nguyệt muội muội, chúng ta nếu nhanh chân, nói không chừng sẽ có thể cứu được nửa đời sau của muội ấy đấy.
Hàn Thiên dựa trên những gì Đông Phương Thái Ngọc nói, nội tâm cũng thoáng suy tính một trận, cảm thấy ước lượng của ma nữ kia cũng không phải là quá sức, từ giờ đến lúc phải giúp Lưu Mộ tranh vương vị vẫn còn hai mươi ngày, cẫn thận một chút hẵn sẽ không phát sinh đại sự gì quá lớn.
Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền lên tiếng hỏi.
-cô định bao giờ khởi hành???.
Ánh mắt thoáng suy tư, Đông Phương Thái Ngọc vội đáp.
-càng nhanh càng tốt, nếu tối nay Hàn Thiên ngươi thấy tiện, chúng ta liền lập tức lên đường.
Cứu người như cứu hỏa, Hàn Thiên cũng hiểu một phần tâm lý của Đông Phương Thái Ngọc, bất quá hắn vẫn vô cùng thận trọng nói trước.
-chuyện cứu người là việc thiên kinh địa nghĩa, bất quá cô không được vì báo thù cho Vu Nguyệt mà ra tay tàn độc với người ở yến gia bảo, cùng lắm là phế tu vi của Yến Nam Phong, bắt buộc Yến gia bảo bồi thường một khoản thích đáng, tuyệt đối không được giở trò đồ sát người vô tội.
-nếu không chính tay ta sẽ ngăn cô lại.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền xì một tiếng đáp.
-ngươi hay gọi ta là ma nữ, ta cũng chẳng có gì để phản đối, nhưng đến ma nữ như ta mà ngươi cũng có thể khuyên làm chuyện lương thiện, buồn cười là ta lại còn đồng ý mới tài, khuyên ngăn được ta, Hàn Thiên ngươi nên cảm thấy vinh dự tột độ đi.
-được rồi cứ làm như ngươi nói, ta sẽ không giết người ở Yến gia bảo, bất quá ta muốn tịnh thân tên sắc lang Yến Nam Phong, để hắn suốt đời không thể hại thêm nữ nhân nào nữa, đến yêu cầu này Hàn Thiên ngươi không phải cũng muốn cấm ta đó chứ?
Hàn Thiên đến cạn lời với ma nữ này, bất quá đó cũng chẳng phải ý muốn quá đáng, nếu thực sự Yến Nam Phong là một kẻ bại hoại như thế, để hắn trả cái giá đó cũng rất thích đáng, cơ mà Hàn Thiên hắn vẫn còn có điểm nghi kỵ trong lòng.
Bởi nếu Đông Phương Thái Ngọc lừa hắn, Yến Nam Phong thực chất chỉ là một người vô tội, mà hắn lại đi tiếp tay cho ma nữ này làm điều sai trái, Hàn Thiên hắn sẽ cảm thấy vô cùng áy náy lương tâm.
Vậy nên trước khi hứa giúp Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên đã âm thầm trù tính, hắn nhất định điều tra qua về nhân phẩm của Yến Nam Phong trước khi ra tay, nếu tên này không giống với những gì Đông Phương Thái Ngọc nói, hắn sẽ lập tức bỏ về không chút do dự.
Cơ mà đấy chỉ là những suy nghĩ trong đầu Hàn Thiên, còn ngoài mặt, hắn vẫn bình thãn nói.
-hành động này chỉ có cô và ta thôi sao?.
Đông Phương Thái Ngọc thoáng khẳng định.
-đúng vậy…bởi vì là hành động cá nhân, thế nên chúng ta sẽ giữ bí mật danh tính, không cần dùng tên thật.
Nét mặt Hàn Thiên thoáng đồng tình đáp.
-được rồi điểm này vừa hay hợp ý ta.
-nếu đã quyết định, vậy ta về chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta sẽ lên đường, địa điểm và thời gian cô chọn đi.
Không cần suy tính quá nhiều, Đông Phương Thái Ngọc liền đáp.
-giờ tuất đêm nay, hẹn gặp ở cổng thành chính nam, không gặp không về.
*Rời khỏi xuân nguyệt lâu, Hàn Thiên nội tâm vẫn còn canh gánh chuyện cứu người cùng Đông Phương Thái Ngọc, việc này có thực là chỉ đơn giản như vậy, hay Đông Phương Thái Ngọc còn có mưu đồ nào khác?, Hàn Thiên nghĩ mãi cũng chưa phát hiện điểm nào không đúng, chỉ đành lẳng lặng đi qua khu chính nam, trở về nhà mình.
Khu chính nam vốn ít người sinh sống, vậy nên đồng không rừng núi có rất nhiều, bình thường muốn di chuyển giữa hai khu vực có người ở, nhiều khi phải băng qua một vùng hoang vu hơn mười dặm.
Hàn Thiên lúc này đang băng qua một con đường rừng kiểu như vậy, bất quá vừa đi được nửa đường, hắn liền phát hiện có người đang bám theo mình, thực lực kẻ này không quá mạnh, dường như chưa đạt đến võ vương cảnh giới.
Điểm này cũng khiến Hàn Thiên an tâm hơn không ít, nhanh chóng cảnh báo tiểu kim long biết về sự hiện diện của kẻ bám đuôi này, Hàn Thiên chợt lớn giọng nói.
-là kẻ nào theo dõi ta, có gan thì hãy ra mặt, lấp ló như chuột thế kia thực sự giống tiểu nhân lắm thay.
Hàn thiên vừa dứt lời, một đạo bóng đen liền nhanh chóng vụt qua nền trời, rất nhanh trước mặt hắn đã xuất hiện một hắc y nhân, cả người được che chắn vô cùng cẫn mật, lộ ra mỗi đôi mắt, kẻ này dường như khá kiêng kỵ việc bị Hàn Thiên nhận ra thân phận.
Hàn Thiên thoáng đánh giá kẻ vừa xuất hiện, thân thể cao lớn, khí thế sâm nghiêm, thực sự không phải Trần Lãng, cũng không giống sát thủ đồng bọn của hắn, giọng khẽ mang theo một tia khí lạnh, Hàn Thiên nhanh chóng hỏi.
-ngươi là kẻ nào?, hắc y nhân xuất hiện chặn đường, Hàn mỗ đã gặp nhiều, phần lớn đều không có kết cục tốt.
-nếu ngươi đến đây với ý đồ bất chính, khả năng cao cũng sẽ chịu chung số phận với những kẻ trước đây mà thôi.
Hắc y nhân kia dường như cũng chẳng định nhiều lời với Hàn Thiên, bằng một giọng trầm trầm như đã được điều chỉnh cho khác đi, hắn chợt uy hiếp.
-ta phải gặp kết cục gì?, tên tiểu tử ngươi còn chưa quyết định được, sống sót qua hôm nay đi rồi hãy lộng ngôn.
Vừa nói dứt câu, hắc y nhân nọ đã vung chưởng đánh tới, khí thế lăng lệ từ chưởng phong của hắn nhanh chóng xô đổ nửa dặm rừng cây đại thụ gần đó, vừa ra tay đã khiến sơn băng địa liệt, uy lực công kích của võ tông đỉnh phong, thực sự không phải là chuyện đùa.