Trên đường đến thác long biên phong cảnh hữu tình cực độ,lúc này trời chỉ vừa xế chiều một tý,ánh nắng vẫn còn khá chói lọi nhưng nhiệt độ thì lại chẳng quá cao do dư âm của mùa đông vẫn còn tồn đọng,dọc hai bên đường,từng mảng rừng lớn xanh mướt đầy nhựa sống luôn khiến cho người xem phải phấn khởi trong lòng.
Đường lên núi không phải lúc nào cũng bằng phẳng có lúc là đường đá gồ ghề,khi thì một bên là vách núi dựng đứng bên còn lại là đáy vực sâu hút,lại có lúc phải băng qua một cánh rừng đầy ẩm thấp và những bãi bùn lầy nguy hiễm,bất quá đối với những kẻ có thực lực siêu việt phàm nhân như đám người Hàn Thiên thì chuyến đi khó khăn này cũng đơn giản và nhàn hạ không khác gì một chuyến đi dạo là mấy.
Ngọn núi ở ngoại ô vĩnh phú thành này khá cao,đỉnh núi cách mặt đất cũng phải hơn hai ngàn trượng,phía trên đó chỉ thấy một mảng trắng xóa của tuyết vĩnh cửu,xuống thấp dần thì tuyết tan đi tạo thành những khe suối nhỏ chảy qua các vùng đất với cảnh quan chủ yếu là những bụi cây thấp cùng đồng cỏ,rồi những khe suối nhỏ lại hợp dòng lại tạo thành những con suối lớn,độ dốc của núi cùng những vách đá đứng sững chắn ngang lại khiến những con suối lớn kia biến thành những con thác đầy hùng vĩ.
ở lưng chừng núi nơi cách mặt đất khoảng một ngàn trượng chính là nơi ngắm cảnh tuyệt vời nhất,nơi đây có cây cối tốt tươi,đồng cỏ xanh rờn xen kẻ là những loài hoa dại đầy tươi thắm,trên trời thì chim muôn chao liệng dưới đất thì ong bướm vờn hoa,mây trắng trời trong hoa khai rừng núi,kế đó còn có một ngọn thác cao gần trăm trượng cực lớn đang đổ từng luồn nước trắng xóa xuống một mặt hồ tĩnh lặng phía dưới,đây chính là con thác long biên đầy hùng vĩ và vô cùng nổi tiếng mà mọi người thường hay nhắc đến,cảnh sắc ngoạn mục của thác long biên hệt như là nước cam lộ trong ngọc tịnh bình của quan âm bồ tác đang từ chín tần trời đổ xuống vậy,vừa hoành tráng vừa kỳ ảo.
mặt hồ yên ả một bên bên còn lại thì bụi nước tung lên trắng xóa,ánh mặt trời chiếu rọi ngang qua lại liên tục hiện lên hình ảnh của một chiếc cầu vồng cực lớn,từ mặt hồ nọ nước lại chảy theo những hướng khác nhau rồi lại tạo thành những con thác nhỏ khác nhìn hệt những con rồng bạc đang uống lượng quanh ngọn núi này vậy.
đám người Hàn Thiên lần đầu được thấy một nơi có cảnh sắc hữu tình đến thế tâm cảnh bất giác bị cuốn hút đứng trơ người ra đấy để mà nhìn ngắm,Hàn thiên chọn một chổ có tầm nhìn đẹp trên đồng cỏ cạnh hồ nước dưới chân thác,kế bên lại có một cái cây lớn để lấy bóng râm,sau đó hắn lấy trong huyền thiên giới ra một tấm thảm lớn cùng vài bộ chén đĩa.
Nơi có cảnh sắc thơ mộng thế này không dừng lại nghĩ chân một chút thì quả thực đáng tiếc,đám bằng hữu của hắn cũng có ý định tương tự,trong chốc lát mọi người đã nhanh chóng tản ra để chuẩn bị nhóm lửa cắm trại,những nữ nhân như Hồng Yến Linh Bối Nhi Lâm Như thì chia nhau đi kiếm củi,bọn nam nhân như Hàn Thiên thì đi vào rừng tìm kiếm thứ gì đó có thể ăn được,Túc Chi nhỏ nhất liền được đặt cách ở lại chổ dừng chân để chơi đùa với tiểu kim long.
Sau khoảng hai khắc mọi người cũng trở về,lửa trại nhanh chóng được nhóm lên,đám người Hàn Thiên khi nãy đi săn được một con lợn rừng khá lớn,Hàn Thiên lấy kiếm xẻ thịt con lợn thành từng miếng nhỏ rồi xắp lên bếp nướng ,gia vị thì lúc nào hắn cũng có mang theo,trong lúc chờ thịt chín mọi người cùng nhau chơi đùa ca hát một chút.
Dừng chân cắm trại ở một nơi có cảnh sắc xinh đẹp thế này quả thực là một trãi nghiệm vô cùng đang giá,mệt mỏi suốt mấy ngày qua thoáng cái liền bị cuốn đi mất,trong phút chốc mùi thịt nướng đã thơm lừng,Hàn Thiên xắp thịt lên đĩa,rồi lấy trong huyền thiên giới ra thêm mấy vò rượu trái cây mà bọn hắn hay dùng trước đây để làm thức uống,hắn không muốn dùng rượu trong hồ lô của hắn vì rượu trong đó khá mạnh lại chẳng còn nhiều,hơn hết là bình rượu này hắn hay dùng để uống trực tiếp đem ra đãi bọn bằng hữu của hắn thì quả thực quá khiếm nhã đi.
lúc này đồ nhắm và thức uống đều đã có đủ,cộng thêm mấy loại quả dại cùng với rau rừng mà đám Liễu Duệ tìm được,bữa tiệc nhỏ tại nơi rừng núi này cũng có thể được coi là đầy đủ.
Mọi người cùng nhau uống rượu trò chuyện,bất giác liền cảm thấy nhân sinh được cùng bằng hữu ngao du bốn bể tụ tập tiệc tùng như thế này đã là điều mĩ mãn nhất,đời thường của mọi người nếu không phải là gục mặt tu luyện thì cũng là đi mạo hiểm để tìm tài bảo,còn nếu không như thế thì cũng bị cuốn vào tranh đấu của thiên hạ hay là chuyện trách nhiệm với gia tộc và người thân,cuộc sống bận rộn phức tạp khiến người ta dần quên đi những cảm giác riêng của bản thân,guồng quay của cuộc sống khiến hầu hết mọi người đều xem những hoạt động đó như là chuyện hiễn nhiên,có mấy khi được nhàn rỗi và an nhiên như thế này đâu?.
Người ta thường nói rượu vào lời ra quả thực cũng không sai,vừa uống được vài chén Liễu Duệ đã không kìm được mà buộc miệng hỏi.
-này Hàn lão đệ,có chuyện này vi huynh đã giữ từ nãy đến giờ mà không có hỏi đệ,bây giờ không có người ngoài vi huynh lại phải hỏi thật đệ một câu,vì sao khi nãy đệ lại nhất quyết phải cứu những nô lệ kia?,nếu đệ thấy cảm thương cho cô gái xinh đẹp nọ thì cũng đành, còn mấy tên chiến sĩ dị tộc kia thì việc gì đệ phải quan tâm kia chứ?
Đây cũng chính là câu hỏi mà hầu như ai ai ở đây đều muốn biết,Liễu Duệ vừa rồi chỉ là đại diện hỏi giùm mà thôi,
Hàn Thiên vừa đưa chén rượu lên miệng thì cũng phải chợt khựng lại,vì sao hắn lại muốn cứu những người kia nhỉ?,đó chỉ là một cảm giác ,hắn cảm giác mình nên làm như thế trong tình huống đó,hành động ấy thiên về cảm tính nhiều hơn là lý trí, đến lúc này nếu bảo hắn giải thích rõ ràng xem vì sao mình lại làm như thế bằng lời nói,chỉ sợ hắn cũng không thể nói rõ được.
Nghĩ ngợi ít lâu Hàn Thiên liền cười khẩy một cái rồi trả lời.
-có thể là vì đệ nghĩ mình nên làm thế vào lúc đó,ai ai cũng có tôn chỉ sống của riêng mình,Liễu đại ca đối với huynh điều gì là quan trọng nhất?...riêng đối với đệ thì tự do chính là thứ đáng trân quý nhất,nhưng đối với chuyện cứu một đám nô lệ việc đó còn có nhiều ý nghĩa hơn là trả lại sự tự do cho họ,ngoài sự tự do họ còn có tôn nghiêm và cả tính mạng nữa!.
-đám chiến sĩ kia khi bị mua về sẽ phải làm những gì?,chẳng phải là chiến đấu cho đến chết vì thú vui của một ai đó hay sao? thứ mà họ mất đi không chỉ là sự tự do mà còn là tính mạng của bản thân họ nữa.
-còn cô gái kia nếu bị mua về cô ta sẽ phải ngày ngày hầu hạ một lão béo,hay một ai khác đại loại thế,cô ta sẽ phải chịu đựng để người khác mặc sức khinh khi làm nhục,có thể cô ta sẽ không chết,nhưng sống một cuộc sống tủi nhục và không còn tôn nghiêm như thế thì còn đau khổ hơn là chết.
-đối với đệ một ngàn linh thạch chỉ là một số tiền mà đệ có thể tùy tiện kiếm lại,có thêm bấy nhiêu cũng chẳng khiến đệ mạnh mẽ hơn trên võ đạo,mà mất đi cũng chẳng khiến cho đệ gặp phải chút khó khăn nào,nhưng nếu đặt ở chổ của bốn người đó thì lại chính là toàn bộ những gì còn lại mà họ đang có.
-đừng hỏi đệ vì sao lại cứu họ,vì cảm nhận của đệ và mọi người rất khác nhau,chuyện đệ cho là đúng thì vị tất mọi người cũng cho là như thế,câu hỏi của Liễu đại ca ngay từ đầu đệ đã chẳng thể cho huynh một câu trả lời thỏa đáng,đành nói ra kiến giải của đệ để cho huynh tự chiêm nghiệm ra vậy…
Liễu Duệ và tất cả những người còn lại đều thoáng nét suy tư,vốn dĩ họ cũng muốn cứu những nô lệ ấy,nhưng rồi nghĩ lại thì đến bản thân họ còn lo chưa xong,cứu được một người nhưng liệu có thể cứu được hai người ba người hay là tất cả hay không?,họ không muốn làm những chuyện mà họ cho là vô ích,và mọi người cũng đều có suy nghĩ như thế,cuối cùng thì chẳng ai làm gì cả và mọi chuyện vẫn cứ diễn biến theo một lẽ tự nhiên,suy nghĩ tốt trong đầu của họ vẫn mãi chỉ là suy nghĩ,nó chẳng đem lại thứ gì ngoài thực tế và củng chẳng thay đổi được điều gì,có chăng suy nghĩ đó chỉ khiến bản thân họ thêm dằn vặc rồi lại phải đứng trước một lựa chọn là quên đi suy nghĩ đó hay là thực hiện nó mà thôi,nhưng kết quả sau cùng thì ai cũng biết đa số đều chọn quên đi suy nghĩ làm chuyện tốt kia đi.
Liễu Duệ lại chợt nhớ,nếu ngày đó Hàn Thiên không ra tay cứu bọn họ trong tay của cự ma,thì hắn cũng chẳng bị làm sao cả,hắn vẫn sống tốt như bình thường,còn họ thì phải rơi vào một kết cục bi thảm,vậy thì tại sao ngày đó Hàn Thiên ra tay cứu bọn hắn mà hắn lại chẳng tự đặt câu hỏi,còn lúc này Hàn Thiên cứu những người khác thì hắn lại nghi vấn,có chăng là tư duy ích kỷ của mỗi cá nhân thì luôn cho là việc đặt lợi ích của cá nhân là trên hết,sau đó là lợi ích của người thân ,đồng bạn,thấy Hàn Thiên tốn tiền cứu kẻ khác thì xót thay hắn,còn ý nghĩa của những chuyện đó so với cái lợi ích bị mất trước mắt kia thì có đáng là gì?
Câu trả lời của Hàn Thiên cũng chẳng có gì rõ ràng nhưng trong lòng của ai ai ở đây thì cũng đều nhận được đáp án mà mình mong muốn,có ai ở đây mà chưa từng nhận được sự giúp đỡ của Hàn Thiên hắn kia chứ?,hỏi hắn vì sao giúp những người kia thì chẳng khác nào phủ nhận lòng tốt của hắn đối với tất cả những người ở đây?,Hàn Thiên vốn dĩ là như thế,chuyện hắn nói chuyện hắn làm đôi khi rất khó hiểu nhưng suy cho cùng cũng là vì lợi ích của những người xung quanh hắn,thay vì nghi ngờ hắn thì việc đặt lòng tin nơi hắn còn có ý nghĩa hơn nhiều,một người như hắn có thể kết nối tất cả thành bạn ,một người như hắn xuất hiện cũng chính là điểm sáng le lói trong cái thế giới đầy u tối này,được làm bằng hữu với hắn có lẽ đã là chuyện may mắn nhất mà bọn họ từng có được,câu trả lời thích đáng cho hành động của hắn vốn dĩ họ nên biết từ lâu rồi mới đúng.
Khẽ cười điềm nhiên một cái Liễu Duệ nói với giọng đầy cảm thán.
-trên đời có mấy ai sở hữu được tấm lòng bác ái được như Hàn lão đệ kia chứ?,hành động cao cả của đệ thật khiến vi huynh tự thẹn không bằng,được làm huynh đệ với Hàn Thiên cậu chính là vinh hạnh lớn nhất của đại ca,nào để ta thay mặt mọi người kính đệ một ly.
Nói đoạn hắn liền đưa chén rượu trên tay lên miệng rồi uống một hơi cạn sạch,Hàn Thiên cũng đáp lễ tự uống hết rượu trên chén của mình rồi cả hai liền nhìn nhau cười ha hả,những người khác cũng bất giác bị cảm nhiễm trên miệng ai ai cũng thoáng hiện một nét cười riêng, nhân sinh buồn tẻ có được những bằng hữu tâm giao như thế quả thực chính là một chuyện vui sướng cực độ.
Buổi chiều tà đường xuống núi cũng mang một cảnh đẹp đến lạ,ánh hoàng hôn thơ mộng hữu tình khiến nội tâm của ai ai cũng chợt nhẹ nhàng cực độ,thoáng có cảm giác muốn buôn bỏ hết mọi thứ để tìm một nơi yên tĩnh đến thế này mà sống nốt quãng đời còn lại.
Đám Hàn Thiên vừa về thành liền bắt gặp được một hội chợ đêm,thế là cả bọn lại nán lại nơi đó chơi thêm một chút,ban đêm phố phường sáng trưng đèn đuốc,người người trưng diện những bộ trang phục lộng lẫy nhất để đi trẩy hội,cảnh sắc huyên náo rộn ràng khác hẵn với nét yên ả trên núi,đám Hàn Thiên dạo chơi trong chợ đêm kia hết ngót bốn canh giờ đến khi trăng vừa sáng thì bọn hắn cũng kết thúc một ngày ngao du đây đó đầy mỏi mệt mà trở về khách điếm,chuyến đi chơi này ai ai cũng có cho mình một trãi nghiệm riêng,bất quá đa số đều là những chuyện vui vẻ,điều này cũng tốt cho họ thôi vì sắp tới họ sẽ phải đối mặt với một kỳ tuyển trạch đầy gian nan và khắc nghiệt,lên dây cót tinh thần trước khi đến đó âu cũng là một chuyện tốt.
Vừa vào trong đại sảnh của khách điếm đám người Hàn Thiên liền nhanh chóng bắt gặp được nữ nhân ban sáng lúc này vẫn đang ngồi chờ bọn hắn về,lúc này nàng dường như đã nhận được một sự chăm sóc nhất định,y phục và tóc tai đã chỉnh chu hơn hẵn,dung mạo thanh lệ thoáng cái liền khiến tất cả những gia nhân của chi nhánh vạn bảo lầu này phải không ngừng đặt sự chú ý lên người nàng ta,ngay cả những nam nhân như Hàn Thiên Liễu Duệ cũng thoáng có chút thất thần trước diện mạo mới của nàng,còn những nữ nhân vốn đã rất xinh đẹp như Hồng Yến Linh thì luôn luôn dùng ánh mắt đánh giá để nhìn cô gái nọ.
Bần thần một chút cuối cùng Trình trưởng quỹ cũng đã xuất hiện,sau khi xác định cô gái này thật sự là do Hàn Thiên đem về tâm trạng cảnh giác của ông ta cũng thoáng biến mất,không đợi Hàn Thiên ngỏ ý Trình trưởng quỹ đã ngay lập tức thu xếp cho nàng ta làm thị nữ của vợ con mình,nàng ta là một phàm nhân thực sự,thân cô thế cô,lại chân yếu tay mềm vốn không thể gây hại được đến ai,hơn nữa vợ và con gái của Trình trưởng quỹ cũng rất thích cô gái này vậy nên chỉ chờ Hàn Thiên xác định Trình trưởng quỹ liền sẽ thu nhận cô làm thị nữ cho gia đình ông,dù gì đi nữa vợ và con gái ông ta cũng cần một người cạnh bên chăm sóc,Trình trưởng quỹ ông không có nhiều thời gian ở bên họ may mắn tìm được một người thích hợp như vậy để thay ông chăm sóc cho vợ và con gái Trình trưởng quỹ ông đối với việc này vui mừng còn không kịp nữa là.
Vậy là chuyện của cô gái nọ cũng đã giải quyết xong kể từ hôm nay cô gái tên Liễu Ngọc này sẽ chân chính được gia đình Trình trưởng quỹ thu nhận trở thành thị nữ cho Lệ Cơ phu nhân vợ của Trình trưởng quỹ,kết cục này âu cũng là chuyện tốt cho cả hai bên,dù gì làm thị nữ cho một vị phu nhân có trí tuệ và phẩm hạnh vẫn hơn là làm thị nữ cho một kẻ ác ôn để rơi vào cảnh bị hắn mặc sức chơi đùa.
Sau khi nhận được thân phận mới Liễu Ngọc không nhịn được vui mừng mà liền tiến đến cảm ơn Hàn Thiên,quả thực nếu không có hắn chẳng biết ngay lúc này nàng đã thành ra cái dạng gì rồi,trước lời cảm ơn của Liễu Ngọc Hàn Thiên cũng chỉ căn dặn nàng sau này tận tâm với gia đình của Trình trưởng quỹ một chút hoàn toàn không có nói đến chuyện ân nghĩa hay báo đáp gì cả,sau khi dứt lời thì hắn cũng rời đi rồi về phòng của mình.
sau khi đến nhìn ngắm thác long biên nọ trong lòng của Hàn Thiên hắn liền có đốn ngộ, bất giác nãy sinh ý tưởng để hoàn thiện cho đấu kỹ mới của hắn,lúc này hắn vội vả về phòng cũng là để tịnh tâm suy nghĩ về chuyện này.
Sáng hôm sau rốt cuộc việc sửa chữa tuyền cơ chu cũng đã có một báo cáo sơ bộ từ bên phía đơn vị nhận nhiệm vụ,theo đó ít nhất phải ba ngày nữa thì tuyền cơ chu mới có thể được sửa xong,trong thời gian này đám Trình trưởng quỹ chỉ có thể nán lại vĩnh phú thành mà không thể làm gì khác hơn.
Đối với sự tình này thì phản ứng của mọi người ở đây đều rất khác nhau,đám Liễu Duệ có chút vội vàng lo lắng,còn đám gia nhân của Trình trưởng quỹ thì lại khá vui vẻ,riêng Hàn Thiên thì chẳng ai biết hắn nghĩ gì vì từ ban sáng hắn đã vội vàng cáo biệt mọi người để chạy đến chỗ thác long biên rồi,hắn nói hắn cần tu luyện võ kỹ mới ở đó,chỉ cần tuyền cơ chu được sửa xong thì mọi người đến đó báo cho hắn một tiếng là được..